Giấc Mộng Xuân

Chương 9: Chương 9: Chương 8




CHƯƠNG 8

“Cô ấy sao rồi?” Uông Đông Nam vừa ngậm dây điện kéo, dùng kìm kẹp chặt, cầm mấy cái dây xanh, đỏ, tím, vàng ở trong phòng tổng giám đốc bận rộ , một bên dùng điện thoại hỏi.

Đã mấy ngày không thấy cô gái nhỏ kia rồi, không biết hiện tại rốt cuộc cô ra sao nữa?

Ai! Cái thời gian hắn đường đường là một đại nam nhân cũng hiểu được cái gì gọi là thương xuân thu buồn?

Mới mấy ngày không gặp, hắn đã có điểm không đúng, thậm chí sau đó mới phát hiện cái này gọi là “Nhớ nhung.”‘

Tốt xấu gì hắn cũng đọc vài quyển sách, tuy rằng chỉ đọc đến chập tối để giảm bớt lượng công việc mà thôi, thế nhưng người xưa nói rằng: “Cuộc đời không có tương tư, mới có thể tương tư, liền tương tư” hắn cũng hiểu được, chỉ là chưa từng nghĩ tới nó lại xảy ra trên người mình.

Đầu điện thoại bên kia, Lam Kỷ cười khổ pha trò nói: “Tốt! Tốt! Mỗi ngày ăn no ngủ tốt, tụi em quả thực coi cô ấy như tổ tiên vậy.” Ngoại trừ kháng nghị nhỏ nhặt, tất cả đều mạnh khỏe.

Nhưng mà Uông Đông Nam hiểu rõ người phụ nữ của mình, sao có thể tin tưởng Lam Kỷ nói chuyện hoang đường như thế chứ? Ăn no ngủ tốt, tuyệt đối không giống như Kiều Dĩ Hạm lúc làm việc và nghỉ ngơi.

Theo dự đoán của hắn, cô dù không có cãi lộn, tất nhiên cũng sẽ có một chút phản kháng nho nhỏ, dù sao cô cũng là khi ngủ bị hắn len lén đưa đến trung tâm của bọn họ, hơn nữa còn tự ý giúp cô xin nghỉ, không có phản ứng gì mới là kì lạ nha!

“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ tin chuyện nhảm nhí cậu nói sao? Thành thật sẽ được khoan hồng… Chống lại sẽ bị nghiêm trị… Cậu nói cậu muốn chọn cái nào?”

Cẩn thận kéo đoạn dây điện trong tay, Uông Đông Nam buông tất cả dụng cụ, cuối cùng có thể nói chuyện.

“Hì…Tất nhiên là thành thật sẽ được khoan hồng.”Vẻ mặt Lam Kỷ đau khổ chọn một góc tường, sau đó bắt đầu trắng trợn oán giận: “Lão đại, chị dâu mỗi ngày đều ồn ào, nói muốn cùng anh “nói chuyện” , mỗi ngày đều đi theo chúng tôi mắt lớn mắt nhỏ trừng gây áp lực tâm lí, Lam Kỷ Dung vốn là một người lạnh lùng không có cảm giác, nhưng mỗi ngày bị đối xử như vậy, còn phải duy trì yên tĩnh không tiếng động ở mức tối cao, tôi sắp điên rồi!”

“Chị dâu?” Uông Đông Nam không quá chú tâm nghe oán trách của hắn, trái lại đối với câu xưng hô này lại cảm thấy rất hứng thú, “Các cậu gọi cô ấy là chị dâu?”

Hắn thì không sao cả, dù sao chỉ biết cô là người phụ nữ của hắn, thế nhưng Kiều Dĩ Hạm không có kháng nghị chứ?

“A? Chẳng lẽ không được gọi như vậy sao?”

“Dĩ nhiên là không phải, là tự các cậu muốn gọi cô ấy là chị dâu!” Uông Đông Nam nói xong, lập tức không xác định hỏi lại: “Chỉ là…Cô ấy chưa từng kháng nghị sao?”

