Gặp Anh Giữa Muôn Vàn Hoa Lệ

Chương 31: Chương 31




Trời đêm se lạnh, mưa ẩm tí tách rơi. Đường phố thưa thớt lác đác vài bóng người qua lại, không khí ảm đạm hơn hẳn so với các thành phố nhộn nhịp khác. Đèn giao thông chớp nháy, qua ba mươi giây mới chuyển sang màu đỏ.

Lúc đi Nhất Dao không ôm nhiều đồ nên tiện tay mang một chiếc túi, cô cầm nó đi xung quanh tìm hàng trà sữa. Cô đội mũ, vài hạt mưa hắt lên mặt. Các cửa quán treo đầy biển quảng cáo hấp dẫn, ấy vậy mà bên trong lại vắng vẻ không có khách, nhìn chung khá buồn chán.

Đi tới đầu phố, rốt cuộc cũng tìm được một quán trà sữa nhỏ chỉ có một nhân viên trực bên trong. Nhất Dao đẩy cửa vào, cô bé nhân viên niềm nở chào hỏi, vui tươi như thể lâu lắm mới có khách ghé vào. Xem qua thực đơn trên bàn, thức uống ở đây không quá đa dạng nhưng ít nhất cũng có mấy vị nổi tiếng.

Nhất Dao gọi một cốc trà sữa và một sinh tố xoài.

“Chị đợi một lúc ạ.”

Cô ra ghế ngồi chờ, ngước mắt nhìn cảnh tối ngoài cửa kính.

Thành phố T không xa hoa, không ồn ào cũng chẳng náo nhiệt, trông nó tựa như một khu ngoại ô yên bình đưa con người trốn tránh khỏi cuộc sống đầy bon chen. Mưa lộp bộp rơi, hoà cùng tiếng xe bên ngoài, đàn lên khúc ca thanh tịnh của cảnh vật.

Nơi như này, thích hợp để chờ một người.

Đồ uống được làm xong, Nhất Dao xách túi quay trở về cửa khu chung cư.

Cô mở điện thoại xem tin nhắn, quá chuyên tâm nên không để ý từ khi nào có tiếng bước chân vội vã lại gần mình, hơi thở hổn hển của người nọ phả lên đầu. Nhất Dao ngẩng lên, tầm mắt bắt được khuôn mặt tuấn tú với chiếc kính đen quen thuộc.

Dụ Dân nhìn cô, nhịp thở còn hỗn loạn, mái tóc đen nhánh lộn xộn không vào nếp. Mắt anh đen láy, trong mắt vướng một luồng sáng cam từ đèn đường đổ xuống, long lanh mà mơ hồ.

Nhất Dao ngắm hạt mưa đọng trên kính anh, chiếc mũ đen của cô động đậy, sau đó là nụ cười đẹp đẽ xuất hiện: “Kính của anh dính mưa rồi.”

Dụ Dân mím môi, trong lòng dồn dập những cảm xúc khó diễn tả. Anh không nghĩ thời khắc này, cô lại đứng ngay trước mặt anh. Thậm chí, anh còn nghi ngờ đây không phải sự thật.

Dụ Dân mở miệng, giọng nói trầm khàn: “Em đến đây lúc nào?”

“Ngày hôm qua. Em cùng mọi người trong khu tập thể đi từ thiện, sau đó em tới đây gặp anh.”

Nhất Dao nhón chân vuốt tóc anh, thấy nó hơi ẩm liền cau mày: “Sao anh không đội mũ vào? Trời đang mưa đấy?”

Dụ Dân lắc đầu: “Không sao, mưa nhỏ.”

Dường như anh gầy đi một chút, Nhất Dao quan sát thấy xương quai hàm anh có vẻ trông góc cạnh hơn, mặt mày vì thế mà trông càng nam tính.

Cô giơ túi đựng trà sữa lên, lắc lắc trước mặt anh: “Em mua trà sữa cho anh.”

Dụ Dân nhận lấy trà sữa và túi đồ, sờ tay cô, không nói gì mà nhét vào trong túi áo mình để ủ ấm: “Em ăn gì chưa?”

“Ăn rồi.” Cô hỏi: “Ban nãy anh chạy về đây đấy à?”

“Ừ.” Dụ Dân không phủ nhận, dắt cô đi qua đường.

