Gia Cát Linh Ẩn

Chương 226: Chương 226: Tiện nhân, ta giết ngươi




“Ngươi còn ngụy biện!” Trương hoàng hậu thấy dáng vẻ của Gia Cát Linh Ẩn, nhịn không được phẫn nộ quát, “Bản cung đã điều tra rõ ràng, trên đường cung nữ mang lễ phục đến cho bản cung, ngươi đã cầm bộ lễ phục ấy, nhất định là lúc đó, ngươi đã động tay vào lễ phục. Vốn định hại bản cung, kết quả là hại Mộ Vân. Hoàng thượng, Thất vương phi có ý đồ mưu hại bản cung, theo luật lệ, phải ban chết!”

“Hoàng hậu nương nương, chuyện này rất hệ trọng, nên tra rõ ràng rồi hẳn nói.” Sở Lăng Thiên nắm lấy tay của Gia Cát Linh Ẩn, ban chết cho nữ nhân của y, còn chưa có ai có được bản lĩnh này.

“Sự tình đã rất rõ ràng!” Hoàng hậu chỉ vào tiểu cung nữ quỳ trên đất, “Cung nữ này đã khai rõ ràng với bản cung, Thất vương phi, ngươi còn có gì để nói?”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười: “Con quả thật có lấy lễ phục của Hoàng hậu nương nương, nhưng mà con chẳng động gì đến nó cả, chỉ là đổi bộ lễ phục trên người con thôi. Nếu không đổi, người bị lửa thiêu chắc chắn là con. Không phải con nên hoài nghi, có người muốn gây bất lợi cho con?”

“Đang yên đang lành, ngươi đổi lễ phục làm gì? Rõ ràng trong lòng có ý xấu!”

“Bởi vì con cảm thấy bộ lễ phục con mặc không vừa người lắm, liền thử cái của Hoàng hậu nương nương, không ngờ lại vừa vặn như vậy. Đến cung của người, con vốn chuẩn bị nói với người chuyện này, lại đúng lúc thấy công chúa mặc nó rất vừa người, nên không nói nữa.”

“Nói xằng! Hoàng thượng, đừng nghe nó nói bậy!”

“Hoàng thượng, thần nữ cảm thấy chuyện này chắc hẳn phải tiếp tục điều tra thêm, bởi vì đây chưa phải là chân tướng. Thần nữ cảm thấy, có vài điểm đáng ngờ cần tra rõ hơn. Tại sao lại cấp cho thần nữ bộ lễ phục có mờ ám? Trên bộ lễ phục kia, có cái gì khác biệt? Hết thảy chuyện này, do ai ở đằng sau xúi giục, muốn đẩy thần nữ vào chỗ chết?”

Trương hoàng hậu cười lạnh: “Thất vương phi, ngươi đúng là biết nói xằng bậy lắm. Chân tướng chỉ có một, chính là người động tay động chân vào lễ phục của bản cung, đổi lễ phục gì chứ. Cái gì mà lễ phục cho ngươi có mờ ám, hoàn toàn là chuyện giả dối không có thật.”

“Hoàng thượng, cách nói của Linh nhi và Hoàng hậu không thống nhất, ta nghĩ, nếu con đã tra, không thể vì lời nói một phía của Hoàng hậu liền nhận định chuyện này do Linh nhi làm.” Thái thượng hoàng nói, “Đây là lần đầu tiên Linh nhi đến nước Đông Lan, nếu thực sự có người ra tay với nó, tuyệt không thể tha!”

“Phụ hoàng, nhân chứng vật chứng đều có…” Liên Thương Hải hơi khó xử, ông tình nguyện tin tưởng chuyện này là do Gia Cát Linh Ẩn làm.

“Bệ hạ…” Gia Cát Linh Ẩn nói, “Đối với chuyện may lễ phục lần này, ti y cục nhất định vô cùng xem trọng, nơi đó hẳn là có kích thước của mỗi người. Hơn nữa, con tin rằng, kích thước của mỗi người là khác nhau. Chỉ cần đem tất cả lễ phục ra đo kích thước lại một lần, đối chiếu với kích thước ban đầu, vậy thì bộ nào không có cũng có thể biết được, bộ con đổi đi có phải của Hoàng hậu nương nương hay không.”

