Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 26: Chương 26




Phòng bao, một bàn tròn, sáu cái ghế,

Lâm Tuyển nói: “Ưu tiên phụ nữ.”

Những lời này lại lần nữa lấy được sự tán thưởng của Như Bích cô nương, cô nàng kéo Ôn Nhung ngồi xuống bên trong, lúc Ôn Tuyết muốn ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhung, cô nàng kịp thời dùng túi xách chiếm đoạt vị trí trước: “Chỗ này là để dành cho Lâm tiên sinh.”

Ôn Nhung nhìn chằm chằm Đoạn Như Bích: “Này, ai nói là muốn để lại cho…”

“Không sao, em hiểu mà.”

Ôn Tuyết hiếm khi không phát tác, còn mập mờ cười với Ôn Nhung, sau đó đi xuống ngồi trên một chỗ trống khác. Sau đó ba người đàn ông theo thứ tự ngồi xuống, Lâm Tuyển ngồi xuống bên cạnh Ôn Nhung, Ôn Nhung đang cực kỳ bất mãn với hành động của anh ta hôm nay, không thèm nhìn anh ta.

Tổ hợp 6 người này thực đúng là quỷ dị, ở giữa còn kẹp thêm một kẻ xa lạ, chẳng qua Bành Duệ cũng tự mình quen thuộc, trên bàn này anh ta và Lâm Tuyển lớn tuổi nhất, anh ta lại gọi Lâm Tuyển bằng anh, vậy nên món ăn do Lâm Tuyển làm chủ.

‘Muốn ăn gì?” Lâm Tuyển cúi đầu lật thực đơn ném ra một câu.

Trong lúc nhất thời không rõ là anh ta dang hỏi ai, Bành Duệ coi như là người thức thời, anh ta không lên tiếng, Phó Tô không nói chuyện với kẻ đáng ghét, Ôn Nhung lười phải để ý tới anh ta, Đoạn Như Bích yên lặng theo dõi tình hình.

Chỉ có Ôn Tuyết đáp lại: “Nghe nói ở đây làm cá biển khá nổi tiếng”

“Ừ, vậy lấy một phần.” Lâm Tuyển thuận miệng đáp lại, sau đó nghiêng đầu hỏi, “Muốn ăn gì?”

Hiển nhiên, câu trước cũng là hỏi Ôn Nhung, Ôn Tuyết giờ mới ý thức được chỉ có mình cô ta không có đầu óc không nhìn rõ tình thế, có chút rầu.

Người sau có lệ đáp một câu: “Tôi không đói bụng, tùy anh, anh thích gọi món gì thì gọi.”

“Ừ, tôi biết em không kén ăn.” Lâm Tuyển không để ý giọng điệu của Ôn Nhung, lại hỏi những người khác, “Mọi người thì sao?”

Bành Duệ chọn hai món, Đoạn Như Bích cũng chọn hai món, Phó Tô vẫn chẳng để ý đến ai như cũ, Lâm Tuyển cũng bỏ qua anh, tự mình chọn mấy món, vì vậy công đoạn gọi món kết thúc.

Quá trình đợi món ăn đưa lên có chút lúng túng, Ôn Nhung đang hờn dỗi, Ôn Tuyết thì đang tức Ôn Nhung, Phó Tô hôm nay có gì đó không ổn, một câu cũng không nói, chỉ có Bành Duệ và Đoạn Như Bích đều là người tự quen tự thuộc đang ngồi tán gẫu vớ vẩn, Lâm Tuyển thỉnh thoảng cũng chêm vào một câu, phần lớn thời gian anh ta đều chú ý đến Ôn Nhung, Ôn Nhung cũng chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái.

Bành Duệ cùng Đoạn Như Bích tán hươu tán vượn xong, tình cảnh lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Bành Duệ suy nghĩ một chút, đem chủ đề chuyển tới người Lâm Tuyển: “Đúng rồi, anh không phải vừa mới nói lễ đính hôn tháng năm sẽ tổ chức sao, hai người định tổ chức thế nào?”

Lâm Tuyển uống một ngụm trà, chậm rãi nói: “Tôi định tổ chức một bữa tiệc trên du thuyền, chẳng qua là còn phải hỏi ý kiến của Nhung Nhung đã.”

