Đuổi Đến Cùng Để Bắt Vợ Yêu Về!

Chương 1: Chương 1




Năm mười tám tuổi, cô bán thân vì mẹ, giao lần đầu tiên của mình cho một người đàn ông xa lạ.

Sau khi cứu mẹ xong, cô phát hiện mình mang thai.

Ngày hạ sinh, cô đau đớn mấy giờ đồng hồ. Nhưng... đổi lại niềm đau đó... là câu nói của mẹ cô:“Con của con đã mất, vì quá yêu nên đã... chết rồi”

Lúc đó cô gần như sụp đổ, lần đầu tiên giao cho ai cô cũng không biết, khi mang thai, cô ao ước mình làm mẹ, vậy mà bây giờ... mất con, tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy? Cô làm gì sai? Cô chỉ ao ước mình được làm mẹ thôi mà.. sao ông trời lại nhẫn tâm với cô như vậy...

Năm cô hai mươi tư tuổi, cô được nhận vào một công ty nổi tiếng, suốt bốn năm qua cô đã cố gắng vượt qua nỗi đau đó, để mạnh mẽ bước tiếp con đường tương lai mới.

Cô nhận vào công ty, là một nhân viên văn phòng bình thường, mọi người ở đây rất hoà đồng và gần gũi với cô, cô cũng vậy, luôn cố mỉm cười với mọi người.

Hằng ngày cô đều như vậy, đến công ty rồi về nhà cùng mẹ mình, luôn như vậy.. trôi qua cuộc sống nhàn nhạ.. đến khi anh xuất hiện...!

Anh là tổng giám đốc công ty cô, hôm nay nghe nói anh đi công tác về, còn đưa con trai nuôi của mình đến, nghe nói anh nhận được đứa bé trai đó tại cửa nhà, khi ai đó để đứa bé trước cổng nhà anh, đã bấm chuông và đi mất. Anh thương đứa bé này nên đã nhận nuôi, và hết sức cưng nhiều đứa con trai nuôi này.

Cô không mấy quan tâm, vẫn bình thường như mọi ngày.

Thật sự xuôi xẻo, ngày cô tăng ca lại là ngày mưa. Đang định lên phòng để tìm tài liệu, cô không cẩn thận bị ngã, giày cao gót làm cô trật chân, khó mà đứng dậy được, chết tiệt.. công ty giờ còn ai chứ?

Lúc đau, cô muốn khóc thì một bàn tay búp măng sờ vào mặt cô.

“Dì xinh đẹp, dì sao vậy?”Phong Kha ngây ngô hỏi.

Một cậu bé đáng yêu a.

“Dì bị ngã thôi, mà con đi đâu đây?”Đây là con ai trong công ty sao?

Đúng lúc anh đang đi lên tìm Phong Kha thì..

“Baba, dì ấy bị ngã và hình như không đi được, baba giúp dì ấy đi”Phong Kha nhìn anh ngây ngô nói.

“Hả?”Đó là... tổng giám đốc công ty cô mà... sao.. sao lại..

Anh đứng đó nhìn cô đang ngạc nhiên nhìn mình mà bật cười, anh nhận ra cô gái này, cô gái không quan tâm sự có mặt của anh trong công ty lúc ở đại sãnh, coi anh như không khí nên anh nhớ rất rõ.

Chân cô càng đau, cô đưa tay xoa xoa. Anh đi lại cúi xuống, bế cô lên. Cô bị bế bất ngờ, sợ hãi đưa tay ôm cổ anh.

“Giám.. giám đốc”Anh là giám đốc đó, sao cô lại dám để anh bế chứ? Cô không muốn anh cho nghỉ việc hay gì đâu.

“Im lặng”Anh lạnh lùng nói, dù sao anh cũng là giám đốc của công ty, thấy nhân viên mình gặp khó khăn cũng nên giúp, thêm là cái cô gái dám bơ anh, xem anh là không khí này. Thật sự muốn biết cô là ai...

Phong Kha nhanh nhảu theo sau anh, hôm nay baba liền đồng ý luôn, baba lạ quá đi à, còn dì xinh đẹp này nữa, nhìn dì ấy rất đau thì phải. Phong Kha nhìn đôi giày cao gót cô đang mang chưa cởi ra, à thì ra đây là lí do làm dì ấy ngã đây mà, dì xinh đẹp, dì không nên mang giày cao như vậy, như vậy rất dễ ngã nha.

