Gặp Phải Tôi Em Thật Bất Hạnh

Chương 47: Chương 47




Nếu như tuần trước đã nộp đơn từ chức, như vậy chỉ có thể nói, cô đã sớm lên kế hoạch cẩn thận. Bảo hắn cút xa một chút, mình lại rời đi trước.

Ôn Nhung, chỉ cần không chọc tới cô, cô vĩnh viễn để người ta nhìn thấy một mặt ngoan ngoãn yếu ớt của mình, không biết rằng, ở một mặt đã được giấu đi kia, cô độc nhanh tuyệt đến mức người ta không ứng phó kịp.

Lâm Tuyển không có thời gian để suy nghĩ nhiều, sau khi đưa Lâm Tử Hào về nhà, trực tiếp đánh tới nhà họ Ôn.

Người nhà họ Ôn đang ăn cơm, thấy Lâm Tuyển, Ôn Thăng Hòa vội vội vàng vàng nuốt xuống một miếng cơm, trong lòng thấp thỏm, mặt đầy tươi cười chào đón: “Lâm tổng, sao lại tới vào giờ này?” Ông ta thuận thế nhìn về phía sau Lâm Tuyển, “Tiểu Nhung đâu? Không đi cùng cậu sao?”

Nghe được câu này, chân mày Lâm Tuyển lập tức nhướn lên, Ôn Nhung không ở đây. Cũng phải, nếu mà là hắn, hắn cũng không về cái nhà này.

Lâm Tuyển vừa định quay đầu đi, lại như chợt nhớ ra cái gì, nếu đã tới, thì hãy xử lý mọi chuyện cho rõ ràng đi.

Lâm Tuyển bước vào phòng khách, mẹ Ôn cùng Ôn Tuyết đồng loạt bước ra từ phòng ăn, mẹ Ôn vội vàng muốn đi chuẩn bị trà bánh, Lâm Tuyển khoát khoát tay, ngồi xuống ghế salon: “Không cần phiền phức, tôi nói mấy câu thôi.”

Ôn Tuyết thấy không có chuyện gì của mình, liền nói: “Con lên lầu đây.”

Lâm Tuyển khí định thần nhàn nói: “Ôn nhị tiểu thư tốt nhất cũng ở lại nghe một chút.” Đuôi mày hắn nhếch lên, hờ hững cười nhạt: “Sau này đừng trách tôi chưa nói rõ ràng.”

Ôn Tuyết khó hiểu, lại quay lại phòng khách ngồi xuống: “Chuyện gì mà tôi cũng phải nghe?”

Ôn Thăng Hòa lại bị cánh tay bó thạch cao của hắn thu hút: “Tay cậu làm sao vậy? Tiểu Nhung sao lại không giúp săn sóc chứ, con bé này từ nhỏ đã bộp chộp rồi.”

Hai ngày trước ở lễ đính hôn vẫn còn khỏe mạnh, còn ôm Ôn Nhung đi bệnh viện cơ mà.

“Không cẩn thận ngã.” Lâm Tuyển hời hợt giải thích qua loa,”Ôn lão phu nhân không ở nhà chứ?”

Ôn Thăng Hòa vội nói: “Bà vẫn còn đang điều dưỡng trong bệnh viện.”

Lâm Tuyển gật đầu một cái: “Vậy thì tốt rồi, tôi sợ lát nữa những gì tôi nói sẽ kích thích đến bà, đã như vậy, tôi cứ việc nói thẳng.”

Ánh mắt Lâm Tuyển xẹt qua ba khuôn mặt này thành một đường thẳng, thật là ba gương mặt khó coi, tràn ngập tham lam dục vọng bợ đỡ, có chỗ nào giống khuôn mặt không chút hỗn tạp luôn luôn thuần túy của Ôn Nhung chứ, cho dù tức giận, cũng khó mà dời mắt đi được.

Khẽ xuất thần, Lâm Tuyển lập tức thu hồi suy nghĩ: “Về những gì đã nói lúc trước, vấn đề đầu tư sau khi đính hôn…”

Ôn Thăng Hòa mắt sáng lên, cho là có trò vui, ai ngờ Lâm Tuyển lại nói tiếp: “Ông có thể tiếp tục tìm Lâm Nham nói chuyện.”

Ôn Thăng Hòa giống như bị người ta giáng một gậy vào đầu, trước mắt hiện ra một đống những con chim nhỏ bay loạn: “Không, không phải chứ, ban đầu không phải nói đính hôn xong, sẽ có tiền đầu tư sao?”

