Già Thiên

Chương 196: Chương 196: Vô Thủy Kinh






Đại điện này rộng đến mấy trăm trượng, giống như một quảng trường to lớn, nhưng ánh sáng ở đây lại có chút ảm đạm. Trong một chỗ ngay tại đại điện, một cỗ bạch cốt cô quạnh lẳng lặng nằm yên, làm cho người nhìn thấy phải kinh tâm.

Trên một đám đá nham thạch màu tím cách đấy không xa còn có một chút quần áo bằng da đá vụn vặt, bộ quần áo này gần như rách nát, không còn giữ được kiểu thiết kế ban đầu.

- Trương Kế Nghiệp.

Diệp Phàm sải bước đi tới.

Không sai, chất liệu những mảnh nhỏ quần áo bằng da đá ở chỗ này giống như bộ quần áo bằng da đá hắn đang mặc trên người, chính là lớp da đá bao bọc thần nguyên.

Có thể thấy cỗ bạch cốt này bị gãy xương nhiều chỗ, Trương Kế Nghiệp bị thương nặng mà vẫn kiên trì tới được đây, có thể nói lực lượng sinh mệnh người này kéo dài rất lâu.

Bên cạnh người này có một cuốn sách bằng bạc, giống như được làm bằng kim khí. Cả quyển sách có khoảng trăm tờ, lúc cầm vào tay có cảm giác rất nặng, trên bìa sách có khắc ba chữ cổ: Nguyên Thiên thư.

Ngân câu thiết họa (1), bút lực hùng hồn, nét chữ trầm ngưng, như ba con Thương Long (2) đang nằm xổm.

- Đúng là Nguyên Thiên thư!

Diệp Phàm kích động. Hắn tiến vào Tử sơn là để tìm cuốn sách này, khi nãy hắn đã muốn bỏ qua, nhưng thật không ngờ có thể tìm được trong tình huống như vậy.

Bắc vực qua ngàn vạn năm khai thác nguyên quá độ, nguyên mạch gần như bị khai thác hết, nên nguyên càng lúc càng trân quý.

Thể chất Diệp Phàm đặc thù, cần rất nhiều nguyên để tu hành, nếu đổi là lúc trước thì việc tu hành rất khó khăn. Nhưng tình thế bây giờ lại khác, chỉ cần hắn nắm giữ cuốn sách này và tu thành Nguyên Thiên sư, đừng nói là một số lượng lớn bảo nguyên, ngay cả việc tìm được thần nguyên cũng không phải là không thể.

- Ha ha...

Hắn không nhịn được cười phá lên.

Cứ mỗi lần tăng lên một cảnh giới là số nguyên hắn cần lại tăng gấp mười lần. Số nguyên cần để tu cảnh giới thứ nhất bí cảnh Đạo Cung đã gần mới mức một môn phái nhỏ không thể chịu đựng nổi, những con số khổng lồ sau đó cơ hồ có thể làm cho người nghe thở không được.

- Tất cả đều có biện pháp giải quyết...

Diệp Phàm mở Nguyên Thiên thư ra, lập tức có từng đạo ánh sáng màu bạc bắn ra, làm cho cảnh vật chung quanh tràn ngập các loại màu sắc, giống như có vô số viên ngọc lóng lánh.

Đây quả nhiên là một bảo vật, không nói đến nội dung được ghi bên trong, chỉ chất liệu làm nên trang giấy cũng thuộc loại trân quý rồi, không thể nào phá vỡ được, ngang với tài liệu của trang giấy ghi lại Đạo kinh.

- Đây là một kiện bí bảo, không trách được có thể phá vỡ Tử sơn. Dù tu vi không cao sâu, cũng có thể tế dùng...

Những chữ cổ ở bên trong giống như các vì sao lóng lánh, lấp lánh phát sáng vô cùng xinh đẹp. Mới vừa nhìn cuốn sách bằng bạc này thôi, hắn đã có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.

Lời mở đầu của cuốn sách này có đề cập tới một việc, đó là Nguyên Thiên thư không chỉ là thánh thư tìm nguyên, mà còn nói đến cả trời đất và người. Có thể nói chung lại như sau: mục tiêu cuốn sách này hướng tới chính là thông qua nguyên để giúp đỡ người tu hành gần đạo hơn, rồi đạt đến cảnh giới thiên nhân hợp nhất.

