Gia Cát Linh Ẩn

Chương 249: Chương 249: Hai hổ tranh chấp




“Thích một người là sai sao?”

“Thích một người không sai, sai chính là làm chuyện ngươi không nên làm!” Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, “Như Nguyệt, lần này ngươi muốn lấy mạng của ta, đừng trách ta không để ý đến tình cảm tỷ muội!”

“Ngươi…” Cảm thấy được ác ý của nàng, Như Nguyệt lui về sau vài bước, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, “Ngươi muốn giết ta? Gia Cát Linh Ẩn, ngươi là tiện nhân độc ác, nhất định sẽ gặp báo ứng! Cứu…”

Kinh Phong bỗng nhiên xuất hiện, điểm vào huyệt câm của Như Nguyệt, khiêng nàng vào trong đình.

“Kinh Phong, ngươi xoay người sang chỗ khác!”

Gia Cát Linh Ẩn cởi áo choàng, tráo đổi với Như Nguyệt, sau đó đặt nàng ta ngồi trên ghế đá.

Biết được ý đồ của nàng, Như Nguyệt sợ hãi không thôi, thân thể kịch liệt run rẩy, nhưng động cũng không động được. Trong mắt tràn đầy nước mắt, đáng thương mà nhìn Gia Cát Linh Ẩn.

“Đừng nhìn ta như vậy, nước mắt của ngươi chẳng đáng tiền! Sớm biết có ngày hôm nay lúc trước hà tất phải làm? Xuống dưới kia gặp Gia Cát Hồng Nhan, thay ta gửi lời hỏi thăm đến tỷ ấy! Kinh Phong, chúng ta đi!”

Hai người cũng không đi xa mà là đi đến một chỗ kín đáo, núp vào.

Quả nhiên, không lâu sau đó chỉ thấy Lưu Vân cùng Cẩm Vân lén lút đi vào hậu viện, trong tay hai người cầm hai thanh kiếm sáng loáng. Nhìn thấy ‘Vương phi’ ngồi trong đình, không chút nghĩ ngợi liền một kiếm đâm tới.

“Xoẹt!” Hai thanh kiếm đồng thời xuyên qua thân thể Như Nguyệt.

Máu tươi phun tung tóe lên người hai người, hai người cười đắc ý.

“Vương phi nương nương, xin lỗi, người muốn ngươi chết nhiều lắm.” Lưu Vân nói.

“Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì mà độc chiếm sủng ái của Vương gia?”

“Chỉ bằng ta là Vương phi!” Phía sau hai người đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, “Lưu Vân, Cẩm Vân sát hại Trắc phi nương nương, bắt lại cho ta”

“Vương phi…” Lưu Vân xoay người, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn đang đi về phía mình, “Ngươi… Ngươi không phải đã…”

“Bịch!” Thi thể Như Nguyệt ngã xuống đất, các nàng mới nhìn rõ khuôn mặt của người nọ, hóa ra là Trắc phi! Trắc phi vì sao lại mặc quần áo của Vương phi?

“Ta vẫn chưa chết, không cần phải sợ!”

Ưng tổng quản trói hai người lại, “Nương nương, xử trí hai người này như thế nào?”

“Nếu là người Hoàng hậu nương nương ban cho Thất gia, vậy thì cứ giao cho nương nương xử lý, tránh để ta phá hoại thanh danh của mình. Ưng tổng quản, làm phiền người đưa hai ả vào trong cung. Trắc phi nương nương ngoài ý muốn gặp chuyện bỏ mình, an táng cho thật tốt!”

“Dạ, nương nương!”

Lưu Vân cùng Cẩm Vân bị đưa đến Dịch Khôn Cung, Hoàng hậu để che đậy cho bản thân mình liền hạ chỉ ban chết cho hai người kia. Ra tay với Thất vương phủ đúng là rất khó.

Mấy hạ nhân mang thi thể Như Nguyệt đến linh đường, Gia Cát Linh Ẩn xa xa đứng nhìn, trong mắt mang theo tia sáng. Vốn là tỷ muội ruột thịt, há tất phải đấu đến sứt đầu mẻ trán như vậy.

