Gặp Nhau Lúc Thời Gian Yên Lặng

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 13-14

An Ninh cười không thành tiếng. Văn Nhất Minh nghiêng người để cho An Ninh tiến vào. “Hà… An Liễu không tới ?”

An Ninh lắc đầu.

“Anh họ! Ai vậy ?” Văn Nhất Văn từ trong phòng đi ra, thấy An Ninh một thân thuần trắng thì đứng ngây người tại chỗ. “Anh…”

[Cơ tỷ, em là Diệp Tử.] An Ninh đưa điện thoại cho Nhất Văn nhìn.

Đến lúc này Nhất Văn mới phục hồi một chút, “Ha.. a..a.. Tiểu Diệp Tử ra kia ngồi đi.” Nói xong rồi kéo tay anh họ đi vào phòng bếp.

“Anh, người ấy!”

Văn Nhất Minh im lặng liếc nhìn em gái mình “Không phải cậu ấy nói không thể nói rồi sao ? Trước giờ chưa nói với em sao ?”

“Không, ý em là! Là người ấy!”

“Em ấy là trai, anh biết tạm thời em chưa chấp nhận được, thôi đừng đứng ở đấy, mau đi rửa rau thơm đi.” Nối rồi quay đầu về phòng khách cùng An Ninh xem TV.

“Là người ấy a.. Không, không nên suy nghĩ nhiều quá, không thể nào là người ấy được.. Tại sao có thể được chứ..” Văn Nhất Văn cảm giác như muốn khóc, cả người run rẩy, nếu đầu của mình không có vấn đề gì, vậy.. Diệp Tử và người ấy, quá giống nhau.

“Reeng Reeng Reeng” Văn Nhất Minh đứng dậy đi mở cửa, kết quả bị một người nhào tới ôm cổ, làm anh lui về phía sau hai bước.

“Được lời rồi! Em được ôm Quy Ẩm đại thần kyahhh!”

“Cá Chua Ngọt ?” Văn Nhất Minh cúi đầu nhìn cô bé nhỏ như trẻ con, nhất thời không phản ứng kịp.

“Đúng vậy, là em nè Quy Ẩm đại thần!” Phía sau còn có tiếng giày cộp cộp thúc giục hai người mau kết thúc màn tình thương thương mến thương này.

“Chủ nhà đâu rồi ? Đầu anh giấu ở đâu rồi ?” Sau đó là một cậu trai không cao lắm, khuôn mặt vô cùng dễ thương bước vào, lại nhớ đây là giọng của Dã Cúc.

Quy Ẩm không kìm được khẽ che miệng cười, đứa nhóc này, là Dã Cúc sao ?

“Cười cái đầu anh! Đừng nghĩ anh là đại thần thì tui sẽ nể mặt, bắt nạt tui tui ở nhà anh làm loạn!”

“Nhanh lên mau nhường đường cho chị, ở đây có người bị bệnh.!” Một người nào đó nhịn không được buông tha hình tượng thục nữ nhéo tai hai người nhỏ con kia. “Chân mỏi muốn chết!”

“Đau đau đau! huhu!”

“Bỏ ra! Bà tám chết tiệt này!”

“Được rồi, Tiểu Bì đừng rộn..” Cuối cùng là một người đàn ông chân chính xuống hiện, nhưng người đàn ông này, Quy Ẩm không hề muốn gặp.

“Tình địch gặp nhau, đặc biệt đau mắt a…”

Mấy người vào nhà, trong phòng lúc này đã có chút náo nhiệt. Mọi người đều nhìn thấy trên ghế salon có bóng lưng yên lặng của một cậu bé.

An Ninh nghe thấy âm thanh huyên náo định xoay người lại: “Ê ê ê cậu đừng xoay người, ở yên đó!” Dã Cúc che mắt kêu lên. “Để tui đoán xem là ai!”

Dã Cúc đoán đi đoán lại cũng không ra “Diệp Tử”, chỉ đành buông tay che mắt.

An Ninh dùng ánh mắt hỏi cậu bé kia. [Đoán ra là ai chưa ?]

“Thu…..Phong…..”

Nghe xong hai chữ này, cằm mọi người đồng loạt rớt xuống..

Lúc này có vài tiếng rầm rì “Thu Phong… a.. người kia… hoa tuyết kia bay bay ”, cũng không ai lên tiếng hỏi, chờ An Ninh tự mình trả lời. Thế nhưng An Ninh chỉ nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn Dã Cúc.

