Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 11: Chương 11: Không ăn món Nhật Bản




Gõ cả nửa ngày mà vẫn không có người mở cửa, cô đành phải đứng ở ngoài khuyên hắn. “Hiên Hiên a, đừng giận chị mà, ra ăn chút đi, cậu mà đói bụng là chị đau lòng lắm nha. Ngoan a.” Cô nói đến thế mà hắn vẫn không trả lời, thở dài, lại nói tiếp.

“Hiên Hiên a, chị để cơm dưới bếp, cậu đói bụng tự hâm rồi ăn a.” Nói xong lắc đầu, mang cà men trở về phòng bếp.

Mở cà men ra ăn chưa đến hai miếng đã nuốt không nổi nữa, tuy rằng thức ăn ở nhà hàng này ăn cũng không tệ lắm, nhưng nghĩ đến Hiên Hiên vì giận cô mà không ăn cơm thì cô ăn cũng không cảm thấy mùi vị gì nữa, ăn đại hai miếng, thu dọn chén bát liền trở về phòng đọc sách.

Trong lòng còn nghĩ phải làm cách nào để Hiên Hiên hết giận, hoàn toàn quên lúc nãy chính cô mới là người đang tức giận. Mà nói trắng ra, cô đối với ai cũng đều có thể giận dỗi, nhưng là đối với em trai mình, một chút giận dỗi cũng không làm được.

Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Minh Nhan phá lệ dậy sớm, không đợi Minh Hiên dậy, cô liền chạy ra ngoài mua một ít bánh bao.

Còn đặc biệt chạy rất xa để mua bánh hột gà cùng sữa đậu nành mà Hiên Hiên thích ăn. Chỉ cần có thể khiến em trai vui vẻ, chạy một đoạn như thế cũng chẳng là gì, cô sớm đã quên mình là người ăn cơm lúc nào cũng bắt người khác nấu, đi hơn hai bước liền than mệt.

Lúc trở về đã thấy Minh Hiên thức dậy rồi, mà hắn thấy cô đi mua bữa sáng rõ ràng cũng kinh ngạc một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại biểu tình bình thản không gợn sóng.

Minh Nhan nhìn thấy Minh Hiên đã thức, liền ân cần gọi hắn lại ăn sáng, đem bánh bao, bánh hột gà, sữa đậu nành toàn bộ đưa cho hắn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nịnh nọt, một bộ biểu tình xin chủ nhân vui lòng nhận cho.

Minh Hiên cúi đầu nhìn bữa sáng trước mặt, khóe miệng hơi run rẩy, có chút bất đắc dĩ nói. “Sữa đậu nành không thể ăn cùng hột gà, cô không biết sao?”

“Ách?” Minh Nhan hiển nhiên là không biết, liền khiêm tốn nhận sai.

“Thật vậy ư? Tôi cũng không biết nha, vậy cậu ăn bánh bao với bánh hột gà là được rồi, sữa đậu nành để tôi uống cho.” Tuy rằng Minh Nhan rất muốn ăn bánh hột gà, nhưng Hiên Hiên đang giận, vẫn là để hắn ăn a.

Ánh mắt cô nhìn bánh hột gà, nuốt nước miếng, nhưng tay lại lấy sữa đậu nành đặt ở trước mặt Minh Hiên, Minh Hiên trước cô một bước, bưng sữa đậu nành lên, xem thái độ thật cẩn thận của cô cùng với ánh mắt thm thuồng, tức giận cũng giảm hơn phân nửa, trong lòng chỉ biết thở dài, đem bánh hột gà trước mặt chuyển qua cho cô.

Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của cô, Minh Hiên cúi đầu uống sữa đậu nành, nhẹ nhàng ném ra hai chữ. “Ăn cơm.” Nhưng thái độ cũng không còn lạnh lùng như trước.

“Nga.” Minh Nhan vừa thấy hắn không còn tức giận , mặt mày hớn hở múc một muỗng to bánh hột gà vàng óng, bỏ vào miệng, ánh mắt khép hờ, thỏa mãn mà nói. “Ân, ăn thật ngon a.”

Minh Hiên liếc nhìn cô một cái, khóe miệng cũng hơi nhếch lên một độ cong nhìn không kĩ sẽ không thể nhận ra.

Buổi tối, Minh Nhan cùng Nhâm Hạo hẹn hò. Hôm nay, Nhâm Hạo đề nghị đi ăn món ăn Nhật Bản, Minh Nhan tuy rằng không thích nhưng quan hệ vẫn đang ở giai đoạn chung chung nên vẫn còn chút ngại ngùng, chỉ nói ăn cái gì cũng đều được, tùy hắn làm chủ.

Mười phần đều là cô giả dạng thành thiếu nữ e thẹn, nếu là Minh Hiên hỏi cô, cô nhất định sẽ không chút khách khí mà cự tuyệt, hơn nữa còn có một lý do thực vĩ đại, đó là. “Tôi yêu nước như vậy làm sao có thể ăn món Nhật Bản gì đó chứ, có tiền cũng không để bọn họ hưởng lợi.”

Xem đi, phẩm chất này rất vĩ đại a. Mà nói sao đi nữa Minh Hiên cũng sẽ tuyệt đối không hỏi vấn đề vừa rồi, bởi vì Minh Hiên so với cô còn hiểu rõ sở thích của cô hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.