Duyên Tới Là Anh

Chương 45: Chương 45: Theo dõi






Edit: Tiểu Ngạn Một tay Cố Hàm Ninh chống ở quai hàm, vô cùng buồn chán quay đầu nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lộ ra một bức tường hoa Nghênh Xuân dạt dào ý xuân, nhẹ giọng thở dài.

“Ai!~~~~~”

Thịnh Mạn Mạn đối diện, hơi hơi nhíu miu, khép quyển sách lại, buông thõng vai cũng thở dài.”

“Ai!~~~”

Cố Hàm Ninh quay lại, khó hiểu liếc nhìn cô một cái.

“Mạn Mạn, cậu than thở cái gì?”

“Ai!~~~” Thịnh Mạn Mạn nhún vai, lại thở dài, “Cậu đang thở dài vì bạn trai cậu của cậu không có thời gian ở bên cậu, còn mình đương nhiên thở dài là vì Miêu Miêu vong ân bội nghĩa!”

Nói đến chuyện này, Cố Hàm Ninh lại hứng thú, đầu nghiêng về phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Người kia là ai, cậu có đầu mối không?”

“Ai! Kể từ sau khi cậu và lão Triệu nhà cậu tốt hơn, Vũ Hân càng thêm xuất quỷ nhập thần, trong phòng ngủ chỉ còn mình và Miêu Miêu sống dựa vào nhau, ra vào cùng nhau nha! Ai nghĩ đến, thế nhưng bây giờ muốn gọi cậu ấy cùng nhau ăn một bữa cơm, ngay cả hẹn trước cũng không rảnh!”

Thịnh Mạn Mạn cực kỳ ai oán thở dài.

“Càng đáng hận chính là, cô nàng ấy thế mà cứ giấu người rõ kín, ngay cả tên cũng không chịu nói! Tức chết mình!”

Thịnh Mạn Mạn tức giận giơ giơ tay, vẻ mặt tức giận.

“Thôi, tóm lại cũng không giấu được cả một đời, nghĩ thoáng chút đi!”

Cố Hàm Ninh cười an ủi.

“Cậu nói, tới cùng sẽ là ai chứ? Trong trường? Hay ngoài trường?”

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn trần nhà, đáy lòng suy nghĩ, trong lòng tự sắp xếp từng chàng trai Thôi Hà Miêu biết rồi loại bỏ.

“Nhất định là trong trường!” Thịnh Mạn Mạn tiến đến trước mặt Cố Hàm Ninh, nhẹ nhàng nói.

“Mười giờ ngày hôm trước, khi cậu còn chưa về, Miêu Miêu ra ban công nhận cú điện thoại, sau đó liền đỏ mặt cười híp mắt xuống lầu, qua một lúc lâu mới trở về!”

Thịnh Mạn Mạn lôi bằng chứng ra.

“Vậy sao cậu không đi theo xuống dưới nhìn một chút đi?” Cố Hàm Ninh nhíu mày nghi hoặc.

“Ôi, mình đói bụng, Miêu Miêu nấu mì cho mình, khi đó mình đang ăn, đâu có nghĩ tới nhiều như vậy đây!”

Cố Hàm Ninh không đáp lại trợn mắt nhìn Thịnh Mạn Mạn một cái, lập tức lại cười nói:

“Không bằng, tối hôm nay hai chúng ta cùng nhìn xem? Nếu quả thật là trong trường, sẽ phải đưa đến dưới lầu phòng ngủ đi? Chúng ta liền núp ở quầy bán quà vặt, có cửa sổ đối diện cửa lớn ký túc chúng ta, nếu như là đi qua, dĩ nhiên là có thể nhìn thấy!”

“Được đấy! Nếu đói bụng, mua chút đồ ăn ở ngay quầy bán đồ ăn vặt! Một công đôi việc!” Thịnh Mạn Mạn hai mắt sáng lên, hoàn toàn đồng ý!

Cố Hàm Ninh lại không đáp lời, chỉ lắc đầu.

Để đảm bảo kế hoạch buổi tối không sơ hở, hai người đầu chụm lại, lên kế hoạch tỉ mỉ, nên lúc nào thì ăn cơm tối, núp ở vị trí nào trong quầy bán quà vặt, là cả tối đều ở chỗ quầy bán quà vặt, hay là chuyển mấy chỗ?