“A ha ha .. mặc một cây trắng như vậy đúng là giống… Cậu chắc không phải là Phong tiểu thụ đâu nhỉ haha.”

Vài người nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

“Thu Phong ?” Lời này, do một người khác nói lên.

“Thu Phong, sao anh lại ở đây ?” Thanh Minh đi tới..”Dạo này.. anh có khỏe không ?”

An Ninh nhìn thấy gương mặt này, ngực khẽ nhói đau một chút, như sắp chạm vào chiếc chốt mở.

“A, đúng rồi.. anh cũng đã rời khỏi võng phối.. Em sẽ không gọi anh như vậy.” Thanh Minh ngượng ngùng cười..”Anh An Ninh.”

Đầu An Ninh như muốn nổ tung.

Người này biết tên cậu, cậu ấy quen thuộc gọi mình là anh An Ninh. Người này khuôn mặt…… rất giống người kia. Nhưng người kia là ai ? An Ninh bất an ôm đầu mình [đau quá]

“Tiểu Phong!” Văn Nhất Minh nhanh tay đỡ lấy người An Ninh, lo lắng kêu lên.

“Anh sớm biết Diệp Tử là Thu Phong ?” Văn Nhất Văn có chút không tin nhìn anh họ mình.

Văn Nhất Minh cũng hơi hỗn loạn..”Không phải, em ấy.. là Hà Liễu Triêu Phong.”

Mọi người đều mơ hồ.

Hà Liễu Triêu Phong = Thu Phong = Diệp Tử = An Ninh ? Đây là sao ?

“Quy Ẩm anh đùa gì vậy ? Không phải anh cũng gặp Hà Liễu Triêu Phong rồi sao ? Anh ấy là An Ninh, anh họ của An Liễu a.” Thanh Minh lại nói tiếp.

Hà Liễu Triêu Phong = An Liễu = An Ninh = Diệp Tử = Thu Phong ?

Cái tổ hợp kỳ quái gì đây ?

“Mọi người đang làm gì vậy ?”

Quân Duyệt đưa theo hai nam một nữ đi tới. Bầu không khí quỷ dị vô cùng. Thấy một màn này, một thanh niên nhìn giống Quế Hoa đột nhiên xông tới kéo tay An Ninh định lôi cậu đi.

“Trì Hoắc cậu làm gì vậy ?” Quân Duyệt ngăn cản Quế Hoa, An Ninh đang chóng mặt bị kéo đi, rốt cuộc thanh tỉnh một chút.

[Trước tiên buông ra được không ?] An Ninh giơ điện thoại quơ trước mặt mọi người.

Mọi người nhận ra điểm thất thố của mình, vì vậy liền buông lỏng tay.

An Ninh cúi đầu dùng điện thoại di động, vài người hiếu kỳ không biết cậu đang làm gì. Ngay sau đó một chuỗi câu nói xuất hiện trước mắt mọi người [Tôi sẽ không nói, tư duy còn hơi hỗn loạn, nên mọi người đừng gấp như vậy, tôi viết hơi chậm một chút, mọi người ráng chờ nha =v=]

Mọi người thẹn thùng nhìn.

An Ninh yên tĩnh một hồi, qua thật lâu, một đoạn văn dài xuất hiện.

[Đầu tiên tôi muốn làm rõ một việc, tôi bây giờ chỉ làm chủ một ID, là Diệp Tử, hay nói cách khác tôi chính là Diệp Tử. Thứ hai, về chuyện của em họ là Hà Liễu Triêu Phong, vấn đề này tôi hiện không tiện trả lời. Còn có, mọi người bảo tôi là Thu Phong, nhưng cái này tôi cũng không biết , nói cách khác “tôi” cũng không phải là Thu Phong. Mà người Thu Phong kia, có lẽ từng là “tôi” không chừng. Năm năm trước tôi bị mất trí nhớ, đồng thời cũng tự bế bản thân. Nhờ quen biết mọi người nên tôi mới có thể từ từ ra khỏi nhà, vậy nên tôi rất cảm ơn mọi người. Nhưng nếu mọi người muốn hỏi về Thu Phong thì bây giờ tôi vẫn chưa thể xác định. Có thể, một thời gian nữa tôi sẽ nhớ lại được. Bởi vì..] Dừng lại ở đấy, mọi người lo lắng đợi An Ninh viết tiếp. An Ninh chậm rãi đưa điện thoại trong tay mình lên, hướng về phía Thanh Minh. [Cậu là Bạch Nặc ?] Thanh Minh gật đầu.

