Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 311: Chương 311: Một màn kinh ngạc.




Phong Khải Trạch đem chuyện vườn hoa nói cho Tạ Thiên Ngưng nghe, biết được tin Tạ Chánh Phong quả thật bị mất tích, mà bọn bắt cóc lại không liên lạc,khiến Tạ Thiên Ngưng càng thêm lo lắng không yên, luôn có một loại dự cảm không hay sẽ xảy đến.

"Thiên Ngưng, mẹ đã nói hết một ngày với con rồi, sao chả có chữ nào lọt được vào tai con hết vậy? Cho dù con nghe không vô, cũng phải ăn chút gì đi chứ, bây giờ đã là bữa tối rồi, sao con không chịu ăn gì hết vậy, ngoan ngoãn ăn cơm, con không muốn ăn nhưng con con vẫn cần phải ăn, ăn cơm ăn cơm đi." Đới Phương Dung vẫn thúc giục Tạ Thiên Ngưng ăn cơm, thấy bộ dáng lo lắng sợ hãi của cô, khiến bà càng thêm sốt ruột.

"Anh biết em lo cho chú, nhưng em cứ lo lắng như vậy cũng không làm được gì, hãy tin anh, anh nhất định sẽ để chú bình an trở về." Đối với chuyện Tạ Chánh Phong bị bắt cóc, Phong Khải Trạch không hề lo lắng nhiều, bình tĩnh như thường ngày, bất quá vẫn mong muốn mau chóng cứu người ra.

Nếu không vì nể mặt Tạ Thiên Ngưng, anh sẽ không quản đến chuyện sống chết của Tạ Chánh Phong.

"Những lời mọi người nói em đều hiểu rõ, em chỉ không hiểu rốt cuộc là người nào lại đi bắt cóc chú em, mục đích của họ là gì?" Tạ Thiên Ngưng không ngừng suy nghĩ về chuyện này, nhưng lại nghĩ không ra, cô đã từng nghĩ đừng để ý đến chuyện này, nhưng lại không thể khống chế bản thân được, cho nên mới khiến bản thân thấy bực bội.

Kể từ sau khi cha chết, chú là người đối xử với cô tốt nhất, ông y như một người cha, cho nên cô không muốn ông xảy ra chuyện gì.

"Bất kể mục đích bọn chúng là gì, sớm muộn gì họ cũng liên lạc lại với chúng ta, nếu như bọn bắt cóc muốn tiền, chúng ta sẽ giao tiền cho chúng. Nhưng nếu thứ chúng cần không phải là tiền, mà là thứ khác thì anh cũng sẽ có cách đối phó chúng, em đừng lo lắng, ngoan ngoãn dưỡng thai đi."

"Khỉ con, anh có cho rằng mục đích lần này của bọn cướp là tiền không?"

"Khả năng muốn tiền là không nhiều, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này. Đừng nghĩ nữa, ăn cơm đi, nhìn khuôn mặt rầu rĩ của em, anh cũng ăn không vô, chẳng lẽ em muốn anh chết đói sao?"

"Vậy ăn cơm đi."

Lúc này, thím Chu từ bên ngoài đi vào, liền thông báo : "Ông chủ, phu nhân, người đó, Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên tới, đang đứng ở ngoài cổng, nói muốn gặp phu nhân. Tôi vốn định đuổi bọn họ đi, nhưng thấy bộ dáng thê thảm của họ cũng thấy đáng thương, cho nên liền đi vào hỏi một chút, nếu như ông chủ, phu nhân không muốn gặp họ, tôi sẽ đuổi bọn họ đi."

"Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên đã quay lại, nhưng chú lại mất tích, đây có được xem trùng hợp không?" Tạ Thiên Ngưng có chút hoài nghi, cảm giác Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên xuất hiện có hơi là lạ.

