Đừng Khách Sáo, Anh Yêu Em

Chương 11: Chương 11




Phương Tĩnh nghe xong suy nghĩ của Khương Tuấn, lúc đầu cô đã từ chối.

“Tiệc tại gia yêu cầu tương đối cao, em lại không có kinh nghiệm xử lý các nguyên liệu cao cấp. Nếu làm không tốt sẽ làm hỏng bữa tiệc, khiến mọi người mất hứng.”

Khương Tuấn vội nói: “Không sao, bọn anh chẳng qua là mời vài người bạn thân đến tụ tập, món ăn gia đình là được. Cứ dùng mấy món lúc trước có trong tiệm em anh thấy được lắm. Đây là sinh nhật đầu tiên của Hiểu Lộ từ sau khi kết hôn với anh, em cũng biết ngày bọn anh kết hôn có xảy ra chút sóng gió, sau khi đến tiệm của em, hai người bọn anh đã nghĩ thông suốt rất nhiều việc. Hôm đó với bọn anh mà nói là một bước ngoặt thật sự quan trọng, em là quý nhân của bọn anh đấy. Hiểu Lộ rất thích em, cũng thích món em nấu, nên bọn anh thành tâm mời em mà.”

“Nhưng thời gian của em không thích hợp lắm, thứ năm thứ sáu em đều phải đi làm, em không tan làm sớm được. Như vậy sẽ không có thời gian để chuẩn bị trước.”

“Làm vào thứ bảy.” Khương Tuấn rất sảng khoái, “Anh và Hiểu Lộ bàn xong rồi, hôm sinh nhật anh và cô ấy sẽ tận hưởng thế giới hai người, tiệc tại gia đẩy lùi vài ngày cũng không sao.”

Phương Tĩnh nghe vậy, thời gian người ta cũng nhượng bộ, cô càng cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Cô ngẫm nghĩ, hỏi rõ số lượng khách mời, địa điểm có bao lớn, bữa tiệc này muốn tổ chức theo phong cách nào, món ăn khẩu vị gì là chính. Dáng vẻ nghiêm túc của cô làm cho Khương Tuấn cũng trở nên thận trọng, vừa nói vừa gọi điện thoại trao đổi với Đào Hiểu Lộ.

Cuối cùng Phương Tĩnh nói: “Thế này đi, cho em thời gian hai ngày để suy nghĩ, và em còn phải đến nhà xem thử phòng bếp và hoàn cảnh, dụng cụ các thứ nữa, được không ạ?”

“Tất nhiên là được.”

“Vậy em xem xong, lên danh sách xong, anh chị xác nhận không có vấn đề, em cũng làm được hết, rồi mới quyết định nhé? Nếu em làm không xong, cũng không ảnh hưởng đến việc anh chị tìm người khác.”

“Được.”

Hai người bàn bạc xong, trao đổi cách liên lạc với nhau, Phương Tĩnh tiếp tục làm việc, Khương Tuấn lên lầu tìm Mạnh Văn Phi.

Công ty đầu tư mà Khương Tuấn kia rất có hứng thú với công ty của Mạnh Văn Phi, đã hẹn đầu tháng sau sẽ đến công ty để khảo sát nghiệp vụ. Khương Tuấn tìm Mạnh Văn Phi để nói về chuyện này, muốn xem có thể giúp được gì hay không. Hai người nói xong chuyện công việc, Mạnh Văn Phi tiễn cậu xuống lầu. Khương Tuấn vừa đi vừa nói Phương Tĩnh vô cùng nghiêm túc, ban đầu cậu nghĩ đơn giản chỉ là đến nhà xào vài món là xong rồi, nhưng nghe qua công tác chuẩn bị lại rất nhiều.

“Cô ấy làm việc rất dụng tâm.” Mạnh Văn Phi nói.

Khương Tuấn vỗ vai Mạnh Văn Phi cười: “Lúc đầu anh còn nói người ta thích đóng kịch, giả bộ đáng thương để được đồng tình, sợ mang đến rắc rối, không nhận người ta vào làm, bây...”

Lời tiếp theo của Khương Tuấn bị nghẹn lại trong cổ họng.

