Em Họ Không Dễ Nuôi

Chương 35: Chương 35




Lần đầu tiên La Hàng nhìn thấy Vân Thiệu Thần, đã cảm thấy anh chính là người định trước dành cho mình.( =.=)

Khi đó Vân Thiệu Thần một thân cảnh phục phẳng phiu, đứng ở đầu ngõ nghiêm khắc bắt những tên lưu manh muốn cướp tiền của cậu, anh bộ dáng cao lớn, trong mắt thiếu niên nức nở bị dọa đến, liền giống như hiệp sĩ chính nghĩa. Vì thế ở một khắc đó, người nam nhân này đã khắc sâu vào đáy lòng thiếu niên, mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của cậu, vô pháp xóa sạch.

Mà kỳ thật cái gọi là ân cứu mạng, bất quá là cậu muốn lấy cớ để gặp Vân Thiệu Thần.

“Dì à, dì làm việc ở khách sạn Nam Môn à?”

Vân Thiệu Thần thoạt nhìn rất nghiêm túc, La Hàng đối với anh có chút sợ hãi, cậu không dám trực tiếp tìm anh nói chuyện. Hơn nữa em trai anh vẫn cùng anh một chỗ, cậu tìm không được cơ hội ở riêng với anh.

Bất quá lấy lòng Vân mẹ được cũng tốt, cậu cảm thấy về sau có thể mượn cớ đến đây lần nữa.

“Đúng vậy, con thì sao? Vẫn còn đi học đi?” Vân mẹ trong lòng vẫn là thích tiểu hài tử, thấy cậu ngoan ngoãn như vậy lại càng thích, trong lòng cũng không nghĩ nhiều đến mục đích của cậu.

“Dạ, con năm nay mới vừa lên cao trung.” La Hàng mỉm cười trả lời.

“Như vậy a, ha hả…”

“Dạ…”

Hai người ngồi trong nhà bếp, một bên dọn đồ ăn, một bên mỉm cười nói chuyện, hình ảnh thoạt nhìn thập phần ấm áp.

Đoàn Duệ Thanh ngồi trong phòng khách nhìn vào trong, cũng không biết đang suy nghĩ gì, biểu tình có chút khó coi.

Vân Thiệu Thần không biết cậu có chuyện gì, cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy tiểu hài tử ngẫu nhiên nháo chút tính tình trẻ con cũng thực bình thường, liền không để ý đến cậu nữa, đi ra ban công đứng.

Vân gia ở lầu bốn, phòng ở là loại cũ, bất quá ban công khá lớn.

Trên ban công phơi quần áo của y cùng tiểu hài tử, đứa nhỏ này ngày mai đi làm phải mặc đến, y muốn ra lấy đem vào trước.

“Vân cảnh quan, trên ban công nhà anh không trồng hoa sao?” La Hàng thấy Vân Thiệu Thần rốt cục đi một mình, liền cố lấy dũng khí vội vàng đi theo.

Vân Thiệu Thần không nghĩ cậu ta sẽ đi theo, bất quá cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu.

“Là do anh bận quá đi?” La Hàng vội thay anh tìm cớ, mượn cơ hội cùng anh trò chuyện “anh có thích thực vật không? Em có thể mang một ít đến, trồng ở ban công, nhìn tốt lắm.”

Vân Thiệu Thần không có nghĩ nhiều việc cậu ta tìm mình có ý tứ gì khác hay không, chỉ lắc đầu, thản nhiên cự tuyệt: “Không cần.”

Y nói xong cũng không dừng lại, ôm đống quần áo, xoay người đi vào phòng ngủ.

Y vốn là một người ít nói, đối mặt với người lạ càng không muốn nói chuyện, mà thiếu niên này đối với y cũng không khác người lạ là mấy.

Đoàn Duệ Thanh ở trong phòng khách nhìn hết thảy sự việc ở ban công, trong lòng cảm thấy anh họ nói vậy rất đúng, lại cảm thấy mục đích của thiếu niên đó quá mạnh mẽ, cùng anh họ thật sự là một chút cũng không xứng, hắn cảm thấy không thể để cho cậu ta bám vào anh như vậy.

La Hàng đứng ở ban công thần tình uể oải, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thiệu Thần đi vào phòng ngủ không thể đuổi theo, trong lòng khổ sở muốn chết.

Đoàn Duệ Thanh nhìn cậu ta, lại nhìn cửa phòng ngủ, suy nghĩ một chút vẫn là đứng dậy đi vào phòng, còn thuận tay đóng sầm cửa phòng lại.

Vân Thiệu Thần còn đang xếp lại quần áo, thấy động tác của tiểu hài tử, có chút nghi hoặc nhìn cậu: “Em làm sao vậy?”

“Anh.” Đoàn Duệ Thanh cúi đầu, sau đó nâng lên mí mắt nhìn anh, rất giống tiểu hài tử chuẩn bị làm nũng.

