Giai Thoại Anh Và Em

Chương 22: Q.1 - Chương 22




Bốn năm sau....

"Vinh Nhung, có người tìm."

Nghe giọng nói nhưng không thấy người đâu, Vinh Nhung bất đắc dĩ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Tần Lộ đá văng cửa phòng ra trên tay xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào. Tần Lộ nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn cô: "Cậu muốn ngăn cách với thế giới bên ngoài tới khi nào? Cậu có chỗ nào giống người hiện đại chứ, điện thoại di động không cần, QQ không chơi. Cậu dứt khoát xuyên về cổ đại được rồi đó."

Vinh Nhung chỉ cười cười không trả lời. Chậm rãi mở tủ treo quần áo ra tìm áo khoác, Tần Lộ sớm đã tập thành thói khi quen cô như vậy. Cô đá giày cao gót rồi ngồi xuống gác chân lên ghế, liếc mắt nhìn cô thay quần áo.

"Cậu có cần hay qua loa như vậy không? Cho dù là mẹ cậu tìm đối tượng hẹn hò cho cậu, nếu cậu không muốn gặp người ta thì cũng không cần qua loa tới mức vậy chứ. Tốt xấu gì cũng nên gọn gàng lại một chút khi ra khỏi cửa." Tần Lộ im lặng, dáng người Vinh Nhung vô cùng đẹp, nhưng cô ấy lại cố tình ăn mặc quê mùa. Nếu không phải là cô nài ép lôi kéo kéo cô ấy đi mua quần áo mấy lần, thì không biết là cô ấy có chủ động đi mua quần áo không nữa.

"Có vấn đề gì sao?" Vinh Nhung về phía chiếc gương to, nhìn quần áo màu xám tro trên người một chút, nó rất thoải mái, cô đẩy gọng kính đen ở chóp mũi lên, cười cười đầy hài lòng.

Tần Lộ chán nản, nằm dài ở trên bàn sách làm dáng vẻ bội phụ cô: "Chị ơi, bộ trong mắt chị tất cả mọi người đều là cường gian hay sao. Rốt cuộc là cậu muốn cất giấu sắc đẹp của mình cho ai vậy?" Mỗi lần thấy cô cố ý giả trang thành người già dặn có kinh nghiệm, cố ý hóa thành một cô gái xấu xí, thì Tần Lộ liền nhốn nha nhốn nháo.

Vinh Nhung cười cười chọt vào ót của cô: "Nếu mình không phải là bông cúc dại nhỏ, thì cậu có thể thành Sayuri sao?"

(Sayuri (小百合): Đây là từ tiếng Nhật thường dùng chỉ tên dễ thương của con gái, có nghĩa là lily)

"Cắt...." Tần Lộ khinh bỉ nhìn cô, "Trời đã tối rồi cậu nhanh chóng đi xuống lầu đi, người ta vẫn còn chờ đấy. Người này cố chấp không chịu đi, mặc kệ mọi thứ xung quanh, vẫn còn kiên trì đấy."

Vinh Nhung nghĩ đến người dưới lầu thì lặp tức cảm thấy nhức đầu, lề mề mà đứng ở cửa. Đứng ở trước ký túc xá mà lấm lét nhìn trái nhìn phải, không ngờ cô không nhìn thấy Chung Hách. Hai tay Vinh Nhung bỏ trong túi áo, đôi giày bông màu xanh dương mềm nhũn đá ở trên sàn nhà, trong lòng không ngừng nhớ lại, làm cách nào để đuổi tên kia đi.

Chung Hách đứng ở phía sau, anh cao hơn cô cả một cái đầu, từ từ đi về hướng của cô. Sau đó từ bả vai của cô mà nhô đầu mình ra: "Nghĩ xem coi nên đuổi anh đi như thế nào sao?"

Vinh Nhung bị anh làm cho hoảng sợ, phản xạ có điều kiện mà nhảy đến phía trước một bước dài. Chung Hách buồn cười nhìn cô: "Thì ra tin đồn bên ngoài là thật."

"....Tin đồn gì?"

Chung Hách cười cười, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Chúng ta thế này làm cho mọi người truyền miệng nhau rằng em có chướng ngại khi kết giao với người khác, hơn nữa...." Anh cố ý dừng một chút, ho nhẹ một tiếng, "Nói em đặc biệt ghét đàn ông đến gần."

