Đốt Cháy Con Kiến

Chương 1: Chương 1: Cá(1)




Một cái bao nilon trong suốt bị gió thổi qua đường cái, bị một chiếc xe cán qua, rồi lại bám vào bánh xe của một chiếc xe khác. Liên Châu đứng trong gió lớn nhìn lên bầu trời, lá vàng tiêu điều bay ngang qua bầu trời. Cơn mưa lớn của mùa thu này cuối cùng cũng đến.

Có một đám người đứng dưới cột đèn giao thống, Liên Châu cũng là một trong số đó. Cô có thể cảm nhận được sự lo lắng đầy cứng ngắc của đám đông giống như những tòa nhà cao tầng đông đúc trong thành phố.

“Tạm biệt.” Liên Châu nhẹ nhàng nói với chính mình. Cô đẩy đám đông ra, thong dong bước ra ngoài. Nhưng cô không thể biến thành chiếc túi nilon kia, tài xế phanh gấp chói tai.

Vì để tránh mưa, Liên Châu thay đổi lộ trình, đi đường tắt về tiểu khu. Con đường nhỏ này rất hẻo lánh, thường xuyên có mấy gã đàn ông say rượu đi tiểu vào trên tường. Khi mới kết hôn, Chu Dư luôn nhắc nhở Liên Châu đừng đi con đường này, với vẻ xinh đẹp như ánh trăng sáng trên bầu trời của cô, mà anh ta thì quá hiểu sự dụ hoặc của vầng trăng đối với các nhà thơ.

Bây giờ chồng cô đã không có thời gian để ý cái gì mà ánh trăng, hiếm lắm mới trở về lúc nửa đêm, lại còn uống đến bất tỉnh nhân sự.

Liên Châu chán ghét anh ta đi đá lung tung sờ đến mép giường, tắm cũng không tắm, vừa cởi giày đã bổ nhào lên giường, ngủ như chết. Liên Châu đã phàn nàn nhiều lần nhưng Chu Dư chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ coi cô giống như đang lặp lại các bài phát biểu bằng tiếng Anh của Steve Jobs trong phần mềm học tập.

Con cá giống như trái tim đang đập, không ngừng thở ra mùi tanh hôi làm miệng túi phồng lên. Liên Châu cảm giác phía sau có người, cảm thấy lạnh liền cất bước chạy lên.

Mẹ Phỉ Phỉ kéo con gái đứng chung một chỗ với một người phụ nữ quen mắt. Liên Châu suýt nữa thì đụng vào bọn họ. Mẹ Phỉ Phỉ liếc mắt nói: “Có chuyện gì vậy? Sao lại thất thần?”

“Muốn trời mưa.” Liên Chu nhe răng cười cười, cất bước muốn đi.

Mẹ Phỉ Phỉ giữ chặt cô lại: “Cô có biết có vụ án giết người không? Ở tiểu khu An Lạc đối diện.”

Trong cổ họng mẹ Phỉ Phỉ như có một con vịt, mỗi ngày đều ồn ào không ngừng. Liên Chu biết, nếu mình không dừng lại nghe thì bà ấy lại muốn nói với người phụ nữ kia mình xem thường người khác. Khó có khi Phỉ Phỉ không kêu gào la lối khóc nháo về nhà, cô ấy còn có thể đem chuyện mình bị chồng bỏ mặc lăn lộn với người phụ nữ kia kể sinh động như vậy, giống như cô ấy ở trong nhà Liên Châu vậy.

Liên Châu miễn cưỡng đứng lại, làm bộ giật mình: “Vụ án giết người gì?”

Mẹ Phỉ Phỉ trừng lớn mắt, đôi lông mày đỏ nhạt nhếch lên: “Một người phụ nữ bị người ta giết! Chồng của cô gái đó thường không có ở nhà, kẻ giết người ban ngày trốn vào nhà, buổi tối đi ra giết cô ấy. Nghe nói hai năm trước cũng có vụ án tương tự, thủ đoạn gây án giống hệt nhau, nhưng vẫn luôn không tìm được hung thủ. Không chừng là trốn ở đâu đó, nhất định là người địa phương, không thể là người nơi khác được.”

Vẻ mặt nghiêm túc của mẹ Phỉ Phỉ giống như người dẫn chương trình pháp lý. Liên Châu nghĩ thầm nhất định bà ta lại bịa chuyện, trên mặt không nhịn được hiện lên một nụ cười khinh miệt.

