Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 31: Chương 31




Ôn Nhung về đến nhà, vừa quay người đã bị Đinh Đinh chặn ở cửa, Đinh cô nương đứng trên ghế, hai tay khoanh trước ngực, khí thế không tầm thường chút nào, trong mắt toát ra tinh quang mãnh liệt gieo rắc tín hiệu “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt”.

Đinh cô nương lớn tiếng phủ đầu:”Em thấy rồi nhớ, anh ta đưa chị về, chứng cứ xác thực, chị đừng mơ tưởng chống chế.”

Ôn Nhung nhìn cô nàng, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “A, chị không muốn chống chế.” Sau đó, ung dung vòng qua Đinh cô nương.

Đinh cô nương sững sờ, cuống quít nhảy xuống từ trên ghế, đuổi theo Ôn Nhung hỏi: “Có thật không? Chị qua lại với cha của Lâm Tử Hào thật?”

Ôn Nhung cởi áo khoác, suy nghĩ một chút: “Có thể coi là vậy.”

“...”

Sau lưng không có động tĩnh gì.

Ôn Nhung thay quần áo xong, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”

Đinh cô nương giống như bị người ta đánh cho một quyền, hai mắt choáng váng, vất vả lắm mới ổn định lại được tinh thần, nói:”Chị nghĩ kỹ rồi?”

Ôn Nhung ngồi làm tổ trên sô pha, khó hiểu nỏi: “Có ý gì?”

Đinh cô nương vội vàng ngồi xuống cạnh co, vẻ mặt trù trừ: “Tiểu Nhung, em thấy chuyện này chị phải tỉnh táo. Quả thật, cha của Lâm Tử Hào điều kiện về mọi mặt đều rất tốt, nhưng anh ta lớn hơn chị nhiều tuổi như vậy, lại còn có con rồi, mà một người đàn ông như anh ta không thể nào không có đời sống tình cảm được, chị hiểu ý em chứ? Em cảm thấy, chị cùng với anh ta, rất thua thiệt.”

Ôn Nhung quay đầu qua, lạnh nhạt nói: “Ừm, chị hiểu, ý em là anh ta quá già, chênh lệch giữa chị và anh ta quá lớn, chị gả qua chính là làm mẹ ghẻ cho người ta, mà không chừng ở ngoài anh ta còn có người đàn bà khác, phải không?”

Đinh cô nương trợn mắt cứng lưỡi, Ôn Nhung đã vạch tấm mạng che của mấy lời ngượng ngùng kia, trực tiếp túm lấy ý tứ chân chính ở phía sau, thật là quyết đoán!

Đinh cô nương gấp gáp: “Em... em thực sự cảm thấy không ổn.”

Ôn Nhung ngồi xếp bằng, dáng vẻ không vội không gấp, vỗ vỗ vai Đinh cô nương trấn an nói: “Đinh Đinh, em cảm thấy mấy vấn đề này chị chưa từng nghĩ qua sao?”

Đinh cô nương cả kinh: “Chị nghĩ qua rồi?”

Ôn Nhung bi thương vỗ ngực: “Dĩ nhiên. Lúc đầu chị cũng rất mâu thuẫn, nhưng mà sau đó đến một ngày, trong một cái chớp mắt, chị đột nhiên phát hiện nếu như mỗi ngày cùng người kia ở chung một chỗ, hình như cũng rất tốt.”

Đinh cô nương nhíu mày, giống như rất hoang mang.

Ôn Nhung nói tiếp: “Chị vẫn chưa xác định mình thích anh ta đến đâu, hoặc là bây giờ chị chẳng qua là thuần túy chỉ có chút hảo cảm với anh ta mà thôi. Em nói cũng đúng, nhưng mà người sinh ta chưa sinh, ta sinh người đã già, so đo tuổi tác, không cần thiết. Về phần mẹ ghẻ hay phụ nữ gì đó, nói thật, nếu đã là sự thật, chuyện đã qua chị không có cách nào khống chế, chị cũng không thể xuyên qua về 6 năm trước, muốn anh ta đừng sinh con với người phụ nữ khác được, ai mà chẳng có quá khứ chứ, em biết chị rồi đấy, sợ phiền toái, chỉ cần anh ta không gạt chị, hoặc là có gạt cũng không để chị phát hiện, chị cũng sẽ không so đo những thứ có cũng được mà không cũng chẳng sao kia.”