“Em thấy tiệc trên du thuyền rất đặc biệt, chị, cái này thực sự rất hay.” Ôn Tuyết từ nhỏ đã thích mấy thứ thời thượng xa hoa độc đáo.

Ôn Nhung chỉ đáp lại ba chữ: “Không thấy thích.”

Lâm Tuyển hỏi ngược lại: “Vậy em thích gì?”

“Anh nên hỏi cô ấy có thích đính hôn hay không.”

Giọng nói lạnh lùng giống như một tảng băng khổng lồ rơi vào trong nước, những người đang ngồi ở đây dều ngẩn người, sau đó nhìn về phía Phó Tô từ nãy giờ vẫn im lặng. Khí thế của Phó Tô rất trầm, mặt không chút thay đổi, đáy mắt lạnh như băng, khuôn mặt thanh thanh lúc này nhìn qua giống như một miếng sắt lạnh, tản ra hơi thở khiến cho người ta không dám lại gần. Đoạn Như Bích không nhịn được kéo tay Ôn Nhung dưới gầm bàn, vậy mà lại phát hiện ra tay cô đã lạnh toát, lại nhìn lên mặt cô, sắc mặt thật khó coi.

Ôn Tuyết không sợ chết nói: “Chuyện này còn phải hỏi sao, tỷ tỷ đã đáp ứng, đương nhiên là thích.”

“Tôi không hỏi em.”

Vẻ mặt tươi cười của Ôn Tuyết trong nháy mắt không trụ nổi.

Lúc này, khay thức ăn đầu tiên đã được bưng lên, nhưng bầu không khí cũng không có ai vì thức ăn xuất hiện mà hòa hoãn đi chút ít.

Lâm Tuyển thích bị khiêu chiến, cái loại kích thích đó luôn khiến cho dòng máu lạnh lẽo như băng trong cơ thể hắn sôi trào, nhưng hắn còn thích hủy diệt khiêu chiến hơn, chỉ lúc nắm trong tay hết thảy ham muốn đạt được sự thỏa mãn, hắn mới có khoái cảm mãnh liệt nhất.

Đôi mắt hoa đào tựa như cười của hắn nheo lại, mang theo vẻ mặt người lớn nhìn một đứa trẻ con, chậm rãi nói: “Chuyện này đã quyết định cùng với Ôn tổng rồi, hoan nghênh cậu đến tham gia lễ đính hôn của chúng tôi.”

Phó Tô khi không nói câu nào là một khối băng, vừa mở miệng chính là mưa đá. “Lâm tiên sinh hình như không biết tôn trọng người khác cho lắm.”

Lâm Tuyển nở nụ cười đáp lại: “Cậu Phó, lời này của cậu thật bất công, chuyện đính hôn đã sớm được định, Nhung Nhung cũng biết.”

Khay thức ăn thứ hai cũng được bưng lên, nhưng trên bàn không ai dám cầm đũa lên. Bành Duệ sờ sờ mũi, xem ra Lâm Tuyển muốn gây với người ta rồi, đứng có nhìn anh ta ngoài mặt thì lạnh nhạt nhẹ nhõm, nhìn kỹ ánh mắt anh ta, bên trong đã tràn ngập tia lửa.

Phó Tô là người đầu tiên cầm đũa lên gắp thức ăn, ngoài miệng cũng không rảnh rỗi: “Anh và Ôn Nhung quen biết qua xem mặt, đính hôn cũng là do cha cô ấy định ra, thập niên bao nhiêu rồi còn có kiểu ép hôn như vậy? Có chút lỗi thời rồi.” Phó Tô bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt đâm thẳng về phía Lâm Tuyển, “Huống chi lại đúng vào lúc tình trạng kinh tế nhà Ôn Nhung đang gặp vấn đề.”

Lời của anh hàm ý quá rõ ràng, Ôn Nhung không ngờ tới Phó Tô có thể bất động thanh sắc mà quan sát được nhiều như vậy.

“Đâu phải vậy, mới đầu là em cùng Lâm tiên sinh coi mắt, nhưng sau đó anh ấy lại coi trọng chị em, chị em lại là giáo viên của con trai anh ấy, bọn họ thuận theo tự nhiên qua lại cũng đâu thể coi là ép hôn được.” Ôn Tuyết chân ngoài dài hơn chân trong, dài cũng đủ trực tiếp.

