Dược Hương Trùng Sinh

Chương 105: Chương 105: 96.3 Đổi biển




Tầm mắt hắn hướng tới phía trong tiệm, ánh mắt tối đen, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng ẻo lả thướt tha.

Người đánh xe lắc nhẹ, tựa hồ nhắc nhở chủ nhân đi thôi

Tầm mắt thẩm an lâm dừng lại phía trong tiệm, nội tâm lặp lại một ý niêmk, muốn vào trong, nhìn xem chủ nhân chân chính

Một trần ồn ào phía bên ngoài truyền tới

"Nhường một chút, nhường một chút.."

Bảy tám nam nhân mang diện mạo tươi cười tới đây, phía sau bọn sai vặt nâng lễ vật

"Chúc mừng chúc mừng." Bọn hắn nhất tề đi đến, miệng đồng thanh nói.

Đây là tới chúc mừng? Người xung quanh giật mình, những người bán dược đều nhận ra được thân phận mấy nam nhân này, trong đó người béo đi đầu chính là đại chuỏng quỹ của Đồng thận Đức Kiến Khang, bên cạnh hắn chen tới chen lui muốn là nam nhân đầu tiên đi vào đó là Hằng Xương đại chưởng quỹ…

Thẩm An Lâm thần tình cũng hơi sững sờ, khuôn mặt có chút suy nghĩ, xem ra vị tân chủ nhân lai lịch không nhỏ....

So với việc người khác kinh ngạc, Bành Nhất Châm thản nhiên cười.

"Cùng vui cùng vui." Hắn nâng đầu, đỉnh đạc hoàn lễ.

Mọi người đã chen đến ngưỡng cửa, miệng nói chuyện với Bành Nhất Châm, ánh mắt đều hướng bên trong, nhìn phía trong nội đường, đều là mắt sáng ngời.

"Chúc mừng chúc mừng, cố nương tử.." Mọi người tiến vào đi, miệng Bành Nhất Châm cùng Linh nguyên đô cười nói.

Nội đường vang lên tiếng cười nói, cảm ơn.

Bành Nhất Châm hắc hắc cười, xiêm y run run, ngửa đầu vào trong.

"AH, này chủ cửa hiệu thuốc bắc lai lịch không nhỏ a.." Bốn phía một mảnh náo nhiệt nghị luận.

"Có tiền?"

"Có thế?"

"Dược tốt?"

Nghị luận nhao nhao, vào tận nội đường, ngẫu nhiên một âm thanh mềm nhẹ truyền đến từ nữ tử phía trong

Đó là nàng Thẩm An Lâm , ghìm ngựa , rốt cục khẽ thúc mã đi.

Thấy hắn ly khai, linh nguyên vẫn đứng ở cửa mới nhẹ nhàng thở ra, xoay người vào trong.

Tin tức rất mau truyền ra, Thuận Hòa đường đông như trẩy hội, quà mừng cùng lời hỏi mua dược ngày càng nhiều

Trong nhà Đại Hữu Sinh , mấy người quản sự ngồi vây quanh Tín Triều Dương mà ngồi, trong đó một người đem danh sách ra đọc.

"Như vậy nói, tổng cộng mười ba nhà đi?" Tín Triều Dương nghe xong nói.

"Vâng." Quản sự đáp.

"Kiến Khang thành ba mươi sáu nhà làm dược hành , hiệu thuốc bắc, đi không đến một nửa..." Tín Triều Dương tựa hồ là cảm thán,xoa tay lên mặt bàn."Như vậy nói, một số vấn đề đang xảy ra...."

"Triều dương, ngươi tin hay không tin?" Một nam nhân lớn tuổi vấn hỏi.

Thời điểm này không nên hỏi có đi hay là không sao? Sao lại hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy?

Nhưng không có người nào ở đây lộ vẻ quái lạ, ngược lại đều nhìn hướng Tín Triều Dương .

Tín Triều Dương nghênh tầm mắt, mở tay, đưa ra một viên thuốc nhỏ, ánh sáng màu thuần chính, mùi hương thơm, hắn quơ quơ tay, thuốc viên ở lòng bàn tay quay tròn .

Hắn ngẩng đầu, nhìn mọi người khóe miệng mang một tia cười.

"Bất quản các ngươi tin hay không, dù sao, ta tín." Hắn nói, đem tay hợp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.