- Ngưỡng tắc quan tượng vu thiên, phủ tắc quan pháp vu địa, quan điểu thú chi văn, dữ địa chi nghi...(3)

- Nội khí bắt đầu sinh, ngoại khí thành hình, nội ngoại tương hợp...

- Khí thừa phong tắc tán, giới thủy tắc chỉ, cổ nhân tụ chi sử bất tán, hành chi sử hữu chỉ...(4)

Diệp Phàm liên tục đọc vài trang sách, thấy có những lời viết như vậy. Cảm nhận một lúc thì hắn khẽ cảm thán, quả nhiên là một môn học vấn bác đại tinh thâm.

Hắn tiếp tục lật những trang giấy bạc ở đằng sau, mỗi một lần lật là thiên thư sẽ có những tia sáng kỳ dị lưu chuyển, điều này càng làm cho nét mặt hắn ngưng trọng lại. Không hổ là kỳ thư, những thuật pháp được ghi lại bên trong đã gần với đạo rồi.

Không nói đến phương pháp tu luyện, chỉ mới đọc qua các đạo pháp thôi, hắn đã thấy có rất nhiều vấn đề cần phải học hỏi: day quan sát địa hình sông núi, kết cấu đất đai, biến hóa thiên tượng, rồi liên quan đến Âm Dương ngũ hành, còn có phương pháp cảm ứng người - trời - người...tất cả đều mơ hồ, tối nghĩa khó hiểu.

- Trên ứng Tinh Tượng, dưới bày trận thế .Tự nhiên do trời tạo ra, nào cần đến một hào ly sức người đâu...

Diệp Phàm đọc thêm một đoạn nữa rồi trầm mặc một hồi lâu. Quá phức tạp rồi, đây là một kỳ thư cao thâm, có liên quan tới rất nhiều vấn đề khác.

- Khó trách từ xưa đến nay mới chỉ có được năm vị Nguyên Thiên sư. Mặc dù Trương gia có một kỳ như vậy, nhưng cũng chỉ có vị tổ tông đầu tiên luyện thành.

Diệp Phàm cảm thán, muốn trở thành Nguyên Thiên sư quả thực rất khó khăn. Trăm tờ "Nguyên Thiên thư" này rất phức tạp, cần phải tốn hao nhiều công sức thì mới có thể tìm hiểu được, căn bản không thể nào học một lần là xong.

Hắn lật tiếp đọc các trang ở phía sau, càng lúc càng giật mình: dời núi lấp biển, cảm ứng tinh tú, thiên nhân hợp nhất...

- Khó trách Nguyên Thiên sư có thể tranh phong với cường giả các Thánh Địa...

Lật đến mấy tờ cuối cùng, đột nhiên Diệp Phàm phát hiện cuối mấy hàng chữ trong sách đều có một nhóm chữ nhỏ. Những chữ này khác với kiểu chữ trong Nguyên Thiên thư, giống như được hậu nhân thêm vào.

- Cốc thần, ngay ở giữa Cốc mà không có Cốc. Vô hình vô ảnh, vô nghịch vô vi, ngự ở chỗ thấp mà bất động, giữ lấy cái tĩnh mà không suy. Cốc được hướng theo thành, không thể thấy được hình dạng...(5)

Đây là một đoạn nói về phương pháp tu hành, chứ không phải là thuật pháp trong Nguyên Thiên thư. Hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì đây chính là Ngũ thần chi thuật, cũng chính là tâm pháp tu luyện Đạo Cung. Nội dung của những đoạn có liên quan đến bí mật dưỡng mệnh.

Khi Diệp Phàm mới bước lên con đường tu hành, lão nhân Ngô Thanh Phong đã từng nói với hắn là sau khi bước ra khỏi Bỉ Ngạn, sinh mệnh của con người sẽ kéo dài hơn trước.

Sau đó hắn lại được biết tu hành bí cảnh Đạo Cung chính là nuôi dưỡng năm vị thần, đó chính là bí pháp tăng sinh mệnh lên, cũng là căn bản để tu hành lực lượng Đạo Cung.