Lam Kỷ nhíu mày suy nghĩ một chút, “Ngay từ đầu tụi em có đổi gọi là Kiều tiểu thư rồi! Chẳng qua hình như chị dâu không có phản đối tụi em gọi cô ấy là chị dâu, nên tụi em liền gọi là chị dâu.”‘

Nghe xong lời nói này, miệng hắn từ lâu đã há to cười thỏa mãn, chỉ kém huýt sáo biểu đạt hưng phấn của hắn mà thôi.

Không nghĩ tới bọn họ gọi cô là chị dâu mà cô lại không có phản đối? Có phải nói lên rằng cô đối với hắn là có ý tứ hay không?

“Cô ấy không có ý kiến là tốt rồi.” Uông Đông Nam chú ý liếc mắt nhìn camera mini bên cạnh, chợt phát hiện một thân ảnh lén lút xuất hiện ở trên camera, hắn tập trung mắt chú ý, ngực nhịn không được thầm mắng: Tên khốn kiếp này sao lại thiếu kiên nhẫn thế chứ? Hắn vừa mới cài máy quay lén còn chưa kịp lách người, gã ta đã xuất hiện.

“Chờ một chút nói chuyện tiếp, con ba ba chân ngắn kia vào hũ.” Hắn ngắn gọn nói, đang muốn cúp điện thoại lại phát hiện một thân ảnh khác xuất hiện trên camera.

Mà người kia rất không nên và không thể nào xuất hiện ở nơi này – tiểu Kiều bảo bối của hắn.

Hai người đáng chết đần độn chỉ có trông coi một cô gái nhu nhược, như vậy mà cũng để cô trốn thoát được là sao?

Thậm chí vừa rồi nói chuyện cũng không có báo cáo với hắn chuyện này!

Nhìn trong camera hai bóng người một trước một sau phân biệt đi vào thang máy, Uông Đông Nam nhịn không được khẽ nguyền rủa một tiếng.

Chết tiệt! Hiện tại hắn đi với tốc độ nhanh nhất ra ngoài để chặn cô gái nhỏ kia lại, cũng không có biện pháp lướt qua tên ba ba chân ngắn kia mà trực tiếp bắt cô gái không biết sống chết này lại! Hiện tại hắn chỉ có thể khẩn cầu mục đích của bọn họ không giống nhau…bằng không trực tiếp đụng mặt tuyệt đối là khó tránh khỏi.

Thân thể cao to của Uông Đông Nam ẩn nấp trong phòng làm việc, nín thở tập trung suy nghĩ chờ mồi nhử đến cửa đã được bố trí.

Cửa thang máy “Đinh” một tiếng, trò hay đã bắt đầu.

Cầm hồ sơ trong tay, Bạch Gia Siêu sau khi bước ra khỏi thang máy liền đi đến phòng làm việc duy nhất trên tầng, kỳ quái là bình thường có ít nhất thư ký hoặc trợ lí đặc biệt ở lại phòng làm việc, nhưng lúc này lại không có một bóng người.

Nhưng hắn không thay đổi nụ cười tự tin và bước chân vẫn như cũ dậm cất bước đi về phía trước, đến nỗi chưa từng chú ý đến máy chụp ảnh treo trên tầng đã chụp được khuôn mặt của hắn.

Hẵn đã sớm an bài xong, tại đây một chút cũng không sơ hở, tổng giám đốc bởi vì mới bán được dự án mà không có mặt ở công ty, đương nhiên trợ lí đặc biệt cũng có lúc phải đi xã giao, mà thư ký là bởi vì vừa rồi hắn giả điện thoại gọi tới nói có người cầm lộn tài liệu đến phòng photocopy, ngay cả camera ghi hình cũng bị hắn sửa lại, ngay tại lúc này chỉ có duy nhất một hình ảnh lặp đi lặp lại trong đó.

Nếu không phải gần đây cấp lãnh đạo công ty có nhiều động tác liên tiếp thì hắn cũng không phải dùng những thủ đoạn dồn dập như thế để hoàn thành công tác cuối cùng.

Trước đây vốn muốn từ nữ quản lý duy nhất, cũng chính là người hắn đã tính toán tốt để hạ thủ – Kiều Dĩ Hạm để thăm dò một chút nội tình, không nghĩ đến cô lại bị điều đến nơi khác công tác, thế nên hắn không thể làm gì khác hơn là đi thăm dò những nghe mấy người quản lý khác để nghe ngóng những tin tức cần thiết.