“Không sai.” Lâm Tuyển quỷ dị cười nói, “Nhưng mà tôi đâu có nói là tôi đầu tư.”

Trên thương trường, Lâm Tuyển chưa bao giờ nói cho hết lời.

Ôn Thăng Hòa sững sờ.

“Chẳng qua là, không biết giờ Lâm Nham có còn tâm lực để giúp đỡ nhà họ Ôn các người nữa hay không.”

Khuôn mặt béo mập của Ôn Thăng Hòa biến sắc: “Cái này không đúng, sao lại là nhà họ Ôn các người, chúng ta bây giờ là người một nhà mà, mặc dù cậu và Tiểu Nhung còn chưa kết hôn, nhưng hai người đã đính hôn…”

Lâm Tuyển cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay trái, vô cùng chậm chạp nói: “Ôn Nhung không phải là người một nhà với các người thì phải.”

Một hòn đá nặng rơi xuống làm dậy sóng, ba người nhà Ôn không che giấu nổi sự ngạc nhiên từ trong lòng, ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì, trong phòng khách chỉ còn nghe được tiếng hít thở bất an.

Lâm Tuyển thu hết vẻ mặt của bọn họ vào đáy mắt, nhàn nhạt giễu cợt: “Nếu Ôn Nhung không phải là người một nhà với các người, cho dù tôi có cưới cô ấy, tôi và các người cũng chẳng có quan hệ gì.”

Ôn Thăng Cùng cười đến vặn vẹo: “Chuyện đùa này chẳng hay ho chút nào, tôi không biết làm sao mà cậu biết, nhưng… trong chuyện này có nhiều điều khó nói, nhớ năm đó Tiểu Nhung vừa sinh ra đã được nhà chúng tôi nuôi nấng, chúng tôi đều đối đãi với con bé chẳng khác nào con gái ruột, sao lại không tính là người một nhà được chứ.”

Lâm Tuyển bắt chéo chân, cười nhạo một tiếng: “Mấy chữ coi như con gái ruột này, chỉ sợ ông cũng chẳng biết viết thế nào đâu nhỉ.”

Mẹ Ôn một bên cũng đã ngồi không yên: “Cậu nói gì vậy, chúng tôi nhường cậu mấy phần, cậu cũng đừng có mà sỉ nhục chúng tôi.”

Lâm Tuyển căn bản không đem bà dì này bỏ vào mắt, nói: “Tôi tự nhận mình chẳng phải là kẻ tốt lành lương thiện gì, nhưng mà ở trước mặt các người, tôi cũng không thể không lui xuống vị trí thứ hai. Cha nào con nấy,” Lâm Tuyển dời mắt từ mặt Ôn Thăng Hòa sang mặt Ôn Tuyết, “Ôn Nhung nếu đã công khai muốn phủi sạch quan hệ với cô, như vậy, Ôn nhị tiểu thư, cô không còn là em gái của cô ấy nữa, mà cha mẹ cô, tôi cũng sẽ không coi bọn họ là cha mẹ Ôn Nhung.”

Ôn Tuyết lạnh cả sống lưng, theo bản năng muốn né tránh ánh mắt của Lâm Tuyển, lại tránh không thoát, người đàn ông này đang cười, song trong mắt anh ta có một loạn âm ngoan sắc bén, giống như muốn lăng trì cô ta ngay tại chỗ.

“Đây chẳng qua chỉ là lời nói lung tung của Tiểu Nhung lúc say rượu.” Ôn Thăng Hòa vội la lên.

“Ôn Nhung sống trong cái nhà này như thế nào, tôi rất rõ ràng ——- Ông chủ Ôn, chắc ông không quên năm năm trước, công ty của ông thiếu chút nữa bị hủy trong tay tôi chứ.” Nhìn vẻ mặt không hiểu đầu đuôi của Ôn Thăng Hòa, Lâm Tuyển không nhanh không chậm nói, “Khi đó chính ông đã đuổi đứa con mà ông nói là coi như con gái ruột ra khỏi nhà, tôi nhất thời chướng mắt, liền thuận tay lôi kéo một chút. Tôi nhớ, tôi có sai người nhắn lời cho ông, đây chẳng qua chỉ là một bài học, đáng tiếc, ông vẫn không hề hối cải.”

Ôn Thăng Hòa ôm ngực, rơi vào hỗn loạn cực độ, trợn mắt há mồm: “Này… điều này sao có thể.”