Thấy Phong Kha ngoan ngoãn bước theo anh, hôm nay thằng bé này lại ngoan như vậy, còn muốn giúp cô gái này nữa, mà... nhìn hai người này cô đôi chút giống nhau.

Anh đưa cô ra xe, để cô ngồi cạnh Phong Kha. Còn mình thì về chỗ lái xe của mình.

“Giám đốc... tôi.. không cần phiền anh đâu, tôi có thể tự về mà”Cô vội nói... sao cô lại dám đi làm phiền giám đốc chứ, cho cô mười cái mạn cô cũng không dám đâuT_T

“Im lặng”Anh lại nói hai từ đó.

Cô im thin thít, lệnh của giám đốc cô đây không dám cãi đâu.

Phong Kha thấy cô sợ baba mình, đưa bàn tay búp măng ra chạm vào tay cô ngây ngô nói:“Dì xinh đẹp, dì thật là xinh đẹp nha”

Cô nghe Phong Kha nói, bất giác mỉm cười. Con của giám đốc thật đáng yêu, nếu... con cô còn sống, thì có lẽ con của cô cũng lớn bằng cậu bé này rồi.

“Cảm ơn con”Cô đưa tay xoa đầu Phong Kha dịu dàng nói, bốn năm qua cô luôn sống trong đau khổ với nỗi mất con, hôm nay lại gặp cậu bé này... làm cô thấy thật ấm áp mà.

Anh nhìn qua gương chiếu hậu, cô gái này... có gì đó rất lạ.

Xe dừng trước một phòng khám tư, đây là phòng khám tư của bạn anh- Đằng Phong.

Anh bế cô vào phòng khám, cô nhất quyết không chịu nhưng lại bị anh bế vào nên ngậm ngùi để anh bế, còn Phong Kha theo sau cười tủm tỉm, baba đúng là...

Đưa cô cho Đằng Phong xem cái chân kia của cô, đồ vụng về, đi sao cũng để ngã rồi trật chân.

Đằng Phong nói chân cô không sao, nên ít đi lại và khi về nhà nên ngâm chân vào nước ấm sẽ đỡ đau hơn.

Anh cảm ơn Đằng Phong xong, đưa cô rời khỏi phòng khám.

Cô ngồi trong xe, đưa tay nhìn đồng hồ, đã trễ vậy rồi, về nhà nhất định làm mẹ mất ngủ cho xem, cô quyết định nhắn một tin nhắn nói mình làm cả đêm ở công ty cho mẹ cô, xong cất điện thoại vào túi, cô nên đi thuê một phòng khách sạn nào đó ngủ một đêm vậy.

Xe đi ngang một khách sạn, cô vội kêu anh dừng. Anh cau mày dừng xe lại hỏi:“Cô muốn làm gì?”

“Giám đốc cho tôi xuống đây là được... toà nhà tôi đang sửa thang máy, không thể với cái chân này đi thang bộ được, nên tôi thuê khách sạn ngủ một đêm vậy”Cô giải thích, định mở cửa bước xuống thì bị anh khoá cửa xe lại.

“Giám đốc...”Cô ngạc nhiên.

“Về nhà tôi”Anh nói, xong đạp chân ga phóng đi.

“Hả? Anh nói gì vậy giám đốc?”OMG K nghe gì lầm sao? Về nhà giám đốc? Ơ ơ, giám đốc này của cô, sao lại thích xen vào chuyện người khác... và cái tính bá đạo tự tung tự tác không quan tâm đến cảm xúc người khác thế? Đáng ghét, đáng ghét mà.

“Về nhà tôi”Anh lặp lại lần hai, nở nụ cười trên môi, nhìn cô bây giờ... y chang một cô ngốc... nhưng dễ thương.

Và thế là, cô bị anh đưa về nhà một cách gọi là ÉP BUỘC, cô bĩu môi, sao lại bắt cô về nhà như thế này chứ? Cái này là không quan tâm đến cảm nhận người khác mà. →_→ ←_←

Anh đỡ cô bước vào nhà, Phong Kha cứ đi theo sau, Phong Kha cậu rất thích dì xinh đẹp, nhìn dì xinh đẹp giống tiên nữ lắm a.

Giúp việc trong nhà thấy anh đỡ cô vào nhà bất ngờ muốn ngã ngửa, lần đầu thấy ông chủ của bọn họ đưa phụ nữ về nhà, mẹ ơi hôm nay tận thế sao?