Đinh cô nương nghe mà sửng sốt, vẻ mặt thăng liền ba cấp, từ hỗn loạn đến đăm chiêu, Ôn Tiểu Nhung không lên tiếng thì thôi, đã mở mồm là kinh người, Đinh cô nương chỉnh đốn lại suy nghĩ, nói: “Em cảm thấy con người anh ta rất đáng sợ, chị nhìn trúng anh ta ở điểm nào chứ?”

Tiền tài? Tướng mạo? Gia thế? Quá tầm thường, Ôn Tiểu Nhung cô không phải người như vậy.

“Đúng vậy, chị cũng đã tự hỏi mình, anh ta chẳng tốt lành gì, chị nhìn trúng cái gì của anh ta chứ?” Ôn Nhung cười cười, “Chắc là không biết xấu hổ chăng.”

“Cái gì?!” Đinh cô nương kinh ngạc.

Ôn Nhung nhún vai: “Người như chị đối với chuyện gì cũng đều không quan trọng, thật ra nói trắng ra chính là nhát gan, khi còn nhỏ có thích một người, không dễ gì mới lấy được dũng khí viết cho người ta phong thư tình, hẹn gặp mặt để tỏ tình, không ngờ người kia không tới.”

Đinh cô nương sửng sốt, cắn cắn môi cẩn thận hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Làm gì có sau đó chứ, sau đó thì chẳng sao cả, mọi người vẫn là bạn bè như bình thường, chị nghĩ anh ấy chắc muốn giữ mặt mũi cho chị, tất cả đều không dấu vết đem chuyện này cất vào quá khứ. Chị thấy như vậy rất tốt, nếu như bị cự tuyệt ngay trước mặt, chị cũng không biết mình sẽ phản ứng thế nào.”

“Chị không đuổi theo hỏi anh ấy tại sao sao?”

“Không cần thiết, sau này anh ấy cũng có người khác rồi.”

Đinh cô nương im lặng, cô vẫn cho là Ôn Nhung là một cô gái không có phiền não gì, nhất là tình cảm, nhưng câu “Nhà nào cũng từng trải qua khó khăn “ này không phải là không có căn cứ mà lan truyền ra ngoài, sau lưng mỗi người đều có những chuyện khó nói.

“Cho nên,” Ôn Nhung gãi gãi cằm, “Cái loại không biết xấu hổ kia của Lâm Tuyển cuốn hút chị, chị chưa từng bị người ta ép buộc qua bao giờ, mới đầu cũng thấy rất ghét, nhưng sau đó không hiểu sao lại thấy bọn chị như vậy không phải vừa vặn bù trừ cho nhau sao, cho nên chị muốn cùng anh ta thử một lần. Còn nữa, chị trẻ tuổi như vậy, rốt cuộc người thua thiệt vẫn là anh ta thôi, ha ha.”

Lập trường không kiên định lắm của Đinh cô nương bắt đầu chao đảo, nhưng vẫn còn giãy giụa lần cuối nói:”Chị không sợ người khác nhìn hai người thế nào sao?”

Những kẻ không ăn được nho thì nói nho xanh ở đâu cũng có, thậm chí vừa phỉ nhổ vừa tức đỏ mắt trong lòng vì sao miếng bánh bự như vậy lại không đập trúng mình, bị đập ngất cũng không có sao đâu, tới đập đi đập đi.

Đáng tiếc, bánh to chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

“Đại khái là nói chị ham hư vinh, thích lấy người có tiền.” Ôn Nhung cũng không để ý lắm, “Không sao đâu, dù sao sự thật không phải vậy, tự trong lòng chị biết là được rồi.”

Đinh cô nương chợt kéo tay Ôn Nhung, trăm phần trăm nghiêm túc: “Em mới phát hiện ra, chị đúng là một cô gái tốt!”

Đúng như lời tiên đoán của Đinh Đình, mấy người nhàn rỗi giống như nấm mốc trên bánh phô mai, làm hỏng một cái bánh ngon lành còn chưa nói, ăn vào còn khiến người ta đau bụng. Từ khi Lâm Tuyển liên tiếp ba ngày đều đón Ôn Nhung khi tan làm xong, phiên bản chính thức cô giáo Ôn bị Lâm Tuyển ăn định rồi cuối cùng cũng được chốt lại, mỗi người một phần, già trẻ đều bị gạt. Mỗ nữ giáo viên thanh niên Huyên Huyên là người đầu tiên dùng cái giọng chua loét chúc mừng cô sắp thành thiếu phu nhân hưởng phúc.