"Hôm nay anh đến vườn hoa thì gặp được hai người họ, về phần họ trở lại có phải trùng hợp hay không, anh cũng không biết, bất quá quả thật bọn họ đúng là khá chật vật ." Phong Khải Trạch bình thản nói, giọng điệu còn có chút vui sướng.

Anh đương nhiên hả hê rồi, hai mẹ con họ có kết quả như hôm nay, làm anh thấy rất sảng khoái.

Cô đương nhiên biết anh đang rất vui vẻ, nhưng không quan tâm nhiều lắm, mà hỏi thẳng trọng điểm, "Anh đã gặp được họ, vậy họ có nói gì với anh không?"

Chẳng lẽ Tạ Minh San vẫn mang ý định quyến rũ Khải Trạch sao?

"Nói vài lời ghê tởm, còn lại đều không có gì.”

"Ghê tởm, Lời gì mà ghê tởm?" Nghĩ đến có thể là khả năng này, Tạ Thiên Ngưng có chút lo lắng, dù biết rõ Phong Khải Trạch sẽ không bị Tạ Minh San mê hoặc, nhưng cô vẫn thấy sợ.

Có người muốn giành chồng mình, sao cô không lo được chứ?

"Ghê tởm là ghê tởm, chứ biết nói nó ghê tởm thế nào? Thiên Ngưng, em làm gì lo lắng dữ như vậy?" Phong Khải Trạch hỏi ngược lại cô, bộ dạng cười đắc ý, trong lòng biết cô đang lo cái gì, bất quá vẫn cố ý muốn hỏi. Cô lo lắng cho anh, điều này đã chứng tỏ anh còn quan trọng hơn cả Tạ Chánh Phong rồi.

Cũng tốt, dời đi những suy nghĩ trong đầu của cô, để cô có thể thả lỏng một chút.

"Có phải Tạ Minh San tới là để quyến rũ anh nữa, có đúng không?"

"Sao em lại có thể nghĩ như thế?"

"Đương nhiên là có thể, lúc trước cô ta đã tuyên bố bằng mọi giá phải cướp lấy anh, coi như anh đâm thủng một bàn tay của cô ta, cô ta vẫn dám cả gan đến bệnh viện để gây chuyện, lúc trước chẳng phải anh nói cô ta bị dọa sợ mà bỏ trốn sao, sao giờ lại quay trở về, em thấy chuyện này không đơn giản như vậy đâu."

Nếu Tạ Minh San không bị dọa sợ mà trốn đi, vậy càng chứng minh cô ta tới chính đây là muốn quyến rũ khỉ con rồi.

"Đừng suy nghĩ lung tung, Tạ Minh San nói với anh những lời ghê tởm là nói, cô ta đã biết lỗi của mình rồi và cảm thấy rất ân năng hối hận, cho nên anh mới nói ghê tởm. Bởi vì anh không biết lời cô ta nói là thật hay giả, nếu như là giả, vậy dĩ nhiên là rất ghê tởm rồi." Anh không đùa với cô nữa, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.

"Hối hận, là thật hay giả?" Tạ Thiên Ngưng cũng hoài nghi, không thể lập tức tin tưởng lời Tạ Minh San. Không phải cô không tin, mà là cô không có cách nào lập tức tin tưởng được, dù sao lúc trước Tạ Minh San đã làm ra rất nhiều chuyện xấu, khiến cho bất cứ ai cũng không thể nào lập tức tin ngay được.

"Bởi vì anh không biết đó là thật hay giả, cho nên mới không có nói cho em biết chuyện này, không ngờ bọn họ cư nhiên còn dám đến đây tìm? Thiên Ngưng, em thấy có nên gặp hai người họ hay không?"

"Đương nhiên là không, gặp bọn họ để làm gì?" Đới Phương Dung đột nhiên cất lên một câu, pha lẫn chút tức giận, bà không có cách nào tiếp nhận đám người Tạ Minh San này.