Anh nhìn cái cầu thang kia, cau mày một lúc rồi bế cả cô lên, bước lên cầu thang, còn Phong Kha đi theo giúp việc tắm rửa ăn tối rồi.

Cô bị anh bế bất ngờ, vội ôm cổ anh, huhu đừng có làm cô sợ mà, cứ nhấc cô lên thế này cô rớt tim chết mất, huhu.

Anh bế cô về phòng mình, cả mình cũng không tin nỗi sao lại đưa cô về phòng mình luôn, mà mặc kệ đi.

Lúc giao cô cho Đằng Phong, anh đã gọi giúp việc chuẩn bị nước ấm và quần áo cho phụ nữ, nhìn dáng cô anh biết rõ size cô mặc rồi, dáng cô cũng chuẩn đấy nhỉ?

Giúp việc vội lên phòng anh, chuẩn bị nước ấm cho cô, mang ra chậu nước ấm, anh bảo ra ngoài để anh tự làm, xong bản thân cúi xuống, để cái chân bị trật kia của cô vào chậu nước.

Hành động của anh làm cô đỏ mặt cả lên, giám đốc của cô... đang làm cái gì vậy? Việc này trong công ty ai mà biết được chắc cô chết mất, nhất là Châu Nhi kia... huhu cầu trời đừng ai phát hiện.

“Còn đau không?”Anh ngẩn đầu lên nhìn gương mặt đỏ như cà chua kia của cô hỏi.

Cô lắc đầu, đau hay gì không còn, cô muốn thoát khỏi cái không khí ngộp ngạt đáng ghét này, huhu.

Anh mỉm cười, đồ ngốc.

Lát sau, giúp việc mang lên một túi đồ lên đưa anh.

Anh nhận lấy rồi đưa cho cô, nói:“Cầm lấy và đi tắm đi”Anh cúi xuống, lấy chân cô ra khỏi chậu nước, dùng khăn lau khô cho cô, hình ảnh bây giờ anh như một người chồng chăm sóc vợ vậy.

Cô nhận lấy cái túi, mở ra. Oa! Đầy đủ luôn, có cả... đồ lót... sao... sao anh lại... không lẽ giám đốc cô là một tên biến thái? Đêm nay không chừng cô bị ăn sạch sao? Ông trời ơi, tuy con không phải xử nữ, nhưng đừng cho con bị “Hiếp Cưỡng” như thế chứ. →_→ ←_←

Nhìn gương mặt cô đang suy diễn lung tung kia, anh đưa tay cốc nhẹ đầu cô một cái:“Cô gái, đừng coi tôi là kẻ biến thái”

Bị anh cốc đầu, cô đưa tay ôm đầu bĩu môi, đồ đáng ghét, giám đốc là đồ đáng ghét aa~.

Anh nhìn điệu bộ như trẻ con của cô cũng chỉ biết bó tay, đỡ cô vào phòng tắm rồi đi xem Phong Kha thế nào.

Đến phòng Phong Kha, anh thấy thằng bé đang ngồi trên bàn, có lẽ đang ngồi vẽ tranh?

“Kha, con đang làm gì vậy?”Anh đi lại gần hỏi.

“Baba”Phong Kha vui vẻ quay đầu lại.

“Con đang vẽ tranh”Phong Kha đưa bức tranh lên, là chân dung? Chân dung ai vậy?

“Con vẽ ai vậy?”Anh cầm bức tranh xem, thằng bé vẽ ai vậy?

“Dạ dì xinh đẹp”Phong Kha ngây ngô nói.

Anh bất ngờ. Thằng bé thích cô gái kia vậy sao? Nhưng mới gặp hôm nay mà?

Anh không nói gì, đưa tay xoa đầu Phong Kha, sao cũng được, miễn sao thằng bé thích là được.

“Baba, đêm nay con ngủ với dì xinh đẹp nha?”Phong Kha nắm lấy một bên áo của anh nũng nịu nói.

Anh gật đầu.

“Vậy qua phòng ba nha, dì ấy không đi lại nhiều được”Anh nói.

“Vâng ạ”Phong Kha vui vẻ bước theo anh.

Qua phòng anh, đúng lúc cô vừa tắm xong, anh cho người mua đồ cho cô nhìn trong dễ thương nhỉ? Gấu không, không ngờ giám đốc của cô lại có sở thích mê cái cute thế này. Hự hự điều bất ngờ, quá bất ngờ nha.