Mạnh Văn Phi nhìn theo ánh mắt của cậu thì thấy Phương Tĩnh đang khiêng một thùng nước định lên lầu, đứng dưới chân cầu thang cách hai người họ không đến hai mét.Hai bên đều im lặng mấy giây, sau đó Phương Tĩnh lên tiếng trước: “Anh Khương phải về rồi ạ? Đi thong thả nhé. Em lên lầu thay bình nước.”

Nói rồi tiếp tục đi lên lầu.

Lúc này Khương Tuấn mới phản ứng lại, vội nói: “Có nặng không, cần giúp một tay không?”

“Không cần đâu ạ, cảm ơn.” Phương Tĩnh không quay đầu, bước chân cũng không dừng lại, nhanh chóng biến mất sau chỗ rẽ cầu thang.

Khương Tuấn nhìn theo bóng lưng của cô biến mất rồi mới quay sang nói với Mạnh Văn Phi: “Sao công ty các anh lại để một cô bé làm loại việc nặng nhọc này thế, đàn ông chết hết rồi hả?”

Mạnh Văn Phi trừng mắt nhìn cậu.

Cậu sờ sờ mũi, được rồi, bây giờ chuyện này không quan trọng. Cậu sắp xếp lại từ ngữ rồi nói: “Ơ, lúc nãy em nói gì nhỉ, có phải rất lớn tiếng không?”

Mạnh Văn Phi tiếp tục trừng mắt nhìn cậu.

“Ơ, vậy cái kia, cô ấy nghe thấy rồi hả? Chắc cô ấy không nghe thấy đâu. À, em nhớ ra rồi, lúc nãy hình như em không nói tên ra, chắc cô ấy không biết chúng ta đang nói ai...”

Dưới cái trừng mắt của Mạnh Văn Phi, giọng nói của cậu càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đành nói: “Em thật sự không cố ý mà.”

Mạnh Văn Phi thật đắng lòng: “Vị huynh đài này, cậu nói trong lĩnh vực tình bạn này, cậu sống có ý nghĩa gì vậy?”

“...”

Đêm đó, Khương Tuấn vừa chột dạ vừa áy náy nhắn tin vào Wechat Mạnh Văn Phi: “Anh Phi, anh giải thích với A Tĩnh chưa? Hay là em nói với cô ấy, em chỉ nói đùa thôi.”

Mạnh Văn Phi đọc tin nhắn xong, không muốn đếm xỉa đến cậu ta.

Anh cũng muốn giải thích, nhưng giải thích thế nào đây, người ta nói là sự thật, đúng là chuyện ngu ngốc anh từng làm, hễ giải thích khác nào càng bôi càng đen?

Anh còn muốn đi xin lỗi nữa kìa, nhưng sau khi tan làm anh đi tìm Phương Tĩnh, người ta đang tập trung tinh thần mài dao. Cả bộ dao đó từ nhỏ đến lớn xếp ngay ngắn thành hàng. Trước giờ anh không biết hóa ra trong công ty lại có nhiều dao đến thế, hay là có một số là dao của Phương Tĩnh?

Đây không phải thời cơ tốt để giải thích. Mạnh Văn Phi không nói tiếng nào, nhân lúc Phương Tĩnh chưa thấy anh, vội vàng chuồn êm.

Bên này Khương Tuấn đợi nửa ngày vẫn không thấy hồi âm, lại nhắn tiếp: “Anh Phi, em nghĩ đi nghĩ lại, em cũng có cống hiến cho tình anh em mà, ít ra em đã giúp anh nhìn thẳng vào sự thật nội tâm của anh nhiều suy nghĩ quá. Chúng ta nên nhìn vào mặt tốt của người khác, đúng không? Sửa được khuyết điểm này vẫn là một hảo hán.”

Lần này Mạnh Văn Phi không nhịn được nữa: “Nội tâm chú không nhiều suy nghĩ thì cả đêm chú ngồi ngẫm về tình anh em làm mẹ gì!!!!!!”

Khương Tuấn nhìn chằm chằm câu nói của Mạnh Văn Phi, sao nghe có lí thế chứ.