An Ninh khẽ cười, cúi đầu gõ chữ, mọi người tò mò vươn cổ ra nhìn.

[Vừa rồi tôi có cảm giác đã gặp qua cậu, ngay lập tức não bộ tìm tin tức về gương mặt này. Cho nên tôi có thể mơ hồ nhớ ba người. Một ngưởi rất già, đáng tuổi cha chú, một người là cậu khi còn trẻ, và một người nữa.. chắc là người tôi thích.]

“Một là cha em, Bạch Tế Tổ. Một là anh em.. Bạch Thừa.” Thanh Minh len lén quan sát sắc mặt An Ninh, thấy không có gì bất ổn liền thở phào nhẹ nhõm.

[Cái người Bạch Thừa kia, chính là anh cậu.. cậu ấy là người bạn đã chết của tôi năm ấy đúng không ?] Sắc mặt Thanh Minh có chút trắng bệch. Sắc mặt Văn Nhất Minh cũng có vài phần không tốt.

[Mọi người cũng không cần phải lo lắng, kỳ thực lúc làm kịch tôi đã đoán ra, lúc ấy khó hiểu nghĩ, tại sao từng tràng cảnh đều giống như tôi đã từng trải qua, vì sao mọi người thấy banner tôi vẽ lại khóc. Tôi nghĩ đều không phải cách hành văn có bao nhiêu lôi cuốn, cảnh có bao nhiêu ngoạn mục, cũng không phải tranh của tôi cảm động sâu sắc cỡ nào, là bởi vì những chuyện kia, đều do tôi tự mình trải qua, mà người trong bức tranh, lại chính là tôi. Cho nên tôi nghĩ, tôi chính là “Thu Phong”, chỉ là.. tự tìm cái chết không có thành công, tôi vẫn sống, thế nhưng lại quên đi.]

Sắc mặt mọi người đều trở nên không tốt, thế nhưng An Ninh vẫn cười.

[Cảm thấy lạ vì sao tôi lại bình tĩnh như vậy sao ? Kỳ thực tôi cũng không nghĩ nhiều, hơn nữa trong đầu chỉ coi đây như một câu chuyện, còn tôi là người đứng xem. Tựa như năm đó Thu Phong đã thực sự chết, mà tôi chỉ là một người xem chuyện xưa.]

[Vốn hôm nay tới, là muốn nói mấy câu cùng Quy Ẩm, thế nhưng lại thành ra thế này. Quy Ẩm, có thể nói chuyện riêng được không ?]

An Ninh đưa cho Quy Ẩm xem câu cuối cùng. Văn Nhất Minh gật đầu.

Văn Nhất Minh đưa An Ninh đến thư phòng của mình, mở máy tính lên. “Dùng cái này đi, em muốn nói cái gì ?”

[Quy Ẩm, đầu tiên em muốn xin lỗi anh.] An Ninh ngồi trước máy tính, mở notepad lên gõ xuống một hàng chữ.

Văn Nhất Minh không nghĩ câu đầu tiên An Ninh nói với anh lại là câu này.

“Cái gì ?”

[Em không phải là Hà Liễu Triêu Phong, lần trước đúng là em gạt anh.]

Văn Nhất Minh càng cau mày.

[Thế nhưng em muốn biết, lời anh nói thích Hà Liễu Triêu Phong, là đại thần trước đây luôn tỏa hào quang sáng chói, hay là người cùng anh nói chuyện, nghe anh hát, để anh gọi Tiểu Phong ?]

Văn Nhất Minh không hiểu An Ninh có ý gì, thế nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Người sau. Hà Liễu Triêu Phong trước kia có chút.. cự tuyệt cách xa người ngoài. Khi đó chỉ là bạn bè bình thường. Sau đó.. sau cái vụ mạch hôn kia.. mới thích.”

Mắt An Ninh đột nhiên lóe sáng làm Văn Nhất Minh có chút sợ hãi, nhưng nụ cười của cậu lại vô cùng ngọt ngào khiến người kia không khỏi say mê.

[Có một số việc, em muốn nói cho anh biết.. còn sau đó, anh hãy tự suy nghĩ .]

An Ninh nhẹ nhàng gõ bàn phím.

Chuyện của em họ cậu đem kể cho Văn Nhất Minh nghe hết. Ánh mắt Văn Nhất Minh mỗi lúc một sáng hơn. Sương mù trong lòng cũng bay sạch.

