Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 23: Chương 23: Không có đầu mối




“Là bọn hắn…” Cao Hành nói nhỏ. A Tài liếc hắn một cái, tiếp tục hỏi, “Bọn họ rời đi khi nào, ngươi biết không?”

“Gần một canh giờ sau, nhưng khi đó chỉ có ba người rời đi, Lữ công tử chưa đi, hơn nữa có nhiều khách nhân, hắn đi khi nào, lúc ấy bận rộn nên ta không chú ý.” Tú bà nói.

“Mấy người này thường xuyên tìm đến Dung cô nương sao?” A Tài nói.

“Cũng không thường xuyên, một tháng tầm một hai lần, nhưng mỗi lần đến đều muốn Dung cô nương ở bên đánh đàn.”

Sau đó vào phòng của Mạc Thiên Thiên bên cạnh phòng Dung Tử Uyển, là một trong hai hồng bài của Lệ Xuân viện, thiện ca.

Một thân y phục hồng phấn tươi mát trang nhã, khăn choàng bạch sặc thêu hoa khoác trên vai, tao nhã lại linh động, một đôi mắt hạnh, hai hàng lông mày lá liễu, mặt như phù dung, nụ cười khéo léo, khí chất một chút cũng không giống nữ tử trong kỹ viện.

“Ngạch, danh tự?” Đầu tiên là sững sờ, lập tức khôi phục bình thường, Cao Hành bắt đầu hỏi.

“Mạc Thiên Thiên.” Thanh âm càng dễ nghe.

“Từ giờ hợi đến giờ sửu hôm qua, ngươi ở đâu?”

“Hôm qua, thân thể ta không khỏe nên ở trong phòng nghỉ ngơi, nha đầu Tiểu Đào hầu hạ bên cạnh.” Sắc mặt Mạc Thiên Thiên bình tĩnh, không nhanh không chậm trả lời.

“Vậy có nghe được thanh âm khác thường nào ở phòng bên cạnh không?” Cao Hành lại hỏi.

“Không có.” Nói xong, Mạc Thiên Thiên lấy khăn che miệng, ho khan mấy tiếng.

“Ngày thường có người nào tới tìm nàng?”

“Không chú ý.”

“Ngạch, không còn việc gì , ngươi ra ngoài trước đi.” Cao Hành nói.

Mạc Thiên Thiên gật đầu, đứng dậy rời đi.

Thấy cửa phòng đóng lại, A Tài trêu đùa, “Nhìn không ra Cao bộ đầu của chúng ta rất là thương hương tiếc ngọc a.”

Cao Hành vi liễm, “Người ta không phải nghi phạm, hỏi xong không cho người ta ra ngoài thì giữ lại làm gì?”

A Tài cười không nói.

Ngay sau đó là một vị hồng bài cô nương khác vào, Đỗ Thi Nương, thiện vũ. Phòng ở ngay bên cạnh phòng Mạc Thiên Thiên. Y phục của người này hoàn toàn khác biệt với Mạc Thiên Thiên. Ngoại sam thêu hoa mẫu đơn, tán hoa thủy tiên hồng nhạt xen lẫn lục diệp uốn lượn trên váy, hai mắt sáng long lanh, lông mi dài, má phấn hồng, môi điểm chu anh, dịu dàng đi tới. Phong thái thi triển hết, cả người lộ vẻ quyến rũ.

A Tài cảm thán, quả nhiên là kỹ viện đệ nhất kinh thành.

“Không biết hai vị quan gia có gì cần hỏi?” Đỗ Thi Nương chủ động nói.

“Cái kia, tối hôm qua ngươi nhìn thấy Dung cô nương lần cuối là lúc nào, ở đâu?” Cao Hành hỏi.

“Ta ở trên đài lúc Dung cô nương đánh đàn, vũ một khúc [ phi tiên ]. Sau đó không gặp qua Dung cô nương.” Khi nói chuyện mặt mày chuyển phong tình.

“Ngày thường ngươi và Dung cô nương lui tới thế nào?” Cao Hành lại hỏi.

