Đừng Vội Nói Lời Yêu

Chương 10: Chương 10: Một Ngày Nào Đó, Nếu Trở Thành Người Yêu




Tô Lạc mới chợp mắt chưa được bao lâu thì đã bị tiếng trêu đùa ồn ào của bọn trẻ ở bên ngoài đánh thức. Cô mở mắt, liền nhìn thấy vài tia nắng lọt qua trần gỗ, chiếu lên cái màn mắc trên giường. Cái màn này đã được sử dụng lâu năm, biến thành màu đen sì, không còn nhìn ra màu trắng ban đầu. Trên màn thủng vài chỗ, được vá lại bằng những mảnh vải nhỏ.

Đây là chỗ ở của Dương Nhuệ, tuy cũ kĩ nhưng rất sạch sẽ và yên tĩnh. Tủ quần áo mất một cánh cửa, có thể nhìn thấy quần áo xếp ngăn nắp ở bên trong. Bàn học được đóng thành từ mấy miếng gỗ, cạnh bàn là chiếc ghế dài nhưng gãy một chân, bên dưới kê hai hòn gạch. Cái ba lô rách của Dương Nhuệ nằm ở góc phòng, bên cạnh là chiếc ba lô màu đỏ thẫm của Tô Lạc.

Cô hồi tưởng lại buổi tối hôm qua. Thật ra, chiếc xe ôm chỉ chở cô đến rìa làng, còn cách hai ngọn núi nữa mới đến trường tiểu học. Người đàn ông bị tiếng chó sủa đánh thức, có lòng tốt đốt đuốc, dẫn Tô Lạc đi bộ vào làng tìm Dương Nhuệ. Đường núi trơn ướt khiến Tô Lạc trượt ngã không biết bao nhiêu lần. Buổi tối không nhìn rõ dốc núi ở bên cạnh sâu đến mức nào nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng đá ở bên đường rơi xuống, lập tức mất hút.

Tô Lạc vẫn nhớ, khi người đàn ông gõ cửa ký túc, nhìn thấy cô, Dương Nhuệ vô cùng kinh ngạc.

“Tô Lạc, sao em lại đến đây?” Anh hỏi.

“Vâng, em đến rồi.” Cô ra sức gật đầu, mặt nhem nhuốc dính đầy bùn đất.

Dương Nhuệ vội vàng đưa Tô Lạc vào phòng rồi cảm ơn người đàn ông tốt bụng. Sau đó, anh không hỏi nhiều mà chỉ đi lấy nước để cô rửa ráy rồi nhường chiếc giường của mình cho cô nghỉ ngơi.

Bây giờ, Tô Lạc đang nằm trên giường của anh, đắp tấm chăn mỏng của anh. Mấy quyển sách để ở đầu giường chạm vào trán cô, có cảm giác man mát.

Cô điên cuồng đến đây tìm anh nhưng khi gặp mặt cũng không xuất hiện cảnh ôm nhau khóc lóc. Anh không hỏi, cô cũng chẳng nhiều lời, hai người vẫn ngầm hiểu ý đối phương như trước đây.

Bên ngoài, bọn trẻ trò chuyện bằng tiếng địa phương, tiếng bóng đập thình thình xuống nền đất. Tô Lạc xuống giường, khoác thêm áo rồi đi ra ngoài.

Ánh nắng ở vùng núi đặc biệt chói chang, thậm chí hơi nhức mắt. Tô Lạc ngồi dưới mái hiên, nheo mắt quan sát sân thể dục nho nhỏ ở phía trước. Trên sân cắm cái bảng bóng rổ mới tinh, Dương Nhuệ đang cùng bọn trẻ chơi đùa. Một đứa bé tầm sáu, bảy tuổi hưng phấn đoạt trái bóng ném về phía cái rổ nhưng không đủ sức, quả bóng chỉ chạm vào thành rổ rồi rơi xuống đất. Dương Nhuệ mỉm cười, đưa quả bóng cho cậu bé, bế nó lên cao, để nó gần cái rổ một chút. Đứa trẻ vui mừng reo lên. Những đứa bé khác bắt đầu bám lên người Dương Nhuệ khiến anh không chịu nổi, ngồi phịch xuống đất.

Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Lạc nở nụ cười vui vẻ. Dương Nhuệ đứng dậy, chỉ huy bọn trẻ chạy bộ quanh sân, sau đó, anh đi đến bên Tô Lạc ngồi xuống.

“Sao em dậy sớm thế?” Anh hỏi.

“Vâng.” Đột nhiên nhớ ra mình vừa thức dậy, còn chưa rửa mặt, Tô Lạc hơi ngượng ngùng.

“Bọn trẻ ồn ào quá, đánh thức em phải không? Lát nữa chúng vào tiết học, em có thể ngủ tiếp.”

“Không sao đâu, em không ngủ được nữa rồi.” Tô Lạc đáp.

“Điều kiện ở nông thôn tương đối kém, em phải cố gắng khắc phục.”

“Có gì đâu, em cảm thấy rất tốt mà.”

Dương Nhuệ cười cười, không tiếp lời.

