Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 248: Chương 248: Chương V70.2: Bí mật




Editor: MDL

Beta-er: Misery De Luvi

Sắc mặt Hoắc Dạ Chu tối sầm.

“Mặt cậu thối y như shit vậy.” Giọng nói lười biếng của Thời Nhất vang lên từ đằng sau.

Hoắc Dạ Chu nhìn hắn âm trầm.

Thời Nhất dựa vào lan can nhìn xuống đám nam sinh dưới sân bóng, bọn họ tràn trề nhựa sống, đoàn kết cùng nhau giàn đội hình. Một đám chơi bời ngỗ nghịch đã thay đổi thành thế này chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi. Nếu đó là lý do Mộc Như Lam bị điều từ thành phố K xa xôi đến thủ đô thì… Không thể không nói, mấy lão già đó quả thật giảo hoạt kinh khủng, mưu kế này đúng là tuyệt hảo.

Nhưng…

Ánh mắt lười biếng ẩn chứa sự sắc bén dừng lại chỗ Thời Ngũ làm thủ môn đội hai. Vẻ mặt Thời Ngũ vẫn mơ màng như có thể thiếp đi bất cứ lúc nào vì thiếu ngủ, cả buổi mới chớp mắt một cái, lúc này cậu đang khom người quan sát Tô Bắc Thiệu và Hạ Hỏa tranh bóng, dáng vẻ nom hết sức tập trung và còn pha chút khẩn trương.

Cũng được, nếu đây là ý nghĩa của cái hố thì hắn không ngại nhảy xuống đâu.

Thời Nhất liếc sang Hoắc Dạ Chu, môi nhếch một nụ cười thâm thúy. Kỳ thực hắn rất tò mò, một Hoắc Dạ Chu hiểu rõ tất thảy, một Hoắc Dạ Chu nhìn như nhã nhặn lý trí nhưng thật ra lại chính là kẻ ương bướng nhất trong ba vị thái tử, một Hoắc Dạ Chu không muốn kế thừa sự nghiệp quân sự của bố, khi đã biết Mộc Như Lam là kế sách mà người lớn dùng để thu phục bọn họ, hắn sẽ quyết định thế nào về con thú đang rục rịch trong mình đây? Thuận theo như Tô Bắc Thiệu và Hạ Hỏa, hay là tiếp tục ương ngạnh chống đối? Thật đáng trông chờ.

Lương Khâm Luân bị quay như chong chóng, liên tục thổi còi giơ thẻ đỏ thẻ vàng. Trong bóng đá thì nhân tố quan trọng như trọng tài hẳn không thể chỉ có một người, nhưng vì đây không phải thi đấu quốc tế mà chỉ là hai đội mượn bản chất trận bóng để chơi với nhau thôi, nên chỉ có mỗi mình anh ta đảm đương thôi. Vốn anh ta đang câu cá trong rừng trúc, thấy Mộc Như Lam dẫn học sinh xuống có vẻ vui nên mới tới hóng xem, ngờ đâu lại bị Mộc Như Lam bắt làm trọng tài. Vì thế dù có vượt giới hạn hay không, anh ta vẫn phải góp chân vào trận bóng này. Lương Khâm Luân tất tả chạy ngược chạy xuôi, thấy bóng tới là phải né vội, tóc tai lộn xộn cứ như vừa bị chà đạp một trận ra trò.

Chống cái hông già cỗi đã lâu không vận động, Lương Khâm Luân thở phì phò từng chập, thổi còi đến nỗi tắt thở, trời ơi, anh ta lười lâu quen rồi mà bây giờ lại bị bắt phải vận động kịch liệt… Khỉ gió! Phạm quy! Lại phạm quy nữa kìa!

“Đồ ngu! Giao bóng cho tôi!” Tô Bắc Thiệu đầu đầy mồ hôi vừa chạy vừa quát về phía Liễu Phong Phong đang bị người khác tranh bóng.

Liễu Phong Phong nghe vậy thì vội giao bóng cho Tô Bắc Thiệu, Tô Bắc Thiệu cười gian xảo dẫn bóng chạy ngược lại.

Hạ Hỏa tức hộc máu, “Liễu Phong Phong mày ngu vừa thôi chứ! Còn các cậu nữa! Bộ có tật thích tranh bóng của 3D hả?! Hắn cùng đội với mình cơ mà!”

Đều nằm trong đội lớp một, Liễu Phong Phong và hai thiếu niên vừa giáp công hắn lập tức 囧.

Hai thiếu niên: Ai bảo hồi trước thằng này làm phản, hại bọn họ nhất thời kích động muốn cướp bóng để lấy le với Mộc Như Lam. Mẹ nó, chỉ muốn đập chết thằng này! Tất cả là tại hắn!

Liễu Phong Phong: Ui, không ngờ mình lại vô thức nghĩ mình thuộc đội lớp hai. Mình đúng là một chàng trai tốt trọng tình trọng nghĩa.