“Mọi người đều bận rộn, trên cơ bản không can thiệp lẫn nhau. Lúc nàng vừa tới, tính tình ngang bướng vô cùng, ăn không ít khổ, nhưng về sau đã có kinh nghiệm, lại phủ một tay cầm, Trương mụ mụ đem nàng thành cây hái ra tiền.” Đỗ Thi Nương vừa nói vừa xoắn xoắn ti quyên trong tay.

Sau đó có hỏi một số cô nương và hạ nhân khác nhưng kết quả cũng tương tự, không có manh mối gì hữu dụng.

Cuối cùng là một nha đầu khoảng mười ba tuổi, vẻ mặt lo lắng.

“Danh tự?” Cao Hành nói.

“Tiểu Oánh.” Tiểu nha đầu run rẩy nói.

“Làm gì trong nội viện?”

“Ta là thiếp thân nha đầu của Dung cô nương.” Nhớ tới Dung cô nương, Tiểu Oánh đỏ hốc mắt.

“A? Tối hôm qua ngươi nhìn thấy Dung cô nương lần cuối là lúc nào?” Cao Hành nói.

“Giờ Tý, ta hầu hạ Dung cô nương đánh đàn cho nhóm người Lữ công tử, sau đó Dung cô nương nói không thoải mái, Lữ công tử đưa nàng về hậu viện, các công tử khác về trước, Dung cô nương không để ta vào hầu hạ, nàng và Lữ công tử nói chuyện một hồi, không bao lâu Lữ công tử rời đi. Dung cô nương tiễn Lữ công tử ra cửa phòng, giao cho ta rót nước vào ấm, sau đó cho ta đi nghỉ ngơi, lúc rời đi ta còn nghe được tiếng cài cửa.”

Nghe xong lời của tiểu nha đầu, A Tài lâm vào trầm tư, nói như vậy, lúc Lữ Khánh đi, Dung cô nương còn sống…… Hắn cảm thấy là lạ ở đâu đó …..

“Lúc ấy Dung cô nương không thoải mái, có biểu hiện thế nào?” A Tài hỏi.

“Dung cô nương nói có chút chóng mặt, hơn nữa có vẻ muốn nôn, lúc ấy ta nghĩ nàng ăn gì đó hư bụng.” Tiểu Oánh đáp.

“Hôm qua Dung cô nương có ăn gì đặc biệt không?” A Tài tiếp tục hỏi.

“Không có, ta và Dung cô nương ăn giống nhau.” Tiểu Oánh cũng buồn bực, sao có thể trúng độc.

“Ngày thường có người nào đặc biệt đến tìm Dung cô nương?” Cao Hành hỏi.

“Người đặc biệt?” Tiểu Oánh khó hiểu.

“Đúng, tỷ như thường xuyên tới, hoặc là biểu hiện có vẻ kỳ quái.”

“Nhóm người Lữ công tử thường xuyên tới, ngẫu nhiên cũng tách ra tới, còn có một lão bản họ Hồ chế dược, Dung cô nương đến viện, chịu qua mấy lần khổ, thân thể không phải rất tốt, cho nên thích cùng người nọ nói chuyện phiếm, hỏi một số cách chăm sóc thân thể. A, đúng rồi, còn có một công tử họ Ngô, mỗi lần hắn đến, Dung cô nương đều ở một mình với hắn, không để ta ở bên hầu hạ.” Tiểu Oánh vừa nghĩ vừa nói. Công tử họ Ngô này tám chín phần là Ngô viêm.

Hỏi xong, trong phòng chỉ còn lại Cao Hành và A Tài.

“Người biết bốn người mà tú bà nói đến?” Lúc này A Tài mới hỏi.

“Là năm người, thêm một cháu ngoại của Công bộ thị lang, Liễu Nghị, bọn họ được xưng là ‘Kinh thành ngũ công tử’, trong năm người này, chỉ mình Vương Tiết có công danh, ngày thường họ tụ tập một chỗ ăn chơi. Năm người bọn họ luôn đi cùng nhau.” Cao Hành khinh thường nói.

Xem biểu lộ của Cao Hành, không khó nhìn ra hắn không có cảm tình với ‘Kinh thành ngũ công tử’.

“Bọn họ đắc tội với ngươi?” A Tài hiếu kì hỏi.

“…. Không có.” Mắt Cao Hành lóe lên một cái.

