Game Thủ Mang Tên Thành Phố Dưới Lòng Đất

Chương 223: Chương 223: Sinh vật mạnh nhất




Editor: Wave Literature

Gỗ thơm trong lư hương đang cháy, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng.

Quả Táo là một slime quản lý chuyên nghiệp, hắn đừng bên cạnh lư hương, dùng ngón tay sền sệt, nhúng vào tro trong lư hương, sau đó nhét vào trong cơ thể của mình.

“Chà, mùi gỗ hương này không tệ, hôm nay mua nhiều thêm một chút.”

Quả Táo nói với người hầu là địa tinh đi bên cạnh.

Một tôi tớ nữ quái từ bên ngoài chạy vào, hét lên với Quả Táo:

“Quản gia, quản gia!”

“Nhỏ giọng một chút! Lỵ La tiểu thư đang trong trang viên, tại sao ngươi có thể lớn tiếng ồn ào như vậy, sau này bất cứ trường hợp nào thì chỉ có thể đến nói nhỏ với ta!”

Quả táo nghiêm khắc nói xong, cái kia nữ quái tôi tớ ngây ra một lúc, nhưng vẫn đi tới bên người

Quả Táo, sau đó ngồi xổm xuống thử tìm lỗ tai ở đâu.

Nhưng nữ quái còn chưa kịp tìm ra lỗ tai ở đâu, ở bên ngoài đã có tiếng ồn.

Một đám ác ma dừng lại tại cổng trang viên mỹ lệ trước mắt.

Ma pháp chế tạo ra ánh nắng chiếu sáng xung quanh, toàn bộ trang viên được bao phủ bởi một lá chắn hình bán nguyệt, Quả Táo kéo lê thân thể, mặc một bộ áo đuôi tôm màu đen, đi đến những vị ác ma trước mặt.

“Xin chào các chư vị ác ma, các ngài đến có chuyện gì sao?”

“Ta tới tìm tiểu thư thiên thần sa đọa Lỵ La.”

“Không, không phải ngươi, ta mới phải.”

“Các người đừng tranh giành nhau, tiểu thư Lỵ La của ta sẽ chỉ gặp một người.”

Một đám ác ma mồm năm miệng mười tranh luận, đồng thời bắt đầu xảy ra xung đột.

Quả táo đang chuẩn bị lên tiếng để làm chấm dứt cuộc tranh luận của đám ác ma thì cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa cộc cộc.

Âm thanh “cộc cộc” của móng ngựa đột ngột vang lên trong trang viên yên tĩnh, tiếng chuông sắc sảo của xe ngựa, phong cách Rococo tuyệt đẹp và rườm rà, vẻ ngoài tối tăm, tàn phế và âm u của gothic.

Hai con ngựa Địa ngục cao lớn màu đen, kéo một cỗ xe bí ngô được sơn đen.

Quả Táo bỏ mặc những đám ác ma người chơi kia, nhanh chóng đón tiếp.

Quả Táo vừa đi, vừa đeo bao tay trắng một cách chuyên nghiệp, lê người ra mở cánh cửa của cỗ xe ngựa kì lạ.

Một đôi giày cao gót màu bạc, giẫm lên chiếc thang kim loại bên cạnh cửa xe ngựa, đôi giày gót nhọn phát ra tiếng “ cộp” và đôi vớ nhung ngỗng trắng ôm trọn lấy đôi chân thon chỉ lộ ra một phần, nhưng liền được bao phủ bởi một chiếc váy đen dày.

Một khuôn mặt giống tinh xảo như gốm sứ với một lọn tóc vàng nhỏ và một chiếc mũ đen được đội nghiêng trên đầu.

Bên trên chiếc mũ tròn có một đóa hoa màu đen được dùng để trang trí, chiếm lấy mất một phần của chiếc mũ.

Một đôi cánh đen to lớn co lại sau lưng nàng, thiếu nữ bước xuống từ cỗ xe.

Người hầu gái nữ quái tiến lên đón, theo xuống cùng là ba con hamster, theo sát phía sau lưng Lỵ La.

“Tiểu thư Lỵ La, ta là nam tước liên minh thương nhân...…”

Một ác ma nho nhã bước lên, nhưng hắn ta vẫn chưa nói xong, Lỵ La đã đi ngang qua mặt hắn và bước vào trang viên mà không quay đầu lại.

