Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 107: Chương 107: Đối mặt với sự chất vấn của hề lâu, bầu không khí bất chợt ngưng động. nhưng rất nhanh, trì tiểu trì liền nói




Khác với anh của mình, Cam Đường nói chuyện hơi mang khẩu âm Tô Châu, ngoại trừ vóc dáng có chút cao gầy quá đáng, thì khí chất dịu dàng, áo sơ mi trắng phối quần tây đen đơn giản, quả thật như mỹ nhân ngư vừa được đổi một đôi chân hoàn mỹ.

Nhưng có thể sống sót đến nhiệm vụ thứ tám mà không cần dùng mắt âm dương thì chỉ có kẻ ngu si mới cho rằng bề ngoài của hai anh em này trông có vẻ vô hại.

“Con mắt của anh…”

Quả nhiên, chờ Cam Đường đến gần, nhìn thấy rõ đôi mắt của cậu ấy thì liền hít vào một hơi lạnh, nói với anh của mình: “Có phải anh ấy là người được nhắc đến trên diễn đàn…”

Từ khi vượt qua nhiệm vụ thứ bảy, có người ở trên diễn đàn cảm ơn Tống Thuần Dương đã trợ giúp đồng bạn của bọn họ, đoạn thời gian đó Tống Thuần Dương quả thật trở thành bánh bao quý hiếm, còn có người cố ý vì cậu ấy mà mở chủ đề phân tích, phân tích chỗ tốt của mắt âm dương khi chấp hành nhiệm vụ, càng có người ra giá cao muốn cùng Tống Thuần Dương liên minh, giá cả thậm chí lên đến sáu con số, có lần khiến Tống Thuần Dương vô cùng động tâm, nhưng nghĩ tới Viên Bản Thiện, cậu ấy vẫn cố nén đau lòng mà bỏ qua.

Hiện tại cái người có giá trị sáu con số này đang an vị trước mặt bọn họ.

Cam Úc không nhìn em gái của mình, quỳ một chân dưới đất, ngẩng đầu hỏi Trì Tiểu Trì: “…Có phải là cậu không?”

Trì Tiểu Trì không đáp, chỉ gỡ cặp kính gọng vàng trên mũi của Cam Úc xuống.

Cam Úc: “…”

Trì Tiểu Trì giơ kính lên xem: “Quả nhiên là kính không độ.”

Nói xong, cậu ấy đeo kính lên, kề sát vào gương mặt được xem là tiêu chuẩn như quý công tử tao nhã của Cam Úc, chớp chớp đôi mắt kỳ lạ như hai viên bảo ngọc kia: “Tự xem đi.”

Hô hấp ấm áp của cậu ấy phả vào khiến hàng lông mi của Cam Úc hơi run lên.

061 khoác áo choàng Cam Úc âm thầm hô một tiếng: đòi mạng a.

Anh đã sớm làm cho mình một cặp kính lọc, mặc kệ Trì Tiểu Trì đổi thành gương mặt nào thì trong mắt của anh Trì Tiểu Trì vĩnh viễn là dáng vẻ vốn có của cậu ấy. Hành động này được tạo ra từ gương mặt kia khiến hiệu quả trở nên kinh người, đúng là yêu tinh mà.

Trì Tiểu Trì chú ý quan sát lỗ tai của anh ấy.

Người này có khí chất quá giống 061, hơi tìm tòi một chút là có thể kết luận ra.

Dựa theo tính cách của 061…

Nhưng còn chưa chờ lỗ tai của anh ấy trở nên đỏ ửng thì cằm của Trì Tiểu Trì đã bị nâng lên nhẹ nhàng.

Cam Úc như cười như không mà quan sát Trì Tiểu Trì đang đeo cặp kính của mình, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nhưng ánh mắt đã thay đổi một cách vi diệu: “Ừm, có lẽ bình thường y tá Tống hay đeo kính sát tròng, bây giờ nhìn lại quả thật vượt xa cái giá mà người ta đã trả cho cậu trên mạng.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Cam Úc nói: “Năm trăm ngàn, cùng chúng tôi liên minh. Thế nào?”

Vừa phát hiện Cam Úc không có khả năng là 061, trái tim muốn trêu đùa người ta của Trì Tiểu Trì đã thu lại bảy tám phần, ngăn cản bàn tay của Cam Úc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đã có đồng minh.”

Cam Úc quỳ một gối trước mặt cậu ấy: “Bày trăm ngàn.”

Trì Tiểu Trì cười: “Bác sĩ Cam có thể sống qua tám thế giới mà còn cần tôi trợ giúp à.”