“Làm sao vậy?” Vân Thiệu Thần cảm thấy tính tình tiểu hài tử ngày càng cổ quái, y buông quần áo trên tay xuống, xoay người nghiêm túc nhìn cậu, muốn biết rõ ràng cậu muốn làm gì.

“Đứa nhỏ kia anh thật sự không nhớ rõ sao?” Đoàn Duệ Thanh hỏi, kỳ thật giọng nói có chút ủy khuất, bất quá hắn lại không cảm thấy được.

“Đương nhiên là thật.” Vân Thiệu Thần khẽ nhíu mày, vì cái gì đột nhiên hỏi việc này? Hơn nữa y có lý do gì để nói dối sao?

Đoàn Duệ Thanh nhếch môi, nhỏ giọng nói: “Vậy anh biết cậu ta đến tìm anh vì cái gì không?”

Vân Thiệu Thần lắc đầu, y không nghĩ đến việc này.

“Cậu ta…..”

Đoàn Duệ Thanh vừa mới mở miệng, lại có tiếng gõ cửa, ngay sau đó tiếng của La Hàng truyền tới: “Vân cảnh quan, em có thể vào trong không?”

“Có việc gì?” Vân Thiệu Thần nhìn cửa phòng nhíu mày, y không thích người khác quấy rầy không gian riêng của mình, lại càng không thích người khác quấy rầy y cùng tiểu hài tử nói chuyện.

La Hàng không nói gì, nhưng cửa phòng lại bị cậu trực tiếp đẩy vào, thiếu niên có chút sợ hãi đứng trước cửa.

“Ngươi….”

Vân Thiệu Thần đột nhiên mất tiếng, bởi vì tiểu hài tử đột nhiên ôm lấy vai anh, rướn người lên tại môi anh hôn xuống.

Động tác Đoàn Duệ Thanh quá đột ngột, cho nên bao gồm đương sự Vân Thiệu Thần, còn có La Hàng đứng trước cửa đều bị kinh sợ.

“A, ngươi vào đây lúc nào?” Đoàn Duệ Thanh làm như lúc này mới nhìn thấy La Hàng, cố ý tỏ ra hết sức kinh ngạc nhìn cậu ta.

“Ngươi, các ngươi…” Thiếu niên đưa tay che miệng lại, nguyên bản hai mắt xinh đẹp bởi vì khiếp sợ mà trừng lớn, dùng biểu tình hoảng loạn nhìn hai người, giống như đang nhìn thấy quái vật.

“Chúng ta thế nào?” Đoàn Duệ Thanh trả lời “Ta không phải đã nói cho ngươi quan hệ của chúng ta rồi đi.”

“Ta, ta không tin…” Thiếu niên lắc đầu, bộ dáng thập phần khó tin. Chính là nhìn bộ dáng thản nhiên của Đoàn Duệ Thanh, quay đầu u oán nhìn thoáng qua Vân Thiệu Thần, sau đó xoay người chạy đi.

“Nha? Tiểu Hàng, con không phải muốn ở lại ăn cơm sao? Sao lại trở về?” Vân mẹ hoàn toàn không rõ chuyện gì kỳ quái đi ra, cũng chỉ thấy bóng dáng La Hàng kinh hoảng chạy đi.

Đoàn Duệ Thanh đi đến bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy La Hàng chạy xuống rồi, lúc này mới có chút đắc ý thở dài một tiếng.

Hắn vỗ vỗ tay, xoay người, vừa vặn nhìn đến vẻ mặt khiếp sợ của Vân Thiệu Thần, hai mắt bởi vì quá độ ngạc nhiên, mà hơi trừng lớn nhìn hắn, hoặc là nói vừa vặn phương hướng ngay hắn thôi.

Cả người anh đều có chút thất thố, hoàn toàn tương phản với hình tượng nghiêm túc cẩn thận lúc trước.

“Ách, ha hả…Anh, em chỉ muốn đùa với cậu ta một chút, anh đừng nghĩ gì a.” Đoàn Duệ Thanh trên mặt nóng lên, lúc này đúng là nói cái gì có lẽ cũng không ai tin, dù sao ngay cả bản thân hắn còn không có cách nào tin tưởng chính mình. Phải biết là mấy hôm trước anh họ còn thừa dịp hắn đang ngủ hôn lén hắn, hắn tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng tốt xấu gì cũng là lúc hắn đang “ngủ”, hắn có thể coi như không biết việc này, có khả năng vĩnh viễn sẽ không nói ra.

Nhưng lúc này, cả hắn và Vân Thiệu Thần đều thanh tỉnh, mà còn có một người tận mắt nhìn thấy, như thế nào cũng không thể giả vờ nữa.