Ôn Nhung cũng đâu có ngu, lời này là khó nghe hay dễ nghe chẳng cần phải phân biệt cũng biết, nhưng cô bày tỏ vẻ lý giải sâu sắc cùng đồng tình với những nữ thanh niên lớn tuổi thích axit, cho nên cô chỉ cười cười: “Đã là thập niên nào rồi còn tư tưởng ấy, không lý nào lấy chồng rồi thì không đi làm nữa, có đúng không?”

Người nói vô tình người nghe cố ý, nghe nói nụ cười này của cô khiến cho đối phương trong giây lát rơi vào vực thẳm phẫn hận mà không thể nào phát tiết, hơn nữa theo như lời của người chứng kiến, mặt của cô giáo Huyên Huyên lúc đó xanh mét.

Bạch Huyên Huyên tìm cô gây sự cô chẳng sao cả, vấn đề là lão Đại nhà cô gần đây luôn dùng ánh mắt tiếc hận nhìn cô, giống như cô mắc phải bệnh nan y gì vậy, thỉnh thoảng còn dật ra một câu: đáng tiếc ôi đáng tiếc. Thầy Tiểu Tần cũng rất kỳ quái, hễ thấy cô là đi đường vòng, thỉnh thoảng khi vô tình đối mặt, trong mắt còn lộ ra điểm ưu thương, thực là khiến người ta khó hiểu.

Chiều hôm đó lúc tan học, Ôn Nhung lại thấy Văn Lam tới đón Lâm Tử Hào, hai người đứng trước cổng trường học, không khí nhìn qua có chút cứng ngắc, lớn tươi cười muốn dẫn nhỏ đi, nhỏ nghiêm mặt thối không chịu đi. Nghĩ đến Lâm Tử Hào nói cậu nhóc không muốn gặp Văn Lam, Ôn Nhung do dự, không quản những chuyện không đâu là bản tính của Ôn Nhung, nhưng cơ chế của một giáo viên khiến cho cô khó tránh khỏi bao đồng, nhưng quan trọng nhất là, Văn Lam đã nhìn thấy cô.

“Cô giáo Ôn.”

Cơ cười của Ôn Nhung lập tức khởi động:”Văn tiểu thư, lại tới đón Tử Hào.”

“Mới không phải! Ba em sao có thể để cô ta đến đón em được.” Lâm Tử Hào sưng cái mặt thối lên nói với Văn Lam, “Cô gọi điện cho ba tôi đến đón tôi đi.”

Văn Lam đối mặt với tình huống khó xử như vậy vẫn còn có thể dịu dàng nói:”Tử Hào, ba ba cháu đang họp.”

“Tôi muốn ba đón tôi.”

Một lớn một nhỏ lại bắt đầu gây nhau.

Lâm Tử Hào đột nhiên quay đầu nói với Ôn Nhung: “Cô đưa em về.”

“Cô?”

Lâm Tử Hào lùi lại bên người cô, không kiên nhẫn kéo tay cô qua: “Mau lên đi, em sắp muộn rồi.”

Ôn Nhung lập tức cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Tử Hào thật là lạnh, nắm cô rất chặt, bị nhóc con này yêu cầu, Ôn Nhung thụ sủng nhược kinh. Vậy nên, giữa Lâm Tử Hào và Văn Lam, cô đường nhiên vui vẻ mà đắc tội với người sau.

“Văn tiểu thư, không bằng hôm nay để tôi đưa cháu đi học đi.”

Văn Lam dù khó xử, nhưng cũng không ngăn cản. Ôn Nhung mang Lâm Tử Hào lên xe taxi, sau đó đưa cậu bé đến nhà của giáo viên dạy đàn, nhưng Văn Lam vẫn đi theo sau, chờ sau khi Lâm Tử Hào vào trong, cô ta nói với Ôn Nhung: “Cô giáo Ôn, cùng ăn bữa tối được chứ?”

Ôn Nhung không muốn lắm, nhưng lại có chút do dự, không muốn là bởi vì trong lòng cô thực sự không thích cô gái này lắm, nhưng cô lại rất tò mò liệu Văn Lam có giở thủ đoạn giống như những EX trong tiểu thuyết hay không?