“Không cần chăm sóc cho tôi.” Cam Úc chỉ vào Cam Đường ở phía sau, khách khí nói, “Tôi muốn nhờ cậu bảo vệ cho em gái của tôi.”

Dường như Cam Đường cũng không dị nghị hành động của anh mình, hơi gật đầu ra hiệu với Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì chống cằm: “Để tôi suy nghĩ một chút nữa.”

Cam Úc không hề chớp mắt mà chỉ nói: “Một triệu.”

Trì Tiểu Trì: “OK.”

Hề Lâu: “…” Cậu còn chưa suy nghĩ tới một giây đồng hồ nữa đó?

Kỳ thật Hề Lâu không quá tán thành việc Trì Tiểu Trì lập đội với một đôi anh em đột ngột xuất hiện như vậy, nhưng so sánh mà nói thì cái người xa lạ trực tiếp đưa tiền giao dịch như thế này dường như có vẻ đáng tin hơn người đầu ấp tay gối với Tống Thuần Dương.

Trì Tiểu Trì nhận lời một cách dễ dàng, Cam Úc cười nhạt: “Đúng rồi, tôi còn có một điều kiện phụ.”

Trì Tiểu Trì cau mày, cũng không vội đồng ý.

Cam Úc nói: “Xin y tá Tống giúp tôi đeo mắt kính lên.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Cam Úc quả thật không nhúc nhích, chỉ ngồi xổm trước mặt Trì Tiểu Trì, khí chất toàn thân vẫn ôn hòa như cũ, nhìn không có vẻ gì áp lực, tư thái tỏ rõ không được từ chối.

Thật ra Trì Tiểu Trì cũng không ngại, sững sờ một chút liền chủ động trả lại mắt kính, còn thay anh ấy sửa lại mắt dây xích bên tay trái.

Cam Úc đứng dậy, đưa kính râm đặt trên bàn trang điểm cho cậu ấy.

Đây là đạo cụ ngày thường Tống Thuần Dương chuẩn bị để giả mù, nhưng mà Cam Úc có thể coi nó là đạo cụ dùng để che chắn màu mắt của Tống Thuần Dương.

Cam Úc nói: “Chúng ta đến trường quay đi.”

Trì Tiểu Trì biết mình ở đây đã làm trễ nãi quá nhiều thời gian, là lúc phải ra ngoài xem tình hình.

Bên cạnh đã có người, cậu cũng có chút can đảm đi ra ngoài.

Nhưng để cho cậu có chút lưu ý chính là cái đầu người bay lơ lửng kia rốt cục là xảy ra chuyện gì.

Cậu ấy thậm chí còn chưa tới trường quay mà quỷ đã xuất hiện?

Vừa nãy mình có đụng tới cái gì khởi động hình thức tử vong sao?

Hoặc là trong toàn bộ đoàn kịch, ngoại trừ những người làm nhiệm vụ thì nhân viên công tác còn lại đều là quỷ?

…Nhưng mà sự thật cũng không phải như vậy.

Khi đến trường quay, hiện trường còn đang hỗn loạn vì đạo diễn giận dữ bỏ đi.

Trì Tiểu Trì đưa mắt nhìn đám người đang bối rối kia, phát hiện nơi này đều là người.

Nói đúng ra là một loại “người” đặc biệt.

Theo như Hề Lâu từng nói, bọn họ là NPC trong thế giới nhiệm vụ, cũng giống như “Thủ thư” trong thế giới thứ bảy, chỉ là trợ giúp và thúc đẩy bọn họ hoàn thành nhiệm vụ.

Bọn họ có hình dạng nhưng cũng chỉ là NPC mà thôi.

Trì Tiểu Trì tìm trong các nhân viên công tác nhưng cũng không tìm thấy cái đầu của người phụ nữ xinh đẹp kia.

Mà trong đám đông hỗn loạn có một nhóm người đứng bên ngoài, bọn họ nhìn trường quay hỗn loạn, châu đầu ghé tai, dường như đang thương lượng bước hành động kế tiếp.

Trì Tiểu Trì chủ động đưa tay đặt vào tay Cam Úc.

Cam Úc theo bản năng mà tránh một chút.

Trì Tiểu Trì nói: “Dìu tôi.”

Cam Úc: “Hả?”

Trì Tiểu Trì: “Tôi là người mù.”

Cam Úc ngầm hiểu, nắm lấy cánh tay của cậu ấy, dìu cậu ấy bước đi, còn không quên giả vờ lên tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận đường.”