- Rõ ràng đây là thuật dưỡng mệnh...

Diệp Phàm tự nói.

Tuy chỉ có vài tờ, hơn nữa cũng không ghi rõ ràng, nhưng đúng là phương pháp tăng thọ nguyên lên.

Hắn càng xem càng giật mình, mới chỉ đọc vài dòng mà hắn đã gần như không thể tự kiềm chế được.

- Đây mới là tâm pháp tu hành bí cảnh Đạo Cung, nhưng mà dường như không phải toàn bộ. Ta có cảm giác đây chỉ là những dòng khái quát và tổng kết toàn bộ, vô cùng thâm ảo. Nếu như tu hành theo nó, chắc chắn sẽ có thành tựu bất phàm...

Rõ ràng sự huyền ảo thâm sâu của đạo pháp này không thua kém gì "Đạo kinh", vừa nhìn đã biết là bí thuật vô thượng.

Đột nhiên trong đầu hắn có một ý nghĩa hết sức mơ hồ, liệu đây có phải là tâm pháp không trọn vẹn của Dao Trì Thánh Địa không? Hắn cảm thấy điều này rất có khả năng.

Dao Trì Thánh nữ năm đó chính là tri kỷ của Nguyên Thiên sư Trương Lâm, sau khi biết được Trương Lâm về già mất tích, nàng ta đã không để ý đến sinh tử mà tiến vào Ma sơn tìm Trương Lâm. Từ đây có thể thấy được quan hệ hai người không tầm thường.

- Có lẽ là vậy thật! Dao Trì Thánh nữ cho hắn một phần tâm pháp để giúp hắn dưỡng mệnh, gia tăng thọ nguyên...

Cuốn thiên thư màu bạc này đúng là bí bảo, Diệp Phàm liền thu vào thể nổi rồi cùng huyền phù với trang giấy Đạo kinh màu vàng. Một tờ giấy và một cuốn sách, một vàng một bạc, bề ngoài lóe lên ánh sáng kim khí sáng bóng, trông rất dễ coi.

Hắn đào một cái hố trên mặt đất rồi chôn hài cốt Trương Kế Nghiệp vào, lập cho vị tổ tiên Trương gia này một tâm bia rồi bái lạy thật sâu, nói:

- Người hãy yên nghỉ ở đây !

Đại điện này rất trống trải, không có một vật gì. Diệp Phàm tìm tòi một hồi lâu mà vẫn không thấy vũ khí Cực Đạo hình cái chuông kia.

- Xem ra vũ khí của Đại Đế không phải dễ dàng lấy như vậy, có khi còn đang trấn áp thứ gì đó.

Hắn lắc đầu, bỏ qua việc tìm kiếm.

Bây giờ hắn đã tìm được "Nguyên Thiên thư", ước nguyện ban đầu đã đạt được, cũng đến lúc quay về rồi. Nhưng sợ rằng một khi gặp khỏi đại điện, hắn sẽ phải gặp mấy sinh vật Thái Cổ kia, đường rút lui đã bị cắt đứt.

- Làm sao bây giờ?

Diệp Phàm nhíu mày, càng ở đây hắn càng cảm thấy bất ban. Tử sơn không phải là nơi tốt lành, cứ ở đây mãi như vậy, không có ai ngờ được sẽ có chuyện gì phát sinh. Ngay cả Thần Vương Đông Hoang cường đại cũng bị vây khốn ở chỗ này bốn ngàn năm, sắp hóa thành bụi bậm rồi. Nếu như hắn không tìm được đường ra, chắc chắn không kiên trì được bao nhiêu năm.

Diệp Phàm tế đỉnh ra, để cho đỉnh huyền phù trên đầu của mình rồi rũ xuống từng đạo khí mẹ vạn vật để bảo vệ bản thân, sau đó bắt đầu đi ra khỏi đại điện.

Nhưng vừa mới đi được không xa, bỗng nhiên có những tiếng kêu chói tai vang lên. Bảy tám con sinh vật Thái Cổ đồng thời xuất hiện, con nào con nấy đều dữ tợn, điên cuồng tấn công hắn.

Có con giống như chim, có con giống như cá sấu, còn có vài con giống như loài người...cả bọn gầm rống làm cho từng cổ mỏ ở đây cũng phải dao động.