“Cô ăn tối chưa?”Anh nhìn cô hỏi.

Cô gật đầu, lúc nãy cô đã ăn bánh mì và uống sữa tươi rồi.

Phong Kha đi đến bên cô, nũng nịu:“Dì xinh đẹp, dì đêm nay ngủ cùng Tiểu Kha nha?”

Cô mỉm cười, cúi xuống nói:“Được”

“Vậy hai người ngủ đi, tôi ngủ bên phòng Tiểu Kha vậy”Anh nói, xoay người định đi thì bỗng dừng lại, quay lại nhìn cô hỏi:“ Cô tên gì?”

“À hả? À Diệp Kỳ Thư”Cô trả lời, anh hình như tên là Mạc Tư thì phải? Cô có nghe Châu Nhi nói, Mạc Tư... Mạc Tư... Mạc Tư... Mạc Tư tổng mê mấy thứ cute, hự hự thật vui và thú vị nha.

Anh không nói gì, quay người rời khỏi phong, Diệp Kỳ Thư, anh sẽ mãi nhớ cái tên này.

Anh vừa rời khỏi, Phong Kha đã ôm chầm lấy cô:“Dì xinh đẹp mình ngủ đi”

“Được rồi”Cô vui vẻ ôm Phong Kha lên giường, mặc kệ nhà ai, ôm cậu bé đáng yêu này đi ngủ đã, cô mệt chết rồi.

Phong Kha nằm trong lòng cô rất ngoan, a cậu muốn dì xinh đẹp làm mẹ cậu a.

Nhìn Phong Kha ngủ, tim cô đau, nếu năm đó cô ráng sức thì bây giờ con cô có lẽ đã giống cậu bé này rồi, con của mẹ, và... người đàn ông lấy lần đầu tiên đó là ai chứ? Đêm đó anh ta nói một câu mà cô không bao giờ quên:“Cô là người phụ nữ đầu tiên của tôi đấy, ngoan ngoãn đi”

Đùa sao? Lần đầu tiên CMN ý, lần đầu tiên mà vô bar sao? Cò mạnh mẽ chiếm đoạt cô nữa, con mẹ nó, đàn ông đúng là thứ lừa bịp mà, lần đầu tiên của tên đó bà đây tin mới lạ. Đúng là thứ lừa bịp mà không biết cách ăn nói mà, tên ngốc về ăn nói, hứ. Nếu bây giờ bà đây mà biết là ai bà sẽ đá chết tên lừa bịp đó, hừ....

...

Nửa đêm anh không hiểu sao lại qua phòng xem Phong Kha và cô thế nào. Đi vào phòng thì anh nhìn thấy cô và Phong Kha ôm nhau ngủ trong rất hạnh phúc, anh bất giác mỉm cười, kéo mền lên đắp cho cả hai.

Anh chẳng hiểu sao thằng bé này lại thích cô khi mới gặp thế này, còn anh tự dưng đi giúp đỡ cô gái này từ đầu đến cuối, thật không hiểu nỗi mà. Mạc Tư, mày bị gì sao?

“Con.. đừng bỏ mẹ mà..”Cô nói mớ, hai mắt đã ướt vì khóc.

Anh nghe thấy, nhìn cô mới nhận ra, hai mắt cô đã sưng lên vì khóc. Khóc? Sao lại khóc? Còn con? Con? Đừng nói cô gái này có con nha? Nhưng nhìn còn trẻ vậy mà? Ôi trời, Mạc Tư mày trở nên nhiều chuyện hồi nào vậy?

...

Sáng hôm sau.

“Dì xinh đẹp, dì xinh đẹp ơi, dậy đi dì”Phong Kha đưa tay lay cô.

Cô bị Phong Kha lay, vội bật dậy.

“Ơ hả hả?”Cô ngáy ngủ, ơ ơ gì vậy?

“Dì xinh đẹp dì sao vậy?”Phong Kha nhìn cô hỏi, dì xinh đẹp hình như không khoẻ thì phải?

Cô hoàn hồn, hình như hôm qua cô ở nhà giám đốc mình, đây là con trai giám đốc.. à à phải rồi, hôm nay cô sao vậy nhỉ? Đầu hơi đau, sao ngủ dậy không nhớ gì hết vậy nè?

“À à, dì không sao”Cô gãi đầu nói.