A Tài thấy Cao Hành không muốn nói thì không hỏi nữa. Hắn đứng lên, nhìn quanh cả gian phòng, gian phòng này thật sự quá sạch sẽ, nếu nói là bị giết, hoàn toàn không có dấu hiệu người ngoài xâm nhập. Nếu nói là tự sát, càng không có lý do. Rốt cuộc bọn họ đã để sót cái gì? Đồ đạc trong phòng liếc qua thấy ngay, ngoại trừ gia cụ, thì chỉ có đàn cổ, một ngọn nến cháy hết nửa, hai bên bàn đặt hai bình hoa gốm sứ, chính giữa đặt một lư hương trống không. Bên cửa sổ đặt ki phơi trà.

Trên thư trác đặt giấy và bút, trên giá sách có vài cuốn, và có một tủ áo.

A Tài nhoài người về phía giường, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ nơi này có thể thấy đình viện và hoa viên. Cúi đầu nhìn, những lá trà này, quả nhiên là giống lá trà Cao Vấn mang về, đều là trà xanh Lục An, bốc lên một nắm lá trà, cũng không có gì đặc biệt.

“Đi thôi, trở về hỏi đại ca, có phát hiện gì không.” Cao Hành vỗ bả vai A Tài.

“A.” Tiện tay thả lá trà về, “Cống trà đặt ở đây không tốt.”

Cao Hành thấy cũng đúng, rút giấy trắng trên thư trác, bọc những lá trá này lại, “Di, có chút ẩm ướt.”

“Hôm nay không nắng sao có thể phơi khô.” A Tài nói.

Trở lại Cao phủ, Cao phụ và Cao Vấn đều ở trong nhà, lông mày nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ gì.

“Cha, các ngươi làm sao vậy?” Cao Hành hỏi.

“Chúng ta lấy được bản ghi chép phân phát cống trà trong nội cung, ngoại trừ Hoàng thượng, có ba người được ban loại trà này.” Cao Vấn nói.

“Ai?” Cao Hành hỏi.

“Lữ thái sư, Ngự Sử Lý đại nhân, còn có một người là Tiêu Diêu Vương Tam vương gia.” Cao Vấn nói.

Nghe xong, Cao Hành cũng nhíu mày, hai vị trước là trọng thần trong triều, người còn lại là đệ đệ của hoàng thượng, cái này…..

“Chỉ là cái chết của một cô nương kỹ viện, ai dám làm phiền ba người bọn họ.” Cao phụ nói.

“Chúng ta không cần tìm bọn họ.” A Tài nói, thấy mọi người nhìn mình, “Phải biết rằng những người thường xuyên đến Lệ Xuân viện chính là nhi tử của bọn họ, chúng ta có thể bắt đầu từ ‘Kinh thành ngũ công tử’. Về phần Tiêu Diêu Vương, chúng ta chỉ cần xác định hai điểm, y không đi qua Lệ Xuân viện, hoặc là cống trà trong nhà không bị mất trộm, như vậy có thể loại trừ y.”

“Ý kiến hay.” Cao Hành cười nói.

——————————-

Mỗi ngày trừ vài ít canh giờ tới Cao phủ dạy Thổ Đậu học, Triển Cảnh Nham dùng thời gian còn lại xử lý công việc, nhớ tới xế chiều hôm nay nghe A Tài nói về án mất trộm ngân lượng một năm trước. Trước kia y cũng thu được tin tức nói án tử có chút kì lạ, nhưng lại không thu thập đủ căn cứ chính xác chứng minh Dung đại nhân trong sạch, một trăm vạn lượng bạc tựa như bốc hơi, cho dù y phái ảnh vệ ra nhưng vẫn không tìm được. Hơn nữa lúc đó các nước láng giềng phân tranh, y đành tạm thời buông án tử.

Triển Cảnh Nham đưa lưng về phía thư trác, “Phái ảnh vệ đến Cao phủ, nhất định phải bảo đảm an toàn cho bọn hắn, không phải vạn bất đắc dĩ, không được hiện thân.”

Ngoài cửa sổ một mảnh yên tĩnh, chỉ thấy một thân ảnh nhanh chóng biến mất trong đêm đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.