Lâm Tuyển thưởng cho Ôn Tuyết một ánh mắt tán thưởng: “Em vợ nói đúng, tình cảm có thể bồi dưỡng.”

Ôn Tuyết vội vàng gật đầu, vội la lên: “Chị, chị nói một câu đi.”

Ôn Nhung nhấc mí mắt lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua từng người trên bàn: “Mấy người cuối cùng cũng cho tôi nói chuyện.”

Nghĩ đến tình huống vừa rồi cô thật ấm ức, người chặn người, lời át lời, cô không giải thích được, có miệng mà không được nói, đúng là chẳng hiểu làm sao, chuyện chỉ có một câu, cô lại nói không ra.

“Nhung Nhung, em nói.” Lâm Tuyển quay đầu qua, dịu dàng hỏi.

Bây giờ anh có cho tôi ăn mật ăn đường cũng vô ích, Ôn Nhung dùng đôi mắt báo thù nheo lại trừng anh ta. Ai ngờ người kia lại cười cười, móng vuốt hồ ly chạm tới tay Ôn Nhung, cầm lấy, siết chặt. “Em nghĩ rồi hãy nói.”

Khay thứ ba được bưng lên, mấy món trước hơi nóng đã tản đi, mà bát của mọi người vẫn còn rỗng tuếch.

Dưới mặt bàn, Ôn Nhung không ngừng vùng vẫy cổ tay, nhưng không cách nào thoát khỏi móng vuốt của hồ ly. Cô trừng mắt nhìn Lâm Tuyển, Lâm Tuyển lại thản nhiên ngồi uống trà, nhưng lực trên tay không giảm đi chút nào. Ngoài mặt hai người sóng yên biển lặng, nhưng dưới mặt bàn cũng là anh tới tôi đi, đại chiến ba trăm hiệp, lấy thất bại của Ôn Nhung chấm dứt.

Ôn Nhung nhướn mày, giơ bàn tay không bị Lâm Tuyển nắm lên, vỗ lên bàn một cái, nước trà trong chén Lâm Tuyển gợn lên hai vòng sóng nhỏ, anh ta bất động thanh sắc nhìn về phía cô.

Đoạn Như Bích vội vàng hỏi: “Tiểu Nhung, sao vậy?”

“Tôi muốn giải thích một chút.” Ôn Tiểu Nhung cuối cùng cũng chờ được đến lúc này, “Vừa nãy tình huống hỗn loạn quá, tôi không thể nói cho rõ ràng, thật ra thì tôi không muốn đính hôn.”

Lâm Tuyển giống như đang dỗ dành một đứa trẻ con giận dỗi, vẻ mặt ôn hòa nói: “Nhung Nhung, đừng náo loạn.”

Nghe chưa hiểu phải không, Ôn Nhung từng chữ từng chữ nói: “Tôi, không, muốn, lấy, chồng.”

Lâm Tuyển gật đầu một cái: “Tôi hiểu, em còn trẻ, không muốn bị hôn nhân trói buộc, cho nên chúng ta đính hôn trước.”

Giọng điệu dỗ dành như vậy, sao có thể chỉ dùng một từ dịu dàng để khái quát, người ngoài nhìn vào rõ ràng chính là Ôn Nhung không chịu nghĩ lại, Lâm Tuyển không ngừng bao dung rồi lại bao dung. Ôn Nhung nói câu nào cũng bị anh ta dễ dàng chặn lại, thật sự là bị chặn đến phổi cũng thiếu dưỡng.

Ánh mắt Lâm Tuyển nhìn qua thâm tình như nước, nhìn Ôn Nhung ẩn tình đưa tình, tay anh ta vẫn đè lấy tay Ôn Nhung, ngón cái ở trong lòng bàn tay cô vẽ vòng vòng, phảng phất như đang tán tỉnh. Ôn Nhung cảm thấy cần phải tự mình cố gắng, lấy chút khí thế ra trấn áp, chắc chắn là tại bình thường cô quá lạnh nhạt, nên tên cầm thú này đúng là tưởng cô dễ bị bắt nạt đây mà. Nhưng mà, lúc cô đứng lên, trong nháy mắt, mười ngón tay của Lâm Tuyển đan vào tay cô, không chừa chút khe hở, áp vào nhau, nhiệt độ bàn tay hai hợp thành một, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, cảm giác lại rất vi diệu, giống như là bị người ta kiềm chế ở mạch môn toàn thân vô lực, Ôn Nhung chợt hoảng hồn, trong đầu trống rỗng, đã không biết mình muốn nói gì.