Mạc Tư lúc này bước vào, trên tay lại cầm túi đồ, cái này cho cô, không phải cho anh đâu nha.

“Giám đốc..”Cô ngẩn người.

Anh đưa túi đồ chưa cô:“Đi vệ sinh cá nhân đi”

Cô nhận lấy túi đồ, mở ra, bàn chải đánh răng và đồ để thay, giám đốc mở shop bán đồ hay sao vậy trời? Hôm qua một bộ hôm nay lại một bộ, mà mấy bộ này hình như mắc lắm, hic cô mặc vào sao thấy tiếc vậy chèn?

Anh đưa Phong Kha xuống nhà, trước khi đi Phong Kha lại gần cô, đưa bàn tay nhỏ nhắn lên trán cô:“Dì xinh đẹp, hình như dì bị bệnh rồi nè”

Cô đưa tay lên trán mình, hình như hơi nóng thì phải, mà thôi chắc không sao đâu.

Anh thấy vậy liền nói:“Thay đồ đi, ăn sáng rồi tôi bảo người làm đưa thuốc cho cô”

“Vâng”Cô trả lời.

Phong Kha mỉm cười, bước đi theo anh xuống nhà.

Cô vội ôm túi đồ chạy vào phòng tắm, aa sắp trễ rồi.(Lo trễ chứ không lo cái chân kìa bà)

Anh xuống nhà, Phong Kha ngoan ngoãn ngồi lên ghế ăn bữa sáng, còn anh thì ngồi đọc báo đợi cô xuống.

Mười lăm phút sau cô bước xuống với cái dạng khập khểnh, giúp việc vội đi lại đỡ cô, cô cảm ơn người giúp việc, không đỡ cô chắc cô ngã mất rồi.

Ngồi xuống bàn, cô cứ cúi đầu, vì giám đốc kia đang... nhìn chằm chằm cô kìa. Sao cô dám ngẩn đầu đây?

Giúp việc mang bữa sáng ra, cô cứ sợ cúi đầu không dám nhúc nhích, anh thấy vậy cau mày, bộ anh đáng sợ lắm sao? Bảo cô ăn sáng chứ anh đâu có ăn thịt cô đâu?

“Ăn sáng đi”Anh nhẹ giọng nói.

Lúc này cô giật bắn người, nhưng cũng vội làm theo lời anh, ngoan ngoãn ăn sáng, cô không muốn mất việc, không muốn mất việc đâu a~.

Nhìn cô ăn như mèo con kia mà anh bật cười, thật là... anh rất giống bảo mẫu khó tính sao?

Phong Kha ngồi bên cạnh nhìn cô cũng cười, đẩy li sữa qua cho cô nói:“Dì xinh đẹp, dì nhớ uống sữa nha”

Nghe Phong Kha nói, cô quay sang nhìn rồi trả lời:“Dì biết rồi”

Anh ngẩn người, hai người này... sao lại giống mẹ con như vậy? Ba mẹ Phong Kha anh thật sự không biết là ai, anh đã cho người đi điều tra nhưng những năm qua đều không có thông tin gì, không lẽ cô gái này là... không không phải, cô gái này còn trẻ không thể có con được.

Ăn sáng xong, tài xế đưa Phong Kha đến trường, còn cô và anh thì...

“À ừ giám đốc, tôi cảm ơn giám đốc đã giúp tôi, tôi đi làm đây ạ”Cô nói xong, lấy túi xách định chạy đi, mà quên cái chân bị trật kia, mới vừa định chạy đi thì đã ngã nhào xuống sàn.

Ui da, huhu đau quá đi, may quá sàn có trải thảm không xong cô rồi.

Anh chỉ biết lắc đầu, sao công ty anh lại có một nhân viên hậu đậu như cô chứ? Bị trật chân mà không nhớ luôn là sao?

Anh đi lại đỡ cô lên, hai mắt cô đã ươn ướt sắp khóc vì ngã đau.

“Cô đó”Anh hết lời với cô gái hậu đậu này mà.

Cô bĩu môi, huhu cô đâu có muốn đâu a~.

“Đến công ty với tôi”Anh nói nhàn nhạt xong, bế thẳng cô lên ra ngoài.

Cái gì? Wtf? Cùng giám đốc đến công ty? Muốn cô chết với các nhân viên sao? Nhưng.. cô đây sao dám cãi lời giám đốc như anh đây?