Cuộc sống bây giờ khó quá nha! Bây giờ cô có bạn trai lại như không có, chỉ có thể lưu lạc cùng Mạn Mạn đi ăn hàng, cùng nhau theo dõi JQ (gian tình) của bạn học Miêu Miêu!

Vào học không lâu, thầy chủ nhiệm của Triệu Thừa Dư liền tìm cậu, báo rằng cậu chính thức trở thành một thành viên trong đội ngũ dự thi tin học của đại học Z.

Khi biết được, dĩ nhiên Cố Hàm Ninh thật vui mừng, thậm chí còn vui vẻ hơn so với Triệu Thừa Dư.

Triệu Thừa Dư thành công trúng tuyển, một là chứng minh thực lực của cậu, thứ hai, cũng nói rõ lúc ấy cô suy nghĩ là không sai, kiếp trước, quả thật Cao Thần đánh cắp thành quả của Triệu Thừa Dư! Mà kiếp này rõ ràng cậu ta không thành công!

Triệu Thừa Dư trở thành thành viên năm nhất duy nhất của đại học Z được vào đội thi đấu!

Không lâu sau, Cố Hàm Ninh liền thấy mất mát!

Nghe nói hiệu trưởng thề phải đạt được giải nhất, không chỉ ưu tiên kinh phí đáng kể, mà còn phát mệnh lệnh xuống tất cả giảng viên các lớp toàn lực ủng hộ, thế là, đội trưởng của nhóm là một vị học trưởng năm thứ ba của Triệu Thừa Dư đã ở trước mặt hiệu trưởng, phát thệ sẽ làm rạng danh cho trường!

Anh nói anh làm rạng danh cho trường liền làm thế đi, tại sao lại phải cách ly chuẩn bị cuộc so tài đây?!

Làm khổ đôi tình nhân nhỏ người ta!

Sau năm ngày liên tiếp hai người không có gặp mặt, Cố Hàm Ninh đành oán hận người đội trưởng kia của Triệu Thừa Dư khẳng định là không có bạn gái!

Triệu Thừa Dư chỉ ôm Cố Hàm Ninh vừa hôn lại vừa cười.

Thế là, bọn họ chỉ có thể quá lắm thì bớt thời gian gọi điện thoại gửi tin nhắn, mỗi tuần gặp mặt ở trường một lần cho bớt tương tư! Hơn nữa, coi như gặp mặt, cũng chỉ có mấy tiếng nhàn rỗi, vị đội trưởng cường nhân kia, sẽ lại gọi điện liên tục giục, nhanh chóng gọi người đi về…

Triệu Thừa Dư mỗi ngày ngoại trừ lên lớp, sẽ phải đúng hạn đi đến phòng được đặc biệt chuẩn bị cho đội ngũ nhỏ tiếp nhận tập huấn, thường xuyên phải bận đến mười một mười hai giờ đêm mới có thể trở về phòng ngủ.

Lúc mới đầu Cố Hàm Ninh còn đặc biệt đợi mấy buổi tối, lúc 11h30 chạy xuống tầng, hai người nói chuyện với nhau một lúc. Nhưng mà thứ nhất không phải lần nào cũng có thể xin được cô quản lý ngủ đêm khai ân, thứ hai, cứ mãi thế này, Cố Hàm Ninh quen ngủ sớm chịu không nổi, cũng không đành lòng để Triệu Thừa Dư bận cả ngày, lại không thể nghỉ ngơi sớm một chút.

Cái việc hẹn hò đêm khuya này, sau ba ngày tiến hành, liền bị hủy bỏ.

Thế là, sau 12 giờ dưới ánh mặt trời ngày xuân xán lạn, Cố Hàm Ninh chỉ có thể cùng Thịnh Mạn Mạn ở thư viện hết thời gian, tán phét về chuyện Thôi Hà Miêu.

Tính tán phét mỗi người đều có, chỉ là trước đây, thời gian trống của Cố Hàm Ninh, cơ bản bị Triệu Thừa Dư chiếm lấy, bây giờ nhàn rỗi vô ích, đương nhiên tính tán phét càng như lửa nóng!

Nghĩ tới những điều này, đáy lòng Cố Hàm Ninh lại có chút thở dài, có chút buồn rầu.

Sáu năm sau khi bọn họ tốt nghiệp thì Thôi Hà Miêu kết hôn, khi đó Cố Hàm Ninh rất bận, chỉ nhờ người tặng quà, chưa từng đi, chỉ nhớ rõ Thôi Hà Miêu cưới một thầy giáo tiểu học, nhìn từ ảnh cưới, trông rất quy củ, dường như là người rất thành thật.

