Dược Hương Trùng Sinh

Chương 166: Chương 166: Chuẩn bị




Trong phút chốc, ánh mắt Cố Thập Bát Nương lúc sáng lúc tối, rốt cuộc vẫn phải kìm nén sự ác độc chợt dâng lên trong lòng.

“Đứng lên đi.” Nàng đưa tay đỡ Linh Bảo.

Do dự hồi lâu, Linh Bảo đứng lên, cúi đầu tiếp tục đi chậm rãi theo nàng.

Cố Thập Bát Nương cũng không nói gì thêm mà trầm mặc thật lâu.

Bởi vì trong nhà ít người, Cố Thập Bát Nương mua căn nhà cũng không lớn, chỗ ở ba người gần sát nhau, rất nhanh đã đi đến cửa phòng.

Hai tiểu nha hoàn đã sớm đốt đèn đứng chờ cạnh cửa.

“Linh Bảo, hiện tại ca ca của ngươi muốn thoát thân cũng không còn dễ dàng như vậy nữa.” Cố Thập Bát Nương dừng bước, xoay người thở dài nói, rồi chợt cười đưa tay vuốt vai Linh Bảo: “Chỉ là, thật ra…”

Hình như nàng cũng không biết nên nói thế nào.

“Linh Bảo, cửa nhà của Chu Xuân Minh kia, thật ra là người mà người người tha thiết mơ ước… Ngươi đừng thấy ta khổ sở thì khổ sở, tức giận cũng tức giận…” Nàng nói mang theo cười khổ: “Thật ra đây chính là chuyện vui, từ nay về sau ca ca của ngươi vượt long môn, càng thêm vinh hoa phú quý, thiên kim tiểu thư của văn võ bá quan trong triều chỉ cần hắn mở miệng, người nào cũng có thể cưới được, ngươi đi theo hắn, sau này chính là thiên kim tiểu thư, cuộc sống sau này vô cùng sáng lạng…”

Chỉ là, chỉ có nàng biết đó chỉ là khoảnh khắc tỏa sáng đó giống như pháo hoa, nhưng lại không thể nói ra, chuyện này giống như trơ mắt nhìn người thân của mình, tay bưng lên một ly rượu độc nhưng lại hồn nhiên nở nụ cười, không biết gì ngửa đầu uống cạn.

Linh Bảo lắc đầu, trên mặt có chút sợ hãi nhưng lại đầy kiên định: “Dù Linh Bảo không được đi học, không biết đạo lí lớn lao nhưng Linh Bảo biết Diệp tướng quân là người tốt, thiếu gia là người rất tốt, hại bọn họ tất nhiên chính là người xấu…” Nàng vừa nói chuyện nước mắt vừa chảy xuống: “Tiểu thư, Linh Bảo và ca ca đều không phải là người ham muốn giàu sang, ca ca huynh ấy… Huynh ấy làm vậy…”

Có lời Linh Bảo không cần nói ra nhưng nàng tin tiểu thư đoán đâu trúng đó, tiểu thư khổ sở, chứng tỏ chuyện này không phải là chuyện tốt, tiểu thư tức giận chứng tỏ việc làm đó chắc chắn là việc không tốt.

Hiện tại, trên đời này, người đối xử tốt nhất với hai huynh muội bọn họ nhất định là tiểu thư, chỉ có tiểu thư, như vậy người sẽ không hại họ.

Đúng vậy, đạo lí chỉ đơn giản như thế, lẽ trời còn đang sáng tỏ, thiện ác đều có báo ứng, nếu như lúc ấy Linh Nguyên cũng có thể giống như Linh Bảo bỏ qua suy nghĩ trong đầu, từ chối nhận ơn nghĩa tử…

Nhưng như vậy khi bọn họ gặp lại sẽ vui mừng sao? Việc đời khó nói, cũng giống như chuyện Cố Hải đậu Giải Nguyên, đang lúc mừng rỡ, ai ngờ tiếp theo gần như sẽ chết trong lao ngục.

Đây chính là cuộc sống vô thường.