“Vậy thì sao?” Trương hoàng hậu lạnh lùng hỏi.

“Vậy thì có thể chứng minh bộ lễ phục bị cháy đó vốn là của con, và có thể chứng minh có người đã động tay động chân lên nó. Tìm ra căn nguyên, tra hỏi những người phụ trách may lễ phục ở ti y cục nhất định có thể tra ra manh mối khác.”

“Còn có chuyện này?” Liên Thương Hải nhíu mày, Gia Cát Linh Ẩn nói có chuyện lạ, ông cũng có chút do dự, ông nói với nội thị bên người, “Ngươi đến ti y cục bảo người ở đó đưa toàn bộ kích thước của mọi người tới đây, còn có cung nữ phụ trách may lễ phục cho Thất vương phi, cũng gọi đến đây.”

“Đợi đã!” Thái thượng hoàng nói với một cô cô đứng cạnh ông, “Ngươi đi đi!”

Liên Thương Hải bất đắc dĩ lắc đầu, ý của Thái thượng hoàng là không tin ông.

Tay Trương hoàng hậu bấu chặt vào thành ghế, bà không ngờ Gia Cát Linh Ẩn lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, ngay cả chuyện này cũng có thể nghĩ đến. Nếu người của ti y cục không chịu nổi tra khảo, vậy không phải sẽ khai ra bà sao? Lần đầu tiên bà cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn còn chút may mắn, bà ở hậu cung tung hoành nhiều năm như vậy, không có lần nào mà không thoát được.

Người của ti y cục nhanh chóng thu thập hết tất cả lễ phục lại, Gia Cát Linh Ẩn cũng bảo Mộc Tê đưa lễ phục của nàng đến. Trải qua kiểm tra đối chiếu, bộ lễ phục của Gia Cát Linh Ẩn đúng là của Hoàng hậu. Còn bộ bị thiếu quả thực là của Gia Cát Linh Ẩn.

Cung nữ phụ trách may lễ phục quỳ trước mặt mọi người, toàn thân run rẩy.

Liên Thương Hải nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Ngươi nói xem, lễ phục của Thất vương phi, có đúng là có người đặc biệt dặn dò không? Thành thật trả lời cho trẫm.”

“Bẩm Hoàng thượng, một mình nô tỳ may hơn mười bộ, không xác định được bộ nào là của Thất vương phi. Nhưng có một bộ, chưởng ti đại nhân căn dặn nô tỳ, tất cả đường chỉ đều phải nhúng qua bột nhôm một chút.”

“Ngươi còn nhớ rõ kích thước bộ lễ phục ấy không?” Gia Cát Linh Ẩn hỏi.

“Dạ nhớ, bởi vì chưởng ti đại nhân cố ý dặn dò, cho nên nô tỳ đặc biệt để ý.” Nói xong, cung nữ nọ nói ra số đo nàng nhớ, đúng lúc hợp với kích cỡ của Gia Cát Linh Ẩn.

“Bột nhôm gặp lửa sẽ sinh nổ mạnh, đây là có người cố ý sắp đặt, mục đích chính là muốn lấy mạng của Linh nhi.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói, “Cữu cữu, chuyện này xin cữu cữu tra rõ!”

Liên Thương Hải cũng không ngờ được sự tình diễn biến thành như vậy, ông đâm lao đành phải theo lao, không tra, Sở Lăng Thiên và Thái thượng hoàng nhất định không chịu, tiếp tục tra, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Hoàng thượng, do dự cái gì? Nhất định phải tra ra ngọn ngành!” Sắc mặt Thái thượng hoàng vô cùng khó coi, yêu ai yêu cả đường đi mà, “Đưa chưởng ti đại nhân đến Hình bộ, nghiêm hình tra khảo.”

“Phụ hoàng…” Toàn thân Trương hoàng hậu run rẩy, “Con đi xem thử, con muốn đích thân tra khảo!”