"Chú mới vừa bị người ta bắt cóc, Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên đột nhiên lại xuất hiện, bất kể có phải trùng hợp hay không, em cảm thấy chuyện này cũng phải nói cho bọn họ biết, cho nên cứ để bọn họ vào đi.”

"Thiên Ngưng, con có ngốc không vậy hả, thứ hạng người muốn giật chồng con, con gặp để làm gì?"

"Mẹ, chồng của con cũng không phải dễ giành, hơn nữa con tin khỉ con. Thím Chu, đi mở cửa cho bọn họ vào đi”

"Vâng, phu nhân." Thím Chu cuối cùng lựa chọn nghe theo lời Tạ Thiên Ngưng, đi ra ngoài mở cửa.

Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên xụi lơ ngồi ở ngoài cửa, lúc này đã đói đến mức không còn chịu đựng nổi, miệng đắng lưỡi khô, cả người không còn chút sức lực nào.

"Minh San, sao lâu rôi còn không thấy ai ra mở cửa, có phải Tạ Thiên Ngưng không chịu gặp chúng ta không, chúng ta trở về đi, thừa dịp giờ còn chút lực, đi về kiếm chút gì ăn cũng tốt." Ninh Nghiên chờ lâu quá không thể chịu đựng nổi, liền muốn quay về.

"Chờ một chút đi, nhà lớn như vậy, thời gian đi vào và đi ra rồi còn phải bẩm báo lại , nên sẽ rất tốn nhiều thời gian, cho nên mới lâu như vậy, chúng ta chờ thêm một chút đi." Tạ Minh San mặc dù cũng cảm thấy rất lâu, nhưng không muốn rời đi như vậy, cho nên liền dùng lời nói để tự an ủi lấy mình.

Cô giờ đã cùng đường, đã trải quá nhiều chuyện thê thảm, cho nên cô không thể rời đi, chỉ biết ở đây chờ đợi để cầu xin Tạ Thiên Ngưng giúp đỡ.

"Con chỉ tự lừa dối mình thôi, đi nào, chúng ta cùng trở về."

"Con không về, chị họ rất nhẹ dạ, chỉ cần chúng ta ở đây chờ, nhất định chị ấy sẽ chịu gặp chúng ta ."

"Dù con bé mềm lòng cách mấy, cũng không thể mềm lòng với kẻ thù của mình, con ngẫm nghĩ lại xem, lúc trước chúng ta đã làm những gì với nó, cho nên nó sẽ không thông cảm mà thương hại chúng ta đâu, đi thôi."

"Không đi, con muốn gặp chị họ, con không đi." Tạ Minh San không muốn đi, đột nhiên thấy thím Chu đi ra, vì vậy cố hết sức lực bò dậy, không chờ thím Chu đến gần, cô đã hỏi: "Phu nhân của thím có chịu gặp cháu sao?"

Thím Chu mở cửa ra, không vui nói: "Đi vào đi, phu nhân bằng lòng gặp các người, nhưng các người phải nhớ kĩ, tốt nhất đừng có sinh sự."

"Yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì đâu." Ninh Nghiên cũng bò dậy, vội vàng bước vào trong như sợ cánh cổng đột nhiên khép lại.

Tạ Minh San cũng đi theo vào, trong lòng suy nghĩ phải làm sao để cầu xin Tạ Thiên Ngưng tha thứ. Chị họ rất dễ mềm lòng, chỉ cần cô cố thuyết phục chắc sẽ không có vấn đề gì.

Chỉ vì Tạ Thiên Ngưng muốn gặp Tạ Minh San cùng Ninh Nghiên khiến Đới Phương Dung tức giận, cả người y như quả cầu lửa ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

Mới vừa rồi mọi người còn đang dùng cơm, giờ đã đến ngồi hết ở trên ghế sa lon, nhưng thức ăn trên bàn vẫn còn yên ở đó.

Không bao lâu, thím Chu dẫn người đi vào.