Cố Thập Bát Nương đưa tay vuốt vai Linh Bảo, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Ta hiểu rõ, nhanh đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao chuyện ngày mai cũng không ai biết trước được…”

Linh Bảo áy náy và tự trách, gật đầu, gánh nặng trên người tiểu thư chưa bao giờ giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều, huynh muội bọn họ còn tăng thêm gánh nặng cho tiểu thư.

“Ta có thể thử một chút nhưng kết quả thế nào tùy thuộc vào lựa chọn của ngươi…” Nhìn bóng dáng Linh Bảo đi về phía trước, Cố Thập Bát Nương lại thở dài, nói bằng giọng ngay cả chính bản thân nàng cũng không nghe rõ.

Mười tám tháng chín, là ngày tổ chức hội chùa ở thành Túc An, vốn là chốn kinh thành phồn hoa, bây giờ lại càng thêm náo nhiệt, trên đường người đi lại đông đúc, xe ngựa tới lui náo nhiệt.

Mà lúc này, gần đường lớn có một ngôi nhà thật trang nghiêm, trầm lặng, cửa chính cửa sổ khép chặt, ngăn lại mọi tiếng động ở bên ngoài.

“Đại hội dược sư lần này có rất nhiều người tham dự.” Một người đàn ông khoảng hai mươi ba mươi tuổi vừa hưng phấn nói vừa giơ xấp giấy thật dày trong tay lên, phía trên chằng chịt chữ viết.

Đại sư điều chế dược đều vô cùng bí ẩn, mặc dù trước đó cũng tổ chức đại hội dược sư nhưng người tham dự cũng không nhiều, dù sao trước mặt người khác chế dược không khác nào công khai dạy học, đối với gia môn điều chế dược có sư phụ nghiêm khắc mà nói, đây tuyệt đối là chuyện khó mà chấp nhận.

Nhưng ngược lại, đây cũng là cơ hội đầy cám dỗ, người khác có thể học tài nghệ của ngươi, bản thân ngươi cũng có thể học của người khác.

“Xem ra danh tiếng của đồ đệ Lưu Công thật sự rất hấp dẫn người khác.” Một vị lão giả mắt hí đã lớn tuổi vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Các ngươi cũng gặp qua người này rồi sao?”

Cổ Lăng Vân ngồi chính giữa, mặt không đổi sắc cũng không trả lời.

“Đã gặp.” Mấy người khác rối rít mở miệng: “Là một nha đầu khoảng mười lăm mười sáu tuổi…”

“Ra vào bằng xe ngựa, quần áo rực rỡ, nha hoàn vây quanh, quả nhiên là kiểu cách…”

“Cái rắm, đó là kiểu cách của thiên kim tiểu thư…”

“Người ta vốn là thiên kim tiểu thư, có một biểu ca là Trạng Nguyên, một đại ca là Giải Nguyên…”

Mọi người cười ha ha, mấy lão giả lại lắc đầu.

“Thật sự không hiểu Lưu Công nghĩ gì…”

Mà trên mặt người trẻ tuổi đứng bên cạnh luôn có vài phần không phục, nhưng là không phục với mấy người ở đây, cũng không dám thể hiện sự hâm mộ.

Nhưng mặc kệ trong lòng mọi người kinh thường và nghi ngờ cỡ nào, thân phận đồ đệ Lưu Công của người này là chân thật đáng tin.

Nhất là khi nghĩ đến quy tắc của Lưu gia, thu đồ đệ đốt sách, tài nghệ tuyệt thế cũng chỉ tồn tại trong đầu, trộm không được đoạt cũng không xong.

Vừa nghĩ đến kiến thức có trong đầu của tiểu cô nương mềm mại kia, trong lòng rất nhiều người thoáng qua một ý nghĩ, đáng tiếc…

“Có đáng tiếc hay không, danh có xứng với thực hay không, chờ sau lần đại hội này mới biết được.” Cổ Lăng Vân mở miệng, giọng nói có chút cao ngạo.

Mọi người đang ngồi đều gật đầu đồng ý.

“Như vậy, trước tiên chúng ta hãy xác định nội dung thi đấu trong đại hội lần này đi.” Cổ Lăng Vân vừa nói vừa phất tay.

