Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 220: Chương 220: Chương 120-2 : Hội săn mùa thu của Hoàng gia




Edit : thit.kho

Chỉ là, Đồng Nhạc Nhạc vừa thấy chính mình cười ra tiếng, sợ những người khác nghi ngờ, lập tức đưa tay lên bịt miệng, che môi, ra vẻ ho khan một tiếng.

Tuy nhiên, bả vai nàng run lên bần bật, đã để lộ suy nghĩ trong lòng của nàng. . .

Thấy vậy, ánh mắt Huyền Lăng Thương nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc , càng thêm phần bất đắc dĩ .

Tiểu thái giám này, thật sự rất nghịch ngợm !

Lại dám làm chuyện xấu ngay trước mắt mình, là do mình quá dung túng hắn sao! ?

Trong lòng Huyền Lăng Thương chợt nhớ ra, nhìn lại người đang ngồi ở trước mặt mình,An Y Na giả bộ đoan trang, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt này, thật sự làm bộ.

Vì vậy, Huyền Lăng Thương chỉ nhẹ nhàng mở miệng, nói:

"Trẫm còn nhiều việc quan trọng, nếu không còn việc gì nữa, ngươi lui xuống trước đi!"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu rõ ràng đang ra lệnh đuổi khách.

An Y Na nghe vậy, trên mặt có chút không muốn.

Dù sao hôm nay thật vất vả mới được gặp mặt nam nhân này, nếu cứ như vậy rời khỏi, nàng có chút không muốn.

Nghĩ tới đây, An Y Na hé mở môi đỏ mọng, muốn mở miệng nói thêm cái gì đó.

Tuy nhiên chỉ sau một khắc, An Y Na cảm thấy bụng mình đột nhiên thắt lại, ngay sau đó là một trận sóng mãnh liệt, mọi thứ đảo lộn, trong bụng lập tức dâng lên ý muốn xả chất thải .

Đối với biến hóa đột nhiên xuất hiện trong bụng mình, khiến cho trong lòng An Y Na giật mình, biến sắc.

“Tại sao đang yên đang lành, lại đau bụng như vậy! ?"

An Y Na theo bản năng một bên che bụng đang không ngừng sôi sục, một bên thì thào nghi hoặc không thôi.

Cảm thấy bụng mình càng ngày càng đau, An Y Na không dám ở lại, dường như trong bụng có gì đó, sắp phun ra.

Nhận thấy điều này, An Y Na thần sắc bối rối, lập tức đứng lên, hướng Huyền Lăng Thương mở miệng nói:

"Nếu là như vậy, An Y Na xin được cáo lui trước ."

An Y Na vừa nói dứt lời, cũng không kịp đợi Huyền Lăng Thương mở miệng, lập tức xoay người vội vã rời đi.

Ai biết, khi đi đến cửa, đột nhiên 'Bủm' một tiếng, không nhịn được mà thả một cái rắm thật vang dội !

Cùng với một tiếng rắm vang dội này, là một luồng khí hôi thối, theo gió thổi tới.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức vừa bịt chặt mũi, vừa vươn ống tay áo xua xua trước không khí, cuối cùng còn không quên dùng giọng nói đủ để An Y Na có thể nghe được:

"Nha, thật thối!"

Đồng Nhạc Nhạc giật mình mở miệng la lên.

An Y Na đã đi ra đến cửa, rõ ràng là nghe được lời này của Đồng Nhạc Nhạc.

Thân thể An Y Na chợt cứng đờ, nhưng rồi, cũng không dám quay đầu, mà dùng tốc độ nhanh như chớp, chạy ra khỏi điện Dưỡng Tâm .

Nhìn thấy An Y Na một bộ dáng chạy trối chết, Đồng Nhạc Nhạc không nhịn được cúi đầu cười trộm.

Chính là, nàng không dám lớn tiếng cười, sợ Huyền Lăng Thương sẽ phát hiện tất cả những việc này đều do nàng làm chuyện xấu.

Chỉ là, nhịn cười như vậy, thật sự khó chịu, Đồng Nhạc Nhạc cảm thấy cả bụng mình đều đau, còn cố cắn chặt quai hàm cố nhịn.

Kết quả là, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đồng Nhạc Nhạc, vừa cười vừa phải gắt gao chịu đựng, nhịn đến đường nét trên mặt đều nhăn lại.

Nhìn thấy tiểu thái giám bên cạnh làm chuyện xấu, muốn cười lại không dám cười, đến mức cả khuôn mặt nhăn lại giống như một đóa hoa, Huyền Lăng Thương không khỏi bĩu môi một cái, cười nhẹ một tiếng.

"Muốn cười, cứ cười đi! ? Nhìn ngươi nhịn đến cực khổ như vậy."