Tô Lạc vội tìm đề tài nói chuyện: “Lần em đến đây vẫn chưa có bảng bóng rổ kia.”

“Một nhà hảo tâm quyên tặng, trước Tết năm vừa rồi anh nhờ chuyển về đây.”

“Ở nơi này, khâu vận chuyển không dễ dàng.” Tô Lạc dõi mắt về phía xa xa, bốn bề đều là rừng núi, cô hoàn toàn không biết mình đến từ hướng nào.

Dương Nhuệ gật đầu. “Đúng vậy. Do đó, dù phí xây dựng trường học cao hơn chỗ khác rất nhiều.”

Nghe anh nói vậy, Tô Lạc bất chợt nhớ tới chuyện mình đã làm hỏng vụ quyên góp của Tiêu Kiến Thành. Cô nhất thời không biết giải thích thế nào với anh.

May mà Dương Nhuệ đứng dậy, vỗ nhẹ lên gáy cô. “Mặt đất ẩm ướt, em mau đứng lên đi anh dẫn em đi rửa mặt.”

Tô Lạc ngồi xổm cạnh cái cổng nhỏ sau nhà bếp đánh răng. Một bé gái đứng bên cạnh quan sát cô từ đầu đến cuối.

Súc miệng xong, Tô Lạc mỉm cười hỏi cô bé: “Chào cháu, cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sáu tuổi ạ.” Bé gái cười híp mắt, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp.

“Cháu đã đi học chưa?”

“Chưa ạ.”

“Tại sao cháu không đi học?”

“Chú Dương không cho cháu học.” Bé gái đáp.

Tô Lạc chưa kịp hỏi kĩ thì đằng sau đã vang lên tiếng một người phụ nữ mang âm điệu miền Tây: “Mãn Muội, không được nói lung tung, mắt Mãn Muội không tốt, phải chữa khỏi mới có thể đi học.”

Tô Lạc quay đầu, nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng bên bàn bếp thái thức ăn. Cô mỉm cười với Tô Lạc, khóe miệng cũng ẩn hiện lúm đồng tiền. “Chị ăn bát cháo khoai lang nhé!” Nói xong, người phụ nữ múc cháo ra bát, mùi thơm dịu của khoai lang và gạo mới khiến bụng Tô Lạc đói cồn cào.

Cô đứng trong bếp, thưởng thức từng miếng cháo khoai lang nóng hổi.

Dương Nhuệ đi vào, nói với người phụ nữ kia: “Đến giờ lên lớp rồi.”

Người phụ nữ “vâng” một tiếng, lau tay rồi đi về phía lớp học.

Tô Lạc có chút hiếu kỳ, Dương Nhuệ lập tức giới thiệu: “Cô ấy là giáo viên của làng này, họ Mãn, dạy môn Ngữ văn và Toán.”

“Anh thì sao?”

“Anh dạy tiếng Anh, Mỹ thuật, Âm nhạc và Thể dục.” Dương Nhuệ nói đến đây, bé gái đi đến ôm chân anh.

“Cháu muốn đi học.”

“Khi nào chữa khỏi mắt, cháu sẽ được đi học ngay.” Dương Nhuệ cúi đầu, cất giọng vô cùng dịu dàng.

“Mãn Muội có quan hệ nào với cô giáo Mãn?” Tô Lạc hỏi.

“Là con gái của cô giáo Mãn, mắt nó không bình thường nên anh muốn đưa nó về thành phố khám.”

“Tại sao anh còn chưa đưa bé đi?”

“Bây giờ ở đây chỉ có anh và cô giáo Mãn nên không đi được, đợi đến kỳ nghỉ hè rồi tính sau.”

“Bố bé Mãn Muội đâu rồi?”

“Đi làm thuê ở tỉnh khác. Đàn ông ở đây đều ra ngoài làm thuê, rất hiếm khi về nhà.”

“Cô giáo Mãn cũng sống luôn trong trường phải không?” Tô Lạc lại hỏi.

“Đúng vậy, một bộ phận học sinh ở lại trường nên cần có người chăm sóc.”

Tô Lạc nhấm nháp cháo khoai lang, cùng Dương Nhuệ đứng trong căn bếp tối mờ mờ, tán gẫu hết chuyện này đến chuyện khác. Ở vùng núi xa xôi này, thời gian trôi thật chậm khiến lòng người cũng lắng đọng.

Nói chuyện một lúc, Dương Nhuệ nhìn đồng hồ rồi đi lấy cái búa gõ mạnh vào quả chuông đồng nhỏ treo trên mái hiên. Bọn trẻ từ trong phòng học ùa ra sân như ong vỡ tổ có hai đứa lao thẳng vào người anh.

Một cậu bé cất cao giọng: “Thầy Dương, các bạn nói bạn gái của thầy đến đây, có phải không ạ?”

“Đừng nói lung tung, cô ấy là đồng nghiệp của thầy.”

Dương Nhuệ lập tức phủ nhận.

“Các bạn nói cô ấy sống trong nhà thầy.”