Trong lúc mâu thuẫn thì hai người đã ngồi đối mặt trong một nhà hàng nhỏ. Chỗ mà Văn Lam chọn cũng như con người cô ta, không phô trương, nhưng cũng rất đẹp đẽ, tỉ mỉ thưởng thức, khắp nơi đều có ý vị.

“Ngại quá, để cho cô chê cười, đứa nhỏ Tử Hào này rất bướng bỉnh.”

Gọi xong đồ ăn, hai người đều im lặng, Văn Lam mở miệng trước.

Điểm này Ôn Nhung cũng công nhận. “Đúng.”

Văn Lam nâng chén trà lên, hơi mỉm cười nói: “Tính cậu bé cũng rất giống Lâm Tuyển.”

Cô ta mỉm môi cười uống trà, tay trái nâng chén trà, ngón tay ngọc ngà thon thả khiến cho chén trà nhỏ kia chợt tinh sảo lên không ít, mỹ nhân uống trà, cảnh đẹp ý vui. Lại nhìn Ôn Nhung, vừa mới ngồi xuống, bởi vì khát quá nên đã đem trà uống một hơi cạn sạch, nhưng muốn cô vì thế mà tự coi nhẹ mình, ngại quá, thần kinh kiên cường dẻo dai từ nhỏ cô đã được luyện tập trước cô em gái xinh đẹp là hàng thật giá thật.

“Tính khí Lâm Tuyển còn tốt chán, ít nhất tôi còn chưa thấy anh ấy tức giận bao giờ. Tử Hào thì không thế, tôi còn chưa thấy nó cười lần nào.”

Văn Lam che miệng cười: “A a, Tính khí anh ấy tốt? Cô Ôn, cô không hiểu anh ấy rồi Lâm Tuyển từ trước đến nay chưa bao giờ là một người điềm đạm.” Cô ta liếc về phía Ôn Nhung, lập tức nói, “Xin lỗi, ý tôi không phải vậy.”

Trước mắt Ôn Nhung có mấy đám mây trôi lướt qua: “Không sao, cái này cũng chẳng có gì, hiểu biết cũng cần một quá trình lâu dài.”

“Đúng vậy, tôi ở bên anh ấy mười năm cũng không rõ anh ấy đến cùng là đang nghĩ gì.”

Lại có mấy đám mây trôi lướt qua.

Món ăn lục tục được đưa lên, Văn Lam gọi thức ăn không hỏi ý kiến của Ôn Nhung, tự mình chọn năm món, nói bữa này cô ta mời, Ôn Nhung đương nhiên là không có ý kiến gì, dù sao cô cũng không kén ăn, chỉ có điều, mấy món ăn thanh đạm quá chẳng có tí dầu mỡ nào, khẩu vị nặng như Ôn Nhung có chút dục cầu bất mãn.

“Cô giáo Ôn, hợp với khẩu vị của cô chứ?”

“... Không tệ.”

Văn Lam gắp một miếng rau diếp bỏ vào bát Ôn Nhung: “Khẩu vị Lâm Tuyển rất thanh đạm, đừng nói là thức ăn hơi cay một chút, mặn một chút anh ấy cũng không thích. Cô giáo Ôn, cô phải học làm mấy món này, sau này Lâm Tuyển khi về nhà có ăn được mấy món ngon miệng hay không đều phải trông chờ vào cô.”

Những lời này lượng thông tin rất lớn, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu Ôn Nhung là cái màn trong quán mì đã niêm phong ngày đó, Lâm Tuyển ăn một bát mì thịt bò mà đầu ra đầy mồ hôi, chẳng trách sau đó anh ta lại dùng cả một bàn thức ăn cay cực phẩm để trả thù cô, ngay sau đó, Ôn Nhung tưởng tượng ra cảnh Văn Lam đeo tạp dề đứng trong phòng bếp nhà họ Lâm cắt đủ thứ rau dưa, đây thực là một cảnh tượng khiến người ta nhức răng.

“Ha ha, chuyện nấu nướng tôi vẫn còn phải học.” Đối phương càng muốn thấy phản ứng mất hứng của cô, cô càng cười đến toe toét, cô cũng có tâm lý phản nghịch chứ.

