Duy Ngã Độc Tiên

Chương 25: Chương 25: Phạm Tông thánh cảnh (thượng)




Tiểu sa di cẩn thận mở linh trát ra xem, một lần nữa cấp trả lại Phiêu Miễu đạo tôn, thi lễ nói:

Mời tiền bối lên. Tệ tông ở đỉnh núi, nơi đó sẽ có người tiếp đãi tiền bối.

Phiêu Miễu đạo tôn cẩn thận thu lại linh trát, hướng về sơn môn đi trước, Chỉ Thủy đạo tôn cùng với Hải Long theo sát phía sau, Bạch Nham cũng đi theo bên cạnh bọn họ ,đã xuyên qua sơn môn. Tiểu sa di Bên trái đột nhiên vươn tay ngăn cản Bạch Nham, nói:

Tiền bối, thỉnh ngài đưa ra linh trát tệ tông.

Bạch Nham ngẩn người, nói:

Ta là Thiên Huệ Cốc đệ tử, là Đồng Hạc, Tử Hạc hai vị sư thúc lệnh ta lên, linh trát ở trên người bọn họ, bọn họ hiện tại hẳn là ngay tại đỉnh núi, ta có thể lấy không cần xuất ra linh trát. Đều là người đồng đạo, chẳng lẽ không thể dàn xếp sao?

Tiểu sa di nhìn qua thực cố chấp, lắc lắc đầu, nói:

Thực xin lỗi, tiền bối. Tông chủ phân phó, nếu như không có linh trát thì không thể cho đi qua. Tông ta phát ra linh trát đều có nêu lên xác minh, như sư trưởng muốn mang theo đệ tử khi tiến nhập nhất định phải đưa ra, không có linh trát, chúng ta không thể để cho ngài vào, thỉnh quay lại.

Bạch Nham cau mày nói:

Như thế nào còn có nhiều quy củ như vậy. Phiêu Miễu, Chỉ Thủy hai vị đạo hữu, các ngươi xem...

Chỉ thủy đạo tôn bất đắc dĩ nói:

Nếu đây là quy củ của Phạm Tâm Tông, chúng tôi cũng không giúp được ngài. Ta thấy hay là ngươi xuống núi chờ đợi hai vị tiền bối của quý môn a.

Bạch Nham thở dài, lại nhìn vẻ kiên định của tiểu sa di, lại nhìn đám người Phiêu Miễu đạo tôn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

Được rồi, xem ra ta cũng chỉ có thể quay xuống núi.

Nói xong, xoay người như định hướng về dưới chân núi . Hải Long ba người vừa

muốn xoay người lên, bỗng phát sinh dị biến, hai tiếng kêu thảm vang lên, hai tiểu sa di lúc trước ngăn Bạch Nham lại đã chậm rãi ngã xuống đất, trên mặt biến thành màu đen. Bạch nham chậm rãi thu hồi hai tay đặt tại đỉnh đầu tiểu sa di lại, âm thanh lạnh lùng nói:

Thật sự là không thể nhẫn nhịn , cư nhiên dám ngăn đường đi của ta .

Một thân chính khí Lúc trước không còn sót lại chút gì, thay thế là vẻ thô bạo cùng với tà ác. Tất cả Tiểu sa di còn lại đều chấn động, trong đó mấy người lập tức móc trong người ra cái gì đó, những người còn lại hướng bạch nham vọt đến.

Bạch nham cười hắc hắc, song chưởng mạnh mẽ mở ra, từng tảng lớn hắc quang bay lả tả, nháy mắt bao phủ phạm vi trăm mét , đem Hải Long ba người cùng với tất cả tiểu sa di toàn bộ bao phủ ở bên trong Chỉ Thủy đạo tôn hừ lạnh một tiếng:

Nguyên lai là yêu nghiệt biến thành, lại dám lừa gạt với ta, không thể tha cho ngươi được.

Thanh quang bạo thiểm, phi kiếm sau lưng nàng phiêu nhiên xuất ra, hướng đến chỗ Bạch Nham đang phát ra ô quang mà phóng đi. Bạch Nham nhìn dung mạo xinh đẹp của Chỉ Thủy đạo tôn, nhe răng cười nói:

Tiểu nha đầu, hiện tại biết thì đã muộn. Chờ ta thu đám thập tiểu hòa thượng này, nhất định tìm một chỗ cùng các ngươi hoan hỉ, ha ha!