Lập tức có ba người đàn ông mang ba cái hộp tiến đến, đầu tiên là mở hộp ra trước mặt mọi người, xác định trong đó không có gì.

“Cổ lão thật quá cẩn thận, chúng ta còn không tin tưởng ngươi hay sao…” Một người đàn ông trung niên gầy gò cười ha ha, trên mặt là nụ cười nịnh hót, vừa nói vừa nhìn về phía mọi người.

Nhưng lúc này lại khác mọi ngày, không có ai phối hợp với hắn.

“Mắt thấy mới là thật, việc này và việc không tin tưởng không liên quan đến nhau.” Lão giả lớn tuổi dứt khoát nói.

Người đàn ông trung niên gầy gò lung túng sờ mũi, nói chê cười rồi xoay đầu bước đi.

“Tốt lắm, quy định là thế, tất cả mọi người đều đã thấy rồi.” Cổ Lăng Vân không có phản ứng gì, ánh mắt liếc qua mọi người, thấy mọi người đều gật đầu liền khoát tay: “Đóng lại đi.”

Ba người đàn ông vâng lệnh, đóng nắp hộp lại, đặt chính giữa bàn.

“Vậy bắt đầu đi.”Cổ Lăng Vân lại nói.

Mọi người nhanh chóng cầm bút viết thật nhanh lên tờ giấy trước mặt, gấp lại, theo thứ tự bỏ giấy vào trong hộp.

“Đầu tiên chọn tốc độ luyện dược hay kĩ năng luyện dược?” Cổ Lăng Vân hỏi.

“Chuyện này trước giờ đều là ngươi quyết định mà.”Có người nói.

Những chuyện râu ria không quan trọng này thì để cho ta quyết định, trong lòng Cổ Lăng Vân mắng một tiếng, vẻ mặt không thay đổi, gật đầu đồng ý: “Vậy thì dựa theo tiến trình đại hội, chọn thi tốc độ luyện dược trước.”

Lời hắn vừa nói xong, có hai người đàn ông đứng trước hộp, một người thò tay vào miệng hộp cầm ra một tờ giấy, giơ lên cho mọi người nhìn, sau đó đưa cho một người đàn ông khác, sau đó người đàn ông này bỏ tờ giấy vào một cái hộp, sau khi chọn đủ ba tờ giấy, miệng hộp được niêm phong ngay lập tức.

“Sau đó thi kỹ năng luyện dược.” Cổ Lăng Vân nói, đưa tay vuốt chòm râu, mí mắt hơi hạ xuống.

Hai người đàn ông đáp lời, giống như lúc nãy một người rút ra một tờ giấy đưa cho người còn lại, dưới mí mắt mọi người, lúc nhận tờ giấy cho vào trong hộp, người đàn ông nhẹ nhàng thả một tờ giấy trong ống tay áo vào lòng bàn tay, nhưng động tác này quá nhỏ căn bản không có người nào phát hiện.

Làm xong mọi việc liền đẩy hai cái lồng sắt đến, để hai cái hộp đã được dán giấy niêm phong vào, chia ra mười ổ khóa, mà chìa khóa phát cho từng người đang ngồi phía dưới, chuyện quan trọng nhất đại hội dược sư đã làm xong.

“Đại hội dược sư lần này rất đáng mong đợi.”Mọi người rối rít cười nói rồi đứng dậy.

“Ba ngày sau, là ngày quan trọng mà ta và các dược sư khác đang chờ đợi.” Cổ Lăng Vân cũng đứng lên, mọi người chắp tay tạm biệt, cũng nhau rời khỏi căn phòng, căn phòng được khóa lại một lần nữa.

Ngồi lên xe ngựa sang trọng, được đông đảo đệ tử và người hầu ủng hộ, lẫn vào dòng người náo nhiệt.

Đổng lão gia luôn đứng chờ cạnh xe ngựa, lúc này mới tiến lên, đỡ Cổ Lăng Vân lên xe.

“Đã sắp xếp xong xuôi, chỉ còn xem ngươi làm việc thế nào thôi.” Cổ Lăng Vân chợt thấp giọng nói.

Thân hình Đổng lão gia khẽ cứng, nặng nề gật đầu.