“Cô ấy là con gái nên thầy nhường phòng cho cô ấy nghỉ ngơi.” Dương Nhuệ giải thích.

“Thế thì đúng là bạn gái rồi, là bạn gái rồi!” Cậu bé hét to. Dương Nhuệ lập tức xách nó đi ra sân bóng.

Tô Lạc đỏ mặt, trong lòng rất vui sướng. Cô đi đến bên giếng nước rửa bát.

Mãn Muội đi theo, vừa vỗ tay vừa hát: “Bạn gái! Bạn gái…”

Tô Lạc cười tủm tỉm, đầu càng cúi thấp.

“Mãn Muội chẳng lễ phép gì cả.” Cô giáo Mãn đi vào, mắng yêu con gái.

Tô Lạc đứng dậy, đưa cái bát vừa rửa sạch cho cô.

“Có ngon không ạ?” Cô giáo Mãn hỏi.

“Rất ngon.”

“Người thành phố quen ăn thịt cá, thỉnh thoảng đổi khẩu vị thì cảm thấy ngon. Học sinh ở chỗ bọn em đều không thích ăn.”

“Bọn trẻ thích ăn gì hả cô?”

“Chúng thèm những món xuất hiện trên ti vi như hamburger, Coca-cola, khoai tây chiên…”

“Những thứ đó đều là đồ ăn “rác”.”

“Bọn trẻ chưa thấy bao giờ nên rất hiếu kỳ. Thật ra, những thứ đó cũng chẳng ngon gì cả.”

“Cô giáo Mãn đã ăn rồi à?”

“Vâng, hồi trước vào thành phố, em cũng nếm thử rồi.” Giọng cô giáo Mãn rất dịu dàng, gương mặt luôn thấp thoáng nụ cười, lúm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng.

“Là Dương Nhuệ dẫn cô đi phải không?”

“Không ạ, lúc đó em tham gia khóa bồi dưỡng, sống ở thành phố hai tháng.”

“Cô dạy học ở đây suốt sao?”

“Không phải, trước kia em dạy ở trường khác, sau này mới được điều đến nơi này.”

“Đúng rồi, lần trước chúng tôi đến đây chưa thấy cô.”

“Thầy giáo trước đó bỏ về thành phố nên lãnh đạo điều em đến đây. May mà có anh Dương Nhuệ, bằng không trường học này không thể tiếp tục duy trì.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt cô giáo Mãn trở nên u tối trong giây lát.

“Tôi cũng đến đây để giúp mọi người.” Tô Lạc lập tức mở miệng.

“Ở đây rất vất vả, người thành phố các chị không quen đâu.”

“Dương Nhuệ có thể ở lâu như vậy, tôi cũng có thể.”

Cô giáo Mãn đột nhiên thu lại nụ cười. “Thật ra, chị cũng nên khuyên anh Dương Nhuệ quay về thành phố. Anh ấy ở đây bọn trẻ rất vui, nhưng chẳng có tiền đồ gì cả!”

“Có thể giúp bọn trẻ, thay đổi số phận của chúng cũng được coi là một việc làm tốt đẹp.” Tô Lạc nói.

Ánh mắt của cô giáo Mãn dừng lại ở Dương Nhuệ đang hướng dẫn bọn trẻ tập thể dục, cô nói nhỏ: “Số phận ư? Trẻ con ở đây phần lớn học hết tiểu học là đi làm thuê kiếm tiền. Số phận của chúng đã được định đoạt từ lâu, không có cách nào thay đổi.”

Tô Lạc nhìn cô giáo Mãn, mãi không thể thốt nên lời.

Mãn Muội chẳng may bị ngã ở ngoài sân, òa khóc nức nở. Cô giáo Mãn liền đi đỡ con bé. Tô Lạc bước theo ra ngoài, nhìn thấy Dương Nhuệ đang hô khẩu lệnh, chỉ huy lũ trẻ nhem nhuốc giơ tay lên trời: “Các em ngẩng đầu, tay giơ thẳng vào, đầu cao hơn một chút…”

Bọn trẻ cười hì hì, động tác lộn xộn, có đứa còn quay ra trêu nhau. Tô Lạc vội chạy tới sửa lại động tác cho bọn trẻ. Nhìn thấy cô, Dương Nhuệ liền nở nụ cười cảm ơn.

Sau bữa trưa, bọn trẻ vào lớp học nghỉ ngơi. Dương Nhuệ ở trên bục giảng đọc truyện, lũ trẻ nằm bò xuống bàn chăm chú lắng nghe. Tô Lạc đến bên cửa sổ, không ngờ anh lại đọc tiểu thuyết võ hiệp Lộc đỉnh ký của Kim Dung. Nhân vật Vi Tiểu Bảo trong tác phẩm nói dối như cuội, dễ dàng ứng phó với mọi tình huống khó khăn. Bọn trẻ nghe rất say mê, thỉnh thoảng còn cười khanh khách.

Tô Lạc cũng cười, chăm chú nghe Dương Nhuệ đọc truyện. Tại phòng học cũ kĩ với bức tường tróc xi măng loang lổ, anh chầm chậm đọc câu chuyện thú vị trong tiếng cười của bọn trẻ, sắc mặt anh rất khoan thai và điềm tĩnh.

