Gia Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 145: Chương 145: V33.1: Đặt bẫy (1)




Trong lớp F không có ai là fan cuồng, đến cả fan của Đổng Tứ Hiên cũng không được mấy người, huống chi là loại ngôi sao mới nổi như Bạch Tố Tình? Cô ta cứ muốn đến chào hỏi Đoạn Nghiêu, gia tăng một chút cảm giác tồn tại thôi.

Tiếng chuông vang lên, đồng nghĩa với việc cuộc thi bắt đầu, toàn học viện Lưu Tư Lan chìm vào yên tĩnh, ngòi bút trượt loạt xoạt trên bài thi, không khí căng thẳng phiêu đãng trong học viện.

Tuy rằng năm ba nghỉ trễ hơn năm nhất và năm hai gần mười ngày, nhưng học viện Lưu Tư Lan vốn nghỉ sớm hơn các trường công lập và dân lập khác gần một tháng để cho học sinh đi tham quan cuối năm, nghỉ trễ mười ngày, lại thêm mười ngày đi tham quan, nên đối với các học sinh năm ba mà nói thì nghỉ đông vẫn có đủ thời gian đi chơi, vì vậy hầu như không mấy ai oán trách.

Trong phòng thi, Mộc Như Lam làm xong nhanh hơn những người khác, cô kiểm tra lại hai lần không phát hiện chỗ sai thì mới buông bài thi, mỉm cười lấy một tờ giấy trắng, viết ra đề thi chưa giải mà cô vẫn còn nhớ kỹ, bắt đầu giải đề. Riêng trong thời gian học tập, cô sẽ không bỏ qua dù chỉ một phần nghìn giây. Đầu óc và trí tuệ là vũ khí mạnh nhất, người có cái đầu mà không trang bị trí tuệ thì chẳng khác nào đối mặt với hiểm nguy, có súng trên tay mà lại không biết dùng, quả thực ngu xuẩn muốn chết.

...

Chìa khóa xoay một vòng trong ổ, cửa nhà mở ra, Lưu Miên cầm vài túi quần áo giầy dép đi vào, Hoắc Á Lận đi sau cũng mang theo vài cái túi.

“Chị ngồi đây nghỉ tạm một lát, em đi pha cho chị ly nước trái cây.” Lưu Miên ném túi đồ lên ghế sô pha, nói với Hoắc Á Lận một câu rồi đi vào phòng bếp.

Hoắc Á Lận mặc một chiếc áo khoác lông thú màu xanh đậm, mái tóc xoăn buông xõa sau lưng, làn da được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn hết sức quyến rũ. Bà ta duyên dáng cười, tâm trạng có vẻ không tệ.

Bà ta đánh giá nhà trọ nhỏ của Lưu Miên, thấy cũng không đến nỗi tồi tàn khiến mình phải mất mặt. Cảm tình của Hoắc Á Lận với cô em kết nghĩa này có chút đặc biệt, lúc trước Lưu Miên cứu bà ta, đến bên cạnh bà ta vào thời điểm bà ta yếu đuối nhất, để lại trong lòng bà ta một dấu ấn đặc biệt, tuy dấu ấn này đã phai nhạt đi nhưng vì hai người vẫn luôn giữ liên lạc nên đã cùng nhau tạo thêm dấu ấn mới. Bà ta một mặt cảm thấy Lưu Miên không xứng với mình, một mặt lại không thể dứt bỏ phần cảm tình này - khá tương đồng với hiện tượng in vết*.

*Hiện tượng in vết: hiện tượng con non mới sinh đi theo những vật chuyển động đầu tiên mà chúng nhìn thấy.

Loại cảm giác này thật khiến người ta rối rắm.

Hoắc Á Lận cau mày ngồi trên sô pha, đi dạo mấy tiếng trong trung tâm mua sắm làm bà ta mệt nhoài, nhưng cũng nhờ công Lưu Miên, cô ta không giống các phu nhân khác, hết tụ tập chơi mạt chược rồi lại buôn dưa lê bán dưa cà, chỉ có hạng nhà giàu mới nổi mới ưa mấy trò này.

“Chị, gần đây tâm trạng của chị có vẻ rất tốt. Thế nào? Vị Mộc phu nhân kia lại cho chị xem trò hề sao?” Lưu Miên cầm hai ly nước chanh đi ra khỏi phòng bếp, cô ta đưa một ly cho Hoắc Á Lận, mỉm cười xinh đẹp.

Cầm ly nước chanh, Hoắc Á Lận nghe vậy thì khinh thường hừ một tiếng, “Kể từ khi rời khỏi Kha gia thì mụ ta đã là một trò hề rồi, nhưng gần đây thấy bà ta kiệt sức chống đỡ cái công ty nghèo túng của mình, tâm trạng quả thật khá tốt.”