Phi kiếm của Chỉ Thủy đạo tôn khởi quang, thanh quang ở tiếp xúc đến hắc quang của Bạch Nham nhất thời chợt cường thịnh, hào quang phóng xuống dưới, chấn Bạch Nham bay ngược ra ngoài mười thước, hiển nhiên đã trúng ám khí. Bạch Nham giật mình, làm sao lại không sợ hãi? Theo một kích kia chạm đến, hắn biết đối thủ trước mặt này tu vi cực cao, tuyệt đối không chỉ là Đạo Long cảnh giới.

Phiêu Miễu đạo tôn đem Hải Long chắn ở sau người, nói:

Sư muội ,bắt sống hắn đưa cho Ngộ Vân tông chủ xử trí.

Lúc này, này tín hiệu của tiểu sa di đã thả ra ngoài, khỏa Lưu Tinh màu đỏ phóng lên cao. Chỉ thủy đạo tôn lên tiếng, khua động pháp quyết,

Càn Khôn vô cực, thiên địa tá pháp, định.

Bạch Nham vừa định phóng ra pháp bảo uy lực cường đại của bản thân, đột nhiên cảm giác được toàn thân bị kiềm hãm, tựa hồ hết thảy dường như đều đình trệ, thân thể chỉ có thể gian nan di động. Giận dữ hét:

Hảo nha đầu, thậm chí có tu vi cao như vậy ,bản tôn đã nhìn nhầm người . Chúng ta sau này còn gặp lại a.

Một chùm huyết vụ phun ra trong miệng Bạch Nham, đại cổ hắc vụ chợt bành trướng, chỉ thủy đạo tôn vừa định lại dùng đạo pháp công kích, cũng đã mất đi cảm ứng đối với Bạch Nham. Không khỏi cau mày nói:

Độn thuật này thật mạnh, xem ra tu vi của hắn ít nhất đạt tới Hà Cử chi cảnh .

Phiêu Miễu đạo tôn gật đầu nói:

Hắn tựa hồ xuất thân từ Ma Tông, tự biết dưới tình huống này không địch lại nên đã dùng thiên ma độn thể đại pháp, nói vậy lúc này đã ở ngoài trăm dặm. tà ma ngoại đạo thật sự là càn rỡ, dám đến Phạm Tâm Tông trọng địa ,căn bản là đến gây sự. Nếu không phải gặp được chúng ta, chỉ sợ Phạm Tâm Tông sẽ có không ít thương vong.

Lúc này, tất cả tiểu sa di cũng đã xông tới, cung kính hướng Hải Long ba người thi lễ nói:

Đa tạ ân cứu viện của ba vị tiền bối.

Phiêu Miễu đạo tôn nhàn nhạt nói:

Đồng khí liên chi, tương trợ là điều tất nhiên, các ngươi không cần phải khách khí. Chính là Ngộ Vân tông chủ như thế nào lại phái các ngươi thủ hộ sơn môn như thế? Nếu có vài vị Phạm Tâm Tông cao thủ bản tôn tọa trấn, ma đầu kia vừa rồi cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ hại chết hai vị đồng môn của các ngươi.

Tiểu sa di vừa định trả lời, hơn mười thân ảnh đã cấp tốc bay xuống, nháy mắt xuyên

qua sơn môn đi đến trước người Phiêu Miễu đạo tôn. Một cái to thanh âm nói:

Đã xảy ra chuyện gì lại cần gửi đi tín hiệu cầu viện?

Thấy rõ thân ảnh người tới, tất cả tiểu sa di vội vàng thi lễ nói:

Tham kiến Ngộ Huyền bản tôn.

Đột nhiên xuất hiện mười thân ảnh, đúng là tin tức đã đến được ,Phạm Tâm Tông cao thủ đã tới .Cầm đầu là một người, tuổi chừng sáu mươi, thân cao thể tráng, tay phải nâng một cái bát đồng đường kính chừng nửa thước thật lớn, toàn thân tản ra hào quang màu vàng nhàn nhạt, mày rậm mắt hổ, chợt nhìn lại, làm cho người ta có một loại cảm giác không giận mà uy. Đúng là một trong lục đại bản tôn của Phạm Tâm Tông Ngộ Huyền bản tôn. Đứng vững , hắn liếc mắt một cái liền chứng kiến hai gã đệ tử trên mặt đất sắc mặt đen nháy. Vừa vặn, Chỉ Thủy đạo tôn đang ở bên cạnh hai gã đệ tử bên cạnh. Ngộ Huyền mặc dù tu hành nhiều năm, nhưng sân niệm chưa đủ, không đợi nhóm tiểu sa di giải thích, nhất thời phẫn nộ quát:

Yêu nghiệt giỏi lắm, dám qua Phạm Tâm Tông ta làm càn, hãy đỡ pháp bảo của ta. Diệt độ vô lượng vô biên khổ hạnh chúng sinh.