Thấy cô im thin thít anh cũng chẳng nói gì thêm, bế cô ra xe và đến công ty.

Đại sãnh công ty bây giờ rất náo nhiệt, vì... giám đốc Mạc Tư đang đỡ nhân viên của phòng nhân sự Diệp Kỳ Thư vào kìa. Mọi người ai nấy đều bàn tán, cô thì cảm thấy khó xử.. thôi xong, đời cô đi toi rồi, huhu.

Anh thì như chả nghe chả thấy, cứ đỡ cô vào đến khi...

“Thư Thư, cậu sao vậy?”Châu Nhi vội chạy lấy đỡ cô.

“Trật chân thôi”Cô trả lời, đồng thời cố đẩy anh ra xa mình một chút, không lát nữa bà già trưởng phòng kia hành chết cô mất.

Châu Nhi nhìn thấy cô đang cố đẩy... giám đốc bên cạnh kia thì bất ngờ, anh cũng không muốn làm khó cô với các nhân viên khác, cô đồng nghiệp của cô ở đây rồi thì không sao, anh xong nhiệm vụ rồi, giờ đi làm việc của anh thôi.

Châu Nhi không hỏi gì nhiều, vội đỡ cô lại ghế gần đó ngồi.

“Sao chân cậu bị trật vậy?”Châu Nhi lo lắng hỏi.

“Bất cẩn ý mà”Cô mỉm cười.

“Thật là... sao hôm qua cậu không về nhà? Cậu đã ở đâu đêm qua?”Châu Nhi lại hỏi.

“À ừ.. hôm qua tớ thấy trễ quá không dám về sợ phiền mẹ nên thuê khách sạn ngủ qua đêm”Cô trả lời, nếu để Châu Nhi biết cô ở nhà giám đốc đêm qua thì có nước nhảy lầu mất.

“Vậy sao... giám đốc lúc nãy...”Châu Nhi mập mờ.

“Giám đốc thấy tớ đi không vững nên đỡ tớ thôi”Cô vội nói, có ai biết cô đã bị tên giám đốc đó quăng cả tấn sát khí trên xe khi đến công ty không, làm cả buổi cô sợ đến không dám ngẩn đầu lên, giám đốc đáng ghét.

Châu Nhi mập mờ nhìn cô... chà Thư Thư hôm nay cũng biết nói dối nha, nhưng rất tiếc là không qua mặt được Châu Nhi này rồi. Hự hự.

“Diệp Kỳ Thư, cô đi in vài bản này cho tôi”Tiếng bà trưởng phòng vọng ra.

Đó, đến rồi... bà ta đã không thích cô, có lẽ hồi nãy cũng thấy giám đốc kia đỡ cô nữa, thôi xong đời cô rồi... Mạc Tư giám đốc, tôi muốn giết anh!!

“Trưởng phòng, để tôi làm cho”Châu Nhi vội nói, bà già, bà định làm gì Thư Thư của tôi đấy?

“Việc của cô chưa làm xong thì đừng xen vào..”Bà trưởng phòng quát.

Mọi người xung quanh cảm thấy tội cô.

“Châu Nhi.. để tớ làm..”Cô vội nói, cô không muốn Châu Nhi gặp phiền phức với bà già này đâu, bà ta đang cố tình mà, cô không muốn bà ta làm gì luôn đồng nghiệp này của cô, hừ cái bà già, đợi đi bà đây sẽ trả thù.

Cô nhận lấy tập tài liệu trên tay bà ta, rồi cố đứng dậy, nhìn đôi giày cao gót, cô nản lòng bỏ chúng ta, đi chân trần tốt hơn là mang đôi giày cao gót này, không kẻo ngã nữa.

Nhìn cô bước đi không vững, bà ta vui trong lòng... muốn quyến rũ giám đốc, mơ đi, ta đây đã ghét cô, giờ còn dám quyến rũ giám đốc, ta đây cho cô chết.

Châu Nhi tức giận, nhìn bà già kia đang vui trong lòng mà muốn giết người, bà già, có ngày tôi bóp chết bà mất.

...

Cô bị bà già đó hành cả ngày, cái chân bị trật mà bà ta cứ bắt cô đi, đi bà đi, cô là con người mà, đâu phải gì đâu. Và... bây giờ đã mười giờ, bà ta bắt cô giải quyết đống tài liệu kia cho xong, sáng mai phải có.. cô đau đầu lắm rồi, nhìn đống này... cô làm sao đây a? Giám đốc ơi, cứu tôi lần nữa đi mà.