Một đứa trẻ ngồi gần cửa sổ chợt phát hiện ra Tô Lạc, hét lớn: “Thầy Dương, bạn gái thầy đang nhìn thầy kìa!”

Cả phòng học sôi sục, bọn trẻ đều đứng dậy, nghển cổ nhìn ra bên ngoài.

Tô Lạc vội vàng bỏ chạy về phòng ở của Dương Nhuệ. Một lúc sau, Dương Nhuệ đẩy cửa đi vào, thái độ vẫn bình thản như thường khiến Tô Lạc càng đỏ mặt.

Cô lập tức chủ động lên tiếng: “Bọn trẻ ngủ rồi à?”

“Sao có chuyện ngủ nhanh thế! Mặc kệ chúng thôi.” Dương Nhuệ vừa nói vừa thu dọn đồ lặt vặt trong phòng.

“Tại sao anh lại đọc Lộc đỉnh ký cho chúng nghe? Không sợ dạy hư bọn trẻ à?”

“Ở đây anh có rất ít sách, những quyển khác đều đọc rồi. Hơn nữa, học tập Vi Tiểu Bảo càng có thể thích ứng với xã hội.”

“Nhưng ông ta có tới bảy người vợ đấy.” Tô Lạc bất mãn nhấn mạnh.

Dương Nhuệ cười, nhặt một thanh gỗ, nói: “Đi thôi, chúng ta lên núi.”

“Làm gì vậy?”

“Lẽ nào em không định gọi điện về nhà báo bình an hay sao?”

“Có chứ.” Lúc này, Tô Lạc mới nhớ ra chuyện đó, cô vội lấy điện thoại trong ba lô rồi theo anh đi ra ngoài.

Hai người đi men theo một lối nhỏ lên núi, hai bên đường đều là cây cối rậm rạp, cao hơn đầu người. Dương Nhuệ đi trước mở đường, không ngừng dùng thanh gỗ gạt cành cây, dọa thú hoang. Tô Lạc đi đằng sau, cố gắng theo sát từng bước chân của anh, thỉnh thoảng, cành lá và gai nhọn sượt qua cánh tay và mặt cô khiến cô đau nhói.

Cuối cùng cũng leo lên đỉnh núi, Dương Nhuệ tìm một nơi bằng phẳng để cô ngồi xuống nghỉ ngơi. Tô Lạc thở hồng hộc, gần như không thể thốt ra lời.

“Đã thấy vất vả chưa?” Dương Nhuệ hỏi.

“Cao nữa… là em chịu chết.” Tô Lạc xua tay.

“Vùng núi đều như vậy cả. Có em học sinh mỗi ngày phải đi đường núi hơn một tiếng đồng hồ mới đến trường học.”

“Tại sao… chúng không… ở nội trú?”

“Chỗ bọn anh phòng ốc có hạn. Hơn nữa, ở nội trú phải nộp ít chi phí sinh hoạt, bố mẹ chúng không có tiền.” Dương Nhuệ vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Tô Lạc.

Đây là cảnh tượng Tô Lạc mơ ước từ lâu. Buổi trưa nắng vàng rực rỡ, xung quanh là một màu xanh mát mắt, dưới chân núi là dòng suối nhỏ uốn lượn, những ngôi nhà gỗ màu cam hay đen điểm xuyết trong bức tranh đó, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi xào xạc và tiếng dùm hót líu lo.

Nơi này không có ai khác ngoài một người ngồi yên lặng bên cạnh cô, cô và anh cứ ngồi như vậy, liệu có biến thành hóa thạch hay không?

Tô Lạc chìm trong suy tư, đến mức thất thần.

Bắt gặp vẻ ngẩn ngơ của cô, Dương Nhuệ liền nhắc nhở: “Em mau mở điện thoại đi, nơi này tín hiệu khá tốt.”

Bị anh đánh thức, đầu óc Tô Lạc không kịp xoay chuyển, cô buột miệng nói với anh: “Em rất thích anh, anh có biết không?” Nói xong, đầu óc cô trống rỗng, trong lòng vô cùng hối hận.

Dương Nhuệ cũng giật mình, liền quay đi chỗ khác, không dám nhìn cô.

Gương mặt nhìn nghiêng của anh, từ tai xuống cằm rất rõ nét, giống mỹ nam trong một tác phẩm truyện tranh mà cô yêu thích. Tô Lạc từng mơ mộng, nếu một ngày nào đó mỹ nam trở thành người yêu của mình, cô nhất định sẽ dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường nét đẹp đẽ đó.

“Tô Lạc… Anh… anh không có ý định tìm bạn gái.” Dương Nhuệ mở miệng một cách khó nhọc.

Nghe anh nói vậy, lòng Tô Lạc chùng xuống. Ngập ngừng một lúc, cô không nhịn được liền truy vấn: “Tại sao?”

“Em cũng thấy rồi đấy, anh chỉ là kẻ bần cùng, không nhà cửa, cũng chẳng có tiền gửi tiết kiệm.”