Màu vàng hào quang chợt chuyển thịnh, bát đồng thật lớn kia rời khỏi

tay hắn xuất ra, bầu trời ở trên chợt phóng đại, Phạn văn ký hiệu trên bát đồng vờn quanh

một vòng, đồng thời tản mát ra âm thanh giống như thanh âm phạm xướng, hướng Chỉ Thủy đạo tôn đánh tới. Ngộ Huyền chân nhân kia bộ dáng trợn mắt gầm lên tựa như Hàng Ma Kim Cương hạ phàm . Phiêu Miễu đạo tôn hoảng sợ, vội vàng hô:

Bản tôn đừng động thủ, chúng ta không phải địch nhân.

Nhưng nàng dù sao cũng chậm một bước, bát đồng to lớn kia đã bay về hướng phía Chỉ Thủy đạo tôn. Chỉ Thủy đạo tôn bất chợt gặp được công kích cường hãn như thế ,nhất thời có chút kinh hoảng, nàng dù sao đã ngàn năm chưa từng cùng ai động thủ , kinh nghiệm đối địch đã bị khiếm khuyết rất nhiều. Vì tự bảo vệ mình, nàng toàn thân co rụt lại, nhanh như tia chớp thối lui về phía sau, thanh lam quang chợt xuất hiện ở sau lưng, trong tiếng quát lớn, một cái vòng tròn giống như cái đĩa dường như không biết từ chỗ nào tung bay ra, vòng tròn phía trên tản ra kim quang mãnh liệt phiêu diêu ở trước mặt chỉ thủy đạo tôn, nghênh đón bát phật của ngộ huyền bản tôn .

“Cửu muội, không thể.

Phiêu Miễu đạo tôn tuy rằng kinh hãi, nhưng nàng lúc này đã không thể ngăn cản Ngộ Huyền cùng với Chỉ Thủy đánh nhau sống chết , rơi vào đường cùng, nàng vội

vàng thi triển ra thần thông lớn nhất của chính mình, huyễn hóa ra một tầng thanh sắc quang mang diện tích cực lớn hướng Ngộ Huyền cùng với Chỉ Thủy bao phủ. Hai tay như rải hoa không ngừng biến hóa , liên tiếp mười ba đạo pháp quyết trong khoảnh khắc đánh vào cấm chế màu xanh bên trong.

Oanh ——

Toàn bộ Phạm Tâm Tông chỗ thánh sơn tựa hồ kịch liệt chớp lên. Phiêu Miểu đạo tôn phóng xuất ra cấm chế rốt cục trở chặn kia dư chấn của vụ nổ mạnh, cuối cùng không có tổn hại đến hết thảy chung quanh. Tiếng nổ Thật lớn vang lên làm Hải Long tạm thời

mất đi thính giác. Hắn giật mình chứng kiến, ngộ huyền bản tôn kia nhìn như uy lực thật lớn phật bát đã biến thành mảnh nhỏ, mà bản thân của hắn cũng đánh thật mạnh vào phía trên kết giới của Phiêu Miễu đạo tôn , máu tươi phun ra. Mà chỉ thủy đạo tôn có chút sững sờ đứng ở tại chỗ, vòng tròn kia dường như pháp khí phiêu diêu ở trước người nàng, hào quang càng tăng lên. Phiêu Miễu đạo tôn không có chút nào do dự lắc mình đến phía sauNgộ Huyền bản tôn, liên tiếp ở trên lưng hắn điểm bảy điểm. Lại lấy ra một viên đan dược màu xanh nhét vào trong miệng hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Hướng Chỉ Thủy đạo tôn trách mắng:

Cửu muội, ngươi tại sao có thể tùy ý vận dụng kỳ thiên luân, may mắn Ngộ Huyền bản tôn phật bát vận dụng đạt bảo khí cực phẩm cảnh giới, nếu không thân thể hắn liền xong rồi. Chỉ Thủy đạo tôn này mới ý thức tới mình làm cái gì, vội vàng đem kia vòng tròn trạng kỳ thiên luân thu hồi, thì thào nói:

Muội không phải cố ý . Phật bát hắn uy lực quá lớn, ta...