Hoắc Á Lận chờ ngày này của Kha Uyển Tình đã mười mấy năm rồi, Kha Uyển Tình làm cho bà ta cảm thấy sỉ nhục, nam Kha bắc Hoắc, Kha Uyển Tình và bà ta đều thuộc loại thiên kim đại tiểu thư của hai gia tộc danh tiếng trong nước, hai người đấu nhau từ nhỏ đến lớn, sự kiêu ngạo và tính tình thiên kim tiểu thư có thể nói là hết sức tương tự, nhưng cái nhìn đối với một vài sự việc thì vẫn có điểm bất đồng.

Bởi vậy trong thái độ thù địch cũng tồn tại ít nhiều sự đồng cảm, như thể toàn thế giới chỉ có Hoắc Á Lận dủ tư cách làm đối thủ của Kha Uyển Tình, cũng chỉ có Kha Uyển Tình đủ tư cách liều mạng so bì với Hoắc Á Lận. Nào biết cuối cùng Kha Uyển Tình lại chạy theo một tên nhà giàu mới nổi, tất cả đồng cảm hóa hư không, Hoắc Á Lận coi Kha Uyển Tình là một nỗi sỉ nhục. Lúc còn trẻ, Hoắc Á Lận từng nói sẽ có ngày Kha Uyển Tình hối hận, vậy mà bà ta không tin, còn hếch mặt kiêu ngạo suốt mười mấy năm, bây giờ thì sao nào? Đáng đời! Cứ thấy Kha Uyển Tình chịu khổ là bà ta lại cực kỳ sảng khoái.

“Còn có chuyện khác đáng để vui mừng à?” Lưu Miên uống hai ngụm nước chanh, cô ta rất hứng thú với chuyện của xã hội thượng lưu, không phải kiểu thượng lưu hưởng sái như cô ta hưởng sái Hoắc Á Lận, mà phải là thượng lưu chân chính. Nếu không phải Hoắc Á Lận ghét việc cô ta thèm thuồng đàn ông Hoắc gia thì cô ta đã muốn trâu già gặm cỏ non câu một vị công tử Hoắc gia rồi, đây mới là quý tộc thực sự!

“Quả thật có một việc.” Hoắc Á Lận nói xong mở tivi, chuyển tới kênh điện ảnh, trên màn hình đang phát tin về bộ phim tình cảm học đường thuần khiết của Bạch Tố Tình, hậu trường, họp báo, sự vất vả dụng tâm của diễn viên, đạo diễn, cũng như nhân viên công tác, vân vân và mây mây.

“Ồ?” Lưu Miên nhìn khuôn mặt tươi cười e ấp của Bạch Tố Tình, lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt.

Nhờ vụ việc đào ra thi thể trên tường của khu nghỉ dưỡng mà cô ta bận tối mặt, cứ tưởng có thể nghỉ ngơi vì vụ án không có đầu mối không thể phá án, nào biết Kim Bưu Hổ lại mất tích, trong cục cảnh sát lại trở nên bận rộn, mỗi ngày cô ta đều phải nghiên cứu cái xác cùng Trịnh tiến sĩ, thật vất vả mới được nghỉ ngơi, lại vội vàng đi mua sắm, chăm sóc sắc đẹp, nào có rảnh rỗi đi xem phim? Lại còn là loại phim tình cảm học đường thuần khiết, cô ta đã không xem thể loại này từ lâu rồi. Nói chuyện tình yêu thuần khiết với loại phụ nữ lưu luyến bụi hoa như cô ta, đúng là vớ vẩn.

Có điều, nhìn thấy Bạch Tố Tình, cô ta mới sực nhớ con rắn nhỏ để ở nhà kia vẫn quên chưa mở ra.

“Cô gái này có hứng thú với Khải Thần nhà chúng ta.” Hoắc Á Lận khinh thường nói, bà ta dù sao cũng rốt cuộc là đi ra từ gia tộc lớn, ánh mắt Bạch Tố Tình nhìn con trai bà ta thật khác thường, tuy cô ta che giấu rất tốt nhưng bà ta cũng có cách để nhìn ra được cô ta muốn làm gì, “Chỉ là con gái nuôi của Mộc Chấn Dương, Mộc Chấn Dương bị Kha Uyển Tình đuổi ra ngoài, bây giờ không biết đã chết hay chưa, vậy mà cũng muốn đặt chân vào Âu gia, chậc, có điều cô ta là nghệ sĩ của công ty TMT, nếu tương lai thật sự bị nâng thành Đổng Tứ Hiên thứ ha thì cũng có giá trị lợi dụng.”

Bạch Tố Tình muốn lợi dụng người khác nhưng lại không biết có người còn quỷ quyệt hơn cả cô ta, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.