“Không cần!” Thái thượng hoàng liếc Trương hoàng hậu, trong mắt có thâm ý, “Đợi kết quả là được rồi! Người của Hình bộ sẽ thẩm vấn!”

Trương hoàng hậu đành chịu, trở về chỗ ngồi bắt đầu nhấp nhổm bất an. Thời gian trôi qua, lòng bà càng lúc càng không yên, trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, bà chưa từng thấy khủng hoảng thế này. Nhìn vẻ trấn định lạnh lùng của Gia Cát Linh Ẩn, bà lại cảm thấy rùng mình.

“Hoàng hậu, nàng sao vậy? Thấy không khỏe ư?” Nhận thấy vẻ khác thường của Trương hoàng hậu, trong lòng Liên Thương Hải dường như đoán ra được gì.

“Không… Không có gì. Chỉ là lo lắng cho Mộ Vân, thần thiếp muốn đi xem nó.”

“Có ngự y ở đó, con đi cũng không giúp được gì.” Thái thượng hoàng nói, “Vẫn là giúp Mộ Vân tìm ra thủ phạm quan trọng hơn. Con ngồi đó đi, Mộ Vân có tin tức gì thì ngự y sẽ đến báo.”

“Dạ, phụ hoàng.” Tim Trương hoàng hậu đập mạnh, hai lần muốn rời đi đều không thực hiện được, bà đành ngồi xuống, đợi khoảnh khắc kia tới.

Hình bộ nhanh chóng truyền đến tin tức, chưởng ti của ti y cục khai rằng là Hoàng hậu dặn nàng làm vậy.

Sắc mặt Trương hoàng hậu thoáng trắng bệch, rốt cục cũng đến. Môi bà run rẩy, một câu cũng nói không nên lời!

“Tiện nhân!” Thái thượng hoàng tức giận đến run người, “Kẻ lòng dạ độc ác như ngươi, lại dám hãm hại Linh nhi, còn hại Mộ Vân biến thành như vậy! Hoàng thượng, mau đuổi tiện nhân này ra khỏi cung ngay!”

“Hoàng thượng, phụ hoàng, con không có! Thiếp không có!” Trương hoàng hậu quỳ xuống trước mặt Liên Thương Hải và Thái thượng hoàng, ngụy biện: “Thần thiếp không có làm gì. Chưởng ti nhất định là hãm hại thần thiếp.”

“Sao nàng ta có thể hãm hại nàng?” Liên Thương Hải vẻ mặt bình tĩnh, “Trước giờ trẫm chưa từng nghĩ, nàng lại là một người độc ác đến thế!”

“Hoàng thượng, là lỗi tại phụ hoàng, phụ hoàng đã cưới một người như thế cho con làm Hoàng hậu, phụ hoàng không còn mặt mũi để đi gặp tiên hoàng nữa.” Thái thượng hoàng vừa lắc đầu, vừa nói.

“Phụ hoàng, là nhi thần sơ suất! Người đâu, lãnh chỉ! Trẫm phế truất ngôi vị hoàng hậu của Trương Yến, biếm làm thứ dân! Lập tức trục xuất khỏi hoàng cung!”

“Hoàng thượng, Hoàng thượng!” Trương hoàng hậu gào lên đến tê tâm liệt phế, “Đừng mà! Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp nguyện nhận lấy trừng phạt. Cầu xin Hoàng thượng đừng phế thiếp, cầu xin hoàng thượng nể mặt Mộ Dương và Mộ Vân, tha cho thần thiếp một lần đi.”

“Ngươi còn dám nhắc đến Mộ Vân?” Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Liên Mộ Vân, Liên Thương Hải nổi cơn thịnh nộ, “Nếu ngươi còn dây dưa, trẫm không ngại ban cho ngươi ly rượu độc!”

“Hoàng thượng…” Trương hoàng hậu tuyệt vọng, bà nhìn Gia Cát Linh Ẩn, đột nhiên cầm thanh đao, vọt về phía nàng, “Tiện nhân, ta giết ngươi!”