Bọn họ muốn bày kế để khiến hắn rút lui? Hừ! Hắn cũng không phải ngu ngốc, sao chỉ nghe tin tức từ một phía liền vội vội vàng vàng mà bỏ đi chứ?

Cuối cùng hắn ngoài ý muốn biết được định mức đấu thầu có lẽ được bảo quản trong máy tính tại phòng làm việc của tổng giám đốc, vì tránh để đêm dài lắm mộng và rước lấy nghi ngờ, cho nên hắn phải sớm ra tay.

Bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, hắn buông văn kiện ngụy trang xuống, mở máy vi tính để bàn, lưu loát tìm ra mấy tập tin được ẩn giấu, rất nhanh lưu lại thứ mình muốn, lấy đĩa mang theo bên người ra để chuẩn bị phục chế tư liệu.

“Có ai ở đây không? Tôi vào được….” Đột nhiên một giọng nữ truyền đến, không chỉ Bạch Gia Siêu đang phục chế lại tư liệu vô cùng giật mình, Uông Đông Nam đang núp trong bóng tối khẽ rủa thấp một tiếng, chỉ là khéo léo để không bị phát hiện.

“A? Bạch…Bạch tiên sinh?” Suy nghĩ một lúc cũng không nhớ nổi tên, Kiều Dĩ Hạm chỉ có thể dùng họ gọi tắt, “Tổng giám đốc không có ở đây sao?”

Bạch Gia Siêu cực kì lúng túng rời khỏi bàn công tác, thân thể che lấp đi hồ sơ đang phục chế, “Ách..Hình như không có ở đây, tôi cũng vừa mới vào, vừa đợi một lúc.”

Kiều Dĩ Hạm vốn không nghi ngờ hắn, nhưng lại thấy trong máy vi tính có thứ gì đó đáng ngờ, nhịn không được sinh lòng hoài nghi.

“Đúng vậy sao? Tôi ở đây chờ tổng giám đốc, có lẽ thư ký tổng giám đốc sắp về rồi, tôi có chút việc muốn trực tiếp báo cáo.” Giọng nói của cô không biến sắc, nhưng đôi mắt lại tỉ mỉ quan sát phản ứng của Bạch Gia Siêu.

Bạch Gia Siêu trong nháy mắt mất đi vẻ ung dung lúc đầu, đôi mắt nhã nhặn lộ ra một tia hung ác, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, “Kiều chủ nhiệm đi công tác mấy ngày hẳn là mệt rồi? Tôi vừa mới nghe thư ký nói tổng giám đốc hôm nay không đến phòng làm việc, ngày mai hãy tới báo cáo với tổng giám đốc có được hay không?”

Kiều Dĩ Hạm rũ mắt xuống, tin tưởng mình không nhìn lầm vừa nãy trong mắt hắn lóe lên tia âm ngoan ,thần sắc tự nhiên mà trả lời: “Không cần, tôi có chuyện rất quan trọng phải báo cáo, cho nên muốn nhờ thư kí nhanh chóng truyền đạt tới tổng giám đốc.”

Đi công tác gì chứ? Rõ ràng chỉ là lí do bừa bãi của hắn!

Ở trong bóng tối Uông Đông Nam cũng nhìn ra tia tàn ác trong mắt gã ba ba chân ngắn chết tiệt, trong lòng cấp bách nhưng không có cách gì đứng ra.

Cô ngu ngốc vậy sao? Hắn tuyệt đối không tin cô không phát hiện trong mắt ba ba chân ngắn rõ ràng có sát ý.

“Kiều chủ nhiệm, thư kí tổng giám đốc vừa mới đi đến phòng photocopy, hẳn là một lúc nữa sẽ không trở về, cô vẫn muốn ở đây đợi sao? Tôi mấy ngày nay đi qua bộ phận của cô thấy trên bàn cô chồng chất giấy tờ….”

“Tôi ngày hôm nay đến công ty, ngoại trừ báo cáo với tổng giám đốc thì không có dự định làm những việc khác.” Cô khó có khi mỉm cười trả lời, ánh mắt rơi vào trên máy vi tính, lộ ra sự linh ngạc”Cái này…Tổng giám đốc quên mang đi sao?”