Ngồi trên chiếc ghế đá cạnh sân, Mộc Như Lam cười dịu dàng nhìn các thiếu niên chơi bóng. Trời mây dày đặc không chút nắng, vậy mà giữa bầu không khí lạnh lẽo ấy, Mộc Như Lam vẫn thấy ấm áp như được tắm trong ánh mặt trời.

Thế giới này thật đẹp, những người lương thiện đáng yêu có thật nhiều.

Cô ấy nhìn nghiêng trông xinh xắn không thua gì chính diện, hàng mi cong dài tựa hai chiếc quạt nho nhỏ, hắt lên đôi mắt cô ấy một khoảng tối. Nhưng dù vậy cô vẫn có thể thấy rõ ý cười trong đôi mắt kia, không chút giả dối và ấm áp tựa mặt trời. Được đôi mắt này dõi theo, các thiếu niên dù mệt đến mấy cũng vẫn cảm thấy nhiệt huyết sục sôi.

Cô gái kì diệu, khoác trên người vầng sáng ấm lành có thể thanh lọc mọi hắc ám. Cô ấy khiến người ta khao khát muốn tới gần, muốn chiếm giữ, hay thậm chí là muốn hủy diệt.

Cô ấy, thật kì diệu mà cũng thật rắc rối.

Tô Trừng Tương đứng cách đó không xa nhìn Mộc Như Lam bằng ánh mắt vô hồn xen lẫn hốt hoảng, đôi mắt trên khuôn mặt xanh xao vẫn cay xè, cả chiếc áo khoác dày trục cũng không thể giấu đi thân hình gầy yếu.

Cô đã tự rời nhà mà không hề nói với Lục Tử Mạnh một tiếng. Cô biết, Mặc gia đang chuẩn bị nghi thức đính hôn cho Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam trong không khí tưng bừng, cả mẹ Lục cũng đã đến thủ đô phụ giúp từ hôm qua, ai nấy đều mừng rỡ khi Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam về cạnh nhau, bao gồm cả ông của cô và mẹ của họ.

Họ không hề biết mình yêu thầm Mặc Khiêm Nhân mười năm.

Bi ai biết bao, bởi đây đều là kết quả của việc giấu giếm, nỗi tự ti của cô làm cô mất hết mọi thứ, trong đó có sự ủng hộ của gia đình mà đáng lẽ phải dành cho cô.

Cô đã thua một cô gái mười sáu tuổi, không muốn thừa nhận cũng không được, cô ấy quá giỏi giang và có sức hút. Quan sát cô ấy nãy giờ, cô phần nào hiểu được nguyên nhân vì sao mình thất bại.

Cô hoàn toàn không có cái ấm áp, chân thành, thẳng thắn, tự tin của cô ấy.

Nhưng dù có thừa nhận Mộc Như Lam ưu tú thì Tô Trừng Tương cũng không cho rằng bản thân mình có gì thua kém, cô không được thiên phú như cô ấy nhưng cô có sự chăm chỉ cần cù mà. Tô Trừng Tương không cam lòng, nhưng cũng sẽ không tiếp tục cố chấp. Mặc Khiêm Nhân đã nói tới mức đó mà cô còn cố chấp thì chỉ sợ lão Tô và Tô Bắc Thiệu sẽ biết, cô không muốn họ phải mất mặt vì mình, mà Tô Trừng Tương cô cũng chưa đến nỗi phạm tiện như thế.

Mặc Khiêm Nhân ở bên Mộc Như Lam, cô không chúc phúc cũng không phá hoại, nhưng nếu có một ngày Mộc Như Lam rời bỏ Mặc Khiêm Nhân mà cô thì vẫn còn yêu hắn, vậy cô nhất định sẽ nắm chắc lấy cơ hội! Đã bỏ cơ hội một lần rồi, cô tuyệt đối sẽ không để có lần thứ hai!

Ánh mắt Tô Trừng Tương dần có thần trở lại, bàn tay đút trong túi áo khoác nắm chặt, đôi môi nhợt nhạt mím thành một đường thẳng. Cô từ từ xoay người chuẩn bị rời đi, nào ngờ lại thấy Lục Tử Mạnh đứng sau cô không xa.

Áo khoác của Lục Tử Mạnh cài lộn mấy nút, tóc anh hơi rối, ngực vẫn chưa hết phập phồng. Dù anh có giả bộ bình tĩnh ra sao thì dưới con mắt của một nhà tâm lý học, sự vội vàng lo lắng của anh vẫn quá rõ ràng.

Trong lòng bỗng dâng trào một cảm xúc phức tạp không sao tả xiết, thấy có lỗi nhưng lại không biết phải mở miệng xin lỗi thế nào. Cô đã quen được hưởng sự bao dung và quan tâm chưa bao giờ thay đổi của anh, thậm chí khi biết anh thích mình, cô một mặt từ chối nhưng một mặt vẫn trơ trẽn để anh hy sinh vì mình, đã thế còn yêu cầu anh phải hứa hẹn. Thật quá sức ích kỷ, quá sức đê tiện. Điểm này chẳng những không thay đổi vì học tâm lý học mà trái lại còn làm cô giỏi về lợi dụng hơn.