Ngộ Huyền bản tôn sắc mặt trở nên tái nhợt, ở Phiêu Miễu đạo tôn dưới sự trợ giúp mới miễn cưỡng khoanh chân ngồi xong, lúc trước hắn phóng thích phật lực hoàn toàn bị phản chán, đã bị thương nặng.

Sáu đạo hoàng quang bay tới, sáu gã tuổi già hòa thượng xuất hiện ở ngoài phạm tâm tông sơn môn, cầm đầu là một người phi thân mặc áo cà sa màu vàng, cầm trong tay thiền trượng, nhìn qua đã cực kỳ già nua , hai trường mi màu trắng cơ hồ rũ xuống tới bả vai, hắn vừa thấy Phiêu Miễu đạo tôn cùng với Chỉ Thủy đạo tôn, nhất thời lắp bắp kinh hãi, nói:

Nguyên lai là Phiêu Miễu cùng với Chỉ Thủy hai vị sư tỷ đến vậy, Ngộ Vân thi lễ .

Người tới đúng là Phạm Tâm Tông tông chủ Ngộ Vân cùng với mặt khác năm vị bản tôn. Phiêu Miễu đạo tôn cười khổ nói:

Ngộ Vân tông chủ người khỏe chứ, thật sự là ngượng ngùng, cửu muội ngộ thương Ngộ Huyền bản tôn của quý tông rồi.

Lập tức, nàng đơn giản đem sự việc phát sinh lúc trước hết thảy nói một lần. Nghe Phiêu Miễu đạo tôn tự thuật xong, Ngộ vân than nhẹ một tiếng, đơn chưởng đặt sau lưng sư đệ Ngộ Huyền, một vòng phật luân dâng lên, phật lực khổng lồ không ngừng vờn quanh thân thể Ngộ Huyền vận hành .

Hải Long đứng ở một bên, nhìn Ngộ Vân tông chủ cùng với năm vị bản tôn khác không khỏi âm thầm kinh hãi, khí chất sáu hòa thượng trên người tản mát ra, có thể cảm giác được rõ ràng bọn họ tu vi cao thâm. Nhất là Phạm Tâm Tông tông chủ Ngộ Vân kia, phật lực trên người hắn tựa như khôn cùng vô biên , tựa hồ hai vị tổ sư và chính mình đều không bằng.

Sau một lúc lâu, Ngộ Vân niệm phật một tiếng, quay sang Phiêu miễu đạo tôn tạo thành chữ thập nói:

Tệ môn sư đệ vô lễ, lão nạp đại hắn hướng nhị vị đạo tôn tạ tội .

Chỉ Thủy đạo tôn có chút ngượng ngùng nói:

Đều tại ta xuống tay không biết nặng nhẹ,do kinh hoảng nên dẫn động kỳ thiên luân bên trong, đã làm Ngộ Huyền bản tôn bị bị thương nặng, còn hủy đi pháp khí của hắn, thỉnh tông chủ thứ lỗi”.

Ngộ vân lắc đầu nói:

Hết thảy đều có nhân quả. Ngộ Huyền sân niệm quá nặng, đó cũng là cấp

cho hắn một cái giáo huấn a. Đa tạ hai vị đạo tôn đúng lúc tương cứu , lại lấy linh đan phụ trợ, mới bảo vệ tấm thân túi da của Ngộ Huyền này.

Tuy rằng hắn không có tận mắt đến, nhưng bằng vào vừa rồi chữa thương cho Ngộ Huyền và khi điều tra tình huống, hắn đối với tình hình lúc Phiêu Miễu đạo tôn ứng cứu đã như thấy tận mắt. Quay đầu hướng năm vị bản tôn còn lại nói:

Ngộ Thống, Ngộ minh hai vị sư đệ, phiền các ngươi đem Ngộ Huyền về tĩnh tu, hắn

ít nhất phải bế quan một năm mới có thể khôi phục tu vi vốn có.

Vâng, tông chủ.

Hai lão tăng tiến lên nâng Ngộ Huyền đang lâm vào trạng thái hôn mê lên, hào quang màu vàng bao vây không trung phiêu nhiên rồi biến mất. Ngộ Vân lạnh nhạt cười, nói:

Hai vị đạo tôn tiến đến, Ngộ Vân chưa kịp nghênh đón từ xa,xin thất lễ . Nếu không phải có hai vị đạo tôn ở đây, Phạm Tâm Tông môn hạ đệ tử của ta còn tổn thất lớn hơn nữa. Thỉnh hai vị đạo tôn tha thứ sư đệ Ngộ huyền lỗ mãng.