Cô không nói rõ là cái gì, nhưng đáy lòng bọn hắn đều rõ ràng cái đĩa trong máy vi tính là đồ vật không thể xuất hiện ở tầng này – bởi vì các tư liệu trong máy vi tính của tổng giám đốc không được sao chép bản gốc, đây là việc trong công ty tất cả mọi người đều nên biết.

Bạch Gia Siêu thu lại vẻ độc ác trong mắt, bước một bước thử bắt lấy Kiều Dĩ Hạm, nhưng lại nhào trúng một khoảng không.

“Kiều quản lý, có đôi khi biết nhiều việc đối với cô là không tốt.”

“Đúng vậy đối với tôi thật không tốt.” Kiều Dĩ Hạm cảnh giác trừng mắt nhìn Bạch Gia Siêu, “Nhưng nhìn thấy lại muốn tôi làm như không thấy, là không thể nào!”

“Bằng vào câu không thể nào, tôi không thể để cho cô rời đi.”

“Ba ba chân ngắn, mày tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ, mày đang trò chuyện cùng phụ nữ của ai!”

Một âm thanh không vui đột nhiên vang lên xen vào đối thoại giữa hai người, Kiều Dĩ Hạm kinh ngạc quay đầu, Bạch Gia Siêu hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông không nên xuất hiện ở đây.

Hắn nhớ kĩ người đàn ông này là nhân viên của phòng hành chính tổng hợp… Sao có thể xuất hiện ở đây? Bạch Gia Siêu híp mắt lại để ý, đáng giá sự xuất hiện đột xuất của Uông Đông Nam.

Giữa lúc ba người rơi vào cục diện bế tắc, âm thanh hoàn thành sao chép hồ sơ vang lên, ba người đồng thời nhào tới cướp chiếc đĩa trên máy chủ, cuối cũng vẫn bị Bạch Gia Siêu đứng gần nhất cướp được.

“Ba ba chân ngắn, tao khuyên mày nên đem vật chứng phạm tội giao ra đây…nếu không…Hừ!”

Uông Đông Nam vặn đốt ngón tay, trên măt dù mang theo nụ cười, nhưng lại tản ra uy hiếp lạnh lẽo.

Bạch Gia Siêu đồng thời hừ lạnh một tiếng, “Mày nghĩ rằng tao ngu sao? Mặc kệ mày là ai một khi xuất hiện ở nơi này, đồ trên tay tao giao cho mày, không phải tao tiêu đời rồi sao?”

“Mày không giao ra, bây giờ mày cũng xong rồi.” Uông Đông Nam buồn cười nhắc nhở.

“Vậy sao? Tao lại không nghĩ thế.” Bạch Gia Siêu bước một bước, bắt lấy Kiều Dĩ Hạm không phòng bị, nắm chặt cổ cô, để khẩu súng ngay sau gáy cô, “Mày biết là phi vụ lần này của tao ít nhiều có chút mạo hiểm, tao muốn mua một bảo hiểm, mày nói sao?”

Ba ba chân ngắn chết tiệt! Dám sử dụng chiêu hạ lưu này, mà không ai nói cho hắn biết ba ba chân ngắn có súng trên tay! Uông Đông Nam cắn răng, ở trong lòng liên tục phun ra mấy tiếng nguyền rủa thô tục.

“Kiều chủ nhiệm, cô thật không có mắt nhìn đàn ông, vậy mà lại coi trọng loại đàn ông miệng toàn những lời thô tục như vậy, cô nhìn hắn một chút, thậm chí còn cầm dây điện cùng thứ dụng cụ này! Chẳng lẽ cô cho là kiềm nhọn kia có thể ngăn cản đạn của tôi sao? Ha ha ha!” Bạch Gia Siêu xem thường cười chế giễu.

“Anh ấy có thối rữa cũng tốt hơn một tên tiểu nhân giả bộ có văn hóa!” Bị súng để sau gáy Kiều Dĩ Hạm chẳng những không sợ hãi mà còn lạnh lùng quay về nói một câu.