“Em không bận tâm đến điều đó.”

“Nhiều khả năng anh sẽ mãi mãi ở lại nông thôn, có lẽ sẽ di chuyển từ vùng quê nghèo này sang một vùng quê còn nghèo hơn.”

“Em sẽ đi theo anh.”

“Em không chịu nổi đâu. Thỉnh thoảng đến chơi một, hai ngày thì được, chứ nếu bắt em ở đây một tháng, một năm, hay mười năm, chắc em sẽ phát điên.”

“Không đâu, em thích nông thôn, ghét thành phố, nơi đó vừa đông đúc vừa ồn ào, ai nấy đều cúi đầu trước tiền bạc và quyền lực.”

“Em nên lấy một người có điều kiện một chút như vậy cuộc sống sẽ dễ thở hơn.” Dương Nhuệ vừa nói vừa giơ tay vỗ đầu cô, giống như cô chỉ là một đứa trẻ nghịch ngợm.

Tô Lạc cảm thấy tất cả tình cảm và sự nhiệt tình trong lòng lập tức tan biến sau động tác vỗ về của anh.

Một con chim từ lùm cây bên cạnh vỗ cánh bay lên, đậu trên một cành cây khác. Xung quanh vẫn hết sức yên tĩnh, nắng vàng rực rỡ bao trùm khắp không gian, dưới chân núi là làng Dương Khê, Dương Nhuệ ngồi bên cạnh cô, mở di động của anh, đồng thời giúp cô mở điện thoại. Tô Lạc đột nhiên cảm thấy rối bời. Tại sao tất cả vẫn không thay đổi? Cô không rõ cuộc đối thoại vừa rồi đã thực sự xảy ra hay chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của cô.

Tô Lạc chưa kịp nghĩ sâu hơn thì điện thoại của hai người đồng thời vang lên tiếng bíp bíp, báo hiệu có tin nhắn gửi đến.

Tiểu Tần: “Tô Lạc, cô lên cơn thần kinh gì vậy? Bây giờ lão Dụ bắt chị tiếp quản công việc của cô. Cô để lại một đống bùng nhùng cho chị, muốn chị chết phải không?”

Tiểu Tần: “Cô đang ở đâu? Đọc được tin nhắn nhớ trả lời ngay, Tiêu Tổng đang nổi cơn điên kia kìa.”

Tiểu Tần: “Mau gọi điện cho chị, bằng không chị sẽ báo cảnh sát đấy. Tiêu Kiến Thành nói nếu đổi người khác phụ trách dự án này, cậu ta sẽ không quyên góp nữa.”

Thư ký Dụ: “Tô Lạc, cô hãy gọi điện về văn phòng tôi, có việc cần thương lượng.”

Thư ký Dụ: “Tiểu Tô, vì sự nghiệp từ thiện, mong cô hãy suy nghĩ lại chuyện nghỉ việc.”

Tiểu Tần: “Coi như chị xin cô đấy! Chị thay mặt Dương Nhuệ cầu xin cô xuất hiện đi mà. Bây giờ Thư ký Dụ bảo chị nhất định phải tìm cô bằng được.”

Thẩm Doanh: “Chào cô, Tô Lạc. Gần đây tâm trạng của Tiêu Kiến Thành không được ổn định lắm, anh ấy có một vài hành động quá khích, cô cũng đừng bận tâm, một thời gian sau sẽ ổn thôi. Về chuyện quyên tiền xây trường học, thái độ của anh ấy bây giờ không quan trọng, tôi sẽ tìm cách xúc tiến việc này. Về chuyện cô đi đâu, tôi cũng không tiết lộ với bất cứ người nào. Chúc chuyến đi Cổ Bình của cô vui vẻ!”

Tiểu Tần: “Bây giờ là giờ sáng, Tiêu Kiến Thành vừa gọi điện hỏi chị cô đang ở đâu. Cậu ta si mê cô đến mức này, cô còn không mau quay về, nhân cơ hội kết hôn với cậu ta, tự dưng hại chị làm gì?”

Tiêu Kiến Thành: “Nhận được tin nhắn, cô hãy gọi cho tôi ngay.”

Tiêu Kiến Thành: “Mau gọi điện thoại!”

Tiêu Kiến Thành: “Mau gọi điện thoại!”



Đọc hết số tin nhắn, Tô Lạc thở dài. Dương Nhuệ hỏi: “Có nhiều người đang tìm e m à ? “

“Đều là những kẻ điên rồ.” Tô Lạc đáp.

“Em mau gọi cho họ đi!”

“Thôi, em không muốn quan tâm đến những chuyện đó nữa.”

Dương Nhuệ ngẫm nghĩ vài giây rồi gật đầu “Được, anh nghe em. Em hãy gọi điện cho mẹ em đi!”

Tô Lạc liền gọi về máy bàn ở nhà. Chuông đổ một lúc lâu mới có người bắt máy, mẹ cô nói lớn tiếng: “A lô!”

“Mẹ, con đến nơi rồi.”