“Tôi hiểu rồi,” Định lực của Lâm Tuyển quả nhiên đủ cường hãn, không hề dao động chút nào bởi vì lời nói của Ôn Nhung, “Em vẫn còn để ý chuyện kia?”

Ôn Nhung lại bị Lâm Tuyển chụp mũ cho mà không biết: “Cái gì?”

“Tờ giấy hiệp nghị kia tôi còn nhớ, nói tôi không nhớ rõ, là gạt em.” Lâm Tuyển cũng đứng dậy, “Tờ giấy kia vẫn còn ở trong nhà, tôi đưa em về xem. Mọi người, chúng tôi đi trước.”

Ôn Nhung cuống quít cầm lấy túi, gần như là bị kéo ra ngoài: “Này, anh đang làm gì thế!”

Lâm Tuyển kéo Ôn Nhung định bước ra ngoài, Ôn Nhung muốn hất tay anh ta ra, song lực nắm của anh ta lớn vô cùng, Ôn Nhung chợt sửng sốt, mơ hồ cảm thấy Lâm Tuyển giống như đang… tức giận?

“Chờ một chút.”

Đúng vào lúc bọn họ đang muốn bước ra cửa, một cánh tay khác của Ôn Nhung bị Phó Tô kéo lại.

Ôn Nhung dừng lại, có chút khó tin quay lại.

Lâm Tuyển cũng dừng lại, xoay người nói với Phó Tô: “Buông tay.”

Phó Tô không chỉ không buông, còn kéo Ôn Nhung về phía mình một chút: “Cưỡng ép người khác xem ra là phong cách của Lâm tiên sinh.”

Lâm Tuyển không hề bị Phó Tô khiến cho luẩn quẩn: “Đây là chuyện giữa tôi và Ôn Nhung, cậu lấy lập trường gì mà lưu cô ấy lại.”

Lúc này đổi lại là Phó Tô sửng sốt, ngay trong nháy mắt, Lâm Tuyển dùng chút lực, kéo Ôn Nhung ra phía sau mình, sau đó cười cười với Phó Tô: “Người trẻ tuổi, chú lại nói cho cậu biết một câu, đừng có dây dưa không dứt khoát.”

Nói xong anh ta kéo Ôn Nhung bước khỏi phòng bao.

Ôn Nhung mấy lần phản kháng, nhưng đều bị trấn áp, cô giở tư thế Không thủ đạo ra, ai ngờ Lâm Tuyển sớm đã có phòng bị, còn lắc lắc ngón tay với cô: “Đừng kích động, chúng ta từ từ nói chuyện.”

Bước ra khỏi phòng, tiếp xúc với không khí mới mẻ, đầu óc Ôn Nhung cũng tỉnh táo hơn một chút: “Chú à, chú dẫn tôi đi đâu?”

Lâm Tuyển không trả lời, nhét cô vào trong xe, tự mình khởi động.

Bên trong xe im lặng một hồi lâu.

Ôn Nhung không ngừng xoa cổ tay, phình mặt lên nói: “Tức cái gì, tôi mới tức chứ, tôi đáp ứng đính hôn với anh lúc nào, đều là do anh tự mình quyết định.”

“Tôi không tức giận.” Lâm Tuyển vẻ mặt bình thản nói, “Chẳng qua là ăn cơm dưới bầu không khí đó sẽ không vui vẻ.”

“Anh dẫn tôi đi đâu?”

Lâm Tuyển lại mở miệng nói: “Ôn Nhung, chuyện đính hôn nhất định phải làm.”

Ôn Nhung nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tôi không muốn.”

Lâm Tuyển lạnh nhạt nói: “Em có muốn hay không, lễ đính hôn vào tháng 5 cũng sẽ không hủy bỏ.”

“Đây gọi là gì, bức hôn sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh thật sự muốn kết hôn với tôi?”

