Dưỡng Chồn Thành Hậu Tà Mị Lãnh Đế Ôn Nhu Yêu

Chương 248: Chương 248: Chương 129-23 : Tim đập dồn dập




Edit : Yumme21

Beta: Angelina Yang

Ban đầu là một mái tóc dài đen nhánh, giờ phút này được Đồng Nhạc Nhạc cố gắng búi thành hình bánh bao, buộc phía trên đỉnh đầu.

Chỉ là do vừa rồi vùng vẫy, trên trán Đồng Nhạc Nhạc đầy mồ hôi, tóc nàng dính bết vào mặt . Lúc này, nước trên người nàng không ngừng nhỏ từng giọt.

Tuy là vậy, lại không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng!

Nhìn thấy trước mặt đột nhiên có một người nhô lên từ dưới nước, Huyền Lăng Phong chỉ cảm thấy trong tâm can mình phảng phất như bị một vật gì đó thình lình va chạm vào.

Ngay sau đó, tim hắn đột nhiên đập kịch liệt dồn dập.

Tiếng tim đập ‘bang, bang, bang’, nhảy nhanh như tiếng vạn mã phi nhanh…

Đối với trong lòng mình sinh điều bất thường, Huyền Lăng Phong cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì loại cảm giác này, rất là xa lạ.

Hơn nữa, hiện tại ánh mắt của hắn, không có cách nào có thể rời khỏi người đột ngột xuất hiện kia…

Trong đầu hắn thoáng chốc hoàn toàn trống rỗng.

Với lại, hiện tại Huyền Lăng Phong rốt cuộc đã hiểu cái gì gọi là ‘Thanh thủy xuất phù dung’ ( hoa sen nơi nước biếc) vật do thiên nhiên tạo ra, chính là những gì hắn nhìn thấy lúc này sao?

Trong lúc Huyền Lăng Phong còn đang rung động trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Đồng Nhạc Nhạc, lại càng cảm thấy hết sức kinh ngạc…

Đối với tâm tư của Huyền Lăng Phong, Đồng Nhạc Nhạc cũng không biết một chút.

Trong thời gian dài đuổi bắt cá trên sông như vậy, nàng rốt cục cũng đã bắt được một con cá Lư rất to.

Con cá Lư này, ước chừng phải năm sáu cân đây!

Hơn nữa, sức lực của nó vẫn còn rất lớn!

Bị nàng gắt gao ôm vào ngực, chỉ thấy nó không ngừng giãy dụa cái đuôi.

Chỉ là, tốn nhiều thời gian như vậy mới bắt được một con, Đồng Nhạc Nhạc đâu thể nào dễ dàng buông tay như vậy!

Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc phải dùng hết khí lực còn lại, ôm thật chặt con cá vào lòng, sau đó bơi vào bờ.

Tốn rất nhiều sức, Đồng Nhạc Nhạc rốt cuộc mới bò lên bờ được, sau đó lại hung hăng quăng con cá xuống đất một cái.

Con cá Lư bị nện mạnh trên mặt đất, giãy dụa vài cái, rồi dần dần bất động.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc mới thở phào một hơi.

Nhớ đến có thể ăn món cá Lư nướng thơm ngào ngạt, Đồng Nhạc Nhạc liền cảm thấy vui vẻ.

Một đôi mắt nhung dính đầy bọt nước, càng cười càng gian.

Nhưng mà trong lúc Đồng Nhạc Nhạc đang nghĩ đến món cá nướng thơm ngào ngạt, đột nhiên, nàng cảm nhận được có một tầm mắt nóng rực gắt gao dừng trên người nàng.

Cảm giác được như vậy, Đồng Nhạc Nhạc lập tức ngẩng đầu, nhìn đến nơi phát ra tầm mắt đó.

Lại thấy không biết từ khi nào Huyền Lăng Phong đã xuất hiện bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó, dường như nghĩ đến đều gì, mặt mày lại lần nữa giãn ra.

Hé mở làn môi hồng, nàng nhếch miệng cười nói.

“Thập Tam vương gia, ngài cuối cùng cũng tỉnh! Đúng lúc, nô tài vừa mới bắt được con cá Lư này trên sông, ước chừng nó cũng nặng khoảng năm sáu cân, cũng đủ cho chúng ta ăn trong một ngày!”

Đồng Nhạc Nhạc vừa nói, một tay đưa lên lau bọt nước trên mặt, lại lắc lắc quần áo đầy nước sông.

Sau một lúc nàng cảm thấy quần áo đỡ ướt, Đồng Nhạc Nhạc mới cầm lấy con cá trên mặt đất, đứng lên bắt đầu xử lý.

Huyền Lăng Phong đứng một bên, nhìn thấy tên thái giám đang ngồi chồm hổm trên đất thuần thục xử lý con cá nặng khoảng năm sáu cân.

Chỉ thấy tiểu thái giám này, một tay cầm chủy thủ sắc bén, “Xoẹt, xoẹt, xoẹt” vài cái thì toàn bộ vảy đều bị cạo đánh sạch.