Nghe được lời này Huyền Lăng Thương, Đồng Nhạc Nhạc rốt cục không nhịn được, ngửa đầu lên cười thật sảng khoái:

"Ha ha, Hoàng thượng, ngươi thấy sao! ? Ha ha ha ha ha ha, bộ dạng An tiểu thư kia, ha ha. . ."

Vừa nghĩ tới An Y Na bình thường không ngừng giả bộ đoan trang thục trước mặt Huyền Lăng Thương, nhưng vừa rồi lại mất mặt như vậy trước Huyền Lăng Thương, nghĩ đến đây, hiện tại khẳng định nàng ta ở trong nhà xí vừa cầu trời khấn phật, vừa cắn khăn tay khóc không ra nước mắt .

Ha ha, chỉ cần nghĩ tới đã thấy hả lòng hả dạ!

Trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đắc ý dào dạt cười ha hả, tiếng cười sung sướng kia, âm lượng cực lớn, lên đến tận trời cao.

"Ha ha ha ha ha ha, không được Hoàng thượng, nô tài đau bụng quá. . ."

Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc cười cả bụng đều đau, nước mắt đều chảy ra, quan trọng nhất là, nàng cười không thể dừng lại được .

"Ha ha, nô tài cười không thể dừng lại được , ha ha ha ha ha ha. . ."

Nhìn thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa ôm bụng cười ha ha, vừa vươn ống tay áo lau nước mắt vì cười mà chảy ra, bộ dáng cười sung sướng, đường như rất có sức hút dường, khóe miệng Huyền Lăng Thương nụ cười càng sâu.

Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết chính mình cười bao lâu, chỉ cảm thấy bụng đau, miệng cũng mỏi, còn ống tay áo cũng đầy nước mắt, chỉ là, nàng cười không thể dừng lại được.

Bởi vì chỉ cần nàng nghĩ đến dáng vẻ An Y Na đánh rắm khi nãy, nàng liền cảm thấy buồn cười không thôi.

Tuy nhiên, khi Đồng Nhạc Nhạc đang cười không dứt được, lại nghe thấy câu nói kế tiếp của Huyền Lăng Thương, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, bởi vì :

"Nếu như ngươi không thể ngừng cười, có lẽ ngươi nên uống một ly trà mà ngươi tự mình pha chế."

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt, giống như đang nói hôm nay thời tiết như thế nào.

Nhưng mà, nghe thấy nam nhân này nói vậy, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc lộp bộp một tiếng, nụ cười trên mặt cứng đờ, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm nam nhân bên kia.

Khi đối mặt với nụ cười như có như không của nam nhân kia, lại thấy đôi huyết mâu sáng như gương, Đồng Nhạc Nhạc bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ngay từ đầu, Huyền Lăng Thương đã biết hết mọi chuyện. . .

Trời ạ!

Là do tâm tư nàng rất dễ khiến người khác đoán được, hay là, nam nhân này có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác! ?

Có lẽ, là vế sau đi! ?

Một người tâm hồn trong sáng như gương, lại ở cùng một nam nhân khôn khéo biết nhìn xa trông rộng, nhất định phải đề dùng hết tinh thần để đối phó mới được, bằng không, nếu bị Huyền Lăng Thương phát hiện thân phận của mình qua lời nói thì. . .

Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi sợ hãi một hồi.

Thấy trên mặt Đồng Nhạc Nhạc lộ ra dáng vẻ kinh ngạc, trong mắt còn xẹt qua vài phần căng thẳng, Huyền Lăng Thương chỉ cho là Đồng Nhạc Nhạc sợ bị hắn trách cứ, làn môi hồng hé mở, không khỏi mở miệng nói:

"Lá gan của ngươi thật đúng là không nhỏ a, lại dám ở ngay trước mắt trẫm làm ra chuyện như vậy! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, lời nói nhẹ nhàng, huyết mâu nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, nở nụ cười như có như không, chỉ là, nghe được lời này của Huyền Lăng Thương, còn có đôi mắt cao sâu thẳm khó dò của hắn, làm cho Đồng Nhạc Nhạc căng thẳng một hồi mà không biết tại sao.

Ngay sau đó, 'Phịch' một tiếng, lập tức quỳ rạp trên đất.

"Xin Hoàng thượng thứ tội a! Nô tài… nô tài kỳ thật lá gan rất nhỏ. . ."

"Lá gan của ngươi nhỏ! ? Nhát gan lại làm ra chuyện như vậy sao! ? Nói đi, ngươi hẳn là hạ thuốc xổ trong chén của nàng đi! ?"

Huyền Lăng Thương mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, tuy là câu nghi vấn, lại nói vô cùng khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.