“Phải.”

“Tại sao?” Ôn Nhung nuốt nước miếng, “Không phải anh.. thực sự coi trong tôi đấy chứ? Tôi sẽ bị áp lực.”

Lâm Tuyển cười cười, học Phó Tô, giả bộ thâm trầm, Ôn Nhung nghiền ngẫm nụ cười kia của anh ta, chẳng hiểu làm sao.

“Tôi nói thật, cưới tôi anh sẽ hối hận, tôi cũng là muốn tốt cho anh thôi.” Ôn Nhung quyết định thay đổi hướng đi, đi thẳng không được, thì cô đi đường vòng cứu nước, “Tôi không có tướng mạo, không có phẩm chất, không có tiền, không có tài, không có não, tóm lại chính là không có gì cả, chú à, điều kiện chú tốt như vậy, sao không suy nghĩ tìm một chỗ môn đăng hộ đối.”

Quăng mình vào chỗ chết tự hạ thấp bản thân cần vô hạn dũng khí, Ôn Nhung làm được, chẳng qua là Lâm Tuyển không dễ bị quay vòng vòng: “Nhung Nhung, em nào có kém như vậy.”

Ôn Nhung lại run rẩy theo thói quen lần nữa: “Anh đừng gọi tôi là Nhung Nhung nữa được không.”

“Tôi cảm thấy gọi vậy rất êm tai, gọi cô giáo Ôn nghe thật xa lạ.”

“Chúng ta cũng đâu có quen thuộc gì.”

“Chúng ta từ bảy năm trước đã gặp nhau.”

Ôn Nhung ngơ ngẩn, trái tim bình bịch nhảy lên hai cái, lại nhớ khi nãy anh ta nói vẫn còn giữ tờ giấy hiệp nghị kia, chẳng lẽ anh ta thật sự….

“Đến rồi.”

Ôn Nhung nhìn ra ngoài, trong lòng trầm xuống, là nhà cô, không phải nhà anh ta.

Quả nhiên, nói cái gì mà cầm giấy cho cô xem, đúng là đồ lừa đảo.

“Không phải nói sẽ cho tôi xem tờ giấy kia sao?”

“Muốn nhìn?” Lâm Tuyển nhếch mày lên, môi mỏng cười nhẹ, “Không bằng lấy làm lễ vật đính hôn nhé?”

Ôn Nhung không nhịn được hỏi: “Anh thật sự giữ lại?”

“Em nói xem? Đính hôn với tôi, tôi nói cho em biết.”

“Thôi quên đi.”

Ôn Nhung không chút do dự xuống xe, Lâm Tuyển lại gọi cô lại, cô quay đầu lại, thấy anh ta ở trong xe ngoắc ngoắc tay với cô, cô tiến tới bên cạnh cửa sổ xe: “Làm gì?”

Lâm Tuyển đột nhiên vươn người qua, ấn gáy cô lại, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên khóe môi cô: “Em chắc chắn sẽ trở thành Lâm phu nhân, cho nên cho dù em có phản kháng thế nào, cũng vô hiệu, nhớ lấy.”

Lâm Tuyển nói xong, đóng cửa xe lại, cách một tầng cửa kính, Ôn Nhung ngây ngốc không thể nào phá cửa mà thực hiện lời thề.

Một ngày hỏng bét, Ôn Nhung vừa về nhà được một lát, Đinh Đinh cô nương cũng về tới nơi, vừa vào cửa đã thấy Ôn Nhung đang ngả trên sa lon ngẩn người.

“Ngày kỷ niệm thành lập trường thế nào? Náo nhiệt không chị? Đi chơi vui không, ai đưa chị về thế?”

Ôn Nhung bị giọng nói mập mờ của cô nàng khiến cho có chút lờ mờ, quay đầu lại nhìn cô nàng khoát khoát tay: “Đừng nói nữa, hôm nay chị rất thê lương.”

Động tác đổi giày của Đinh cô nương khựng lại, cực kỳ khó hiểu: “A? Tiểu Nhung, chị đừng gạt em nhá, em và Huyên Huyên đều thấy hết rồi.”

“Thấy cái gì?”

Đinh cô nương bát quái phấp phới mỉm cười: “He he, chị với một anh chàng đang hôn nhau nha~”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.