Ninh Nghiên vừa đi vào cửa, liền thấy trên bàn ăn có đồ ăn, thật sự quá đói, cho nên cái gì cũng không để ý, xông thẳng tới, ăn như lang thôn hổ yết (ma đói).

"Mẹ ——" Tạ Minh San hô lớn, không có vội vàng như Ninh Nghiên, dù bản thật rất muốn ăn, tuy nhiên chỉ dám đứng yên tại chỗ, nhìn thức ăn trên bàn mà nuốt nước miếng.

Một màn này khiến tất cả mọi người đều giật mình, Đới Phương Dung vốn dĩ vẫn còn tức giận, nhưng thấy chuyện xảy ra trước mắt, cơn tức đều mất ráo, chỉ còn kinh ngạc, đứng dậy, trợn to hai mắt nhìn Ninh Nghiên ăn như quỷ chết đói, "Trời ạ, có cần khoa trương đến vậy không?"

Tạ Thiên Ngưng cũng kinh ngạc đứng lên, nhìn cả hai người, không ngờ tới mẹ con họ lại chật vật, thê thảm như vậy, thấy có hơi không đành lòng, lại thấy Tạ Minh San cũng có vẻ rất đói, vì vậy liền kêu cô đi ăn đi, "Minh San, em cũng qua ăn đi, ăn no rồi hãy nói."

Cô còn tưởng khi họ xuất hiện sẽ phùng man trợn mất chỉ vì tư lợi của bàn thân họ, nhưng điều không ngờ khi gặp lại nhau, họ lại chật vật khó khăn như vậy.

"Chị họ, em ——" Tạ Minh San nghe Tạ Thiên Ngưng nói ra những lời thân thiết như vậy, cảm thấy rất xấu hổ, đột nhiên cảm thấy mình đáng ghê tởm, trước kia khi đặt được danh vọng, bản thân không thèm để ý bất kỳ thứ gì,nhưng giờ từ trên cao rơi xuống, không ngờ tới người lúc trước hay bị cô tổn thương lại đối xử tốt với cô như vậy.

"Được rồi, đi ăn chút gì đi, tôi nghĩ em cũng đói rồi, có gì ăn no rồi hãy nói. Thím Chu, đi lấy nước mang đến cho họ uống, tránh bọn họ bị nghẹn”.

"Dạ" Thím Chu mặc dù vẫn không thể tiếp nhận hai mẹ con họ, nhưng thấy họ đáng thương như vậy, nên cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.

Tạ Minh San không có lập tức đi ăn, kích động nhìn Tạ Thiên Ngưng mấy lần, rơi nước mắt, lúc này mới đi tới ngồi xuống, cầm đũa lên, cũng không biết tại sao, nhưng lại không muốn ăn, cô biết rất rõ tại sao mình lại không thấy đói bụng?

Đây chính là lý do vì sao Phong Khải Trạch không chọn cô, bởi vì cô thật sự quá xấu xa, quá ích kỷ, quá tham lam.

Tạ Thiên Ngưng thấy cô không ăn, vì vậy đi tới ngồi vào bên cạnh, khuyên cô ăn, "Ăn đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, ăn no mới có sức để nói chuyện, nếu như không đủ, chị sẽ nhờ thím Chu làm thêm cho, cứ từ từ mà ăn."

"Chị họ ——"

"Đừng nói gì nữa, ăn đi."

"Dạ." Tạ Minh San lúc này mới dám ăn, vừa ăn vừa nhìn Tạ Thiên Ngưng, mỗi lần ăn vào, trong lòng liền cảm thấy áy náy và tự trách, thậm chí bắt đầu oán hận, nhưng người cô oán hận không phải Tạ Thiên Ngưng, mà là mẹ của mình.

Nếu như lúc nhỏ mẹ biết cách dạy dỗ con cái, thì cô cũng sẽ không biến thành người phụ nữ chỉ biết sống vì tiền.

Hi vọng khi nhận ra thì mọi chuyện đã không quá muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.