Lúc ấy ông ta quả thực có nhận được lời nhắn, bảo ông ta hãy đối xử tử tế với người nhà, nhưng lúc đó ông ta một lòng nghĩ đến chuyện cứu công ty, còn hơi đâu mà suy nghĩ xem chuyện hoang đường này ở đâu ra.

Lâm Tuyển thưởng thức vẻ mặt đặc sắc của ông ta, tâm trạng giống như tốt lắm: “Tôi có thể hủy diệt ông một lần, thì cũng có thể hủy diệt ông lần thứ hai.” Hắn ưu nhã đứng dậy, ngắm nhìn xung quanh, “Ngôi nhà này cũng sẽ nhanh chóng được gán nợ cho tôi, các người thu xếp một chút, sớm dọn ra ngoài đi.”

Mẹ Ôn chợt thấy hoa cả mắt, dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên ghế sa lon, đau đớn kêu rên liên tiếp.

Ôn Thăng Hòa tức đến hỏng người, cơn giận xộc vào tim, gầm thét về phía Lâm Tuyển: “Mày! Lâm Tuyển, mày quả nhiên là đứa lòng dạ độc ác. Ôn Nhung có biết mày làm vậy không, nó ở đâu, nó sẽ không đồng ý, chúng tao nói thế nào cũng đã làm cha mẹ nuôi nấng nó hơn hai mươi mấy năm! Bây giờ nó vẫn còn mang họ Ôn.”

“Là cha mẹ sẽ lợi dụng con gái mình đi quyến rũ đàn ông? Trực tiếp bán con gái đổi lấy tiền? Không phải ruột thịt thì có thể ra tay ác độc hơn một chút!” Lâm Tuyển mắt nhìn xuống Ôn Thăng Hòa, “Cũng là bởi vì các người nuôi nấng cô ấy hai mươi ba năm, cô ấy mới nhẫn nại đến hôm nay. Nhưng giờ thì không cần nữa, các người không cần đi tìm cô ấy, cô ấy biết mình không phải là người của cái nhà này, đương nhiên sẽ không tiếp tục ngu ngốc nữa.”

“…Tiểu Nhung biết?” Ôn Thăng Hòa quá sợ hãi.

Ôn Tuyết cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng hốt, thì ra Ôn Nhung đã nói thật.

“Trước không nói chuyện Ôn Nhung, ông chủ Ôn, trong một giây ông quyết định giúp Lâm Nham đối phó với tôi, ông nên biết sẽ có ngày hôm nay. Chuyện này cũng giống như cá cược vậy, chọn sai đội, chỉ có thể trách chính bản thân ông. Về phần cô, Ôn nhị tiểu thư.” Lâm Tuyển nghiêng đầu, đường cong trên gương mặt tuấn tú sắc bén, “Người lớn, phải biết chịu trách nhiệm với hành vi của chính mình. Con đường này là chính cô chọn lấy, tôi sẽ không tố cáo hành vi của cô và Văn Lam với pháp luật, nhưng tin tôi đi, sau mười năm, hai mươi năm, hoặc là ba mươi năm nữa, tôi sẽ cho cô biết mùi vị hai bàn tay trắng khó quên đến mức nào.”

Ôn Tuyết giống như người đang chết chìm không cách nào hít thở nổi, bị người thắt cổ, ánh mắt trợn to, nửa là hoảng sợ, nửa là suy sụp, mặt mũi ảm đạm, lảo đảo muốn ngã.

“Lâm Tuyển, anh rốt cuộc muốn làm gì!”

Lâm Tuyển bước tới cửa, dừng lại, nhẹ nhàng cười nói: “Từ từ sẽ đến, không vội, tôi rất kiên nhẫn, sẽ để các người được hưởng thụ quá trình này từng chút một.”

“Tại sao!” Ôn Tuyết đột nhiên giống như phát điên vọt tới trước mặt hắn, nắm lấy cổ áo hắn, mắt đỏ ngầu, “Cô ta có cái gì tốt, tại sao ai cũng thích cô ta! Tôi mới là con gái ruột nhà này, cô ta vốn không thuộc về cái nhà này, tại sao lại muốn đoạt đồ của tôi, tất cả những gì tôi quan tâm, tôi thích, cô ta đều muốn giành với tôi, còn làm bộ như vô tội lắm, tôi nhìn mà buồn nôn, các người mù hết rồi sao! Là cô ta bảo anh làm như vậy, đúng không! Tôi chẳng qua chỉ tranh thủ những gì thuộc về tôi, lúc đó chẳng phải anh cũng vậy sao, không chừa thủ đoạn nào đạt đến mục đích, vậy thì tôi có lỗi gì chứ?!”