“Nghệ sĩ của TMT?” Lưu Miên ngạc nhiên, Bạch Tố Tình là nghệ sĩ của TMT? Hơn nữa dựa theo cách nói của Hoắc Á Lận, Bạch Tố Tình đưa quà cho cô ta, kì thật là muốn hối lộ, hy vọng cô ta có thể giúp nói vài lời tốt đẹp trước mặt Hoắc Á Lận? Vừa nghĩ như vậy, Lưu Miên bỗng trở nên có chút hưng phấn, nếu thế thì đồ vật giấu trong thân rắn hẳn sẽ không phải thứ rẻ tiền, lúc lắc lắc cô ta còn cảm giác được bên trong có hai vật động vào nhau, chẳng lẽ là hai viên bảo thạch? Loại bảo thạch quý báu hiếm có khó tìm?

Lưu Miên hưng phấn, sau khi tiễn Hoắc Á Lận ra về, cô ta kích động chạy lên lầu, thuận tay mang theo một cái tua vít nhỏ.

Con rắn nhỏ màu xanh mỉm cười vô cùng hiền lành, bên trong thân mình mập mạp đang lặng lẽ cất giấu cái gì đây...

...

Tiếng chuông hết giờ vang lên, hai môn thi của buổi sáng rốt cục chấm dứt, thần kinh bị kéo căng cả buổi sáng nay đã được thả lỏng, cái bụng đói đến mức kêu ột ột.

Mộc Như Lam không chen chúc đi ra ngoài như các bạn học khác, cô còn có mấy câu chưa ra đáp án.

Chờ tới lúc Mộc Như Lam làm xong bài, trong lớp đã không còn mấy người, Mễ Na ngồi chơi điện thoại bên cạnh Mộc Như Lam, chờ Mộc Như Lam đi cùng, thấy Mộc Như Lam làm xong, cô đứng dậy cười tủm tỉm, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Ừ.” Nụ cười ấm áp của Mộc Như Lam làm cho Mễ Na quên cả mệt, có cảm giác những gì mình bỏ ra đều là đáng giá, từ ngày quyết định đi theo Mộc Như Lam, Mễ Na luôn luôn nỗ lực, chỉ sợ nếu kết quả thi đại học kém sẽ không được học cùng Mộc Như Lam nữa, nếu thật sự như vậy thì cô thà lưu ban cùng bọn Đoạn Nghiêu còn hơn.

Hai người còn chưa đi đến nhà ăn buffet, từ xa đã nghe được tiếng hét ầm ĩ, bên người còn có các đàn em cầm giấy bút xông tới, suýt chút nữa đụng phải bọn họ, giống như gặp được ngôi sao điện ảnh, vội vã muốn đi xin chữ kí.

Mà trên thực tế, quả thật là ngôi sao điện ảnh nha.

Mộc Như Lam và Mễ Na đứng ở bên ngoài đám người, rất xa liền nhìn thấy Bạch Tố Tình đang đứng ở trên một cái ghế đá bên ngoài nhà ăn, có vẻ nổi bật, cô ta đang cười kí tên cho fan, fan phần lớn là năm nhất cao trung, những thiếu nam thiếu nữ đối với tình yêu vẫn còn tồn tại khát khao tốt đẹp, bọn họ không biết rõ ràng những chuyện Bạch Tố Tình đã từng làm, nghệ danh của Bạch Tố Tình cũng không phải Bạch Tố Tình, mà là hai chữ Bạch Tình. Hơn nữa thay đổi cách trang điểm và kiểu tóc, phỏng chừng có không ít người không nhận ra Bạch Tình chính là Bạch Tố Tình.

Thoạt nhìn thật là uy phong.

Mộc Như Lam mỉm cười nhìn một màn này, Mễ Na thì trừng mắt, “Con ả này ở đâu nhô ra vậy? Hơn nữa... Thế này là thế nào? Cô ta đã trở thành ngôi sao?”

Mộc Như Lam mỉm cười lắc đầu, kéo tay Mễ Na vòng qua đám người, đi về phía nhà ăn, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Được!” Là một fan cuồng của Mộc Như Lam, cho dù bây giờ Mộc Như Lam bảo Mễ Na xông lên tát Bạch Tố Tình hai tát thì cô nhất định cũng sẽ đi.

Bạch Tố Tình cố ý đứng ở nơi cao, thứ nhất là để hưởng thụ cảm giác đứng ở chỗ cao được mọi người sùng bái, thứ hai là để tìm Mộc Như Lam, bằng không cô ta đã chẳng chọn đứng trước cửa nhà ăn buffet.

Muốn tìm Mộc Như Lam thật sự là rất dễ dàng, cô ta nhìn một cái là đã thấy Mộc Như Lam và Mễ Na. Trong lòng dâng trào đắc ý, Bạch Tố Tình bày ra vẻ mặt vui sướng cháy bỏng, cô ta trả bút giấy để ký tên lại cho fan, nhìn sang Mộc Như Lam đang định đi vào nhà ăn, đột nhiên lên tiếng, “Mộc học tỷ! Mộc Như Lam học tỷ!”

