Đứa Em Trai Tôi Là Kẻ Cuồng Chiếm Hữu

Chương 38: Chương 38




Tôi trầm tư suy nghĩ, nếu chỉ có vậy thì tôi sẽ đồng ý nhưng riêng hắn thì không đời nào! Thà rằng tôi ở nhà đắp chăn ngủ còn hơn, đi đâu gì tầm này, đỡ mỏi chân. Nhìn thấy bản mặt hắn đã không vui rồi chứ nói gì nhìn suốt tới tận pháo hoa kết thúc.

Hắn nhìn tôi lưỡng lự tỏ vẻ ngạo ngán đấy, liền cười thầm. Hắn đến gần đặt tay lên hai tôi, cười ranh ma:

“Nếu không thì thôi, nhưng tôi đoán chắc rằng điều hôm qua hứa không thể rút lại”

Tôi hừ lạnh

“Bằng chứng đâu? Đối với tôi không có tiêu chứng thì...” Giọng tôi nhỏ dần rồi im vặt lại khi thấy hắn giơ cái vật gì đó màu đen mà tôi không biết. Bên trong đó nhẹ nhàng phát ra đoạn tôi nói tôi qua

Giận tím người, tôi chỉ tay liên tục vào hắn như con robot bị gỉ sắt, giật giật lia lịa. Được thôi, hắn thích thì tôi chiều. Tôi trợn mắt nói:

“Được, tôi đi xem đến lúc đấy ai thắng ai!”

Dứt lời tôi quay phắt người, chạy một mạch đi ra khỏi nhà.

Gương mặt hắn thoáng trốc ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó chỉ diễn ra đúng một giây rồi dập tắt. Đôi mắt thổn thức trở lên quái dị, có vẻ trong lòng hắn đang có cái gai nào đó không thể nhổ lên hay một cục tức không thể giải tỏa được?

***

Ngôi trường được nằm trong lòng trung tâm thành phố Huyết Tâm, nơi rộn rã nhộn nhịp khác hẳn với cái tên gọi mĩ miều của nó.

Toàn bức tường được cứng được phủ dát một lớp vàng mỏng thành những hoa văn tinh xảo làm điểm nhấn nổi bật, tinh nhị

Các mảnh đề can danh giá, xuất sắc của trường được nằm gọn trên tấm bảng ở khắp nơi.

Ngôi trường được bao phủ bằng lớp cây leo trên các hàng rào trắng vừa hoa lệ vừa thanh tĩnh. Trên con đường bằng phẳng còn đọng lại tiếng xào xạc của lá khô đá úa tàn

Tôi nhẹ nhàng đặt mông xuống chiếc ghế đá gần cây lộc vừng gần đó, tôi ngẩng cô lên tựa hơi thật sâu cảm nhận cái làn sương lạnh buốt, thâm tình của mùa đông.

Khi mùa hạ ở đây, cây lộc vừng nở một màu hoa xum xuê, đỏ rực thơm mùi thoang thoảng. Nhẹ nhàng từng chùm hoa rơi xuống mặt đất như những giọt nước nặng trĩu mền mại từ không trung nghé xuống, khi đi ngang qua đây lúc nào, một màu bắt mắt trụm đầy xuống gốc cây như một thảm lụa mềm mại trải dài vương khắp con đường.

Giờ có lẽ sẽ chẳng thể nhìn thấy màu sắc độc chiêu đó vào tháng này

“Loa loa, xin thông báo, mời em Lưu Hà Trang lên phòng thầy hiệu trưởng”

“Xin nhắc lại mời em Lưu Hà Trang mau lên phòng hiệu trưởng dãy nhà số ba gặp tôi” Bỗng chiếc loa phát thanh của trường gợn tên tôi. Chắc là lại có việc gì đó cần tôi giúp đây mà.