Lâm Tuyển gảy từng ngón tay của Ôn Tuyết ra, phẩy phẩy cổ áo, ánh mắt nhìn cô ta giống như đang nhìn một kẻ thần kinh: “Không chừa thủ đoạn nào đạt tới mục đích, không trả giá thật lớn thì không thú vị. Cô đã làm gì với Ôn Nhung, tôi sẽ giúp cô ấy đòi lại gấp mười lần.”

Ôn Tuyết sợ hãi run rẩy đôi môi: “Anh vô sỉ!”

“Nói hay lắm.” Lâm Tuyển nhếch môi, “Tôi rất vô sỉ.”

——————————————————————————-

Lâm Tuyển túm Lâm Giám Phi mới đến châu Phi về nước, Lâm Giám Phi đáng thương hai ngày liền thay đen đổi trắng, đổi trắng thay đen, giống như liều mạng chạy qua chạy lại giữa hai đại lục Á Phi, huyết áp hết tăng rồi lại tăng, vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến phòng làm việc của Boss lớn, đem cái đầu như không phải của mình trở về, một mực cung kính chờ xử lý.

“Cho cậu một cơ hội, tìm cô ấy.”

Lâm Tuyển nói như vậy, Lâm Giám Phi nhất thời cả người chấn động, nhanh chóng lĩnh mệnh.

Song, năm ngày qua đi, Lâm Giám Phi mở to một đôi mắt thỏ, thấp thỏm báo cáo: “Cô giáo Ôn không ra nước ngoài, trên ghi chép đăng ký xuất nhập cảnh không có tên của cô ấy. Nhưng có thể xác nhận là cô ấy không còn ở thành phố Z này, vẫn còn đang điều tra.”

Quả nhiên cao chạy xa bay sao?

Lâm Tuyển mặt lạnh nói: “Tiếp tục điều tra.Tra không được, cậu cũng không cần quay về nữa, vĩnh viễn sống nốt nửa đời sau ở châu Phi đi.”

Sau khi Lâm Giám Phi hoảng hốt lui xuống, Bành Duệ đứng một bên thở dài: “Đã đi hỏi cái cô Đoạn cô nương kia chưa?”

Lâm Tuyển liếc anh ta một cái.

Bành Duệ ngầm hiểu trong lòng: “Cho dù biết cũng không nói cho anh biết.” Anh ta bước tới cạnh Lâm Tuyển, rút một điếu thuốc đưa ra.

Lâm Tuyển liếc mắt qua, vừa định nhận lấy, chợt thả tay xuống: “Không cần.”

Bành Duệ nhún nhún vai, tự mình hút, thở ra một ngụm khói trắng, nói: “Anh định làm thế nào? Đuổi theo? Anh vừa mới tiếp nhận Lâm Thị, bên Lâm Nham kia còn chưa chịu từ bỏ đâu.”

Bầu trời ngoài cửa sổ không có lấy một ánh sao, trong phòng làm việc chỉ có ánh sáng của chiếc đèn bàn, Lâm Tuyển chính là một kẻ kỳ dị như vậy, giống như thích màu trắng muốn chết, nhưng lại cố tình quen giấu mình trong bóng tối, hòa làm một thể với màu đen, sau đó trầm mặc, suy tư.

Thấy hắn không nói lời nào, Bành Duệ đã quá quen, tiếp tục nói một mình: “Tôi không thể không nói, anh ngốc quá chừng, chuyện này anh mà cẩn thận tra xét thêm chút nữa thì đã không đến tình trạng ngày hôm nay, không giống anh chút nào.” Bành Duệ suy nghĩ một chút, lại nói, “Không đúng, đúng là anh, càng để ý lại càng cố chấp, một chuyện nhỏ xíu cũng sẽ bị kích thích, hoàn toàn đánh mất lý trí. Lâm Tuyển à Lâm Tuyển, tôi quen biết anh nhiều năm như vậy, cái tật xấu này của anh sao càng ngày càng nặng thế? Nhớ năm đó mẹ anh… Không nhắc đến mẹ anh, nói tôi đi, tôi bị anh đánh cho nằm viện hai tháng, giờ lại mắc phải tật xấu đó rồi!”

“Tôi không biết.” Lâm Tuyển hít một hơi, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía xa xăm, “Tôi vừa mới nghe Lâm Giám Phi nói cô ấy gửi email cho Ôn Thăng Hòa, lúc ấy đầu óc tôi trống rỗng, tâm trạng có chút mất khống chế.”