“Em chờ được mà. Chạy mệt lắm không?”

“Không muốn em chờ.” Ngữ khí anh nhàn nhạt nhưng lọt vào tai cô lại rất đỗi dịu dàng.

Cô thầm cười.

“Anh vui không?”

Dụ Dân gật đầu.

“Chứng tỏ kế hoạch bất ngờ của em thành công rồi.” Nhất Dao chạy lên một bước, ôm lấy cánh tay chắc chắn của anh.

Cô ngẩng đầu, thấy khoé miệng Dụ Dân cong cong, nụ cười trên mặt cô càng thêm xán lạn.

“Bây giờ đi đâu?”

Dụ Dân: “Gần chung cư có khách sạn khá ổn, đi thuê phòng cho em.”

Nhất Dao nhướng mày, ung dung trêu đùa: “Sao nghe có vẻ mờ ám nhỉ? Anh trai, anh đi thuê phòng với em bạn gái anh không nói gì đấy chứ?”

Dụ Dân bóp tay cô, lườm nhẹ: “Sẽ không.”

Nhất Dao bật cười, được đà tiến tới: “Nhưng em sợ bạn gái anh phát hiện ra rồi dìm đầu em xuống nước lắm.”

Anh kéo cô gần vào mình hơn, thản nhiên đáp: “Anh bảo vệ em.”

Tâm trạng Dụ Dân rất vui, bị cô trêu cũng tung hứng theo, mặc kệ cuộc đối thoại của bọn họ nghe thật ấu trĩ.

Từ ngày đến thành phố T anh chưa bao giờ thoải mái như hôm nay, dường như cô vừa đến liền khiến mọi thứ trở nên đầy sức sống, mệt mỏi muộn phiền đều bị xua tan hết sạch. Hiện tại chỉ cần nhìn thấy cô, dù ở góc độ nào cũng làm anh thấy dễ chịu, chưa kể đến việc cô từ nơi xa chạy tới đây để gặp anh. Trong lòng Dụ Dân tưởng có hàng nghìn đợt sóng liên tiếp vỗ bờ, khuấy động mặt cát bấy lâu nay ngủ trong yên lặng, thức dậy cả biển khơi mênh mông.

“Anh trốn ra ngoài bọn họ có nói gì không?”

Anh lắc đầu: “Khi anh về thường đóng cửa phòng rồi làm việc, bọn họ không bao giờ đến làm phiền.”

“Ồ...”

Khách sạn đối diện toà chung cư đúng là không tồi, nhìn rất sạch sẽ và sang trọng. Dụ Dân hỏi thẻ căn cước của cô, Nhất Dao mở ví đưa ra.

“Còn phòng đôi không ạ?” Cô tranh lên trước, ngăn cản Dụ Dân trước khi anh kịp nói gì.

“Còn ạ.”

“Cho tôi thuê một phòng.”

Dụ Dân nhìn cô, con ngươi đen sâu thêm một chút.

Làm xong thủ tục, Nhất Dao lấy chìa khoá phòng rồi kéo Dụ Dân vào thang máy. Cô bấm lên tầng bốn, hai cánh cửa khép lại.

Dụ Dân rũ mắt, nương theo tia sáng nhìn bầu mặt đẹp đẽ của cô.

“Em...” Anh cất tiếng, bỗng ngưng lại.

Nhất Dao ngoảnh đầu: “Sao thế?”

“Em...muốn anh ở lại à?” Dụ Dân dò hỏi.

Cô thản nhiên gật đầu: “Không thì sao chứ? Em mất công chạy đến đây để làm gì?”

Yết hầu Dụ Dân đảo: “Anh thuê phòng riêng cũng được, không cần lấy phòng đôi làm gì.”

Thang máy “ting” một tiếng, cánh cửa mở ra. Hai người đi ra ngoài, cô ngoảnh đầu lại: “Dụ Dân, em xa anh một tháng rồi đó.”

“Ừ.” Anh biết vấn đề này.

Cô không chịu được khi nhìn bộ dạng ngây thơ không hiểu đời của anh, bật cười: “Đi nào.” và kéo tay anh vào phòng.

“Em đi tắm đã, anh uống trà sữa đi, phần sinh tố xoài lại cho em nhé.”

“Ừ.” Dụ Dân để túi đồ lên giường cho cô, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế mở túi trà sữa ra.