Có fan theo tầm mắt của Bạch Tố Tình, không chút nghĩ ngợi vội vàng bắt lấy tay Mộc Như Lam, “Bạch Tình đang gọi chị đấy!”

Mễ Na mắt tóe lửa, cô giật mạnh cái tay đang cầm ống tay áo của Mộc Như Lam, “Bạch Tình là cái thá gì? Cô ta gọi thì Lam Lam nhà này phải đứng lại sao?! Buông bàn tay bẩn thỉu của mày ra!” Đồ fan não tàn sùng bái Bạch Tố Tình!

Vị fan kia thân hình hơi béo, cũng là một phần tử hiếu chiến, giấc mộng của cô ta là trở thành một người như Bạch Tố Tình, cho nên Bạch Tố Tình chính là của nữ thần của cô ta, bây giờ Mễ Na dám nói Bạch Tố Tình là cái thá gì vậy?! Mẹ nó! Muốn chết à!

“Khốn kiếp, mày nghĩ mày là ai?!” Cô béo trừng Mễ Na, vài đồng bọn của cô ta bao vây lấy Mễ Na và Mộc Như Lam mà không hề biết một người trong đó chính là hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam, chưởng quản một nửa sinh tử tồn vong của bọn họ trong học viện Lưu Tư Lan.

“Cút ngay!” Mễ Na ghê tởm chết đám người đần độn này, một đứa con gái ghê tởm như Bạch Tố Tình mà bọn họ cũng sùng bái cho được! Cô giận đến tím mặt, rõ ràng người bọn họ sùng bái nhất phải là Mộc Như Lam bên cạnh cô! Chứ không phải hạng khẩu phật tâm xà này!

Lời nói của Mễ Na hoàn toàn chọc giận nhóm fan đần độn, bọn họ lập tức khắc khẩu, sau đó dần dần dẫn đến phản ứng dây chuyền, một số fan căn bản không biết chuyện gì xảy ra cũng bắt đầu gia nhập tràng cãi vả.

Mộc Như Lam không thể chen lời nổi trong đám người mồm như cái loa, năm lời mười miệng thậm chí muốn động tay động chân, giống như khi cãi nhau với người đàn bà chanh chua, danh môn phu nhân và thục nữ tuyệt đối sẽ chịu thiệt. Tuy nhiên, có lẽ là vì khí chất trên người Mộc Như Lam rất đặc biệt nên mặc dù cô đứng chung một chỗ với Mễ Na, nhiều người đều theo bản năng bỏ qua Mộc Như Lam mà quay sang công kích Mễ Na.

Bạch Tố Tình đứng trên ghế đá nhìn bên kia ầm ĩ, cô ta nhỏ giọng lo lắng gọi, trong lòng lại đắc ý cực kỳ, thấy chưa, thấy chưa! Học viện Lưu Tư Lan đã không còn là thiên hạ của một mình Mộc Như Lam nữa, cô ta có fan, hơn nữa sẽ có càng nhiều càng nhiều fan! Cô ta nhất định sẽ tách thế lực của học viện Lưu Tư Lan ra riêng một phái, nhất định không cho Mộc Như Lam sống yên ổn!

...

Tua vít nhẹ nhàng tháo chiếc đinh ốc nhỏ màu bạc, trong lòng Lưu Miên thực sự mong chờ, cô ta buông tua vít, hai tay muốn mở thân rắn, thấy nó ghép hơi chặt cho nên phải dùng thêm lực, không cẩn thận vận lực quá mạnh, bộp bộp hai tiếng, có thứ gì đó rớt ra từ trong thân rắn, rơi trên mặt đất, lăn đi một đoạn xa mới dừng lại.

“Ôi chao?” Lưu Miên ngạc nhiên kêu một tiếng, cô ta chỉ nhìn thấy đó là hai vật màu trắng tròn tròn. Không phải bảo thạch? Lưu Miên có chút thất vọng, nhưng nếu là quà tặng thì hẳn sẽ không phải vật tầm thường, vì thế cô ta vươn hai tay nhặt hai quả cầu nhặt, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác lành lạnh mềm mềm, Lưu Miên càng ngạc nhiên hơn, cảm giác này quen quá...

Cô ta đứng thẳng dậy, mở lòng bàn tay, hình ảnh đôi đồng tử màu đen đột ngột đập vào mắt, đây là hai nhãn cầu, con ngươi đã dãn ra toàn bộ tròng đen, đây là đôi mắt mà chỉ người chết mới có, lúc này chúng đang nằm trong lòng bàn tay trắng nõn, tựa như đang nhìn cô ta...

“A——!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.