An Ninh cười cười, nhìn biểu tình ngạc nhiên trên mặt Văn Nhất Minh, tiếp tục đánh chữ.

[Ngày hôm nay vốn là muốn hỏi anh, có thể hay không nhận một người câm làm vợ, nhưng gặp Bạch Nặc khiến em hiểu rõ một số chuyện.]

[Không phải là em không thể nói.. chỉ là không muốn mình nhớ lại những chuyện đã từng xảy ra.]

[Nếu như em là em của trước kia, em nghĩ có lẽ cả đời em vẫn sẽ như vậy. Thế nhưng hiện tại em có chút dũng khí, cũng có chút lo lắng, rồi cũng thành thản nhiên. Lúc hình ảnh quá khứ hiện về, em nghĩ mình có thể dễ dàng chấp nhận. Nên hiện tại em muốn thử xem. Nhưng mà, anh đừng chê cười em nhé.]

“Thử cái gì ?” Văn Nhất Minh nghi ngờ quay đầu nhìn về phía An Ninh, An Ninh có hơi ngượng ngùng khẽ mở miệng.

“Văn …. Nhất ……Minh”, thanh âm có chút không rõ ràng, ba chữ khàn khàn nhẹ nhàng chạm tới trái tim Văn Nhất Minh. An Ninh giống như được cổ vũ, nhớ lại phương thức nói chuyện. “Em.. Rất…Thích… Anh” Nói xong có chút run rẩy, nhưng khóe miệng vẫn thủy chung kéo lên.

Văn Nhất Minh nhịn không được, cúi đầu hôn môi cậu.

Ca hội tổ chức đúng thời hạn.

Chủ trì là hai người ngoài tổ kịch, Gấu Mèo Vui Mừng Cởi và một đại thúc, hai người kẻ xướng người họa.

Chủ trì đối với vấn đề cá nhân của Quy Ẩm đặc biệt hứng thú, câu nào câu nấy đều nhắc tới Triêu Phong và Quân Duyệt. Với quá trình làm kịch, toàn bộ tổ kịch đều kêu thảm nói Trang trí -sama mới là người có công lớn nhất, pia kịch rất dữ dội, lại dùng toàn lời nói ác độc.. cùng với lúc bình thường tựa như hai người hoàn toàn khác nhau.

Nghe xong, chủ trì mời Trang Trí-sama lên nói vài lời.

Hai người chủ trì một xướng một họa, ép đến nỗi Quy Ẩm đại thần không nhịn được nữa.

“Hai người các anh! Không được đùa bỡn người của tuiiiiiiiiiiii!” Cả phòng im lặng nhìn Đại Thần đẹp trai trước mắt ôm bảo bối nhà mình mặt đỏ tía tai hướng về phía mạch rống. Hai người chủ trì bị tấn công không khỏi kinh hãi không biết nên nói cá gì tiếp, cái này là JQ? Oắt ?..bg a…….

Giữa lúc hai người chủ trì cách internet liếc mắt đưa tình với nhau, một tiếng “Thu” nhẹ nhàng vang lên. Sau đó là một tiếng hét chói tai…

Chủ trì chưa rõ còn tiếp tục hỏi, chỉ là từ đó về sau, không ai nghe được âm thanh rít gào của đại thần nữa.

Trước lúc kết thúc, Nhất Thể Cơ đột nhiên trịnh trọng ngoi lên.

“Khụ, tôi có chuyện muốn tuyên bố.”

Chủ trì hai mắt phát sáng, tin tức quan trọng gì đây ? Là Quy Ẩm đại thần đến với Quân Duyệt, bỏ lại Triêu Phong một mình tàn lụi sao ?!

“Kỳ thực cũng không phải chuyện lớn gì..haha”

“Kế hoạch đại nhân cô làm cái gì vậy ? Không nên đùa chúng tôi nha.”

“Không đùa mọi người mà, cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là tôi và Quân Duyệt sắp kết hôn rồi mà thôi.”

“!…….”

“Kịch và ft kết thúc hoàn mỹ!” Nhất Thể Cơ cười cười tổng kết. “A! Mọi người nhớ 512 có ca hội mừng sinh nhật Hà Liễu Triêu Phong. Không gặp không về nha.”

Kịch lần này sớm đã định, tên tuổi địa vị Quy Ẩm và Hà Liễu Triêu Phong trong giới võng phối không ai có thể rung chuyển được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.