Văn Lam lắc đầu, “Vậy không được, Lâm Tuyển thích nhất là con gái có tài nấu nướng, nhất là mấy món này,” cô ta chỉ chỉ mấy món ăn trên bàn, “Cô giáo Ôn đừng ngại, ăn nhiều một chút, về cân nhắc tử tế.”

Văn Lam là một cô gái thông mình, dùng thái độ mềm dẻo, từ ngữ hài hòa, đem cái chuyện “Tôi là người luôn bên cạnh Lâm Tuyển, tôi biết tất cả về Lâm Tuyển” khéo léo đóng gói trong mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi. Nhất là lúc cô ta mỉm cười với mi, một Lâm Đại Ngọc như vậy, mi làm sao có thể có những ý nghĩ tà ác với khuôn mặt tươi cười xinh đẹp kia được chứ! Lương tâm của mi đi đâu rồi hả! Người ta rõ ràng là đang tốt bụng nhắc nhở góp ý cho mi mà thôi, phải không!

Chẳng quá là, ngây ngốc lâu với Lâm Tuyển cũng có chỗ tốt, chính là khi nghe người ta nói mấy lời quanh co lòng vòng kia sẽ không choáng váng, hoặc là có choáng váng một cái cũng vẫn nắm được tinh túy, cho nên, Ôn Nhung nghe hiểu.

Ôn Nhung chợt có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, wow wow, cô thực sự gặp được tình tiết thường xuất hiện ở tiểu thuyết trong truyền thuyết rồi!

Văn Lam thấy Ôn Nhung cứ yên lặng nhai đi nhai lại miếng rau, từ từ đặt đũa xuống, ngón trỏ đặt lên môi, nhìn chằm chằm Ôn Nhung ngẩn người.

Ôn Nhung phát hiện ra ánh mắt cô ta, vội vàng cầm khăn ăn lên lau miệng: “Sao vậy? Trên mặt tôi dính cơm sao?”

“À à, không phải vậy, tôi chẳng qua có chút xúc động.” Ánh sáng trong mắt Văn Lam nói đổi là đổi được ngay, bỗng trở nên thực ảm đạm, “Tử Hào hình như rất thích cô giáo Ôn, nhưng cậu bé không thích tôi lắm.”

Uây, hình như Văn tiểu thư rất biết mình biết ta.

Ôn Nhung nghiêm túc lên sàn nói: “Sao lại vậy chứ, trẻ con không hiểu chuyện ấy mà.”

“Không, đứa nhỏ này rất thông mình, trưởng thành rất sớm. Aiz, có lẽ là chuyện khi đó hù dọa đến cậu bé... ” Ánh mắt Văn Lam thả vào không trung, phảng phất như thấy được tận cùng của dải ngân hà, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay phải, cô ta bỗng nhiên lại lắc đầu một cái, “Không có gì, cô giáo Ôn, ăn tiếp đi.”

Ôn Nhung không nhịn được muốn bắt tay cô ta, bọn họ nhất định là cùng xem tiểu thuyết giống nhau, tình tiết này đúng thật là khắc sâu vào lòng người, tiểu tam, EX lúc nói chuyện với chính chủ luôn thích đem trọng điểm mở đầu, nói đến là ưu thương đẹp đẽ, sau đó im bặt, giống như chưa có gì xảy ra đánh chết cũng không nói tiếp, để cho bạn khó chịu, để cho bạn u buồn, trái tim vụn vỡ lạc lõng, rối như tơ vò.

Nhưng mà, Ôn Tiểu Nhung có một ưu điểm, nếu như đối phương không muốn nói, cho dù thực sự hay giả sự, cô cũng sẽ không cố ý hỏi tiếp, không nói thì thôi, muốn nói thì sẽ nói, không nói đó mới là thực sự không muốn nói.

Cho nên, Ôn Nhung an phận thủ thường ăn thức ăn trong bát mình, cho đến khi cô nghe thấy người phụ nữ đối diện mở miệng lần nữa: “Cô giáo Ôn, lần đầu tiên gặp nhau tôi đã cảm thấy chúng ta rất có duyên. Lâm Tuyển tìm cô làm vị hôn thê, tôi cũng thấy rất vui.”

Ôn Nhung ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt nghi vấn.

Văn Lam mỉm cười tao nhã, giống như gió xuân nhè nhẹ lướt qua cánh hoa anh đào mềm mại: “Dáng vẻ của cô rất giống tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.