Dường như Cố Hàm Ninh nhớ được, đó là do dì Thôi Hà Miêu giới thiệu, hai người chỉ nói chuyện ba tháng, bà nội nhà đối phương có chút không được khỏe, liền thúc giục bọn họ kết hôn, cho nên, hôn lễ Thôi Hà Miêu chuẩn bị thật sự vội vàng.

Đối với chồng kiếp trước của Thôi Hà Miêu, Cố Hàm Ninh cũng không có nhiều ấn tượng.

Nhưng cô nhớ rất rõ ràng, lúc ấy, Mạn Mạn còn ghét bỏ đối phương quá nhiều tuổi, nhưng Miêu Miêu chỉ cười hi ha nói: Nhiều tuổi cũng tốt, sẽ chiều người.

Nếu lúc ấy Mạn Mạn đã ghét bỏ như vậy, không thể chỉ vì hơn các cô vài tuổi mà thôi.

Lúc này Cố Hàm Ninh thật hận chính mình lúc ấy vì Cao Thần, đi đến thành phố S dốc sức làm, từ từ xa cách với bạn cùng phòng, đến bây giờ chuyện quan trọng như vậy cũng không nhớ được!

Cố Hàm Ninh ngẩng đầu nhìn Mạn Mạn, nhíu mi hồi tưởng.

Hôn lễ của Mạn Mạn, cô cũng không tham dự, nhưng khi bọn họ cưới xong, Mạn Mạn đặc biệt tới thành phố S, nói là đưa đàn ông của mình để cho cô nhìn.

Mạn Mạn luôn nói, cô muốn tìm một anh chồng làm đầu bếp, đáng tiếc, cuối cùng cũng không được như ý, chỉ tìm được người mở nhà ăn!

Cố Hàm Ninh trong lòng bật cười, xem ra lúc ấy, ít ra, Mạn Mạn rất hạnh phúc, đối phương nhìn rất cao, tuy rằng bề ngoài thường thường, nhưng rất có kiên nhẫn với Mạn Mạn.

Cố Hàm Ninh nhớ được, lúc ấy, thật ra trong lòng cô có chút hâm mộ…

Một buổi chiều, hai người Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn lên kế hoạch, hưng phấn cũng không chờ nổi trời tối.

Vội vàng ăn cơm tối ở căn tin, Thịnh Mạn Mạn gọi điện thoại cho Thôi Hà Miêu, xác định cô nàng ấy còn chưa trở về phòng ngủ, hai người đặc biệt trở về phòng ngủ thay quần áo, nhỡ mà Thôi Hà Miêu tinh mắt, nhận ra quần áo sáng nay hai người mặc.

Bên dưới cạnh nhà năm, nhà sáu có vài cửa hàng, có tiệm trái cây, tiệm tạp hóa, cửa hàng sách, quán in ấn, quầy bán quà vặt, tiệm kính mắt.

Bởi vì không chắc lúc nào thì Thôi Hà Miêu mới trở về, lại sợ gọi điện thoại hỏi thăm sẽ đánh rắn động cỏ, hai người nhàm chán, liền đi lang thang từng gian, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn ngó bốn phía, mở mắt càn quét.

Cho đến khi một bóng dáng quen thuộc hơi đầy đặn rơi vào tầm mắt, Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn liếc nhau, cười hắc hắc, dán vào cửa sổ thủy tinh quầy bán quà vặt, mở to mắt, nghiêm túc nhìn!

Bóng dáng Thôi Hà Miêu từ trong đường nhỏ tối từ từ hiện rõ ra, dưới đèn đường, tuy rằng không đủ sáng, nhưng cũng có thể làm cho Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn nhìn thấy trên mặt thôi Hà Miêu là nụ cười dịu dàng ngượng ngùng, cùng với mặt cậu nam sinh chiều cao trung bình ở bên cạnh!

“Mạnh Khởi đức!”

Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn đồng thời kêu lên tiếng, liếc mắt nhìn nhau, lại đồng thời quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Dưới lầu phòng ngủ, cạnh đèn đường, trên mặt Mạnh Khởi Đức mang theo nụ cười chân thật, lôi kéo tay Thôi Hà Miêu, hơi hơi lắc, cũng không biết nói gì đó, khiến cho Thôi Hà Miêu ngượng ngùng liếc nhìn một cái, khiến cho Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn lập tức rùng mình một cái!