Con sinh vật sáu tay kia cũng không phải là người mạnh nhất trong đám này, còn có một tồn tại kinh khủng hơn nó nhiều. Mỗi khi con sinh vật đó sải bước đuổi theo là hư không xung quanh bị lung lay dữ dội rồi sụp đổ.

Nó bước một bước ra là mười phương đều động, giống như một đế vương!

Bề ngoài con sinh vật này rất giống một nam tử loài người, chẳng qua nó có đến ba đầu chín cánh tay, trên người còn mặc một bộ áo giáp, mái tóc tím phiêu động trong gió lại có thể cắt đứt hư không chung quanh.

- Đây không phải là sinh vật trong thần nguyên tuyệt thế, nhưng sao lại cường đại như vậy?

Diệp Phàm rung động trong lòng! Không thể nào biết được một tồn tại như thế kinh khủng đến mức nào, sợ rằng cũng không có bao nhiêu cường giả nhân tộc có thể áp chế được nó.

Hắn không do dự chút nào, vội vàng chui vào đỉnh rồi nhanh chóng bay đi.

Một tiếng hừ lạnh băng hàn thấu xương truyền đến, nam tử tóc tím kia giống như một thiên thần xuống trái đất. Mới thoáng cái đã đáp xuống ngoài đại điện, con ngươi của hắn thâm thúy như đại dương, làm cho người ta phải khiếp sợ.

Ba đầu chín cánh tay cùng nhau chuyển động, bộc phát dao động làm cho người khác hít thở không thông. Những cổ mỏ xung quanh theo đó mà sụp xuống, các sinh vật Thái Cổ khác đều nơm nớp lo sợ rút lui đi, thậm chí còn có vài đầu trực tiếp quỳ xuống lạy. Rõ ràng nam tử tóc tím này là một sinh vật Thái Cổ cao cấp.

Hư không chung quanh hắn cũng bị nứt vỡ rồi, chín cánh tay to của hắn thăm dò vào trong đại điện. Trông hắn như một Bất Động Minh Vương, giam cầm toàn bộ trong tay mình.

Diệp Phàm có thể cảm thấy rõ đối phương sắp sửa thu hắn lấy ra ngoài, cái uy áp kinh khủng này làm cho hắn có cảm giác cả hồn phách cũng muốn băng liệt.

Hắn hét to một tiếng bên trong đỉnh, vận chuyển tâm pháp Đạo kinh và hai bí thuật trong Cửu Bí. Ngay lập tức, thân thể hắn chấn động mạnh mẽ, rồi như hóa thành một Chiến thần, thần lực quanh thân mênh mông, giúp vạn vật mẫu khí đỉnh lui ra.

Boong!

Tiếng chuông dằng đặc lại vang lên, nam tử tóc tím ba đầu chín cánh tay kia kêu một tiếng thảm thiết đau đớn. Người này không cam lòng nhìn vào trong đại điện một cái, sau đó nhanh chóng biến mất.

Dao động làm cho người ta kinh sợ rút đi nhanh như thủy triều, những sinh vật Thái Cổ khác cũng biến mất trong nháy mắt.

Diệp Phàm cả kinh trong lòng. Nam tử tóc tím kia quá kinh khủng, thần uy kinh thế. Nếu như để hắn ra thế giới bên ngoài, chắc chắn Nhân tộc sẽ gặp phải tai họa khôn cùng.

Nhưng mà, bây giờ không phải lúc suy nghĩ điều, hắn phải có biện pháp chạy trốn khỏi chỗ này.

- Tiếng chuông này...đại điện này...

Diệp Phàm có một phát hiện làm cả hắn phải giật mình. Rất có thể cả tòa đại điện này là miệng cái chuông lớn năm xưa, cũng là vũ khí Cực Đạo của vị Đại Đế mấy chục vạn năm trước.

- Quá khổng lồ rồi, làm sao mới thu hồi được...

Diệp Phàm thử một chút, nhưng hành động của hắn lại như kiến càng lay cây vậy. Chắc chắn ở đây có bố trí cấm chế cường đại, mặc dù Đại Đế đã mất nhưng miệng chuông này vẫn có uy lực tuyệt luân, thật giống như có thần lực khổng lồ đang lưu chuyển.