“Linh nhi, sao vậy?”

Quay đầu lại nhìn Như Phong, trên mặt nàng hiện lên lo lắng: “Đại ca, sao lại rời giường? Không vào nghỉ ngơi cho tốt đi?”

“Ta muốn hít thở không khí cho nên ra ngoài một chút. Linh nhi có tâm sự?”

“Đại ca…” Gia Cát Linh Ẩn thở dài, chỉ vào cỗ thi thể kia, “Đó là Như Nguyệt, Như Nguyệt đã chết. Nó muốn giết muội…. Đại ca, huynh trách muội không?”

“Linh nhi, muội chịu khổ rồi.” Như Phong cái gì cũng không nói, yên lặng cùng nàng tiếp nhận mọi chuyện. Nếu không phải Như Nguyệt không biết thu liễm thì muội muội nhất định sẽ không xuống tay với muội ấy.

Đối với biến cố của phủ Thừa tướng, hẳn là nàng có cảm xúc lớn nhất.

Gia Cát Linh Ẩn đi vào trong thư phòng, mơ mơ màng màng mà tựa vào ghế ngủ trong chốc lát.

“Cốc cốc!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Tỉnh lại, nàng xoa đầu có hơi đau nhứt, “Vào đi.”

A Cần bưng một chén cháo, “Vương phi, người không dùng bữa tối, ăn ít cháo đi.”

“Để đó đi, lát nữa ta ăn.”

Thấy A Cần còn chưa đi, Gia Cát Linh Ẩn nhìn bà, “A Cần, còn có việc gì?”

A Cần dừng một chút, “Không… Có… Vương phi, nô tỳ muốn nói với người, nhưng không chắc chắn là có thật hay không.”

“Chuyện gì?”

“Về Tĩnh quý phi.”

“Tĩnh quý phi?” Mẹ đẻ của Sở Lăng Thiên? Nàng lập tức ngồi thẳng dậy.

A Cần nhìn ra ngoài, đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, nhỏ giọng nói, “Có thể Tĩnh quý phi không phải bị bệnh mà chết.”

“Nói rõ xem nào!”

“Khi đó nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ, phụ trách việc mang vật phẩm cho các nương nương. Có một lần mang trâm cài đến cho Chu quý phi, vô tình nghe được đoạn đối thoại của Chu quý phi cùng Chu Thừa tướng. Chu quý phi nói: Nếu ả ta đã chết thì không cần giữ lại Liên Thương Tĩnh nữa. Chu Thừa tướng nói: Để cho ả sống thêm hai ngày nữa thì giết ả. Nô tỳ nghe được liền mau chóng lui ra ngoài.”

“Lúc nô tỳ trở về đã suy nghĩ rất nhiều, có chỗ nào đó không thích hợp. Sau đó nô tỳ mới nghĩ ra, Tĩnh quý phi đã qua đời được nửa tháng, nhưng mà nghe ý tứ của bọn họ thì rõ ràng là quý phi còn sống.”

“Đã chết, còn sống?”Gia Cát Linh Ẩn nắm lấy chỗ mấu chốt, “Cũng chính là Tĩnh quý phi thực sự chết trong tay Chu quý phi cùng Chu Thừa tướng? Vậy Tĩnh quý phi đã chết kia là như thế nào?”

“Đây cũng là chỗ mà nô tỳ nghi hoặc, thời điểm nhập liệm nô tỳ cũng ở đó, nằm trong quan tài kính rõ ràng là Tĩnh quý phi.”

“Ta biết rồi, A Cần, cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết chuyện này.”

“Vương phi nương nương cứu nô tỳ một mạng, chuyện này có là gì đâu. Nhưng mà không biết có giúp được người chuyện gì không.”

“Ừ, chuyện này ta sẽ điều tra cẩn thận, ngươi còn có chuyện khác sao?”