“Là ba ngày sau à?” Cố Thập Bát Nương hoạt động cánh tay có chút nhức mỏi, nhìn Tín Triều Dương hỏi.

“Đối với đại hội dược sư, ngươi biết được bao nhiêu?” Tín Triều Dương hỏi.

Cố Thập Bát Nương cười khổ, cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đã sống gần ba mươi năm, thật sự nàng chưa từng nghe qua cái đại hội này, có lẽ đời trước từng nghe qua nhưng không có chút ấn tượng nào trong kí ức.

“Thật sự không biết gì.” Nàng cười đáp: “Chắc chắn đại thiếu gia biết không ít.”

“Biết thì biết, nhưng không biết rõ từng người so tài thế nào, dù sao ngươi cũng biết, nghề dược sư này, người ngoài nghề đi xem không nhiều lắm, thương nhân chúng ta chỉ quan tâm đến kết quả, sau mỗi lần đại hội, xếp hạng cá nhân của các dược sư sẽ thay đổi, người ngoài hứng thú nhất chính là bảng xếp hạng này.” Tín Triều Dương vừa nói vừa nhíu máy: “Vậy cũng tốt, ngươi tuyệt đối không biết…”

“Vậy thì có cái gì, nếu là đại hội dược sư, tất nhiên không thể không liên quan đến điều chế dược.”Cố Thập Bát Nương cười nói: “Chỉ cần không so tài cầm kì thi họa, nữ công gia chánh là tốt rồi…”

Tín Triều Dương cũng bị nàng chọc cười.

“Tiệm mới khai trương mà đại thiếu gia không bận sao?”Cố Thập Bát Nương làm mặt xấu hỏi, nhân tiện rót cho hắn ly trà: “Nếm thử một chút, trà mà ca ca ta mới gửi từ Tín Dương về…”

“Không vội, không vội, có danh tiếng Cố nương tử ở đây, không muốn nổi tiếng cũng khó.” Tín Triều Dương cười nói, nâng ly trà lên nếm thử.

“Trà ngon…” Hắn khen.

“Đại thiếu gia có trà tốt gì mà chưa từng nếm qua…” Cố Thập Bát Nương nói, cảm ơn hắn khoa trương khen tặng.

Tín Triều Dương xoay ly trà, cười nhạt nhìn nàng: “Tóm lại ta nói cái gì Cố nương tử cũng không tin là thật.”

Nụ cười trên mặt hắn bình thản nhưng giọng nói nghe có chút chua xót.

Cố Thập Bát Nương mỉm cười: “Làm sao như thế, chẳng lẽ ta là người không phân biệt tốt xấu hay sao?”

“Đã như vậy, tối hôm nay có thể mời Cố nương tử đến Lâu Ngoại Lâu dự một buổi tiệc nhỏ hay không?” Tín Triều Dương giơ ly trà lên cười nói: “Gia phụ gia mẫu và phu thê Hướng Lăng đến, mời Cố nương tử và lệnh đường tham gia một buổi tiệc nhỏ, thứ nhất là đồng hương gặp nhau, thứ hai là chúc Cố nương tử có tin vui trong đại hội dược sư.”

Cố Thập Bát Nương nghe hắn nói xong, mỉm cười gật đầu đồng ý.

“Vậy thì quấy rầy bá phụ bá mẫu rồi.” Nàng cười nói.

Ra khỏi Thuận Hòa Đường, Tín Triều Dương nhẹ thở hắt ra, mặc dù đã mời được nàng nhưng trong lòng hắn không có chút nhẹ nhõm nào.

Tiểu cô nương trước mắt này cùng với tiểu cô nương lúc ở thành Kiến Khang càng lúc càng khác biệt. Mặc dù trước kia cũng xa cách đề phòng, nhưng có một loại cảm giác lệ thuộc chính nàng cũng không phát hiện ra, nhưng bây giờ, loại lệ thuộc này đã hoàn toàn biến mất.

Thời gian nàng thuộc về Đại Hữu Sinh chỉ còn một năm, một năm sau…

Một người trẻ tuổi chợt chạy qua bên cạnh hắn, mặc dù chỉ liếc thấy nhưng trí nhớ cực tốt của Tín Triều Dương rất nhanh hiện ra một cái tên, Vương Tấn Nhất.