Nhất Dao nở túi, lôi quần áo ra rồi lấy đồ lót. Anh chọc ống hút qua lớp màng bọc trên cốc, nghiêng mắt đúng lúc cô để chiếc áo ngực màu đen lên giường.

Dụ Dân vội dời mắt đi.

Nhất Dao không phát hiện ra biểu hiện khác lạ của anh, ôm quần áo đi tắm. Trong phòng vệ sinh nhanh chóng truyền ra tiếng nước ào ạt.

Dụ Dân ngồi bên ngoài nghe âm thanh nước chảy, cả người không khác nào bị hàng vạn con kiến đốt, ngứa ngáy nóng rực. Anh thử sờ lên mang tai mình, phát hiện nhiệt độ ở đó đã tăng lên chút. Dụ Dân hút trà sữa, tự che giấu cảm xúc dồn dập của mình bằng cách hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Mưa dần nặng hạt, xối xả rơi xuống lan can ngoài trời.

Nhất Dao tắm xong, trùm khăn lên đầu đi ra ngoài.

Dụ Dân vẫn ngồi ngơ ngẩn một chỗ, thấy cô đi ra liền chuyển dịch tầm nhìn. Cô mặc một chiếc áo phông lớn, hai chân trắng nõn cử động.

“Sinh tố xoài của em.” Nhất Dao đi tới bàn uống nước, Dụ Dân đẩy cốc của cô qua.

“Ngày mai anh làm gì?” Cô hỏi anh, chọc nắp rồi hút sinh tố.

Dụ Dân miết cái cốc: “Mai được nghỉ, không có gì thì chỉ cần đọc qua chút tài liệu.”

“Ồ, lau đầu cho em được không?” Cô thấy cốc trà sữa của anh đã hết, đưa tay vén mái tóc đang ướt.

Đôi mắt thâm sâu dán lên người cô. Mấy giây sau anh đặt cốc lên bàn, đứng dậy đi vòng qua sau ghế, cầm chiếc khăn để trên đỉnh đầu cô lên. Nhất Dao uống sinh tố, cảm nhận chiếc khăn đang chậm chạp di chuyển, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xoa mái tóc đen.

“Có cần đi mượn máy sấy tóc không?” Anh hỏi.

“Không cần, sấy nóng đầu lắm.”

“Ừ.”

Anh xoa chân tóc, từ từ chuyển xuống thân và đuôi tóc, không hề bỏ sót một chỗ nào. Nhất Dao cực kì hưởng thụ với kiểu phục vụ này.

Chậc chậc, cứ như hoàng đế được ái phi chăm sóc vậy.

Lau một hồi, tóc cô tạm khô nửa đầu, Dụ Dân mang khăn trở lại phòng vệ sinh. Lúc ra, anh cầm theo cái lược, đưa cô để chải tóc cho gọn.

“Em muốn làm gì tối nay?” Bây giờ thời gian còn sớm, nếu đi ngủ luôn thì có vẻ tẻ nhạt.

“Anh phải làm gì không?” Cô chớp mắt.

“Đồng nghiệp có gửi một số thứ cần kiểm tra lại.”

Nhất Dao đứng lên, cầm điều khiển TV: “Vậy anh xem đi, em xem TV cũng được.”

“Ừ.” Dụ Dân không từ chối.

Nhất Dao ôm cốc sinh tố tới giường, mở TV rồi tìm chương trình truyền hình nào đó xem, âm lượng giảm hết mức có thể. Dụ Dân ngồi ra ghế, thực sự cầm điện thoại lên tra cứu.

Buổi tối là lúc phim truyền hình chiếu nhiều nhất, Nhất Dao xem một tập phim thấy không tệ, càng xem càng chăm chú. Cô nhanh chóng uống hết cốc sinh tố, thở ra một hơi no nê rồi vứt cốc vào thùng rác, quay trở về giường ôm gối.

Một người làm việc một người xem phim, không ai làm phiền ai, nghe sao cũng không thấy giống bầu không khí của đôi yêu đương sau thời gian dài chưa gặp nhau.

Tới mười giờ, cuối cùng Dụ Dân đã làm việc xong. Anh tắt điện thoại, liếc Nhất Dao đang chăm chú xem bộ phim tình cảm nào đó, môi thỉnh thoảng lại nở nụ cười. Anh đi qua, thử sờ lên tóc cô.