- Ngươi...sao lại đi loạn...

Bỗng nhiên âm thanh của Thần Vương Khương Thái Hư truyền đến, giọng nói vẫn yếu ớt, như một người sắp chết.

- Tiền bối, người không có việc gì sao, thật tốt quá!

Diệp Phàm nghe thấy hắn truyền âm, trong lòng vui mừng.

- Bọn họ...đã tỉnh, ngươi...không thể nào rời đi!

Thần niệm Khương Thái Hư lúc này so với khi nãy còn yếu ớt hơn, nhưng mà hắn có thể tìm được Diệp Phàm trong Tử sơn như vậy, điều này chứng tỏ thực lực năm xưa của hắn rất kinh khủng.

- Tiền bối, chúng ta liên thủ lại nhất định có thể xông ra ngoài. Ta còn có chút Thần tuyền, có lẽ sẽ giúp ngài khôi phục thần lực lại được.

- Nếu như ngươi tới sớm hơn mười năm, có lẽ...ta còn một chút hi vọng.

Giọng nói Khương Thái Hư bị đứt quãng liên tục, nói hắn giống như một cây đèn đã cạn dầu cũng không sai chút nào, hắn đã bị vây khốn ở vùng đất này rất nhiều năm rồi. Dù cho Diệp Phàm có đưa hắn Thánh quả cũng vô dụng, bởi vì hắn không thể nào lấy được.

Đồng thời, Diệp Phàm còn nhận được một tin tức không tốt.

Mặc dù không có trong ngay bên trong miệng chuông không có sinh vật Thái Cổ, nhưng một khi đã tiến vào nơi đây thì không thể nào rời đi được, đây chính là tuyệt địa. Mười mấy vạn năm trước, Đại Đế đã thi triển thủ đoạn nghịch thiên, biến nơi này thành một "giới" riêng biệt, chỉ có thể vào chứ không thể ra.

- Một trong Cửu Bí...ta đã truyền ra...dù thế nào đi nữa... nó cũng không đoạn tuyệt trong tay ta...

Khương Thái Hư nói, giọng nói rất yếu.

Trong chớp mắt, Diệp Phàm liển hiểu được tâm tư Thần Vương. Cả thiên hạ này chỉ có một mình Khương Thái Hư biết được bí thuật vô thượng như vậy, đây không phải là bí thuật trong kinh cổ Cơ gia, hắn muốn tìm một người truyền xuống, coi như giải quyết xong một tâm nguyện.

- Tiền bối, ngài yên tâm. Nếu như ta thoát khỏi nơi này được, nhất định sẽ nói cho Khương gia tới đây cứu ngài!

- Không nên!

Khương Thái Hư rất vội vã, nói:

- Ta là người sắp chết, đừng để người khác tới đây tìm chết, nơi này...không được nói cho bọn hắn biết.

- Nơi này...rốt cuộc là nơi như thế nào?

Diệp Phàm hỏi.

Nhưng, sau khi nói những lời đó xong, Khương Thái Hư lại im lặng tiếp.

Nơi này có sương mù dày đặc bao phủ, sinh vật Thái Cổ tiến vào làm chủ chín nhánh long mạch hộ vệ Tử sơn, mỗi một nhánh long mạch đều có thần nguyên tuyệt thế. Trước Thái Cổ, Tử sơn là nơi như thế nào?

Mấy chục vạn năm trước, Đại Đế cũng chỉ là người đến sau, vị Đại Đế đó đến đây để làm gì?

Diệp Phàm thở dài một hơi. Nếu như muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, sợ rằng chỉ khi nào hắn hiểu hết toàn bộ "Nguyên Thiên thư" thì mới làm được.

Lối đi bên ngoài đã bị đoạn tuyệt, không thể nào ra theo lối cũ được nữa. Diệp Phàm chỉ còn cách cắn răng đi sâu vào trong Tử sơn.

Vừa thoát khỏi đại điện không lâu, hắn liền cảm thấy lực lượng triệu hoán đầy ma tính lại trối dậy, làm cho hắn suýt nữa phải bước tới.

- Không trách được ngay cả Thần Vương cũng bị vây khốn ở đây, loại ma tính này...