Tôn tử của Vương Nhất Chương Bảo Hòa đường.

Bế tắc nhưng chưa chết tâm vẫn mong đợi mùa xuân đến làm sống lại Bảo Hòa đường.

Hắn quay đầu nhìn lại bên trong, hoàng hôn sắp đến, trong nội đường có chút tối mờ, không thấy rõ vẻ mặt của người trẻ tuổi kia, chỉ nghe được giọng nói của hắn không tốt lắm, nhưng Cố Thập Bát Nương lại cười, nụ cười thoải mái không chút che giấu.

“Công tử…” Bên cạnh gia đinh lên tiếng nhắc nhở.

Tín Triều Dương thu hồi tâm mắt, trên mặt khôi phụ sự lạnh nhạt trong trẻo trước sau như một: “Ngươi về báo lại cho lão gia, phu nhân và Lăng thiếu gia, tối này đến Lâu Ngoại Lâu dự tiệc…”

Người gia đinh đang đứng vội vàng lên tiếng rồi rời khỏi.

“Đi đến hội quán dược…” Tín Triều Dương nói với gia đinh, buông màn xe xuống.

Tín gia chuẩn bị tiệc tất nhiên không thể bắt bẻ, mặc dù Tín gia nhị lão là thương nhân, nhưng có nhi tử nho nhã như Tín Triều Dương, tất nhiên phụ mẫu cũng không kém.

Bản thân Tào thị ít khi ra cửa, đi tới kinh thành lạ nước lạ cái, trừ một lần sang nhà Cố Thận An, ăn một bữa cơm cũng không thoải mái lắm, đây là lần thứ hai bà ra khỏi cửa.

Phu nhân Tín gia hòa ái dễ gần, mặc dù diện mạo nàng dâu nhà Tín gia hơi dọa người nhưng thái độ rất tốt, nam nhân Tín gia dù già hay trẻ đều khiêm tốn lễ độ, huống chi lúc Cố Hải gặp nạn cũng có qua lại với họ, lúc này gặp lại Tào thị vui mừng không lời nào kể hết.

Sự lúng túng về chuyện hôn sự không thành với Tín Xuân Phương, phu thê Tín gia cũng chỉ dùng hai ba lần rượu đã làm biến mất.

“Bây giờ chuyện thành thân là đáng lo nhất…” Phu nhân Tín Gia thở dài, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ mong Triều Dương lấy một nàng dâu….”

Tín gia là gia đình đại phú, tất nhiên tỳ thiếp thành đoàn.

Tào thị gật đầu: “Một người tốt còn hơn mười người…”

Hiển nhiên lời này cũng chính là tâm ý của phu nhân Tín gia, bà không nén được kiêu ngạo cười nói: “Ta là phụ nhân, không quan tâm lão thái gia và lão gia đặt kỳ vọng gì về nó, chỉ mong nó mau thành gia lập thất…”

Bà nói xong thì nhíu mày, có vài phần ưu sầu: “Bọn họ nói Triều Dương có năng lực thế nào ta đều không thích nghe, một khi nó chưa thành gia lập thất, trong mắt ta nó chỉ là một đứa trẻ, lòng ta không yên tâm…”

Lời này thật giống với suy nghĩ của Tào thị, bà nghĩ tới Cố Hải đang ở Nam Chương xa xôi, ánh mắt lại nhìn Cố Thập Bát Nương bên cạnh.

Nhi tử và nữ nhi của bà càng ngày càng thành công, nhưng bà là mẫu thân trong lòng vui mừng nhưng cũng đầy chua xót.

“Đứng vậy, cái gì tốt cũng không bằng bên cạnh có một người hiểu ý, quan tâm…” Tào thị thở dài.

Hai người nói xong đều nhìn về nhi tử và nữ nhi của mình.

Tín Triều Dương và Tín Triều Lăng ngồi chung một chỗ, bên cạnh là Cố Thập Bát Nương cùng thê tử của Tín Triều Lăng.

“…Ta đoán…” Tín Triều Lăng nói: “… Đại hội dược sư này cũng giống như sòng bạc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.