Cô chán nản, cố đứng dậy đi lấy nước thì đầu cô cứ ong ong.. rồi trước mắt chỉ toàn là màu đen.

Mười giờ ba mươi phút.

Anh nhìn màng hình máy tính đầy mệt mỏi, đưa tay xoa huyệt thái dương, về nhà thôi, hôm nay đủ rồi.

Đứng dậy, anh lấy áo vest rồi ra khỏi phòng.

Đi ngang phòng nhân sự, anh thấy đèn sáng, giờ này còn ai trong công ty sao? Sao tăng ca đến giờ này lẫn vậy?

Anh bước vào, dù gì cũng trễ, nên về nhà nghỉ ngơi, mai rồi làm tiếp, anh cũng không phải là giám đốc khó tính hay gì cả.

Đi vào anh không thấy ai, kì lạ.. nhìn đống tài liệu và máy tính thì phải còn người chứ?

Đi tiếp thêm vài bước, anh thấy cô đang nằm trên sàn bất động kia.

Anh vội chạy lại, lay cô:“Nè, Kỳ Thư, cô sao vậy?”

Sao cả người cô lạnh thế này? Anh đưa tay lên trán cô, nóng quá, hình như hồi sáng Phong Kha có nói cô bị bệnh, chết tiệt! Anh quên mất đi.

Anh vội bế cô lên, chạy ra khỏi công ty đến bệnh viện.

...

“Cô ấy không sao, chỉ làm việc quá sức và ăn uống không đầy đủ thôi, còn thiếu ngủ nữa, chân cô ấy bị trật không nên để cô ấy đi lại nhiều đấy”Bác sĩ nhìn anh nói.

Anh cúi đầu nói cảm ơn bác sĩ.

“Tôi đưa cô ấy về nhà được chứ?”ở bệnh viện không tiện cho mấy, nỡ nhân viên trong công ty ai thấy thì thảm cho cô, nên đưa về nhà tốt hơn.

“À được, đợi cô ấy truyền dịch xong là được”Bác sĩ nói.

Anh gật đầu.

Bác sĩ gật đầu rồi rời đi.

Anh đi lại bên giường, kéo mền lên đắp cho cô, làm việc quá sức? Không có nha, anh có bao giờ ép nhân viên tăng ca đâu? Thường chỉ có anh thôi mà. Sao cô gái này... mà đây là lần hai anh giúp cô, cô lại gặp khó khăn trong công ty, ôi thật là...

“Ưm..”Cô mở mắt dậy, đây là đâu? Đây không phải là công ty, cô đang ở đâu đây?

“Cô tỉnh rồi”Anh vội nói.

“Gi.. ám.. đốc”Cô quay sang, sao là giám đốc nữa?

“Cái gì thì nói sau, cô thấy sao rồi?”Anh lo lắng hỏi, cô gái này là đồ hậu đậu mà.

Cô lắc đầu, cô không sao, chỉ thấy hơi choáng và nhức đầu thôi.

...

Sau khi truyền dịch xong, cô rời khỏi bệnh viện.

“Giám đốc đưa tôi đi đâu vậy?”Cô ngồi trong xe vội hỏi, đừng nói nhà anh nữa nha?

“Nhà tôi”Anh trả lời.

“Không được”Cô vội nói, còn Tiểu Kha con anh? Nếu thằng bé biết cô bị như vậy nhất định sẽ lo, bây giờ đã muộn, cô không muốn làm phiền thằng bé.

Nhìn gương mặt cô kia, anh cũng hiểu, chắc là vì Phong Kha đây mà, sao cô gái này và Phong Kha mới gặp nhau lại thích nhau như vậy?

“Vậy đi đâu?”Anh hỏi.

“Nhà tôi, giám đốc đưa tôi về nhà là được, tôi cảm ơn giám đốc trước”Cô nói, nhà cô bây giờ không có ai, sáng nay mẹ cô đã nhắn tin nói là về quê rồi nên không sao.

Nhà cô? Gương mặt anh lúc này có chút tà mị.

Xe dừng trước chung cư cô ở, anh ra khỏi xe, bế cô lên mấy cái bậc thang kia, lần trước anh có đi ở đây, thang máy ở đây đang sửa chữa, lần đó làm anh leo thang bộ, mệt thật, mà không ngờ cô nhân viên vụng về này lại ở đây.