“Ờ, đến rồi à? Cô sẽ ở đó bao lâu?”

“Vẫn chưa quyết định ạ.”

“Cô nhớ về sớm, gần đây nhà rất nhiều việc.”

“Vâng ạ.”

“Thôi không nói chuyện nữa, bọn họ đang chờ tôi ở ngoài kia.” Nói xong, bà Nhạc liền cúp máy.

Thấy Tô Lạc buông di động, Dương Nhuệ hơi ngạc nhiên. “Gọi nhanh như vậy sao?”

“Mẹ em đang bận chơi mạt chược.”

“Thế à? Anh thấy có cô gái gọi điện cho mẹ, nói chuyện rất lâu, anh cứ tưởng ai cũng vậy.”

“Anh thấy ai gọi điện thoại lâu?” Tô Lạc hỏi bằng giọng điệu mang hàm ý sâu xa.

Dương Nhuệ không được tự nhiên, hàm hồ đáp: “Các bạn nữ thời đại học.

Đấy là anh nói chung chung, không ám chỉ người nào.”

Tô Lạc muốn nhắc đến Thẩm Doanh, thậm chí còn muốn đưa tin nhắn của cô ta cho Dương Nhuệ xem, để anh biết cô ta đã thay lòng đổi dạ từ lâu, còn bản thân cô thì hoàn toàn khác. Đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông, là Tiêu Kiến Thành gọi tới.

Cô lập tức bấm phím tắt nguồn, trực tiếp tiêu diệt “oan nghiệt”, sau đó quay sang Dương Nhuệ, nói: “Anh cũng tắt máy đi!”

“Sao thế?”

“Để tiết kiệm pin.”

Dương Nhuệ đương nhiên hiểu ý Tô Lạc, cũng tắt nguồn điện thoại.

Ánh mặt trời vô cùng ấm áp. Một đàn kiến núi to đùng đi vòng quanh chân Tô Lạc, bụi cây ở phía xa xa vang lên tiếng động, không biết là rắn hay ếch nhái. Tô Lạc cũng không cảm thấy sợ hãi, bởi vì có Dương Nhuệ ở bên cạnh cô. Cô khép đầu gối, tì cằm trên, nói một câu không đầu không cuối: “Em thích ăn cháo khoai lang.”

Dương Nhuệ cười. “Ngày nào cũng ăn, em sẽ chẳng chịu nổi ấy chứ.”

“Bảo đảm không có chuyện đó, nếu anh không tin chúng ta có thể đánh cược.”

“Anh biết rồi, khỏi cần đánh cược.” Dương Nhuệ đứng dậy, phủi bụi đất trên quần áo. “Chúng ta xuống núi thôi, sắp đến giờ lên lớp rồi.”

Tô Lạc vốn cho rằng xuống núi là việc dễ như trở bàn tay, ai ngờ đi xuống còn khó hơn leo lên. Đường núi dốc đứng, bàn chân không có điểm trụ vững, hay bị trượt xuống. Một điều không may là trời bỗng nhiên lại đổ cơn mưa nhỏ.

Dương Nhuệ dường như có tâm sự, cứ cắm cúi bước đi, tay cầm thanh gỗ không ngừng gạt cây cối ở hai bên. Tô Lạc đi đằng sau anh có chút thảm hại, cứ hai, ba bước lại bị trượt ngã. Cô vốn là người háo thắng, lại mới bị Dương Nhuệ từ chối tình cảm nên nghiến răng không chịu mở miệng, lúc bị ngã, cô lại lặng lẽ đứng dậy, tiếp tục xuống núi.

Sắp đến chân núi, Dương Nhuệ mới quay đầu, đúng lúc Tô Lạc ngã dập mông xuống bùn lầy. Anh vội quay lại, giơ tay kéo cô. Tô Lạc lên tiếng: “Anh không cần giúp em, em có thể tự mình đứng lên, đừng làm bẩn tay anh!”

“Người không đi quen đường núi rất dễ bị ngã, vừa rồi anh quên không nhắc em.” Dương Nhuệ vừa nói vừa làm mẫu: “Bàn chân phải để ngang ra, sau đó cơ thể thuận thế đi xuống. Em đừng đặt trọng tâm vào một chân.”

Tô Lạc làm theo lời anh, quả nhiên vững chãi hơn nhiều. Lần này, Dương Nhuệ lưu ý, thấy cô loạng choạng liền giơ tay đỡ. Cứ như vậy, hai người xuống núi thuận lợi.

Tô Lạc dùng tay lau bùn đất trên quần áo, hất mái tóc ướt ra đằng sau, thở một hơi dài thượt rồi lên tiếng: “Em nhớ trước đây từng cùng anh leo núi một lần, đâu có khó khăn như bây giờ.”

“Trước kia, đường núi có nhiều người đi nên mới dễ dàng.”

“Bây giờ ít người đi sao?”

“Bây giờ, người dân trong làng đều ra ngoài làm thuê. Mấy thôn làng ở gần đây cũng không còn bao nhiêu lao động.”

“Vậy ai làm ruộng?”