“Trời, thế mà gọi là có chút mất khống chế. Anh rất thích cô ấy, nhưng lại không biết cô ấy cũng thích anh, đúng không.” Bành Duệ than thở, “Tôi biết trước kia anh đã để ý đến cô bé này rồi, nhưng mà đến tột cùng anh thực sự thích cô ấy từ khi nào? Không đến nỗi vừa thấy đã yêu chứ, khi đó cô nhóc nhà anh còn là loli, nhìn giới tình còn mơ hồ nữa là. Vẫn là sau lần xem mặt mới thích?”

Lâm Tuyển lắc đầu, sắc mặt hơi thả lỏng một chút, cười cười: “Tôi không biết, chắc không sớm như vậy, khi đó tôi chẳng qua là cảm thấy cô ấy rất giống tôi, còn sống tốt hơn tôi.”

Ôn Nhung vừa vặn trái ngược lại với hắn, giống như rất thích màu đen, lại nguyện ý phơi bày bản thân dưới ánh nắng mặt trời, phảng phất trắng đến trong suốt, không được người nhà quan tâm cũng không sao, sống vì bản thân mình, tinh thần luôn luôn mạnh mẽ phấn chấn.

“Giờ lấy lại tinh thần, cũng rất thích.” Hắn chợt ngưng cười, “Nhưng cô ấy nói đây là ham muốn chiếm hữu của tôi.”

“Cô ấy nói đâu có sai, Lâm Tuyển, anh đúng là không biết yêu thương, chuyện tình cảm không phải là anh nói anh thích là được, trừ phi là anh thầm mến, nhưng anh lại muốn ở chung với người ta, vậy thì không phải là chuyện của một phía nữa, anh phải để đối phương biết, còn phải dùng đúng phương pháp. Anh không thể cứ nhận định trong lòng người ta là của anh, thì cứ dựa theo ý của mình muốn làm gì thì làm. Cường thủ hào đoạt cũng là một cách, nhưng anh xem hậu quả thế nào, cô ấy ngay cả hận cũng đã nói ra.”

Lâm Tuyển đột nhiên quay đầu lại, Bành Duệ nhả ra một ngụm khói, nói: “Trừng tôi cũng vô ích, tôi nói toàn là sự thật, anh quá thất sách, sao có thể dùng sức mạnh được, chuyện đó tổn thương phụ nữ đến mức nào chứ, không chừng sẽ thành bóng ma tâm lý cả đời.”

“Trừ chuyện đó, tôi còn làm sai một chuyện. Cô ấy không phải người nhà họ Ôn, cô ấy với người cô ấy thích là anh em.” Lâm Tuyển đặt tay trái lên thạch cao, xúc cảm lạnh như băng, “Tôi không muốn để cô ấy tiếp xúc nhiều với Phó Tô, chính là sợ cô ấy sẽ biết sự thật này, nhưng cuối cùng, tôi lại chính miệng nói cho cô ấy biết.”

Trong cặp mắt cô tràn ngập sợ hãi, còn có kinh hoàng, ngay cả kêu đau cũng quên mất.

Bành Duệ bóp trán, im lặng: “Anh thật đúng là… tự làm bậy không thể sống. Nhưng mà, anh chịu nhận sai? Chịu nhận sai là tốt rồi. Người anh em,” Bành Duệ vỗ vỗ vai Lâm Tuyển, nghiêm mặt nói, “Đuổi theo đi, nói cho cô ấy biết, anh rất thích cô ấy, hai người đã sớm gặp qua mấy lần, anh vẫn luôn chú ý cô ấy trưởng thành, sau đó, dùng tất cả các cách để khiến cô ấy hồi tâm chuyển ý.”

Lâm Tuyển cúi đầu nhìn túi giấy bên cạnh bàn, vẻ mặt khó xử.

Ba ngày sau, giữa đêm khuya, một cú điện thoại của Lâm Giám Phi gọi tới lôi Lâm Tuyển từ trên giường dậy: “Em tra ra rồi.”

“Nói.” Lâm Tuyển lúc này cực tỉnh táo, nghe một lúc, chợt nheo mắt lại, “Sao cô ấy lại đến chỗ đó, tôi biết rồi.”

Lâm Tuyển cúp điện thoại, cẩn thận suy nghĩ lại, đến đó quả thực phù hợp với tính cách của cô, ngoài dự đoán, hợp lẽ phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.