Đám ác ma bên cạnh cũng muốn tiến lên để bắt chuyện, nhưng không ai phát ra được lời nào, bởi vì từ cơ thể của Lỵ La, phát ra uy áp của một thiên sứ sa đọa, bọn hắn đến thở cũng thấy khó khăn.

Mãi đến khi Lỵ La bước vào trang viên thì bọn hắn mới bớt đau.

“Các tiên sinh, chính như các ngài đã nhìn thấy, nữ chủ nhân của ta cũng không có muốn tiếp đãi các vị, xin các vị hãy trở về đi.”

Quả Táo nói xong, sau đó sai địa tinh đóng cánh cửa sắt của trang viên lại.

Về phần đám ác ma mới đến, nhìn nhau và không ai có thể thốt ra nửa lời.

Mà càng ngày càng có nhiều ác ma nghe tin, chạy về phía đám ác ma đó hỏi...….

.......

[Lão Bạch làm] Quán trà nằm ở ngã tư của khu thương mại Lâm Đông Thành.

Đối với các cư dân của thế giới ngầm, uống trà là một điều không thể thiếu trong cuộc sống.

[Uống trà thường xuyên, sẽ được con trùng béo ngậy]

Ngay tại phía dưới cửa quán trà [ Bạch Lão làm] những từ này được viết bằng kiểu chữ in đậm.

Hạ Lạc Khắc mặc một bộ lễ phục màu đen, mới đi đến cổng quán trà đã nghe được tiếng ồn ào bên trong.

Hạ Lạc Khắc kéo chiếc mũ dạ của mình và đẩy cánh cửa vào quán trà.

“Đông! Đinh đinh đông!”

Một con Thạch Đầu Nhân ngồi trước một cây dương cầm cũ nát, đầu ngón tay gõ lấy phím đàn dương cầm, phát ra âm thanh khó nghe, con Thạch Đầu Nhân bắt đầu hát một bài hát trìu mến:

“Người ép ta trở thành một quả chanh là hắn, và ta đã cười vì sự xui xẻo của mình.

Đau lòng ủy khuất cùng lệ rơi, ta chỉ có thể chua đi...” ( Trích từ <<Chanh tinh chi ca>>)

Tiếng ca vờn quanh tại quán trà [ Lão Bạch làm], Hạ Lạc Khắc bỏ mũ ra, để vào giá treo mũ bên cạnh.

Ánh đèn lờ mờ trong quán trà, các cư dân ở thế giới ngầm đang uống nước trà, trò chuyện lớn tiếng, có vài người say, la hét ầm ĩ, nhưng nhanh chóng bị nhân viên bảo vệ người sói vứt ra ngoài.

Ở một cái bàn, có mấy con thú hoang tập hợp một chỗ, trong đó có một con dã thú đang pha nhiều màu trà lại với nhau, những người ở bên cạnh hưng phấn xem.

Sau khi hắn đem nước trà được pha hỗn hợp đến cùng một chỗ, những người kia bắt đầu dùng nắm đấm đấm lên trên mặt bàn theo tiết tấu.

“Satan lại đến, uống xong chén này sợ mất mạng mất.”

Người kia bưng lên một cái chén lớn, sau đó ngửa đầu uống.

“Uống, uống, uống, uống …”

Mọi người xung quanh vây xem con dã thú đang đập bàn, hào hứng hò hét, con dã thú kia đang uống nước trà, đột nhiên ngửa đầu ngã xuống, miệng phun ra ngụm nước trà vừa uống vừa nãy, bên cạnh phát ra tiếng cười ầm ĩ.

Nhưng chẳng mấy chốc, những con dã thú nhận thấy sự xuất hiện của Hạ Lạc Khắc, bọn hắn quay đầu sang chỗ khác và lộ vẻ bất thiện.

“Ác ma, nếu như muốn uống trà, đến chỗ khác đi.”

Trong đó có một con dã thú đang hút lấy một thanh Urani, hai chân gác lên mặt bàn, mặt lộ vẻ bất thiện nhìn về phía Hạ Lạc Khắc trước mặt.

“Ta tới tìm [Hắc thủ], ta nghe nói quán trà này thật ra là hắn mở.”

Hạ Lạc Khắc không cảm thấy tức giận vì những lời của dã thú, hắn ta kéo một cái ghế và ngồi xuống.

Khi Hạ Lạc Khắc nói hai chữ [ Hắc thủ], đám người xung quanh tỏ ra kinh ngạc, toàn bộ quán trà lập tức im lặng trở lại, một cái chén bằng gỗ rơi xuống đất, phát ra âm thanh rất to.