Trước nhà, cô bảo anh bỏ mình xuống, rồi tìm chìa khoá mở cửa vào.

Đang định đuổi khéo anh về, ai ngờ anh lại thản nhiên đi vào.

“Ơ giám đốc.. anh không về với con trai anh sao?”Cô vội hỏi.. không lẽ giám đốc muốn...

“Để cô một mình tôi không yên tâm, con trai tôi có quản gia lo rồi”Phong Kha là đứa bé thông minh, nên thằng bé không bao giờ làm phiền anh đâu.

Rồi, cô hiểu ý giám đốc vô duyên này luôn, mà thôi anh ở đây cũng chả sao, có hai phòng mà, còn phòng mẹ cô, cho anh ngủ cũng được.

Cô không nói gì, bước đi khó khăn vào phòng đi tắm, anh bên ngoài ngồi nhìn xung quanh, căn hộ này cũng được ấy nhỉ, mà công nhận cô nhân viên vụng về kia cũng biết trang trí nhà đấy nhỉ, trong căn nhà rất đẹp.

Hai mươi phút sau cô bước ra với bộ đồ ngủ hello kitty màu hồng và li nước trên tay.

Anh hơi ngẩn người... nhìn cô... sao đẹp như vậy chứ?

Cô đặt li nước xuống bàn:“Mời giám đốc uống nước”

Giám đốc à, sao giám đốc là giám đốc vậy? Giám đốc biết Diệp Kỳ Thư tôi đây rất sợ mất việc nên không dám cãi lời hay đuổi giám đốc không? Mà... giám đốc cô cũng là người tốt mà.. giúp cô những hai lần rồi.

“Cô ăn gì chưa?”Anh hỏi.

Cô lắc đầu, giờ cô cũng không muốn ăn, miệng cô giờ cũng không có khẩu vị, cô muốn ngủ.

Anh bỗng đứng dậy, hỏi:“Nhà bếp ở đâu?”

“Đi thẳng rồi quẹo phải ạ”Cô trả lời, giám đốc, anh định làm gì vậy?

Anh cởi áo vest ra, cả cavat luôn, xắn áo sơ mi lên nhìn cô nói:“Ngồi đó đợi tôi”Xong quay người bước đi về hướng bếp.

Cô không hiểu gì, anh làm gì vậy trời? Mong sao đừng đốt nhà cô nha, cô chưa muốn chết vì bị rò rỉ bình ga à nha.

Ba mươi phút sau, anh bước ra với tô cháo trên tay. Nhưng... cô đã ngủ quên trên sofa kia mất rồi.

Anh thở dài, đi lại đặt tô cháo xuống bàn, định lay cô... nhưng nhìn cô ngủ giống mèo con kia anh lại không nỡ đánh thức, nhưng.. để cô ngủ với cái bụng trống không sao? Cô đang sốt đấy.

Không chịu được, anh gọi cô dậy, đút nửa tô cháo cho cô. Vừa ăn xong, uống được một chút nước cam thì cô đã ngủ gục bên cạnh anh, anh cũng chỉ biết cạn lời với cô, người lạ trong nhà mình mà cũng không quan tâm... mà cô mệt vậy sao? Công việc trong công ty nhiều đến mức vậy sao? Không, sáng mai anh phải tìm hiểu mới được.

Mạc Tư bế cô lên, phòng cô ở đâu nhỉ?

Sau một lúc tìm phòng cô anh cũng thấy, đặt cô lên giường, anh kéo mền lên đắp ngay ngắn cho cô, cô ngủ như chết vậy, chắc trời có sập cô cũng biết mất.

...

Sáng hôm sau.

Cô ngủ dậy, thấy đầu giường có tô cháo nóng, có mảnh giấy đi kèm:“Hôm nay cho cô nghỉ một ngày, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi”

Lại là giám đốc, tối qua giám đốc đã ép cô ăn hết nửa tô cháo rồi, nhà cô mà sao anh tự tiện thế? Nhưng cháo... rất ngon a~.

...

Công ty.

Anh nhìn bà già trưởng phòng đầy phẫn nộ, đây là nguyên nhân cô gái vụng về kia bị sốt và quá sức sao?

Nhìn bà già kia, anh lạnh lùng phán câu:“Cô.. chính thức bị đuổi việc, và.. từ nay cô sẽ không được nhận vào công ty nào khác cả”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.