Có vài người có thể mắng chửi, nhưng bị người khác mắng chửi luôn không hề dễ nghe, huống chi chỉ toàn là tiểu nhân.

Uông Đông Nam không nhịn được cười ha ha, đắc ý đáp trả, “Có nghe thấy hay không? Ba ba chân ngắn, cô gái của tao nói mày là một tên tiểu nhân giả bộ có văn hóa , so với tao còn thối hơn!”

“Các người…Xem ra thực sự không biết rõ hiện tại ai mới là người có quyền được lên tiếng ở đây.” Súng ngắn đặt ở sau gáy Kiều Dĩ Hạm, đè ra một vết hồng, Bạch Gia Siêu độc ác nói: “Hiện tại mày chỉ có thể câm miệng, mà mày tốt nhất nên thu hồi tính toán của mày lại, sau đó ngoan ngoãn cút khỏi tầm mắt của tao.”

Uông Đông Nam híp mắt nhìn chằm chằm vết hồng trên da thịt trắng nõn của Kiều Dĩ Hạm, nếu không phải sợ súng làm tổn thương cô, hắn đã nhào tới bắt con ba ba chân ngắn kia nấu canh uống lâu rồi.

“Dù cho tao có nghe theo, mày cũng không thả cô ấy, vậy thì tại sao tao phải nghe theo mày?”

Bạch Gia Siêu chắc chắn, lộ ra nụ cười khẩy, “Mày cũng có thể không nghe, tao hiện tại một chút cũng không ngại giảm bớt một nhân chứng mục kích phạm tội.”

“Anh…” Uy hiếp chết tiệt! Mà hắn – Uông Đông Nam từ trước đến nay chưa hề bị uy hiếp! Thế nhưng Bạch Gia Siêu đã lấy được cái đĩa, miệng hắn so với phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn: “Dừng tay! Mày muốn tao lùi đến chỗ nào?”

Sau khi quan sát toàn bộ phòng làm việc một vòng, Bạch Gia Siêu so sánh góc chết trong phòng làm việc, “Lùi đến chỗ nào đến khi tao vào được thang máy mới được di chuyển.”

Uông Đông Nam căm hận nhìn Bạch Gia Siêu, nhưng là nhược điểm của mình bị hắn nắm trong tay, cho dù không cam lòng vẫn phải làm theo.

Chết tiệt! Nhiều năm lăn lộn như vậy, đây là thời gian hắn – Uông Đông Nam chịu nhục nhất sao?

Kiều Dĩ Hạm nhìn Uông Đông Nam tâm không cam tình không nguyện biểu tình căm thù, ít nhiều đoán ra oán khí của hắn và lí do không thể không nghe theo.

Lòng của cô đột nhiên có chút đau, không phải đau nhức, mà là một cảm giác đau lòng.

Người đàn ông này chưa từng chịu qua khuất nhục như thế? Hôm nay vì cô mà hắn có thể hy sinh!

Sự tình phát triển đến mức này, nếu như cô vẫn không thể đoán ra toàn bộ chân tướng, cô thật là uổng phí ra xã hội nhiều năm như vậy!

Sự thật là – gián điệp thương nghiệp thật sự chính là vị Bạch tiên sinh – phía sau cô, mà cô thì được bảo vệ lại ngu xuẩn nhảy vào cạm bẫy của hắn, chẳng lẽ tên thô lỗ kia chắc là được ông ty mời tới để giúp đỡ bắt gián điệp thương nghiệp?

Tuy rằng không biết kế hoạch của bọn họ là như thế nào, nhưng tình huống hiện tại đều bị hành động liều lĩnh của cô phá hủy tất cả!

“Anh có thể trực tiếp hạ thủ hắn tại sao lại không làm?” Kiều Dĩ Hạm nhìn Uông Đông Nam, vốn là định hỏi lòng mình, lại không cẩn thận thốt ra miệng.

Không biết tại sao cô lại tin tưởng hắn có năng lực giải quyết, có lẽ vừa rồi sắc mặt khí thế của hắn đã để cho cô có phần tự tin này sao?

“Bởi vì tôi không chắc chắn có làm tổn thương em hay không.” Uông Đông Nam nhìn chằm chằm họng súng để ở sau gáy cô, chú ý trả lời vấn đề của cô.