Đào Hiểu Lộ nhìn vẻ mặt của Khương Tuấn, đến tựa đầu lên vai cậu cùng nhìn vào điện thoại.Đúng lúc này Mạnh Văn Phi nhắn tiếp: “Nội tâm chú không nhiều suy nghĩ thì chú đâu có hỏi mấy câu ngu ngốc như yêu anh hay yêu anh ấy nhiều hơn làm mẹ gì!!!!!”

Mặt Khương Tuấn đông cứng, mẹ kiếp, cứa vào vết sẹo của người ta, chỗ nào đau thì cứa chỗ đó à!

Đào Hiểu Lộ nhíu mày, hỏi Khương Tuấn: “Anh làm gì anh Phi thế? Anh ấy dùng hết hỏa lực luôn rồi.”

Mạnh Văn Phi lại nhắn thêm một tin mới: “Nội tâm chú không nhiều suy nghĩ thì ngày đó mua mười bông ngắt mười bông, mua trăm bông ngắt trăm bông, vừa cho đầy rác dưới đất làm mẹ gì!!!!!”

Khương Tuấn lập tức tắt màn hình, không nói thêm được nữa, hoàn toàn không dám trả lời. Cậu ta quay sang ôm Đào Hiểu Lộ: “Bà xã, anh Phi bắt nạt anh.”

Mạnh Văn Phi không có bờ vai để dựa, cũng không có người để làm nũng. Anh vẫn đi làm như thường lệ, lúc gặp Phương Tĩnh thái độ của cô cũng rất bình thường, dường như thật sự chưa nghe thấy gì. Mạnh Văn Phi thấy không có mặt mũi đi giải thích, việc này cứ kéo dài mại, chưa được hai ngày anh đã phải đi công tác rồi.

Mỗi ngày Mạnh Văn Phi đều theo dõi chương trình quản lí trên hệ thống công ty, quy trình làm việc đều rất suôn sẻ, không có sơ sót gì. Nhóm chat của công ty cũng rất bình thường. Nhóm “Hậu cung của cô đầu bếp” anh chẳng bao giờ nói chuyện cũng vậy, mọi người cười cười nói nói, đặt món ồn ào. Mỗi ngày đến giờ Phương Tĩnh sẽ vào trong nhóm chat thông báo mọi người xuống ăn cơm. Mạnh Văn Phi vừa ăn bữa thịnh soạn mà đối tác làm ăn chiêu đãi vừa đợi mọi người gửi ảnh chụp bữa trưa hôm nay lên nhóm chat, muốn xem hôm nay Phương Tĩnh làm món gì, kết quả đợi nửa ngày vân không thấy ai gửi ảnh lên. Anh thấy rất thất vọng.

Các đồng nghiệp trong công ty thi thoảng sẽ tìm Mạnh Văn Phi để trao đổi công việc, Liễu Nghị cũng báo cáo tình hình nghiệp vụ hàng ngày với anh, nhưng không ai nhắc đến Phương Tĩnh. Nghĩ cũng phải, việc nấu cơm đâu có quan hệ trực tiếp gì đến nghiệp vụ công ty, không cần báo cáo với anh. Mạnh Văn Phi không nhịn được nữa, hỏi thẳng Liễu Nghị xem gần đây Phương Tĩnh thế nào, có còn ai nhắc đến chuyện nấu thêm một bữa hay không.

Anh chỉ tìm bừa một lí do để hỏi thôi, không ngờ Liễu Nghị lại rất hăng hái, gửi một đống biểu tượng cảm xúc qua, “Anh Phi cứ yên tâm, không ai nhắc gì nữa, vì bây giờ cô đầu bếp ngày ngày đều đang tập luyện đao pháp.”

“...” Mạnh Văn Phi không biết nên đi công tác theo vài ngày hay nhanh chóng quay về mới tốt đây.

Có lòng muốn liên lạc với Phương Tĩnh một chút, lại không biết phải nói gì. Hai người kết bạn trên Wechat đến nay vẫn chưa nói chuyện với nhau qua.

Ngày Mạnh Văn Phi đi công tác về, chuyến bay muộn mấy bốn tiếng đồng hồ, cuộc họp hẹn trước trong công ty cuối cùng phải hủy bỏ, đổi thành ngày mai. Mạnh Văn Phi về đến thành phố đã hơn bảy giờ tối nhưng anh vẫn đến công ty một chuyến.

