Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 5

Vì thế Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân cứ như vậy trải qua những ngày tường an vô sự, Tô Diễm cảm thấy mình sống thật sự rất thoải mái, mỗi ngày ngủ ở phòng trong viện của giáo chủ gần giáo chủ nhất, chỉ cần hậu hạ cuộc sống hàng ngày của giáo chủ, dù sao múc nước linh tinh cũng không cần anh làm, chỉ cần vắt khăn mặt, chải đầu mặc quần áo là được rồi, sau đó hầu hạ giáo chủ đại nhân ăn chút điểm tâm, chờ giáo chủ đại nhân đi tiền đường tạo uy tín là anh có thể chậm rì rì đến thư phòng xử lý cục diện rối rắm mà Dương Liên Đình bỏ lại.

Nhưng sự tình làm nhiều cũng thuận tay, vấn đề tài vụ trong một tháng Tô Diễm đã xử lý xong, tuy rằng hiện tại hiệu quả còn không rõ ràng, nhưng qua không lâu sau, anh tin tưởng của cải của thần giáo sẽ tăng lên như diều gặp gió. Chỉ là việc cấp bách giải quyết xong rồi, cũng phải vì giáo chủ đại nhân tính toán quyết định, dù sao hiện tại Hướng Vấn Thiên cùng Nhâm Doanh Doanh đều còn không biết ở nơi nào trong giáo, anh cũng không muốn có một ngày hai người kia mang theo Nhâm Ngã Hành cùng Lệnh Hồ Xung xông vào giết giáo chủ đại nhân của anh.

“Hướng Vấn Thiên người này… Ngươi thấy thế nào?” Hiện tại thanh danh trong giáo của Tô Diễm cũng không quá tồi, nhưng vì tị hiềm cũng rất ít xuất hiện khi tiền đường nghị sự, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.

Giáo chủ đại nhân nghiêng đầu qua, làm cho nắm tóc Tô Diễm cầm trong tay bị rớt ra vài cái: “Hướng tả sứ là lão nhân trong giáo, không phải là hắn làm khó dễ ngươi chứ?”

“Khó xử cũng không thể nói rõ.” Bản thân đem đám tài vụ kia dọn dẹp tốt lắm, hơn nữa vừa thấy chính là người của Đông Phương Bất Bại, Hướng Vấn Thiên chịu cao hứng mới là lạ, nhưng chỉ là ngẫu nhiên làm chút ngáng chân vẫn còn trong phạm vi chịu được của anh, “Hắn là người của Nhâm Ngã Hành, ngươi không… Đề phòng chút nào sao?”

Lần này giáo chủ đại nhân dứt khoát quay đầu, tóc trên tay Tô Diễm rớt hơn phân nửa, chẳng qua nhìn thấy ánh mắt sáng tối bất định của giáo chủ đại nhân, anh cũng không không biết xấu hổ mà bảo giáo chủ đại nhân ngoan ngoãn đừng nhúc nhích để cho anh chải đầu.

“Ngươi có biết, cũng không ít nhỉ.” Năm ngón tay thon dài nắm lấy cằm của Tô Diễm kéo người lại gần, hô hấp của giáo chủ đại nhân phun ở trên mặt anh không khỏi làm cho Tô Diễm có chút tâm viên ý mã.

Nhưng mà Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không bởi vì chút việc nhỏ này mà giết anh chứ. “Chuyện ta biết cũng không tính ít, có lẽ vào lúc nào đó ta sẽ nói cho ngươi. Nhưng ta là đứng ở bên phía ngươi, ngươi yên tâm đi.” Chờ thêm một thời gian nữa trong tay anh có chút thực lực, liền bắt đầu san bằng một chút tai họa ngầm không an toàn đi.

“Đứng ở bên phía ta là ý gì?” Giáo chủ đại nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt rất chân thành của Tô Diễm, lại kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm một chút.