“Tiện thể Lão Liên bảo nô tỳ nhắn lại, nói rằng cha con Chu gia đã nhiều ngày nay vào trong cung. Còn có Hoàng thượng hình như có ý tứ hôn cho tướng quân Như Phong cùng Quận chúa.”

“Tứ hôn?” Tin tức tốt như thế, “Hoàng hậu nương nương không phản đối sao?”

“Là do Hoàng hậu nương nương đề nghị. Nô tỳ thấy chuyện vui của tướng quân Như Phong sắp tới rồi.”

“Ta biết rồi, có tin tức gì lập tức đến nói cho ta biết.”

“Vâng, Vương phi nương nương, không còn chuyện gì nữa thì nô tỳ xin cáo lui.”

“Ừ, ngươi lui xuống đi.”

Gia Cát Linh Ẩn có chút đăm chiêu ăn cháo, cái chết của Tĩnh quý phi chẳng lẽ không đơn giản như vậy? Nếu theo như lời A Cần nói, trong đó có âm mưu của người khác. Chu quý phi, Chu Thừa tướng…

Thần cung, chẳng hiểu vì sao tim Chu quý phi cứ đập thình thịch.

“Nương nương, Thừa tướng đại nhân cầu kiến.”

“Mời Thừa tướng vào.”

Chu Lâm Quân tiến vào nhìn thấy sắc mặt Chu quý phi có chút không tốt, “Nương nương thấy không khỏe sao?”

“Không sao, cha, tối hôm qua con mơ thấy Liên Thương Tĩnh.”

“Ả ta?” Sắc mặt Chu Lâm Quân thay đổi. “Chẳng qua chỉ là một người chết thôi mà, có gì phải sợ. Không sao đâu.”

“Con giống như cảm thấy được, có chuyện lớn gì đó sắp phát sinh.”

“Người đã chết lâu như vậy rồi còn có thể có chuyện gì? Con đừng dọa chính mình.”

“Hy vọng là như vậy.”

Qua nửa tháng, thương thế của Như Phong đã tốt hơn nhiều liền tiến cung bẩm báo. Kỳ quái chính là Hoàng thượng không hề đề cập đến chuyện cấm quân.

Dịch Khôn Cung, Trần Cẩm Phàm ngồi bên cạnh Hoàng hậu, “Nương nương, truyền Cẩm Phàm tiến cung là có chuyện gì?”

“Đương nhiên là chuyện tốt.” Hoàng hậu cười cười, “Bản cung đã thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho con cùng tướng quân Gia Cát Như Phong!”

“Thật…. Thật sao?” Vẻ mặt Trần Cẩm Phàm vui sướng, “Thần nữ cảm tạ nương nương.”

“Nha đầu nhà ngươi, khách khí như vậy làm gì? Chúng ta đều là người một nhà, ta là cô cô của con. Tướng quân Như Phong tuấn tú lịch sự, lại là tướng quân anh dũng thiện chiến, cùng con thật đúng là trai tài gái sắc.”

“Đa tạ cô cô.”

“Phàm nhi, cho dù thành thân con cũng không được quên mình là người của Trần gia, vinh quan của Trần gia chính là vinh quang của Thái tử. Cũng giống như vậy, vinh quang của Thái tử thì người Trần gia cần phải sống chết bảo vệ.”

“Phàm nhi cẩn tuân lời dạy, nhưng mà đại ca Như Phong không phải người Trần gia, cô cô không nên làm khó chàng.” Trần Cẩm Phàm thập phần trí tuệ, nghe qua đã hiểu ý đồ của Hoàng Hậu.

“Con nói lại những lời này với tướng quân Như Phong là được rồi.” Bà tin tưởng Gia Cát Như Phong sẽ không thể ngu ngốc đến mức không rõ tình hình được.

Trần Cẩm Phàm cười lạnh, nàng nguyện ý vì Trần gia mà nỗ lực, nhưng không thể để cho Như Phong hy sinh như vậy được.