Trời ạ, khi nào thì, Thôi Hà Miêu mà cũng để tỏ ra ngượng ngùng như thế!

Nói thật, hai người đều ở trong phòng ngủ thường thấy Thôi Hà Miêu tươi cười sảng khoái, hiện tại thấy như vậy, đều là hoài nghi có phải mình nhận lầm người rồi hay không?!

Thì ra, con gái thật sự có muôn vàn bộ mặt, đối mặt với nhiều người, có thể thay đổi được vô số mặt!

Cố Hàm Ninh cùng Thịnh Mạn Mạn thấy sợ hãi than không ngừng, nhất thời không nỡ đi ra ngoài quấy rầy hai người tình nồng mật ý, nhưng mặt hai người dường như dính vào trên cửa sổ thủy tinh, mắt mở thật to, sợ bỏ sót một tình tiết!

Đợi khi hai người bên ngoài sau nói cười chán chê mười mấy phút đồng hồ mới lưu luyến không rời chia tay lên lầu, lúc này Cố Hàm Ninh và Thịnh Mạn Mạn mới thu hồi tầm mắt, trong lòng đồng thời cùng than một tiếng:

“Hai người này rốt cuộc là thông đồng với nhau từ lúc nào?”

Mang theo nghi vấn này, hai người dùng sức cắn Oden trên tay, bước nhanh lên lầu!

Trở về phòng ngủ, khổ hình bức cung! ! !

Mở cửa phòng ngủ ra, Thịnh Mạn Mạn ấp ủ, chờ một lát có nên nói một câu “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị” hay không, tới cùng nên cưỡng bức hay là dụ dỗ?

Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, mới bước vào trong phòng ngủ, liền thấy Bạch Vũ Hân khó có được trở về phòng ngủ sớm như vậy, cười nói với các cô: “Các cậu trở về thật đúng lúc, Miêu Miêu nói có người muốn mời chúng ta ăn cơm đấy!”

“Ăn cơm? Được thôi! Mà, ai có lòng tốt hào phóng thiện lương như vậy đây?”

Cố Hàm Ninh đi ở phía sau, cười dài, nhìn gò má ửng hồng của Thôi Hà Miêu, chỉ muốn nói một câu!

Chúng ta tới muộn rồi!

“Cái đó, Mạnh Khởi Đức bảo ngày mai mời mọi người ăn cơm! Mạn Mạn, cậu nói là buổi trưa hay là buổi tối?”

“Buổi trưa! Buổi sáng ngày mai mình sẽ không ăn…” Thịnh Mạn Mạn xoa xoa bụng, cười ha ha nói một nửa, “Mạnh Khởi Đức làm sao? Hiện tại vì sao cậu ta mời chúng ta ăn cơm đây?!”

“Cái đó, mình và cậu ấy đang hẹn hò. Lần trước không phải Triệu Thừa Dư mời chúng ta ăn cơm sao, lúc ấy cậu nói, về sau đều phải xử lý theo thường lệ, cho nên, cậu ấy nói, phải mời các cậu một bữa cơm!”

Thôi Hà Miêu nói xong vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu cười, không thấy được vẻ mặt thất vọng của Thịnh Mạn Mạn!

Kế hoạch nguyên bản của Thịnh Mạn Mạn là: tối nay trước bức cung, khiến Thôi Hà Miêu ngoan ngoãn nhận tội, bởi vì hai người bọn họ đã làm việc không hợp tiêu chuẩn, cho nên, trước mời một bữa, an ủi linh hồn nhỏ bé bị thương của cô. Về sau, bọn họ chính thức công bố tin vui, lại mời một bữa!

Như vậy thì có thêm một bữa rồi, nhưng Thôi Hà Miêu sớm tuyên bố, làm rối loạn kế hoạch vốn có của cô!

Hai bữa cơm của cô a, giờ lại bị rút chỉ còn một bữa thôi!

Ánh mắt Thịnh Mạn Mạn ai oán nhìn Cố Hàm Ninh, hai người liếc nhau, đồng thời tiếc hoạt động tối nay cứ như vậy mà kết thúc trong u ám!

Cố Hàm Ninh vỗ vỗ vai Thịnh Mạn Mạn, hơi thở dài, dùng ánh mắt: bạn học Mạn Mạn, xin nén bi thương đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.