Thân thể Diệp Phàm rung động, hoàn toàn không tự chủ được, ngay cả linh hồn cũng muốn ly thể đi tới đó.

Có thể tưởng tượng năm đó Khương Thái Hư làm Thần Vương bễ nghễ Đông Hoang, muốn dò xét rốt cuộc nơi đây có bí mật gì, nhưng kết quả lại là bị vây khốn vĩnh viễn...

- Chính là sinh vật trong chín khối thần nguyên kia sao?

Diệp Phàm không thể chống lại được lực lượng triệu hoán này, hắn lui về phía sau. Lúc này, bỗng nhiên hắn có một phát hiện đáng kinh ngạc: cách nơi hắn đang đứng một dặm, ở đó có một quyển sách bằng đá khổng lồ.

Đúng vậy, địa thế đằng trước vô cùng trống trải, chỉ cần nhìn lướt qua lầ thấy được có một quyển sách bằng đá đứng thẳng trên mặt đất. Quyển sách này dài đến hơn mười thước, dầy cũng hơn hai thước.

Bỗng nhiên trên người hắn có một đồ vật phát ra ánh sáng đẹp mắt, chính là khối Đế ngọc hắn đã lấy được từ chỗ Trần đại hồ tử.

- Đây là...

Diệp Phàm từng bước từng bước đi thẳng tới phái trước, kiên nhẫn chịu đựng cái cảm giác nguy hiểm hồn phách sắp bị đánh nát, từ từ tới gần quyển sách bằng đá đó.

Tuy từ chỗ hắn đang đứng tới quyển sách đó chưa đầy một dặm, nhưng Diệp Phàm phải mất đến ba canh giờ mới đi tới được, trên mặt đất lưu lại dấu chân hắn thật sâu, mồ hôi chảy đầy đất, xương cốt cả người muốn nứt vỡ ra.

Hai lỗ tai hắn bị chấn động kêu oong oong, thần trí có chút mơ hồ. Lực lượng triệu hoán đầy ma tính kia làm hắn rất khó chịu, nhưng rốt cuộc hắn cũng đi tới gần quyển sách bằng đá kia.

Khi đến nơi này, Diệp Phàm cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Lực lượng triệu hoán đầy ma tính đã yếu đi, làm cho thần trí hắn trở nên thanh tĩnh hơn.

Hắn hít vào một ngụm khí lạnh. Xung quanh quyển sách bằng đá có những dây leo chằng chịt giăng đầy, xanh um tươi tốt, loại thực vật này từ trong một cổ mỏ kéo dài ra tận đây. Lực lượng triệu hoán đầy ma tính đã thông qua loại thực vật này để phát ra.

- Nếu đi tới thêm vài dặm nữa, sợ rằng đó là trung tâm Tử sơn rồi!

Diệp Phàm tự nói.

Ngay lúc này, hắn phát hiện mảnh Đế ngọc trên người càng lúc càng sáng lên, mà quyển sách bằng đá thật dày kia cũng tản phát ánh sáng nhu hoàn.

Diệp Phàm đi tới gần, thổi đi lớp bụi dầy bám lại qua nhiều năm tháng, hắn có thể thấy trên bề mặt quyển sách có ba chữ to: Vô Thủy kinh!

- Đây là...

Trong lòng hắn chấn động, dám dùng cái chữ "kinh" này, sợ rằng đây là một thần thư vô thượng.

Thoáng cái hắn đã liên tưởng tới vị Đại Đế mấy chục vạn năm trước, rất có thể đây là kinh cổ do chính Đại Đế đó lưu lại.

Diệp Phàm chấn động trong lòng. Cả Đông Hoang mới chỉ có mấy bộ kinh cổ mà thôi, nhưng nơi này lại có một điển tịch vô thượng chưa bao giờ xuất thế, hỏi sao hắn không kích động?

- Sao lại lật không được?

Hắn dùng sức mở kinh cổ ra, nhưng phát hiện tờ giấy bằng đá không động đậy chút nào, quyển sách bằng đá này hình như còn nặng hơn cả núi lớn.

"Vô Thủy kinh" như gốc rễ thiên địa, căn bản không thể nào rung chuyển, không thể mở ra.