“Đều là người già ở nhà làm ruộng thôi, nhưng khu vực này là vùng núi, đồng ruộng cũng rất ít.”

“Sao mọi người không trồng cây, ví dụ cây ăn quả hay gỗ quy, đều có thể kiếm tiền?” Đột nhiên nghĩ ra ý tưởng này, Tô Lạc có chút hưng phấn.

Dương Nhuệ cất giọngnhàn nhạt: “Nơi này đều là núi đá, lớp đất rất mỏng nên chỉ có cây cỏ dại mọc.”

“Vậy sao?” Tô Lạc lại hỏi. “Đúng rồi, chẳng phải lần trước anh nói vùng này có khoáng sản hay sao?”

“Có, nhưng anh đã tìm hiểu, bây giờ nhà nước quản lý ngành khai thác khoáng sản rất chặt nên khó có thể xin giấy phép.”

Nói đến đây, hai người cũng vừa vặn đến cổng trường học. Ngoài cổng tụ tập rất đông học sinh, một đôi nam nữ đang kéo tay một học sinh nữ, cô bé túm chặt cánh cổng. Cô giáo Mãn ở bên cạnh ra sức khuyên can đôi nam nữ đó. Có lẽ vì sợ hãi, Mãn Muội ôm chân mẹ, khóc hu hu.

Dương Nhuệ đi nhanh tới, hét lên: “Bỏ con bé ra!”

Đôi nam nữ quay đầu, nhìn thấy anh, họ liền buông tay. Bé gái lập tức chạy ra sau lưng Dương Nhuệ.

Tô Lạc cũng đi tới, kề vai sát cánh với anh. Anh cất giọng nghiêm nghị: “Các anh chị lại đến đây làm gì?”

“Thầy Dương, chúng tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đưa Tiểu Anh đi Quảng Đông tiếp xúc với xã hội.” Người đàn ông tầm bốn mươi tuổi, lưng hơi gù, dè dặt trả lời.

“Con bé còn nhỏ như vậy đã đi Quảng Đông tiếp xúc với xã hội?”

“Bây giờ, bên Quảng Đông có chính sách rất tốt, con cái của người tỉnh ngoài làm thuê cũng có thể nhập học. Chúng tôi muốn đưa nó qua bên đó rồi cho nó tiếp tục đi học.”

Tiểu Anh đột nhiên mở miệng nói vài câu bằng tiếng địa phương, người đàn ông kia lại nạt nộ nó, tuy nhiên Tô Lạc không hiểu. Dương Nhuệ cũng không hiểu nên anh quay sang cô giáo Mãn, hỏi: “Bọn họ nói gì vậy?”

Cô giáo Mãn liếc qua đôi nam nữ, hạ giọng: “Tiểu Anh nói bọn họ sẽ mang nó đi bán.”

Người đàn ông cười ngoác miệng với Dương Nhuệ. “Chúng tôi sao có thể làm vậy? Chúng tôi chỉ muốn tốt cho nó thôi. Chắc thầy cũng biết nhà chúng tôi khó khăn, ông già tuổi cao sức yếu, không thể chăm sóc nó.”

“Em không đi! Thầy Dương! Em không đi đâu cả!” Tiểu Anh lại hét lên.

Dương Nhuệ cất giọng trịnh trọng: “Con bé không muốn đi, anh chị không thể bắt ép nó.”

“Nó không đi? Vậy thì chúng tôi không đóng tiền học, cho nó nghỉ ở nhà luôn.”

“Đây là nghĩa vụ của anh chị!”

“Chúng tôi làm thuê ở bên ngoài, chỉ có thể đảm bảo bụng không bị đói, làm gì có tiền cho nó đi học? Mà con gái học nhiều cũng chẳng có tác dụng gì cả.”

Người đàn ông để lộ sơ hở.

Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạc liền mở miệng: “Anh chị làm bố mẹ kiểu gì vậy? Tại sao con gái lại không được học hành? Anh chị không đóng tiền, chúng tôi nghĩ cách là được chứ gì? Tóm lại, chúng tôi không thể để con bé đi cùng anh chị.”

Nghe những lời này, đám trẻ đứng xung quanh liền vỗ tay hoan hô. Thấy tình hình bất lợi, hai người kia mắng chửi vài câu rồi bỏ đi.

Dương Nhuệ vẫy tay. “Được rồi, các em mau quay về phòng đi, đến giờ vào học rồi.” Bọn trẻ lại chạy nháo nhào về lớp học, cô giáo Mãn bế Mãn Muội an ủi nó. Tiểu Anh vẫn bám theo Dương Nhuệ.

Dương Nhuệ ngồi xổm xuống cạnh nó, nói nhỏ: “Em đừng sợ, có thầy ở đây, sẽ không ai dám bắt em đi.”

Tiểu Anh gật đầu, đột nhiên òa khóc nức nở. Dương Nhuệ nắm tay nó, hỏi: “Sức khỏe ông nội em thế nào rồi?”

“Không tốt ạ, mấy ngày nay ông đều nằm bẹp ở giường.”

“Em gái thì sao?”

“Dì hàng xóm trông hộ ạ.”