Phiêu Miễu đạo tôn đáp lễ nói:

Tông chủ không cần phải khách khí. Ngộ Huyền bản tôn cũng là chứng kiến môn hạ đệ tử tử vong mới có thể tùy tiện ra tay . Ai, hiện tại ta mới hiểu được tông chủ vì cái gì phải lấy linh trát mời, ma, yêu, tà tam tông quả thật càn rỡ, cũng dám lên Phạm Tâm Tông trọng địa giết người.

Ngộ vân than nhẹ một tiếng:

Hai vị đạo tôn, mời theo ta lên núi a, chúng ta sau đó hãy nói.

Nói xong, ánh mắt của hắn theo Hải Long trên người đảo qua, trong mắt toát ra một tia sắc nhọn, nói:

Vị tiểu đạo hữu là hai vị đạo tôn môn hạ sao? Trên người hắn như thế nào lại có phật khí?

Hải Long kinh ngạc nói:

Phật khí, trên người của ta cũng có phật khí sao? Không thể nào. Tông chủ tiền bối, ta cũng không muốn làm cái gì hòa thượng, ngài đừng bắt ta đầu nhập Phạm Tâm Tông a!

Ngộ vân mỉm cười cười, nói:

Cho dù đạo tôn đồng ý, muốn cho ngươi đầu nhập Phạm Tâm Tông ta cũng không có khả năng . Bất quá, theo điển tích tông ta ghi lại, thân thể vốn có sẵn phật khí đối với tu phật giả, sẽ có làm ít công to hiệu quả. Nói không chừng, có thể thăng nhập phật giới, trở thành chân chính tôn giả.

Phiêu Miễu đạo tôn mỉm cười nói: Hải Long thực nghịch ngợm, bất quá ở phương diện tu hành quả thật có thiên phú hơn người, về phần trên người hắn có phật khí, ta thực là không có cảm ứng được. Kỳ thật hắn không phải là môn hạ đệ tử chúng ta, hắn là đệ tử của Thiên Thạch, tu chân bất quá hơn bốn năm. Mới vừa gia nhập sơ giai Phục Hổ cảnh giới.

Ngộ vân kinh ngạc nói:

Tu chân bốn năm liền tiến nhập sơ giai Phục Hổ, đúng là kỳ tài, xem ra, ta hẳn là phải đi xem Liên Vân Tông, cùng với Tiếp Thiên tông chủ thương lượng. Ha hả.

Hải Long không nghĩ tới Phạm Tâm Tông tông chủ này khí chất sang sảng như thế, hảo cảm trong lòng thăng mạnh, cười nói:

Đáng tiếc về sau đệ tử còn muốn tìm đạo lữ, không thể làm hòa thượng a! Nhân gian lục dục đệ tử còn chưa biết hết.

Kỳ thật, Hải Long sở dĩ người mang phật khí chủ yếu là cùng với hầu Quần trung Quái nhân kia có liên quan. Hơn nữa cái tiểu thiết côn kia gắn trên người hắn liền có phật tính. Ngộ vân tông chủ cười sang sảng một tiếng, hào quang mênh mông màu vàng chợt đại thịnh, Hải Long chỉ cảm thấy chính mình toàn thân nhẹ nhàng, đã đứng cách mặt đất, mà Phiêu Miễu đạo tôn cùng với Chỉ Thủy đạo tôn cũng bị kia dưa lên cao, còn lại ba vị bản tôn cùng đi hạ, phi hành hướng về trọng địa. Phiêu Miễu đạo tôn mỉm cười nói:

Tông chủ pháp lực cao thâm, thật làm cho Phiêu Miễu bội phục. Xem ra, ngài đã tiến vào Mạc Trắc trung kỳ a.

Ngộ vân mỉm cười vuốt cằm nói:

Ba năm trước đây mới đạt tới trung kỳ cảnh giới, ài, so với quý tông Tiếp Thiên tông chủ, ta kém rất nhiều.

Chỉ Thủy đạo tôn nói:

Tông chủ không cần phải khách khí, Đại sư huynh bất quá cũng so với ngài sớm vài thập niên tiến vào Mạc Trắc trung kỳ mà thôi. Lấy thiên phú của ngài, có lẽ sẽ so với hắn càng sớm tiến đến Kiếp Thành a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.