Ngày thứ hai, Sở Kim Triêu đã xuống chỉ, tứ hôn cho Như Phong cùng Trần Cẩm Phàm. Phủ mới của họ Gia Cát đã xây xong, thương thế của Như Phong cũng tốt hơn nên liền dọn về nhà mới. Phủ Gia Cát Thừa tướng trước kia đã bị cỏ dại mọc um tùm.

Đối với tin tức trong quân, tin tức Sở Lăng Thiên có chút nhanh nhạy hơn. Lúc y hồi phủ, Gia Cát Linh Ẩn liền hỏi y là có tin tức không.

“Chu Nham đã trở lại. Phụ hoàng tạm thời gác lại chuyện này. Người muốn chọn một trong hai người Chu Nham cùng đại ca.”

“Chu Nham?” Chu Lâm quân có đứa con lớn có danh xưng là tiểu chiến thần, danh tiếng ở trong quân gần bằng Sở Lăng Thiên, “Đại ca phải được chức vị này! Nếu Chu Nham nắm giữ cấm quân thì thật là đáng sợ! Thế lực Chu gia càng lúc càng lớn, Hoàng thượng không cố kỵ sao?”

“Chu quý phi vừa mới sinh hạ long tử, được phụ hoàng sủng ái, bà ta nhất định hết sức lợi dụng dịp này.”

“Đại ca đâu?”

“Huynh ấy trở về luyện kiếm.”

“Huynh ấy điên rồi sao? Trên người huynh ấy còn bị thương.”

“Huynh ấy cùng phụ hoàng đánh cuộc với nhau, Chu Nham cùng huynh ấy, ngày mai tỷ thí võ công một trận, ai thắng sẽ đạt được quyền thống lĩnh cấm quân.”

“Đại ca có thương tích.”

“Nhưng đây là cơ hội duy nhất.”

Gia Cát Linh Ẩn im lặng, không biết nói cái gì nữa. Chu Nham võ công cao cường, hơn nữa trên người Như Phong có thương tích, không thể nghi ngờ là Như Phong sẽ thua.

“Hay là, chúng ta có thể đề nghị phụ hoàng ngoài luận võ còn thêm vào tỷ thí khác.”

Đây đúng là suy nghĩ trong lòng Gia Cát Linh Ẩn, nhưng phải nói như thế nào để Hoàng thượng tiếp nhận đề nghị này thì cần phải nghĩ cách, “Chỗ Hoàng thượng giao cho ta.”

Hôm sau, Gia Cát Linh Ẩn giả trang thành Đại tiểu thư cửa hiệu Linh Thiên tiến cung diện kiến. Sở Kim Triêu nhiệt tình khoản đãi nàng, từ trên người nàng ông có thể tìm được cảm giác Gia Cát Linh Ẩn. Ông im lặng nghĩ, nếu Sở Lăng Thiên cũng có thể cưới Đại tiểu thư vào Thất vương phủ thì quá viên mãn. Nhưng mà ngẫm lại, Tam nha đầu là cái bình dấm chua.

“Việc buôn bán của Đại tiểu thư thế nào?”

“Nhờ có Hoàng thượng chiếu cố, không có trở ngại gì. Dân nữ nghe nói hôm nay Chu tướng quân cùng Gia Cát tướng quân sẽ có một trận đấu võ, thật rất chờ mong, hai người đều anh dũng, không biết ai sẽ thắng đây?”

“Không nghĩ tới tin tức truyền đi nhanh như vậy. Hai người bọn họ trẫm đều xem trọng, lớp trẻ quả thực khiến trẫm rất vừa lòng. Nếu Đại tiểu thư có hứng thú có thể đến xem.”

“Nhất định… Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?”

“Đứng đầu một quân chỉ có võ công cao cường e rằng chưa đủ. Hai quả đấm khó địch lại bốn tay, mấy lần đối mặt với quân địch của mình thì cung tên bên mình vẫn có thể ngăn được địch. Có lối suy nghĩ nhạy bén cũng vô cùng quan trọng.”

“Ừ, Đại tiểu thư nói rất có lý, không biết tiểu thư có cao kiến gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.