Chuyện Mặc Khiêm Nhân rõ ràng không phải lỗi của anh, vậy mà anh vẫn bị cô trút hết mọi tội lỗi.

Tô Trừng Tương giật giật cánh môi, cô còn chần chừ chưa kịp mở miệng thì Lục Tử Mạnh đã lên tiếng trước, giọng anh nhẹ nhàng, “Có muốn đi ăn món takoyaki mà em thích nhất không?”

Tô Trừng Tương nghe mà ứa nước mắt, cô cắn môi nghẹn ngào, “Xin lỗi…”

Trong một thoáng, Lục Tử Mạnh cảm thấy vì cô ấy mình làm gì cũng đáng.

Kìm lại mong muốn lao đến ôm cô, Lục Tử Mạnh đưa tay ra, cười tươi tuấn tú, “Đi nào.”

“Ừ!” Tô Trừng Tương mạnh tay lệt nước mắt đi rồi bước tới bên cạnh Lục Tử Mạnh nhưng vẫn không nắm tay anh. Người cô yêu nhất tổn thương cô sâu nhất, nhưng dù vết thương có sâu hơn nữa thì hắn vẫn là người cô yêu nhất, bởi vậy, cô không thể làm Lục Tử Mạnh ảo tưởng, không thể tiếp tục ích kỷ đê tiện như trước.

Lục Tử Mạnh thu tay lại một, trong mắt phảng phất chút chua xót.

Lục Tử Mạnh im lặng lái xe đưa Tô Trừng Tương vào nội thành, sau đó dừng lại ở một tiệm takoyaki nằm cạnh đường đi bộ. Đã hơi nguôi ngoai sau đoạn đường vừa rồi, Tô Trừng Tương ăn hết hai hộp mà vẫn chưa thỏa mãn, bột tiêu cay làm cô phẩy tay xuýt xoa, uống nước cũng không bớt, may sao trước đó trên xe Lục Tử Mạnh đã cho cô ăn lót dạ vài thanh socola với bánh bích quy và sữa, bằng không thể nào mấy ngày tới cô cũng bị xót bụng.

Một hồi lâu sau, Tô Trừng Tương hết cay rồi, tâm trạng thoải mái hơn, cảm xúc đối với Lục Tử Mạnh cũng khá, cách nói chuyện lại tự nhiên như xưa.

“Lục Tử Mạnh, anh nói thật đi, có phải anh cũng thấy Kha Như Lam rất giỏi phải không?” Thấy Lục Tử Mạnh định trả lời ngay, Tô Trừng Tương lập tức nhíu mày, “Đừng có nói dối, tuy em không được như anh Khiêm Nhân nhưng cũng đủ để tốt nghiệp thủ khoa.” Ý là nếu anh nói dối thì cô sẽ nhận ra ngay.

Biểu cảm của Lục Tử Mạnh đóng băng, tim anh thịch một cái. Tô Trừng Tương không nhắc chuyện cô là nhà tâm lý học còn đỡ, cô vừa nhắc là anh đã thấy mình tiêu đời. Vì chưa từng giấu giiếm được Mặc Khiêm Nhân chuyện gì nên anh khá nhạy cảm với những nhà tâm lý học, có cảm giác mình không thể nào qua mắt được họ, vì thế anh càng dễ chột dạ hơn so với khi chưa biết đối phương là chuyên gia tâm lý học.

Mà hễ nhắc tới Mộc Như Lam là Lục Tử Mạnh lại nghĩ ngay tới chuyện cô là kẻ thái nhân cách. Anh muốn giấu giếm điều đó nên trên mặt nhất định sẽ xuất hiện dấu hiệu khả nghi, trong mắt Tô Trừng Tương, biểu cảm cứng đờ của anh lúc này đã tố cáo chính anh.

“Anh định nói dối em hả?” Tô Trừng Tương trừng mắt.

Lục Tử Mạnh cứng nhắc lắc đầu, bụng nghĩ có lẽ mình nên kiếm cớ chuồn đi hoặc lấy cái gì đó che mặt mình lại không cho nhà tâm lý học ngồi đối diện tiếp tục nhìn.

Tô Trừng Tương nheo mắt, “Lục Tử Mạnh, anh giấu em chuyện gì thế? Chuyện về Kha Như Lam sao? Ồ, em nhìn thấy gì đây? Chột dạ sợ hãi? Anh sợ bị em phát hiện cái gì thế? Liên quan đến Kha Như Lam à?”

Lục Tử Mạnh đứng bật dậy, “Anh đi mua cho em ly trà sữa!”

Tô Trừng Tương cau mày nhìn theo Lục Tử Mạnh, vậy là sao? Chẳng lẽ Mộc Như Lam đang giấu một bí mật ghê gớm khác hẳn con người cô ấy? Mà bí mật đó, Lục Tử Mạnh biết?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.