Tô Diễm không thèm để ý da ở cằm sẽ bị trầy đau, lôi ra một nụ cười cực kỳ dịu dàng: “Chính là ý tứ muốn cùng ngươi đứng chung một chỗ, cho xung quanh ngươi không có gì uy hiếp.”

“Chẳng lẽ bổn tọa đã kém cỏi đến mức cần ngươi tới bảo vệ?”

“Chính là bởi vì ta thích ngươi, nghĩ muốn bảo vệ ngươi, về phần ta có thể làm được bao nhiêu… Ta sẽ cố gắng thử xem xem.” Thừa dịp hiện tại hai người cách gần như vậy, Tô Diễm rất là trực tiếp vươn đầu về phía trước dò xét, sau đó chạm vào đôi môi gần trong gang tấc của giáo chủ đại nhân, thật mềm, tựa như trong tưởng tượng của anh vậy.

Chính là đậu hủ này còn ăn không đến ba giây đã bị giáo chủ đại nhân bóp cằm kéo ra, giáo chủ đại nhân khó được cau mày, thanh âm cũng trầm xuống: “Ngươi cho là bổn tọa không dám giết ngươi?”

            Đối với thân thể của Dương Liên Đình phỏng chừng thật đúng là không hạ thủ được. Chính là Tô Diễm xem nhẹ cảm giác cằm bị bóp rất đau, cũng thu hồi vẻ tươi cười nhất quán trên mặt: “Ta là thật sự. Nếu là nói với tình nhân, ta so với Dương Liên Đình còn săn sóc gấp trăm lần, càng mấu chốt chính là, ta là thật thích ngươi.”

Không giống Dương Liên Đình chỉ là vì quyền thế mà lợi dụng thiệt tình của ngươi. Nhớ tới tình cảnh máu chảy đầm đìa khi vừa mới xuyên qua, đến bây giờ Tô Diễm vẫn cảm thấy thật sự là rất thô bạo.

Giáo chủ đại nhân vẫn đang duy trì loại tư thế bóp cằm người làm cho người ta phải khom lưng xuống, nhìn Tô Diễm một lúc lâu sau, cuối cùng lại chỉ là thản nhiên mở miệng: “Ngươi nghĩ muốn cái gì.”

“Muốn ngươi, thầm nghĩ muốn ngươi.”

“Vậy mấy tháng qua ngươi thu mua lòng người lại là ý gì?” Tô Diễm chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lạnh trong lòng cũng lạnh lạnh, thầm than sát khí của giáo chủ đại nhân quả thật lợi hại.

Chính là quả thật anh không hề có ý niệm khác trong đầu: “Không phải ta đã nói sao, ta chỉ muốn đứng ở phía sau ngươi, cho ngươi muốn làm cái gì cũng đều có thể không cần cố kỵ chỗ nào. Dù sao phong bình ban đầu của thân thể này… Không tốt lắm, nếu không làm chút gì, rất nhiều chuyện cũng sẽ không dễ làm.”

“Hừ.” Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, nhìn qua một chút cũng không tin tưởng.

“Vậy giáo chủ nghĩ, ta muốn cái gì hả?” Tô Diễm lộ ra nụ cười rất là sáng lạn, nghiêng đầu với lại với về phía giáo chủ đại nhân.

Lập tức giáo chủ đại nhân liền trầm mặc. Tô Diễm quả thật biểu hiện rất an phận thủ thường, càng là như vậy, lại càng có vẻ khả nghi.

“Hiện tại trong giáo trên dưới chỉ nhận một mình Đông Phương giáo chủ ngươi, cái gì Hướng tả sử mười đại trưởng lão đã sớm bị bọn hắn xem nhẹ, giáo chủ phân đến nhiều tiền tài cho các huynh đệ, còn không phải đều mang ơn đối với giáo chủ? Người ta căn bản không nhớ rõ có ai là Dương tổng quản. Ngươi nói, ta muốn cái gì?”

