Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 40: Chương 40: Không có lên giường




“Bắt đầu từ ngày mai, anh ta sẽ có rất nhiều việc phải làm, sẽ không có thời gian nói chuyện phiếm với cô, cũng sẽ không có thời gian giúp tôi trang hoàng nhà cửa đâu, đừng quên là cô đã đáp ứng điều kiện của tôi, chẳng lẽ cô ăn xong rồi phủi tay muốn quỵt nợ của tôi sao?”

“Ăn xong rồi phủi tay?” Tổng tài đại nhân, vậy mà anh cũng nói được, nhưng sao cô nghe ra trong lời của hắn lại có chút ái muội vậy, cũng may là trong phòng chỉ có hai người bọn họ, bằng không người khác chắc chắn sẽ hiểu lầm. Có phải tư tưởng của cô rất không trong sáng hay không, sao tự nhiên lại liên tưởng đến những chuyện ái muội chứ?

Minh Nhan lắc đầu, xua đi ý tưởng trong lòng, thề không bao giờ xem truyện tranh châm biếm với Tân Vãn nữa, một thục nữ như cô thực bị làm hư rồi, còn suy nghĩ ra những chuyện không bình thường nữa chứ.

“Tôi làm gì có ý muốn quỵt nợ anh chứ.” Minh Nhan rầu rĩ nói, thực giống như cô đang chiếm tiện nghi của hắn vậy, người chiếm tiện nghi là cô mới phải nha.

“Không có thì tốt, được rồi đứng lên đi, tôi đưa cô về nhà, giấy dán tường cứ mua loại cô thích là được, không cần bàn với tôi.”

“Không cần bàn với anh sao? Vậy anh bảo tôi đến nhà anh làm gì! Làm tư vấn miễn phí cho anh sao.” Minh Nhan đứng dậy theo sau Mạc tổng tài, vừa đi, vừa nói thầm. Một tháng qua, bởi vì bị Mạc tổng tài tra tấn bắt làm điểm tâm cùng cơm chiều, tay nghề cô tiến bộ rất nhiều, không phải chỉ có thể nấu cháo nữa. Ô ô, cô thực sự là khóc ra máu mà, cô nấu ăn cho tổng tài nhưng lại không hề có lương a, hắn đúng là gian thương, đại gian thương mà.

Ngồi trên xe của tổng tài, về đến nhà, Minh Nhan mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng, hình như khởi nghĩa của cô đã vô tình bị đàn áp mất rồi, hơn nữa ngay cả khói thuốc súng cũng đều không có, đạo hạnh (cấp bậc tu luyện) của tổng tài đại nhân thực là càng ngày càng cao a.

Đến thứ bảy, Minh Nhan đang nằm trên giường không muốn thức dậy, nhưng chuông điện thoại lại reo không ngừng. Vẫn là bài hát quốc ca. “Hãy vùng lên, những người không muốn làm nô lệ......”

Minh Nhan gầm rú một tiếng. “Vùng lên cũng phải làm nô lệ thôi......” Cô vốn không tình nguyện mà trả lời điện thoại nhưng lập tức đã đổi thành một giọng nói vô cùng vui vẻ. “Tổng tài đại nhân a, tôi đang chuẩn bị đi đây.”

............

“Cái gì, hôm nay không phải làm sao?!” Lúc này, cô thật bất ngờ, cười ngoác đến tận mang tai.

............

“Ngày mai vẫn làm bình thường à?” Nụ cười của cô thoáng chốc ảm đạm bớt.

“Nga, tôi đã biết, làm ở nhà anh hay là qua bên kia làm a?”

............

“Qua bên kia à, được rồi, chỉ còn mỗi phòng tắm nữa là xong. Ừ, được, ngày mai

............

Tắt điện thoại, Minh Nhan thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên, hôm nay cô không phải đi làm không công, thật tốt quá.

“Chúng ta được tự do, bình đẳng, thật vui quá, thật vui quá.” Minh Nhan vừa ca hát, vừa chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ.

“Cô vui đến vậy sao?”

“Đúng vậy. Hôm nay không phải làm không công, đương nhiên tôi rất vui.” Minh Nhan không chút nghi ngờ, sảng khoái trả lời.

“Thì ra là cô làm với tổng tài, anh ta không trả thù lao cho cô?”

“Phải, phải, hắn đúng thật là nhà tư bản, quỷ hút máu. Tôi làm hết phòng ngủ rồi lại đến phòng bếp, hết phòng bếp rồi tới phòng tắm, thắt lưng mỏi đến nỗi không đứng thẳng được, vậy mà một cắc hắn cũng không chịu trả cho tôi.” Minh Nhan nhắm mắt lại, căm giận nói.

“Hắc hắc, bạn gái làm cùng bạn trai hình như không cần phải trả tiền a.”

“Nhưng tôi căn bản không phải là bạn gái của hắn.” Minh Nhan mơ mơ màng màng phản bác.

“Cái gì? Vậy cậu là tình nhân của hắn sao.” Một giọng nói cao vút dọa Minh Nhan phút chốc nhảy dựng lên, đồng thời làm cô hết cả buồn ngủ, mở to mắt, vẻ mặt nghẹn họng cùng cái nhìn trân trối của Tân Vãn liền hiện lên trước mặt cô.

Đúng rồi cô quên mất hôm qua Tân Vãn ngủ lại nhà cô.

Thấy Minh Nhan không phản bác lại, Tân Vãn liền coi như cô đã thừa nhận, vô cùng đau đớn mà giáo huấn cô. “Tư Đồ Minh Nhan, cậu còn nhỏ tuổi như vậy cái tốt không học chỉ toàn học cái xấu, lại còn học người ta làm tình nhân, mà lại còn làm tình nhân lên giường miễn phí nữa chứ, cậu nói rõ với mình xem nào, mình thật sự là......”

“Dừng.” Minh Nhan cắt đứt tiếng than khóc của Tân Vãn. Cái gì mà tình nhân với

“Mình không có làm tình nhân của hắn, cũng không có lên giường miễn phí nha, rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?” Ít nhất cô cũng sẽ không lên giường với người khác a.

Tân Vãn thu hồi oán giận, mở to hai mắt nhìn cô như muốn chứng thực. “Không làm tình nhân? Không có lên giường?” Vẫn biết tự bảo vệ mình a. May quá, nếu không thì khổ rồi.

“Đúng vậy, mình chỉ là đang giúp tổng tài tu sửa căn nhà mới. Phòng ngủ với phòng bếp đã làm xong rồi, giờ chỉ còn lại phòng tắm chưa làm nữa thôi.” Minh Nhan không nhanh không chậm giải thích.

“Nga” Thì ra là ‘Làm’ này a, cô còn tưởng rằng là ‘Làm’ cái kia chứ, mà hai cái ‘Làm’ này cách nói ra thực giống nhau nha. [BN: mụi bó chiếu zới bà Tân Vãn này a =]], NV: chị Tân Vãn này đúng là bạn chí cốt của Nhan Nhan, trí tưởng tượng ko hề thua kém nhau =__=]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.