Hành động của Trương hoàng hậu làm mọi người hoảng hốt, ngay khi thanh đao của bà sắp chạm đến ngực của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên đánh ra một chưởng, cơ thể bà như diều đứt dây bay về phía sau, ầm một tiếng, rơi xuống đất, trong miệng hộc ra ngụm máu. Trương hoàng hậu giật giật mấy cái, ánh mắt mở trừng nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nằm im.

“Cữu cữu, xin lỗi, mới vừa rồi nhanh quá, không có chừng mực.” Sở Lăng Thiên nói.

Liên Thương Hải thở dài, “Thôi, gian ngoan ngu xuẩn, là nàng tự tìm lấy, trách không được con!”

Trương hoàng hậu khi chết, đã bị gạch bỏ tên hoàng hậu, bởi vậy không có tang lễ phong quang, mấy nô tài dùng chiếu quấn lại, qua loa hạ táng. Bà tuyệt đối không ngờ, chỉ một nha đầu, phải lấy mạng của bà ra đổi.

Hôm sau, nhóm người Sở Lăng Thiên liền khởi hành quay về nước Lăng Nguyệt, lúc họ đi, Liên Mộ Vân còn chưa tỉnh lại. Thái thượng hoàng đưa họ một đoạn, mới lưu luyến hồi cung.

Họ trở về nước Lăng Nguyệt, người âu sầu nhất chính là Sở Lăng Hiên. Từ sau khi điện chủ Hắc Ám đến Đông Lan, thì bặt vô âm tín. Chuyện xảy ra ở nước Đông Lan càng không ngừng lan truyền đến nước Lăng Nguyệt, trong cuộc đấu võ, điện chủ Hắc Ám đã bị Sở Lăng Thiên giết chết. Lại nhìn thấy Sở Lăng Thiên lông tóc không tổn hao quay về Lăng Nguyệt, hắn tin điều đó là thật.

Sở Lăng Thiên, thân thủ của ngươi lại có thể phi phàm đến thế?

Trong khoảng thời gian này, thế cục ở Lăng Nguyệt cũng đã xảy ra một ít biến hóa, binh quyền thu hồi lại từ tay của Tiêu gia, Sở Kim Triêu giao cho Sở Lăng Dực. Vị trí thái tử của Sở Lăng Dực, nhìn như ngày càng vững chắc, nhưng Hoàng hậu lại chẳng thấy yên tâm, Sở Lăng Thiên vẫn là mối họa khiến bà đau đầu. Cuộc xung đột giữa Gia Cát Linh Ẩn và Trương hoàng hậu ở nước Đông Lan, bà cũng nghe một ít, nha đầu kia đúng là họa tinh.

“Tiêu Ôn, chuyện bản cung bảo ngươi đi tìm Gia Cát tứ tiểu thư, đã làm xong chưa?” Hoàng hậu hỏi.

“Nương nương, đã tìm được chỗ ở của tiểu thư Như Nguyệt.”

“Ngươi đưa nàng tiến cung, bản cung có biện pháp sắp xếp nàng vào Thất vương phủ.”

“Thất vương phi…”

“Bản cung nạp trắc phi cho Sở Lăng Thiên, nó dám có ý kiến!”

Ngày hôm sau, khi Gia Cát Linh Ẩn tiến cung thỉnh an, nhìn thấy Như Nguyệt ở trong cung của Hoàng hậu, ngoại trừ nàng ta ra, còn có hai nữ nhân da ngăm đen, thân hình thô kệch cũng ở đó.

“Tam nha đầu, ở Đông Lan có quen không?” Hoàng hậu biết chuyện nàng gặp phải ở nước Đông Lan, còn cố ý hỏi.

“Cũng quen.” Gia Cát Linh Ẩn ngắn gọn đáp.

“Trở về là tốt rồi! Thời gian con không ở đây, bản cung hơi nhớ. Đúng rồi, Tam nha đầu, con với Thiên nhi thành thân cũng hơn nửa năm rồi, sao bụng còn chưa rục rịch?”

“Con và Thất gia không gấp, từ từ sẽ đến.”

“Các con không gấp nhưng bản cung và Hoàng thượng gấp. Theo lý, chưa đến nửa năm phải có tin vui rồi chứ, có phải sức khỏe của con có vấn đề không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.