“Nhà em còn gạo không?”

“Thưa thầy, sắp hết rồi ạ.”

“Thầy sẽ cho em ít tiền, khi nào về em hãy mua một ít gạo nhé!”

“Em không dám về nhà, sợ họ bắt em đem bán.”

Dương Nhuệ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Được rồi, tối nay em hãy ở lại trường, ngày mai tan học, thầy sẽ cùng em quay về nhà xem tình hình thế nào.”

Lúc này, bé gái mới yên tâm gật đầu, giơ tay lau nước mắt.

Tô Lạc dắt con bé vào lớp học. Lúc quay lại, nhìn thấy Dương Nhuệ đang đi trên hành lang, cô liền hỏi: “Sinh hoạt phí của Tiểu Anh một tháng là bao nhiêu? Em sẽ trả cho nó.”

Dương Nhuệ ngoảnh đầu về phía cô. “Không cần dựa vào một mình em, anh sẽ nghĩ cách khác.”

“Anh khỏi cần nghĩ, một tháng hai trăm hay ba trăm?”

“Được rồi, em mau về thay quần áo đi, bằng không người khác sẽ quyên tiền cho em đấy.” Dương Nhuệ vỗ vai Tô Lạc.

Lúc này Tô Lạc mới phát hiện mình sắp biến thành người bùn đến nơi. Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi, cô còn hiên ngang trước đôi nam nữ, chắc là rất khôi hài.

Tô Lạc không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Dương Nhuệ đã đi một đoạn, nghe thấy tiếng cười của cô liền quay đầu.

Chợt nhớ ra một chuyện, anh dặn dò: “Tối nay, Tiểu Anh ngủ với em nhé?”

“Không thành vấn đề.” Tô Lạc nở nụ cười tươi.

Vùng rừng núi trời tối rất nhanh, mới hơn tám giờ trời đã tối om, xung quanh vắng lặng như tờ. Hai ngày nay Tô Lạc vô cùng vất vả, vì thế, cô cùng Tiểu Anh lên giường từ sớm. Vừa đặt mình xuống giường cô đã không mở nổi mắt.

Tiểu Anh hỏi nhỏ bên tai cô: “Cô Tô, có phải cô là bạn gái của thầy Dương không ạ?”

“Ừm… Không phải.”

“Vậy cô là gì của thầy ấy?”

“Đồng nghiệp thôi.”

“Đồng nghiệp là gì ạ?”

“Là bạn bè ấy mà.”

“Bạn bè không phải bạn gái sao?”

“Không phải, chỉ là bạn bình thường.”

“Thế à.” Tiểu Anh như trút được gánh nặng trong lòng.

Tô Lạc chợt có hứng thú, hỏi cô bé: “Cháu hỏi chuyện này làm gì?”

“Cháu muốn làm bạn gái của thầy Dương.”

Tô Lạc rất buồn cười nhưng cố giữ thái độ nghiêm túc. “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười một ạ.”

“Còn hơi nhỏ.”

“Bao nhiêu tuổi mới đủ ạ?”

“Điều này cháu phải hỏi thầy Dương.”

“Cháu không dám hỏi thầy.”

“Vậy thì cháu về hỏi mẹ cháu ấy.”

“Cháu không có mẹ.”

Tô Lạc hết sức kinh ngạc. “Người hôm nay đến trường không phải là mẹ cháu sao?”

“Bố mẹ cháu đều qua đời rồi. Bọn họ là chú thím của cháu.”

“Vậy tại sao họ lại muốn đưa cháu đi?”

“Họ muốn bán cháu đi làm gái.”

“Đừng nói bậy!” Tô Lạc cảm thấy những lời này thốt ra từ miệng một đứa trẻ quả thật quá tàn nhẫn.

“Thật đấy chú cháu nói, tuổi càng nhỏ sẽ càng kiếm được nhiều tiền. Cô Tô, làm gái kiếm được nhiều tiền đúng không cô?”

“Đừng nghe lời chú cháu, đó là việc làm xấu xa.”

“Cháu biếtông cháu đã mắng chú, ông tức đến mức đổ bệnh.”

Tô Lạc ôm Tiểu Anh. “Cháu đừng nghe lời chú của cháu dù kiếm nhiều tiền đến mấy thì cháu cũng không được đi. Cháu chỉ cần lo học tập thật tốt, sau này sẽ làm bạn gái của thầy Dương.”

Tiểu Anh cất tiếng cười khẽ trong bóng tối, con bé tỏ ra thẹn thùng. “Cô Tô, cô đừng nói với thầy Dương nhé!”

“Được.” Tô Lạc trả lời bằng ngữ khí dịu dàng nhưng cổ họng tắc nghẹn.

Buổi đêm ở vùng núi đặc biệt yên tĩnh, Tiểu Anh đã thở đều đều ở bên cạnh Tô Lạc. Cô bé chìm vào giấc mộng từ lâu, có lẽ đang mơ làm bạn gái của Dương Nhuệ. Còn Tô Lạc thao thức trong bóng tối, mãi vẫn không thể chợp mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.