Chú ý tới động tác của anh ấy, Trì Tiểu Trì hơi cau mày.

Thừa dịp thân thể hai người rút ngắn khoảng cách, Trì Tiểu Trì thấp giọng hỏi bên tai Cam Úc: “Bác sĩ Cam, tại sao anh không nắm tay tôi?”

Cam Úc ngẩn ra.

Trì Tiểu Trì dùng giọng điệu càng nhỏ hơn: “Bác sĩ Cam, muốn dìu người, đỡ người thì bàn tay không phải càng dễ dìu hơn sao?”

—-Trì Tiểu Trì mặc một chiếc áo sơ mi tay lửng, cánh tay mảnh khảnh lộ ra ngoài, nhưng Cam Úc lại vi diệu tránh nâng trúng phần cánh tay lộ da đó, chỉ nắm phần bắp tay phía trên, thật sự kỳ lạ.

Thấy Cam Úc không nói lời nào, Trì Tiểu Trì kề sát anh ấy thêm chút nữa, lại kêu tên anh ấy: “Bác sĩ Cam, có phải anh biết tôi có chứng bệnh ngại tiếp xúc da thịt hay không?”

061 bất đắc dĩ giơ tay xoa lỗ tai.

Trì Tiểu Trì đúng là có bản lĩnh gọi ra ba chữ “Bác sĩ Cam” khiến người ta phải mềm lòng, thật sự là bó tay.

Trì Tiểu Trì cười hì hì đợi phản ứng của anh ấy, ai ngờ Cam Úc duỗi một tay ôm lấy eo của cậu rồi lập tức kéo cậu vào trong lòng.

Trì Tiểu Trì: “…”

Cam Úc học bộ dáng của Trì Tiểu Trì, hào hoa phong nhã nói: “Xin lỗi, tôi chưa từng dìu người mù, từ giờ trở đi tôi sẽ cố gắng học tập.”

Trì Tiểu Trì: “…”

Cậu nói với Hề Lâu: “Đồ lưu manh chết tiệt.”

Hề Lâu: “…” Cậu có tư cách gì mà nói người khác.

Trì Tiểu Trì: “Anh ấy làm cho người ta rất sợ đó, a Thống.”

Hề Lâu: “…” A Thống cái đầu của cậu, đi chết đi.

Không có ai cùng mình diễn trò, Trì Tiểu Trì chỉ cảm thấy cuộc đời cô quạnh như giữa trời đông giá rét.

Cam Đường phía sau cậu ấy dường như nhận ra động tác của anh mình không được tự nhiên, chủ động đi tới, giọng nói êm ái: “Anh của tôi không biết chăm sóc người khác, để tôi đi.”

Trì Tiểu Trì được giao vào tay Cam Đường.

Nhìn thấy cô gái có khuôn mặt như tranh này, dù vẫn luôn cảm giác Cam Úc là 061 thì Trì Tiểu Trì cũng không nhịn được mà thầm nói.

Xem như thầy Lục muốn hiện thân giúp mình nhưng cô gái này là thế nào?

…Mua một tặng một sao?

Nhưng xem ra Cam Úc có lẽ không phải là thầy Lục rồi? Chẳng lẽ là mình nghĩ lung tung ư?

Vừa nghĩ tới việc mình sẽ không được nói chuyện với 061 trong một quãng thời gian rất dài, Trì Tiểu Trì liền cảm thấy vô cùng buồn bã.

Ba người khoan thai chậm rãi bước tới trở thành mục tiêu không nhỏ, đám người làm nhiệm vụ đều phát hiện bọn họ.

Một người đàn ông cột chùm tóc nhỏ liếc mắt nhìn Tống Thuần Dương đeo kính râm.

Người này ông ta từng nhìn thấy lúc tập hợp, nhưng một nam một nữ kia đối với bọn họ mà nói lại hoàn toàn xa lạ.

Ông ta cau mày: “Các người cũng là người làm nhiệm vụ à?”

Cam Úc gật đầu: “Ừm.”

“Tại sao vừa nãy không thấy hai người?”

Cam Úc lại đưa ra lý do ban nãy đã giải thích với Trì Tiểu Trì một lần nữa.

Trì Tiểu Trì phụ trách làm chim cút giả vờ nhu nhược trốn phía sau, đồng thời tiếp tục tìm kiếm người phụ nữ xinh đẹp kia.

Cam Đường dịu dàng nói chuyện với cậu ấy: “Tính của anh tôi không được tốt, anh đừng so đo với anh ấy nhé.”