Khô rồi.

Nhất Dao thấy anh, ngửa đầu sang bên, mắt không rời màn hình: “Anh xong việc rồi à.”

“Ừ.”

“Đi ngủ nhé?”

Dụ Dân: “Em buồn ngủ rồi à?”

“Cũng tạm.”

“Vậy đi đánh răng đã.”

Nhất Dao gật đầu, cầm điều khiển tắt TV rồi đi đánh răng. Cô đánh răng xong, anh cũng đi rửa mặt mũi.

Đèn trong phòng tắt, Nhất Dao dỡ chăn chui vào trong, mở mắt ngắm trần nhà. Vài phút sau Dụ Dân đi qua bên kia giường, hơi lưỡng lự nhưng cũng nhanh chóng nằm xuống, cách người cô hẳn một khoảng.

“...”

Nhất Dao ngó đầu qua, nương theo ánh sáng mờ nhạt ngoài cửa sổ mà nhìn hai mắt anh đang khép lại, hàng lông mi đan vào nhau. Anh đặt hai tay lên bụng, tư thế nằm ngủ đúng tiêu chuẩn.

Cô trườn qua, vòng tay ôm lấy anh.

Nhất Dao cảm thấy Dụ Dân thảng thốt, cơ thể anh cứng đơ.

“Dụ Dân.” Trong bóng tối, giọng cô trở nên cực kì quyến rũ.

“Ừm...” Anh cứng nhắc đáp.

“Tuy kế hoạch làm anh bất ngờ của em có thành công, nhưng em cứ nghĩ khi nhìn thấy em, anh sẽ chạy tới hôn em.” Cô ngẩng mặt, hơi thở mang theo mùi bạc hà của kem đánh răng phả vào lỗ tai anh.

Dụ Dân ngoảnh mặt sang hướng khác, âm thanh ngập ngừng mang theo chút buồn rầu: “Anh cũng nghĩ em sẽ hôn anh.”

Hoá ra là anh cũng chờ điều đó à?

Nhất Dao phì cười: “Thế bây giờ cho anh hôn em đó.”

Anh nghiêng mặt qua, đồng tử đen láy dán trên gương mặt nửa sáng nửa tối của đối phương. Dụ Dân thở một hơi nhè nhẹ, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Nhất Dao nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn của anh.

Anh hôn rất nhẹ, rất dịu, như thể không nỡ làm đau cô. Môi cô vẫn còn thoang thoảng mùi sinh tố xoài ban nãy, vừa ngọt vừa thanh, càng hôn càng muốn thêm.

Tay Dụ Dân đan vào tóc cô, ân cần vuốt. Anh ngửi được mùi hoa hồng ngào ngạt, ban nãy lúc ở trong phòng vệ sinh anh đã thấy gói sữa tắm hoa hồng bị xé ra vứt trên kệ.

Một góc trong người Dụ Dân như bị kích thích, bàn tay anh từ tóc chuyển qua vuốt ve vành tai cô.

Tiếng mưa bên ngoài nghiễm nhiên trở thành chất xúc tác cho bọn họ, cả hai có hơi mất kiềm chế. Đầu óc không còn tỉnh táo, Nhất Dao đưa tay ôm cổ anh, vòng chân ngồi lên người Dụ Dân.

Nụ hôn ướt át này qua đi, nhịp thở cả hai đã nặng nề vô cùng. Dụ Dân nâng mắt, đắm đuối ngắm thân hình mềm mại và đôi mắt mờ sương cùa Nhất Dao.

“Anh biết vì sao em gọi phòng đôi chứ?” Cô cúi xuống hôn cổ anh, thì thầm.

Anh hiểu chứ.

Nếu không hiểu thì quá ngốc rồi.

“Nhất Dao.” Anh gọi tên cô, giọng khàn đặc.

“Ừm.” Đầu cô chôn vào hõm cổ, nghe tiếng mạch đập vang vảng.

“Anh không muốn em phải hối hận.” Cả người anh nóng hôi hổi, phản ứng cơ thể vô cùng rõ ràng.

Mưa và gió dù rền vang đến đâu, thế nhưng không thể lấn át âm thanh từ cô: “Em không bao giờ hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.