Được rồi! Tuy rằng cô biết hiện tại không thích hợp để nói chuyện tình cảm nam nữ, thế nhưng ánh mắt hắn nghiêm túc hoàn toàn tập trung trả lời câu hỏi của cô, lại làm cho trong lòng cô rung động, ngôn ngữ bình thường nghe vào trong tai cô lại biến thành lời ngọt ngào tâm tình.

Theo lời hắn nói, cô đối với hắn vô cùng quan trọng.

Hai người nồng tình ý mật, coi thường Bạch Gia Siêu đang đứng bên cạnh.

Bạch Gia Siêu không vui nói: “Đủ chưa? Tao không có thời gian xem hai đứa chúng mày diễn trò tình ái, mày mau lùi sang bên kia cho tao!”

Uông Đông Nam tức giận nhìn chằm chằm Bạch Gia Siêu, tiểu tử thối! Nếu không phải vì cô còn trên tay hắn ta, vừa rồi hắn chen ngang cắt đứt bọn họ bồi dưỡng tình cảm, hắn đã có đầy đủ lí do đánh gã nằm đo đất! *>.

“Được rồi, tao lùi! Nhưng mày tốt nhất không nên tổn thương cô ấy dù là một cọng tóc, bằng không tao sẽ cắn chết mày!”

Bạch Gia Siêu cười nhạt, “Chẳng qua chỉ là một tay thợ điện, nói chuyện kiêu căng thế sao? Mày nên nhớ cho kĩ , bây giờ chỉ có tao mới có thể ra điều kiện!”

“Không được lùi! Uông Đông Nam, anh không cần lo cho em, nhanh tiến lên đánh ngã hắn đi.” Không biết lấy đâu ra dũng khí mà Kiều Dĩ Hạm thốt ra những lời đó, ngay cả cách dùng từ cũng rất ngây thơ.

“Cô gái ngu ngốc, cô lại nói năng lung tung, cẩn thận không chút nữa tôi sẽ tiễn cô về tây thiên.” Bạch Gia Siêu tức giận rống.

Quật cường quay lại nhìn hắn ta chằm chằm, Kiều Dĩ Hạm không thay dổi sắc mặt chế nhạo, “Anh tốt nhất nên nổ súng chuẩn một chút, nếu không tôi còn chưa chết, anh sẽ bị đánh nằm thẳng cẳng, còn nếu tôi chết, anh cũng chạy không thoát, anh dám thử xem không!”

Trăm phần trăm khiêu khích, đối với một con tin đang chịu uy hiếp mà nói tuyệt đối không nên nói như vậy, nhưng là từ cái miệng nhỏ nhắn của cô nói ra, cùng với vẻ mặt cao ngạo, Uông Đông Nam chỉ thấy – cô gái của hắn cực kì có cá tính, xinh đẹp đến ngây người!

Không nghĩ tới một cô bình thường tay không tấc sắt lại dám nói với gã như vậy, Bạch Gia Siêu nhất thời sửng sốt.

Nắm lấy cơ hội trong nháy mắt, khuỷu tay Kiều Dĩ Hạm hung hăng từ phía sau tung một kích, hất khẩu súng lục màu đen trong tay Bạch Gia Siêu, tay nhấc lên, một cú đánh rơi xuống, Bạch Gia Siêu thoáng chốc bị cô đánh ngã nằmtrên sàn nhà.

Hai người đàn ông, một người kinh ngạc, một người không thể tin, tất cả đều ngây ngốc không có phản ứng, đến khi bọn họ thấy cô gái kia nhặt súng từ trên mặt đất lên, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.

“Được rồi, tuy rằng tôi chưa dùng qua loại súng lục này, thế nhưng thời gian còn học ở trường huấn luyện quân sự cũng đã từng đánh nhau, năm phát toàn bộ trúng giữa hồng tâm, cho nên….có người muốn phản kháng sao?” Kiều Dĩ Hạm đẩy kính mắt một cái, khẩu khí giống như đang bàn bạc.