Trì Tiểu Trì nói: “Không có gì đâu.”

Vừa dứt lời thì bên kia đã xảy ra tranh chấp, chính là người đàn ông cột tóc nọ.

Ông ta chỉ vào mặt của Cam Úc, không thể tin mà nói: “Làm sao có khả năng? Làm sao hệ thống có thể cho cậu thân phận như vậy?”

Cam Úc nhún vai, lễ phép một cách vô tình: “Nhưng mà sự thật chính là vậy. Nếu có vấn đề gì thì xin đừng hỏi tôi, cứ hỏi thẳng Chủ hệ thống có lẽ sẽ nhanh hơn đó.”

Cam Đường và Trì Tiểu Trì lặng lẽ nhìn nhau, sau đó Cam Đường dìu Trì Tiểu Trì đi lên phía trước.

Không thể không nói Trì Tiểu Trì là một diễn viên bẩm sinh, vừa cất bước liền làm ra bộ dáng người mù một cách hoàn hảo, tư thế thăm dò bước đi, y hệt một người mù thật sự.

Cậu ấy dường như cảm thấy bất an khi mọi người tranh chấp, hơi sốt sắng hỏi: “Sao vậy, sao vậy?”

Thấy cậu ấy tiến lên, Cam Úc dịu dàng nói: “Không có gì.”

Vẻ mặt của người đàn ông cột tóc cực tệ, mấy người xung quanh đều là giật mình, hâm mộ và ghen tị: “Dựa vào cái gì mà hai người kia không phải diễn viên?! Tại sao lại là nhân viên công tác?”

Trì Tiểu Trì cấp tốc tiếp nhận thông tin, trên mặt đầy kinh ngạc: “Mấy người đều là diễn viên sao?”

Như để chứng minh thân phận của mình, cậu ấy vỗ lồng ngực rồi tự giới thiệu: “Tôi chính là nam hai, là bạn thân của nam chính.”

Người đàn ông cột tóc không cam lòng: “Trừ hai người bọn họ ra thì toàn bộ chúng ta đều là diễn viên, có một số tới rồi cũng đã giải tán, vài người thấy nơi này không quay phim nên bắt đầu đi điều tra tình hình trong pháo đài…”

Ông ta chỉ vào Cam Đường: “Nhưng bọn họ không phải diễn viên, vậy còn nói cái gì mà “diễn xuất”?! Như vậy không công bằng!”

“Tại sao lại không?” Cam Úc đối xử với người khác luôn có khí chất lạnh nhạt đúng mực, anh ấy không nói gì mà chỉ đè xuống ngón tay của người đàn ông đang chỉ về phía Cam Đường: “Anh có thấy cặp mắt của cậu ấy không tốt hay không?”

Người đàn ông cột tóc nhất thời nghẹn lời.

Vừa nãy ở đại sảnh gặp mặt, bọn họ đều ngồi, ông ấy chỉ cảm thấy người trẻ tuổi mang kính râm này khá kỳ lạ, nhưng bây giờ nhìn hành động của cậu ta thì chẳng phải là một người mù chân chính hay sao?

Cũng không phải ông ta không suy nghĩ chu đáo, ai mà nghĩ được một người mù có thể xông đến thế giới nhiệm vụ thứ tám như vậy?

Cam Úc nói: “Hệ thống cân nhắc đến việc cậu ấy cần người chăm sóc nên để hai anh em chúng tôi đến phụ trách sinh hoạt hằng ngày của cậu ấy, ba người chúng tôi đi cùng nhau, trang điểm của cậu ấy hoặc trang phục một khi gặp sự cố, chúng tôi là người phụ trách của cậu ấy thì cũng sẽ phải trực tiếp chịu trách nhiệm, tôi thấy an bài như thế là rất hợp lý.”

Dứt lời, Cam Úc giương mắt nhìn xung quanh, giọng điệu vô cùng bình thản: “Nếu không thì các người đổi vai với chúng tôi đi?”

Đương nhiên không ai dám hé răng.

Mang theo một người mù, gặp phải nguy hiểm cũng không thể chạy trốn, chẳng khác gì có thêm một gánh nặng mang hình người.

Nghĩ đến đây, đám người vốn vừa nãy còn mang lòng oán hận đối với hai anh em Cam Úc và Cam Đường bỗng dâng lên sự tôn kính đối với bọn họ.

…Đây đâu phải liên minh nữa, quả thật là đang giúp đỡ người nghèo thì đúng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.