Đầu tiên là lên lầu xem một lượt, sau đó chạy xuống tầng một. Lúc này xuống phòng bếp xem có gì ăn được không rất hợp lí nhỉ?

Vừa vào từ xa đã thấy Phương Tĩnh đang nằm bò trên chiếc bàn lớn ở khu nghỉ ngơi, mắt nhìn chằm chằm vào sổ ghi chép. Cô khom lưng cắn bút, tập trung nghiên cứu gì đó. Một chân co lại gác trên ghế, một chân đang đứng. Cô mặc áo lên mỏng, mái tóc dài cột lên sau đầu, để lộ chiếc cổ mảnh mai. Quần jeans ôm sát phần mông, vì tư thế đang bò trên bàn, đường công sau eo và mông để lộ ra sự gợi cảm và đơn thuần của tuổi trẻ.

Mạnh Văn Phi bất giác dừng chân, im lặng quan sát một lúc, ngẫm nghĩ rồi lui trở ra ngoài.

Vừa đến chân cầu thang thì thấy một đồng nghiệp nam cầm theo khay cơm chuẩn bị xuống lầu. Mạnh Văn Phi nhanh chóng quay lại, bước vội vào khu nghỉ ngơi, đi đến bên cạnh Phương Tĩnh, kéo chiếc ghế phía sau cô nói: “Ngồi cho đàng hoàng vào.”

Phương Tĩnh đang chăm chú nhìn ghi chép trong sổ, suy nghĩ về món ăn, không ngờ nghe tiếng người nói chuyện ở sát bên cạnh, giật nảy mình.

Quay đầu lại nhìn, là Mạnh Văn Phi.

“Anh Phi.”

“Viết chữ thì ngồi đàng hoàng mà viết, cong cong vẹo vẹo thế này, coi chừng vẹo cổ đấy.”

“Vâng, vâng.” Đầu óc Phương Tĩnh vẫn đang chứa đầy nội dung của thực đơn, chưa phản ứng lại. Bảo cô ngồi cô liền ngồi xuống.

Lúc này đồng nghiệp nam mang khay cơm kia đi đến: “A Tĩnh, khay cơm lúc trưa anh quên mất.”

“Không sao, anh cứ để đó, để em dọn cho.” Đầu óc Phương Tĩnh đã tỉnh táo hơn, vội đứng dậy.

“Lão đại.” Đồng nghiệp nam kia nhìn thấy Mạnh Văn Phi nên cất tiếng chào, đặt khay cơm xuống, nói với Phương Tĩnh: “Em nói máy tính bị làm sao?”

Phương Tĩnh lập tức nở nụ cười, hung phấn nói: “Bây giờ anh rảnh rồi ạ? Không biết bị sao nữa, lúc chiều đột nhiên không lên mạng được.” Cô cần tra ít tài liệu gấp, xem lại các clip trang trí món ăn một lượt, kết quả máy tính lại dở chứng, đúng là sốt ruột chết được. Mọi người ai cũng bận, cô ngại làm phiền họ.

Phương Tĩnh và đồng nghiệp nam kia đi về phía phòng tiếp khách, trong phòng đó có một bộ máy tính, bình thường không ai dùng, đều là Phương Tĩnh dùng nó.

Đồng nghiệp nam kia vừa đi vừa nói: “Lần trước em nói muốn tải clip về, đã biết tải chưa?”

“Vẫn chưa, tìm mãi không thấy nút tải xuống đâu hết.”

Hai người càng đi càng xa, tiếng nói bay đến bên tai Mạnh Văn Phi.

“Đúng rồi, em muốn in tài liệu của mấy thực đơn kia ra, phải làm sao ạ?”

“Anh giúp em kết nối máy tính với máy in trên lầu là được, sau này em ấn in rồi lên trên đó lấy.”

“Được ạ.”

Hai người đã vào phòng tiếp khách, không nghe tiếng nói nữa.

Mạnh Văn Phi chậm chạp bước ra ngoài nghĩ bụng lên mạng không được, tải clip không được, kết nối máy in gì gì đó, anh cũng biết mà.

clp{I

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.