Bạch Gia Siêu nhìn súng vốn ở trên tay mình, từ lâu đã bị dọa sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, Uông Đông Nam thảnh thơi đến bên Bạch Gia Siêu lấy ra chiếc đĩa trên người gã, bỏ vào túi quần mình.

“Xin lỗi, cái này tao giúp mày trả về cho chủ của nó.” Lại nở một nụ cười, Uông Đông Nam bắt được khẩu súng trên tay Kiều Dĩ Hạm, còn không quên hôn một cái.

“A, được rồi! Thuận tiện nói cho mày biết một việc – nhưng có lẽ đối với mày là một tin xấu, vừa nãy mày vào phòng làm việc, tất cả hành động đều bị máy ghi hình ghi lại toàn bộ, tội danh gián điệp thương nghiệ , cộng thêm mang theo súng trái pháp, mặt khác lại thêm tội danh uy hiếp đe dọa, Bạch tiên sinh, tao nghĩ mày phải “Đen trận” này rồi!

Bạch Gia Siêu tinh thần sa sút ngã nằm trên mặt đất, cầu thang vang lên tiếng bước chân chắc nịch, cũng như tuyên án tội danh của hắn.

Sau một trận rối loạn, Uông Đông Nam và Kiều Dĩ Hạm thật vất vả mới trở về được trung tâm, cùng quản lý còn có hai người cảnh vệ.

Đi ra khỏi tòa cao ốc, hai người nắm chặt tay nhau không rời, nhưng không có lên tiếng, đột nhiên sắc mặt Uông Đông Nam trầm xuống, nhìn hai thân ảnh đứng ở cửa, dừng bước lại.

“Hai người còn dám xuất hiện trước mặt tôi?” Hắn giống như là nghiến răng nghiến lợi nói.

Không chỉ là nhiệm vụ không thành, còn khiến hắn phải nghe theo lệnh của ba ba chân ngắn, hai tên tiểu tử thúi này còn không biết chạy càng xa càng tốt, lại dám xuất hiện?

“Lão đại, tụi em sao biết chị dâu qua mắt được tụi em, còn chạy tới…”

Nơi này! Lam Kỷ vẻ mặt như trái mướp đắng, vẫn còn không quên giải thích.

Thật không phải là lỗi của bọn bọ nha, ai biết liên tục vài ngày không có phản kháng, vậy mà giả vờ đi mua đồ phụ nữ rồi len lén từ toa-lét trèo tường ra ngoài?

Thật tình bọn họ cũng không muốn đi rêu rao ‘thành tích vẻ vang’ này, mà người chạy thoát khỏi tầm mắt bọn họ còn là một cô gái.

“Giải thích vô ích, các cậu chờ chịu chết đi!”

Uông Đông Nam đang định trực tiếp “Sửa chữa” hai tên tiểu tử không hoàn thành nhiệm vụ này, một cánh tay thon thả nhỏ nhắn kéo lấy ống tay áo của hắn, khiến hắn hoang mang qua đầu, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Hiện tại anh định giáo huấn người trước, em muốn giúp bọn họ xin tha thứ, dù sao cũng là chính em chạy trốn, không thể giận chó đánh mèo.” Kiều Dĩ Hạm ngọt ngào nói, đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm Uông Đông Nam không rời, “Còn anh, em nghĩ hẳn là chúng ta có chuyện quan trọng hơn.”

Chuyện quan trọng hơn? Chuyện gì chứ? Uông Đông Nam vẻ mặt nghi hoặc, có điểm không tìm được manh mối.

Kiều Dĩ Hạm không để ý đến nghi ngờ trên mặt hắn, đi trước tới cổng công ty dừng lại bên chiếc xe máy rêu rao, “Còn không mau đi?”

“Được! Anh tới ngay!”

Huynh đệ họ Lam đã chuẩn bị đón nhận đau đớn, không nghĩ tới lão đại giống như là nô lệ bị hô tới quát lui, chỉ ngây ngốc mà không có biện pháp hoàn hồn sau kinh ngạc.

Con chó to lớn cười khúc khích, chỉ kém không vẫy đuôi với chủ nhân, người đàn ông đó là ai vậy? Bọn họ không dám tin! Lão đại mình luôn sùng bái, khi nào thì trầm luân thành nô bộc của vợ vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.