“Cái đó..Anh hiểu ý em không?” Đoàn Duệ Thanh nhìn Vân Thiệu Thần “Đứa nhỏ kia cũng giống chúng ta…Ân..em chỉ là muốn cậu ta đối với anh hết hy vọng thôi…”

Vân Thiệu Thần thật lâu cũng chưa phục hồi lại tinh thần, việc này trên cơ bản sẽ không bao giờ phát sinh trên người y, cũng chỉ có Đoàn Duệ Thanh mới khiến y trở nên như vậy được.

Người này, được y để ở trong lòng từ rất lâu, lâu đến y cũng không biết người này chiếm vị trí như thế nào trong lòng y nữa, có đôi khi thậm chí cảm thấy, nói tiểu hài tử thuộc về hắn cũng không đủ. Trước khi đem tiểu hài tử muốn nghỉ học về nhà, y chưa từng có hy vọng xa vời sẽ có được cậu, cũng từng nghĩ qua nếu cùng đứa nhỏ phát triển đến một bước kia, bọn họ lại nên dùng thân phận gì để ở chung.

Bởi vì trong lòng Vân Thiệu Thần hiểu rất rõ, cho nên y biết bản thân không thể nghĩ nhiều, chỉ cần đem cậu để sâu trong lòng là được, không cần nói với ai, cũng không cần nói cho cậu biết, ngẫu nhiên có cơ hội, y có thể nhìn thấy cậu, cùng cậu trò chuyện, như vậy là đủ rồi.

“Anh, anh làm sao vậy? Anh..anh đừng làm em sợ a?!” Đoàn Duệ Thanh hoảng sợ, bởi vì Vân Thiệu Thần bộ dáng nghiêm túc, ánh mắt đang đỏ lên.

Vân Thiệu Thần sau khi nghe tiếng cậu thì lấy lại tinh thần, hạ mắt giấu đi cảm xúc của mình, sau đó nắm lấy vai cậu, đẩy người ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Anh muốn thay quần áo, em ra ngoài trước đi.”

“Anh.” Đoàn Duệ Thanh nóng nảy, cũng không để ý đến cánh cửa đang đóng lại, trực tiếp với tay vào giữ chặt tay anh.

Vân Thiệu Thần không kịp buông ra, cánh cửa lập tức ép đến cánh tay Đoàn Duệ Thanh.

“A…” Đoàn Duệ Thanh kêu một tiếng, Vân Thiệu Thần cũng hoảng sợ.

“Lúc đang đóng cửa ai cho em vươn tay vào!” Vân Thiệu Thần tức giận trừng mắt nhìn cậu, rốt cục là càng đau lòng tiểu hài tử, kéo tay cậu, nghiêm túc sờ sờ.

“Anh..” Đoàn Duệ Thanh nhân cơ hội chen vào trong, vẻ mặt lấy lòng dùng tay còn lại bắt lấy tay anh, đề phòng anh lại đẩy mình ra ngoài.

“Anh làm sao vậy, nói em biết đi.” Đoàn Duệ Thanh cười nói. Hắn vừa rồi đột nhiên nhớ đến một sự kiện, lần trước hắn còn ép hỏi anh họ người anh thích như thế nào, hắn nhớ rõ anh nói người nọ rất ngoan lại thực nghe lời, luôn an an tĩnh tĩnh, liên tưởng đến đứa nhỏ vừa rồi, trong lòng hắn giật mình, không phải anh hắn thích La Hàng chứ?

Nhưng cũng không đúng a, rõ ràng ngày đó anh còn hôn mình…

Đoàn Duệ Thanh theo bản năng đưa tay sờ miệng, giương mắt lại thấy Vân Thiệu Thần nhìn qua, vội vàng buông tay, đột nhiên cảm thấy một trận xấu hổ.

Ngay lúc vừa rồi, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên ý nghĩ khiến hắn không thể không khiếp sợ..

Người anh họ thích không phải là hắn chứ…

Nếu ý nghĩ này không được hình thành trong lòng hắn thì không có gì, một khi đã hình thành rồi, hắn như thế nào cũng không thể hủy diệt nó, làm bộ như bản thân cái gì cũng không biết được.

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên xấu hổ, ánh mắt Đoàn Duệ Thanh liếc trái liếc phải, chỉ là không nhìn đến Vân Thiệu Thần. Vân Thiệu Thần vốn là trong lòng rất loạn, lúc này thấy tiểu hài tử nhìn tới nhìn lui, cảm thấy khó chịu, vì thế nhếch môi nói: “Em ra ngoài trước đi.”

Đoàn Duệ Thanh lúc này xấu hổ muốn chết, nghe anh nói như vậy liền gật đầu, có chút cứng nhắc nói: “Vậy, em đi ra ngoài trước, anh, anh thay quần áo đi.’ Nói xong liền chạy ra ngoài, không như vừa rồi cứng rắn muốn chen vào ở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.