Khối ngọc bội trên tay hắn ngoại trừ làm cho quyển sách bằng đá này hơi phát sáng một chút thì không thể làm gì được khác, không có dấu hiệu là mở quyển sách ra được.

- Đúng rồi, là do ngọc bội không được trọn vẹn...

Diệp Phàm cảm thấy rất đáng tiếc. Nếu như có đủ miếng ngọc cổ này, nói không chừng hắn có thể nhận được một bộ kinh cổ vang dội cổ kim.

- "Vô Thủy kinh", nghe tên đã làm cho lòng ta khó bình tĩnh được. Đáng tiếc...lại không thể chiếm được.

Hắn ngồi xuống một tảng đá cạnh đó, cố gắng mọi cách, nhưng tất cả đều vô dụng.

--------------------------

(1) ngân câu thiết họa: một cách nói về chữ viết của các nhà văn học Trung Quốc, ý nói bút lực của người sử dụng thư pháp vừa cứng rắn, nhưng ẩn trong đó lại là sự mềm mại và tinh tế.

(2) thương long: chòm sao thương long ( thanh long), tên gọi chung của 7 ngôi sao ở phía đông trong chòm nhị thập bát tú.

Các nhà Thiên Văn Học chia bầu trời ra 4 hướng : Đông Tây Nam Bắc . Mỗi hướng gồm có 7 chùm sao . Hay là 4 hướng x 7 chùm sao = 28 chùm sao . Ngày nay chúng ta thường gọi là Nhị Thập Bát Tú

Bảy chòm sao hợp lại thành một phương trời và được biểu tượng thành một con vật có mầu sắc theo sự phối thuộc của ngũ hành.

- Phương Bắc là con rùa đen gọi là Hoa Cái (Đẩu, Ngưu, Nữ, Hư, Nguy, Thất, Bích).

- Phương Tây là con hổ trắng gọi là Bạch Hổ (Khuê, Lâu, Vị, Mão, Tất, Chuỷ, Sâm).

- Phương Nam là con phượng đỏ gọi là Phượng Các (Tỉnh, Quỷ, Liễu, Tinh, Trương, Dực, Chẩn).

- Phương Đông là con rồng xanh, gọi là Thanh Long (Giốc, Cang, Đê, Phòng Tâm Vĩ, Cơ).

(3) Ngưỡng tắc quan tượng vu thiên, phủ tắc quan pháp vu địa, quan điểu thú chi văn, dữ địa chi nghi: Một đoạn trong Dịch, chương Hệ Từ Nguyên. Câu đầy đủ của nó là "Cổ giả Bào Hy thị chi Vương thiên hạ dã, ngưỡng tắc quan tượng vu thiên, phủ tắc quan pháp vu địa, quan điểu thú chi văn dữ địa chi nghi, cận thủ chư thân, viễn thủ chư vật, vu thị thủy tác bát quái, dĩ thông thần minh chi đức, dĩ loại vạn vật chi tình, tác kết thằng vi võng cổ', tạm dịch là "Bào Hy xưa là vua thiên hạ, ngẩng đầu thì quan sát trời, cúi xuống thì nhìn đất, ngắm nhìn cái đẹp của muông thú và quan sát lợi ích của đất đai, gần thì quan sát mình, xa thì quan sát vật, vì thế bắt đầu làm ra bát quái để thông hiểu cái đức của thần minh, để hiểu cái tình của vạn vật, kết dây làm lưới …”. Đây có thể là một giả thuyết của người xưa về khởi nguồn của văn hóa.

(4) Một đoạn trong Táng thư - sách viết về phong thủy, có nghĩa: Khí gặp gió (phong) ắt tán, gặp nước (thủy) ngăn thì dừng. Cổ nhân làm sao cho khí tụ chứ không tán, nước chảy có chỗ dừng". Do vậy mà có tên là "phong thủy".

(5) Đây là một câu chú thích của Vương Bật ( một người Trung Quốc xưu), giải thích cho câu nói "Cốc thần không chết, là huyền tẫn. Huyền tẫn chi môn, là thiên địa gốc rễ" trong kinh của lão Tử ( bản chú giải chính xác của câu nói trên chưa có, nếu tìm thấy sẽ bổ sung sau)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.