Sau đó lại lấy chủy thủ đâm vào bụng cá, kéo xuống một cái, lại dùng tay móc hết nội tạng của con cá ra ngoài.

Xử lý bên ngoài con cá Lư xong, Đồng Nhạc Nhạc lại dùng nước sông rửa sạch, sau đó dùng một cành cây thô lớn xiên qua nó, một tay vắt vẻo xiên cá trên vai, liền đi về phía hang động.

Nhìn thấy tất cả động tác của Đồng Nhạc Nhạc, đều là một chuỗi thuần thục, trên đường trở về cũng không có mệt nhọc, Huyền Lăng Phong lại nghẹn họng trân trối, trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ cảm thấy tiểu thái giám này, cái đầu nho nhỏ, không thể tưởng tượng được động tác lại nhanh như vậy, sức lực cũng không nhỏ.

Một tay gánh lấy con cá trên vai, lại có thể dễ dàng đi về sơn động.

Đối với việc Huyền Lăng Phong đang trố mắt, há hốc mồm đúng nhìn.

Đồng Nhạc Nhạc lại thấy dáng vẻ ngây ngốc nhìn nàng của Huyền Lăng Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đầu tiên là sửng sốt, lại hé môi hồng, mở miệng hỏi.

“Thập Tam vương gia, trở về thôi! Nô tài muốn làm cá nướng ăn!”

Nghe được những lời này của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Phòng chỉ nhẹ nhàng “à” một tiếng, chỉ là, hắn đi từng bước nán lại phía sau, Huyền Lăng Phong dường như đang nghĩ đến điều gì đó, cúi đầu nhìn bộ dạng hiện tại của mình, lập tức, hai hàng lông mày không khỏi nhẹ nhàng cau lại.

Huyền Lăng Phong đột nhiên không đi nữa, chỉ cúi đầu đứng lại.

Đồng Nhạc Nhạc thấy vậy, trên mặt đầu tiên là sửng sốt, lập tức mở miệng hỏi.

“Thập Tam Vương gia, người làm sao vậy?”

“À, Bổn vương muốn đi tắm một cái, một mình ngươi đi về trước đi!”

Huyền Lăng Phong vừa nói dứt lời, liền đi từ từ từng bước đến bờ sông.

Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng cau mày lại, mở miệng nói.

“Thập Tam vương gia, hiện tại trên người có đầy thương tích, làm sao có thể tắm rửa được! Nếu như không cẩn thận vết thương sẽ chạm vào nước, lại đi không được, nên làm sao bây giờ?”

Mặc dù Đồng Nhạc Nhạc biết Huyền Lăng Phong có thể bơi lội được.

Chỉ là hiện tại toàn thân hắn đều đang bị thương! Nếu như xuống sông, không cẩn thận lại chạm vào nước, nên làm sao bây giờ đây?

Nghe được những lời Đồng Nhạc Nhạc nói, lại thấy vẻ lo lắng trên mặt của nàng, Huyền Lăng Phong không khỏi sửng sốt, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nhìn thấy tên tiểu thái giám trước mắt, chỉ thấy đôi mắt hắn trong xanh vời vợi.

Hắn đang nhìn về phía mình, lại càng lộ ra lo lắng không một chút che giấu ẩn ý gì.

Phi thường chân thành, không có mang theo chút nào giả dối.

Thấy vậy, trong lòng Huyền Lăng Phong không khỏi nảy lên một tia động lòng.

Nhớ lại việc mình đã từng trêu chọc tiểu thái giám này, hắn thật không thể tưởng tượng được, tiểu thái giám này lại bỏ qua chuyện cũ, hơn nữa lại còn lo lắng cho hắn.

Suy nghĩ một lúc, Huyền Lăng Phong cảm động rất nhiều, không khỏi nhớ lại những chuyện trước đây lại cảm thấy áy náy.

Ngẫm lại, bản thân trước đây thật sự rất ngây thơ.

Nghĩ đến đây, Huyền Lăng Phong nhẹ nhàng mấp máy đôi môi, có ba chữ muốn nói ra. Nhưng đến khóe miệng thì lại nuốt trở về.

Bởi vì ba chữ kia, trừ nói với mẫu phi và hoàng huynh ra, cho tới giờ hắn chưa từng nói với người khác.

Cho nên, những lời này, hắn đến cùng vẫn chưa thể nói ra.

Đối với việc Huyền Lăng Phong muốn nói rồi lại thôi, trên mặt Đồng Nhạc Nhạc hơi ngây ra, tràn đầy nghi hoặc không giải thích được.

“Thập Tam Vương gia, không phải là người có điều muốn nói với nô tài chứ?”

Nghe được lời nói của Đông Nhạc Nhạc, nhìn lại thấy ánh mắt nàng đang dừng trên người hắn, cũng không hề chớp mắt, không biết sao, bị tiểu thái giám trước mắt này nhìn chăm chú, đột nhiên trong lòng Huyền Lăng Phong xuất hiện một chút căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.