“Ngày ấy thân thể của ta ngươi đã xem qua, ngươi còn…?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, lực đạo trong tay cũng giảm nhẹ không ít.

Đông Phương Bất Bại là hâm mộ nữ tử nhỉ, chính là tự cung giải quyết xong biến thành… Tô Diễm nghĩ vậy cũng không nhịn được mà nhíu mày.

Than nhẹ một hơi, Tô Diễm cũng nở nụ cười: “Giáo chủ dáng người không tồi, làn da vuốt cũng nhẵn nhụi, ôm thật thoải mái.” Nếu giáo chủ đại nhân còn thứ kia, xem uy áp của giáo chủ đại nhân, không chừng anh còn phải nằm xuống làm thụ mất.

“Bổn tọa nhìn ngươi thật sự là muốn chết.” Đến ngay cả thời điểm y sủng Dương Liên Đình nhất, người kia cũng không có can đảm nói những lời này với y.

Hậu quả của việc trực tiếp thừa nhận sát khí của Đông Phương giáo chủ chính là Tô Diễm cảm thấy da gà toàn thân đều đang nhốn nháo muốn khiêu vũ, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng hôm nay lá gan của Tô Diễm lại đặc biệt lớn, dưới loại tình huống này còn cười được: “Mệnh thì ta còn muốn, ở Hắc Mộc Nhai muốn chết thật sự không khó, chỉ cần ta nhảy ra trước mặt Hướng Vấn Thiên, hắn nhìn thấy không có ai phỏng chừng liền một đao đánh chết ta.”

“Hắn dám!” Cơ hồ là theo bản năng liền thốt ra câu này, Tô Diễm cảm giác sát khí đánh sâu vào trên người mình càng mạnh, nụ cười trên mặt lại càng thêm sáng lạn. Mà giáo chủ đại nhân cũng phát hiện phương hướng phản ứng của mình có chút không đúng, sắc mặt lại quỷ bí khó phân biệt.

“Chúng ta cùng một chỗ thử xem đi, nói không chừng ngươi cũng sẽ yêu thương ta.” Tô Diễm lại nhướn người về phía trước, nụ cười vô cùng sáng lạn, “Hơn nữa ngươi xem, không phải ngươi đối với ta cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Nếu có một ngày ta mất, ngươi sẽ không cảm thấy có gì không thói quen sao? Nếu ta bị người một đao đánh chết hoặc là một kiếm đâm thủng ngực, ngươi sẽ không cảm thấy có một chút khổ sở sao?”

“Im miệng!” Giáo chủ đại nhân quát chói tai một tiếng cắt đứt câu chuyện, sắc mặt đã trầm đến có thể nhỏ nước, “Tô Diễm, ngươi nghĩ bổn tọa thật sự sẽ không giết ngươi sao?”

Kỳ thật trực tiếp thừa nhận uy áp cùng sát khí của giáo chủ đại nhân không cẩn thận thật sự sẽ chết người nha. Tô Diễm cười khổ trong lòng, coi nhẹ cỗ mùi tanh trong miệng mình kia: “Nếu giáo chủ vô tình, vậy liền coi như hết. Hôm nay coi như ta chưa từng nói qua những lời đó. Vậy thuộc hạ có thể cáo lui trước không?”

Giáo chủ đại nhân rốt cuộc buông lỏng tay ra, quay mặt ra hướng ngoài cửa sổ, thanh âm cũng thêm phần trầm thấp: “Đi xuống đi.”

Tô Diễm xoa xoa cằm, cảm thấy ngày mai nhất định sẽ xanh tím, thở dài, đi thẳng đến trước cửa sổ đang mở rộng đóng rồi khóa kỹ lại: “Ban đêm gió lớn, xin giáo chủ cẩn thận phong hàn.” Dứt lời liền trực tiếp đi ra ngoài, quay về phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.