Mẹ Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua, dùng sức liếc Liên Châu một cái: “Một người bạn trong giới của tôi nói cho tôi, hung thủ là phụ nữ. Chồng cô ta và em dâu đã làm chuyện đó, cô ta đương nhiên có tâm lý trả thù xã hội, giết em dâu trước sau đó lại ra ngoài giết người khác. Chuyên chọn những bà nội trợ xinh đẹp để xuống tay. Đúng là tàn nhẫn độc ác.”

“Phải không? Vậy thì mọi người cũng nên cẩn thận, tôi phải về nấu cơm.”

Liên Châu bị bà ta nhìn đến lạnh cả sống lưng.

Liên Chu đi rồi, mẹ Phỉ Phỉ khinh thường nói: “Đồ thần kinh. Trở về nấu cơm? Nói cứ như là sẽ có người về ăn cơm vậy. Chồng cô ta, cô biết không...”

Liên Châu luôn không hề cảm thấy mình xinh đẹp như thế nào, nhưng từ nhỏ cô đã lớn lên trước sự ghen tỵ, thèm muốn của nhiều người, ít nhiều cũng biết mình trong mắt người khác có vẻ ngoài không tệ.

Chỉ là mấy năm nay, Liên Châu dần dần không còn tự tin với vẻ ngoài của mình nữa. Chu Dư thích mua cho cô nhiều đồ xa xỉ, trong nhà có một phòng quần áo 40m2, áo khoác, áo gió, tất lưới, giày cao gót, vô cùng náo nhiệt, cứ giống như tủ quần áo của câu lạc bộ đêm nào đó.

Mỗi lần Chu Dư đi vào chọn quần áo, Liên Châu liền biết không phải có bữa tiệc nào mà là anh ta muốn lên giường. Chu Dư luôn nói Liên Châu thiếu một chút mùi vị, khi anh ta nói những lời này đều dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, chép chép miệng, vô cùng tiếc nuối mà lắc đầu. Giống như nhìn thấy vé số trúng thưởng đêm qua bị vò nát trong máy giặt.

Liên Châu ngửi một lúc lâu cũng không tìm ra cái mùi vị thần bí kia. Đến cuối cùng quan hệ thân mật hai tuần một lần của cô và Chu Dư cũng hóa thành hư ảo.

Liên Châu bỏ cá vào trong bồn rửa. Di động để trong phòng khách vang lên, cô chậm chạp đi qua nhìn. Là điện thoại của Chu Dư. Trên tay Liên Châu có máu loãng, cô vội vàng lau tay vào trên quần áo, còn chưa kịp nghe điện thoại thì cuộc gọi đã kết thúc. Chu Dư gửi đến tin nhắn: Lão Phương tới chơi, đêm nay đi hát cả đêm, em không cần chờ anh, yêu em.

Mỗi lần có bạn học cũ đến, anh ta đều đi hết một đêm. Trong vòng chưa đầy một năm, đến cả sinh viên cũ anh ta cũng lôi ra dùng hết.

Liên Châu ngây người nhìn điện thoại. Trong phòng bếp bỗng truyền đến tiếng động lớn, làm cô sợ đến mức cả người đều run lên. Cô rón ra rón rén đi qua xem, bụng cá đã bị khoét sạch, chỉ còn lại cơ thể đang điên cuồng đập xuống đất.

Liên Châu trốn sau cửa đợi hai phút, thấy con cá vẫn còn đang giãy giụa, co giật, dứt khoát xông vào cầm lấy một cây gậy, đập vào đầu con cá. Cá không nhúc nhích nữa, đôi mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Liên Châu. Cô liên tiếp đập một lần nữa, lần này có lẽ cá đã chết hẳn rồi.

Cô hơi hoảng loạn, chân tay luống cuống đi đun sôi nước, ném cá vào trong nồi.

Đồ ăn cũng không ngon miệng, Liên Châu thầm nghĩ, khó trách Chu Dư không thích ăn cơm mình nấu. Có lẽ nên lên Amazon* mua thêm một quyển công thức nấu ăn ở nước ngoài.

*Amazon: Amazon.com là trang web thuộc công ty Amazon.com Inc dành riêng cho thị trường Mỹ. Nó được đánh giá là website bán lẻ hàng đầu thế giới hiện nay. Amazon.com được ví là một cửa hàng bán lẻ đa năng, là nơi để mọi người đến tìm mua bất cứ thứ gì một cách trực tuyến. Khách hàng khi có nhu cầu sở hữu cho mình hàng hóa đạt chất lượng cao chỉ cần truy cập vào Amazon.com, bạn có thể tha hồ mua sắm và lựa chọn những sản phẩm mình yêu thích trong kho hàng khổng lồ với đầy đủ các mặt hàng thuộc mọi lĩnh vực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.