Tôi từ từ mở mắt, lặng người nhìn bầu trời quang đãng, xám xịt. Giá...tôi không nhận lời thì...bây giờ sẽ không có chuyện này...Hah! cuộc đời làm gì có từ ''giá như'' cơ chứ

Bước đi trên nền gạch gồ ghề được vài bước, bỗng một bóng dáng chông chổng cùng với tốc độ nhanh lao thẳng về phía tôi đang đứng. Người kia vẫn không nhìn đường, chỉ nữa thôi sẽ đâm thẳng vào người tôi

“...”

Tôi lạnh lùng bước sang bên trái lệch một nhịp, đúng lúc đó nam nhân kia ngột quãng, đột nhiên một hòn đá lù lù đứng trước đó ngán đường phắt cái...

Sầm!

Hắn ta ngõ chổng vó, sấp mặt xuống mặt đất, cả người chổng tít lên Nhìn cái cảnh đấy cũng đã biết đau thế nào

Một không khí ngượng ngạo vội thẳng tạt qua chỗ chúng tôi đang đứng

Anh ta đau điếng người, vội xoa xoa cô tay rồi đứng dậy. Cậu ta vừa xấu hổ vừa tức giận liếc cái nhìn xéo về phía tôi. Ủa...cái gì vậy man?

Mặt tôi lạnh như tờ tiền chẳng có nét cảm gì. Khi hắn nhìn kĩ từng chi tiết trên khuôn mặt của tôi thì mặt anh ta tái nhợt đi. Sự tức giận anh ta đã đạt mức đến giới hạn cuối cùng, cậu đứng phắt dậy quát:

“Lưu Hà Trang! Bộ cô giám xô ngã tôi”

Đối với trường hợp này tôi xin chịu, chưa kịp làm gì đã bị nói. Tôi hứ lạnh đáp trả:

“Ồ! Vậy sao? Anh thấy tôi đã kịp động chân tay chưa, đang yên thì tai bay vạ gió gặp đúng cái loại như anh. Nếu còn không khâm phục thì tôi cho xem đoạn camera được không”

Cậu ta định vểnh mồm lên cãi lại thì nghe thấy từ ''camera'' với thái độ mặt cương định đó liền có chút xao động. Hắn định tìm chỗ xả bom thì bị lật ngược lại liền cứng họng.

Cậu ta lắm tay thành quyền cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy rõ từng tế bào trong cơ thể từng nổ tung.

Tôi liếc tia lạnh băng ở bắc cực, dò xét qua người đàn ông đấy.

Anh ta biết tên tôi ư? Hừm nhìn tên này cũng vẻ mặt quen quen hình như gặp ở đâu rồi.

Cậu ta trửng mắt lên quát:

“Đúng là do tôi sai, mà cũng gặp may không xô vào cô chứ không bây giờ á bẩn hết cả quần áo của tôi”

Tôi không nói gì, quay người rời đi. Vận nó xui thật, gặp đúng cái tên cạnh tranh giải cuộc thi được trước

Hàn Nhược Nam đay nghiến, cậu ta không cam lòng. Những cô gái trước đây gặp cậu ta cũng say như điếu đổ, một mực muốn tự nguyện ngả vào lòng. Ấy vậy mà lúc gặp tôi cậu ta nhận được sự ghẻ lạnh như nhìn con chó ven đường.

Hắn ta ngõ chổng vó, sấp mặt xuống mặt đất, cả người chổng tít lên Nhìn cái cảnh đấy cũng đã biết đau thế nào

Tôi quay phắt lại nhìn hắn với cặp mắt thù địch, lạnh giá. Thời tiết lúc này đã lạnh rồi còn kéo xuống âm. Cả người hắn như sét đánh đứng im tại chỗ, cổ họng không thẻ phát ra âm thanh nào

Một không khí ngượng ngạo vội thẳng tạt qua chỗ chúng tôi đang đứng

“Thế anh sống làm gì rồi chả chết! Tôi thấy anh cổ hủ đấy, mẹ anh biết con mình kinh thường phụ nữ như thế chắc vui lắm!”

“Đồ vịt giời, học làm gì lớn lên cũng lấy chồng” Trong lúc nóng giận, câu ta nhỡ miệng buông lời khiếm nhã với tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.