Những con dã thú kia nghiêng đầu đi nhìn về phía bàn khác, mấy con dã thú tụ tập ở nơi đó cũng tản ra hết, phát ra tiếng bàn xê dịch.

Một cái ghế lớn của ông chủ quay lưng lại với phía Hạ Lạc Khắc, từ đằng sau cái ghế, phát ra một giọng vịt đực khàn khàn:

“Tại sao lại muốn tìm [ Hắc thủ], ngươi tìm hắn để gây sự sao, bất kể là ai, đều phải chết.”

“Không không không, không phải ta tìm hắn để gây sự, ta chỉ là nghe nói khi hắn còn trẻ,hắn là sinh vật mạnh mẽ nhất Lâm Đông Thành, cũng từng tham gia qua vô số trận đại chiến, huấn luyện được vô số dũng sĩ, thật ra, có mấy ngàn người chơi đang chờ ta huấn luyện.”

Hạ Lạc Khắc bình tĩnh nói.

“Cho nên ngươi hi vọng thuê hắc thủ tới huấn luyện chiến sĩ giúp ngươi? Vậy thì được nhưng ngươi phải chuẩn bị tốt, hắn chào giá rất cao.”

“Điều này ta biết, ta đã chuẩn bị thù lao xong.”

Hạ Lạc Khắc lấy ra một cái túi nhỏ màu đen, để trên mặt bàn, và mở cái túi đó ra, sau đó có mấy đầu con giun nhúc nhích từ bên trong bò ra.

Chiếc ghế ông chủ chậm rãi quay lại, một đôi cánh màu trắng đập bộp xuống bàn, đè lên những con giun đang có ý đồ chạy trốn, đôi cánh kéo chầm chậm những con giun về phía ghế của ông chủ, một con đại bạch ngỗng ngồi trên đấy.

Con đại bạch ngỗng nhanh chóng hút tất cả những con giun vào cái miệng dài của nó, sau đó hơi nheo mắt và nhìn về phía Hạ Lạc Khắc:

“Ta, chính là hắc thủ.”

“Vậy thì tốt quá, không cần quácphiền phức như vậy, dạo gần đây ngươi có rảnh không? Có thể để lại lịch trình một tháng cho ta không?”

Hạ Lạc Khắc nở một nụ cười.

“Những con giun của ngươi không tệ, đủ dài, đủ mềm, nhưng thứ này vẫn chưa thỏa mãn ta.” Con đại bạch ngỗng dùng giọng của một con vịt đực, hai chân màu đỏ bắt chéo vào nhau:

“Ngươi phải chú ý đến lời nói của mình, không chỉ trong Lâm Đông Thành, mà còn ở thế giới dưới lòng đất, ta là sinh vật hung dữ, hung bạo nhất, mạnh mẽ nhất, miệng của ta, có thể cắn ngươi và khiến ngươi hối hận khi được sinh ra ở thế giới này! Ngươi có gan dám trêu chọc ta, ta sẽ đem hắn ấn vào góc khuất cắn, thượng vị ác ma! Giống như thế này!”

Con đại bạch ngỗng mở rộng miệng của mình vươn tới con dã thú ở bên cạnh,điên cuồng cắn toàn thân con dã thú, con dã thú phát ra tiếng kêu đau đớn thống khổ, không lâu sau hắn quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, xung quanh không ít người nhìn con ngỗng trắng với đôi mắt sợ hãi, thậm chí một con dã thú ngã xuống đất và đái cả ra quần.

Rõ ràng, con đại bạch ngỗng trước mặt đã khơi gợi ký ức sợ hãi sâu sắc của bọn hắn.

“Vậy ngoại trừ việc mỗi bữa ăn có một con giun, ta cần phải làm gì mới có thể thuê được ngươi đây?”

Hạ Lạc Khắc lộ ra vẻ nghi hoặc.

Hắc thủ đại bạch ngỗng ngồi trên ghế của ông chủ, dùng đôi cánh của chính mình đốt lên một thanh Urani:

“Một sào huyệt sạch sẽ khô ráo thoải mái, mỗi ngày thay nước một lần, một cái ao rộng ít nhất năm mươi mét vuông, phải có đồ chơi vịt màu vàng, bóp phải có tiếng, nhưng quan trọng nhất là…..”

Đại bạch ngỗng nhả ra một ngụm khói hình nấm:

“Mỗi lúc trời tối nhất định phải có việc thôi miên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.