"...."

Chung Hách nhìn dáng vẻ ngây ngô của cô, trong lòng có ý định chọc ghẹo cô sâu hơn: "Này, nói thật đi, không phải là em thích con gái đó chứ?"

"...." Vinh Nhung mở đôi mắt to tròn ở phía sau gọng kính trừng mắt nhìn anh.

Chung Hách nhìn dáng vẻ tức giận của cô thì tâm tình càng trở nên tốt hơn, thì ra là cô gái này nhìn lạnh lùng như đồ bỏ đi nhưng khi nổi giận thì lại làm cho người ta vô cùng hả hê. Anh nắm chặt tay cố gắng kiềm chế nụ cười của mình: "Khụ, dù sao thì chúng ta cũng hợp tác với nhau. Mẹ em cũng sẽ không nữa buộc em đi xem mắt nữa, ba anh cũng sẽ không vì chuyện của anh mà nổi giận. Cho nên, giới tính của em.... anh sẽ giúp em giữ bí mật."

Vinh Nhung nhìn người nào đó sắc mặt hả hê, cũng không có hứng thú đâu mà đùa giỡn với anh, bày ra một dáng vẻ nghiêm trang gật đầu: "Cám ơn, thật ra thì mẹ em đã sớm biết. Nếu không thì sao bà ta lại không gấp gáp thu xếp chuyện xem mắt cho mình chứ."

"...." Lần này đến lượt Chung Hách trợn tròn mắt, cô, cô quả nhiên là người khéo léo?!

Vinh Nhung không có tính nhẫn nại để cùng với anh nói chuyện, nhăn lại mày: "Anh cũng diễn trò quá mức rồi đó, làm gì mà cuối tuần nào cũng chạy tới trường học của em trình diện thế. Công ty của anh đóng của rồi à?"

"....Em có cần quyền rủa anh đến vậy không?" Chung Hách trợn trắng mắt, chậm rãi đốt lửa: "Mẹ của em không liên lạc được cho em, nên trực tiếp gọi cho anh. Bảo ngày mai anh đón em về nhà ăn cơm."

Vinh Nhung bất đắc dĩ than thở: "Em biết rồi. Vậy anh về sớm một chút đi, em lên lầu đây."

Nhìn thấy cô chuẩn bị đi lên lầu, thì vội vàng dừng lại động tác đang đốt điếu thuốc của mình, trong miệng vẫn còn ngậm lấy điếu thuốc, lông mày nhíu chặt lại. Hai tay không ý thức được mà bắt lấy cổ tay trắng nõn của cô, "Em thật sự coi anh như cái ống chuyển lời à?"

Vinh Nhung hất tay của anh ra, chậm rãi lau cánh tay của mình, chân mày cũng nhíu lại thật sâu: "Chung thiếu gia còn có gì chỉ giáo?"

Chung Hách nhìn cô đang lau chùi cổ tay mình thì sắc mặt tối sầm lại, còn làm như vậy sao? Không phải anh chỉ đụng cô một chút thôi sao, cũng không dẫn bệnh truyền nhiễm gì, không lẽ cô thích sạch sẽ tới vậy à! Lông mày của Vinh Nhung nhíu chặt lại thành chữ xuyên (川), cổ tay bị cô vô thức mà chùi tới đỏ bừng.

Chung Hách nhìn động tác của cô càng lúc càng nhanh, cổ tay đều đã đỏ lên cũng không bỏ qua. Làm cho anh có chút buồn bực, "Vinh Nhung đủ rồi, không phải chỉ đụng em có một cái sao. Tại sao nhất định phải làm khổ mình vậy chứ."

Vinh Nhung không để ý tới anh, động tác vẫn tiếp tục, trong miệng hình như còn mơ mơ hồ hồ ngập ngừng nói gì đó. Chung Hách hình như nhìn ra chút gì, lại cảm thấy không giống lắm, cẩn thận gọi cô: "Này...."

Vinh Nhung ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt là không giống bình thường, ánh mắt hoảng loạn, "Em... biết rồi, ngày mai gặp." Nói xong cũng vội vã chạy lên lầu. Chung Hách đứng tại chỗ, sửng sờ nhìn điếu thuốc trong tay còn chưa cháy hết. Trợn mắt há hốc mồm sau đó thì cảm thấy có chút buồn cười, cô gái này rất thần bí lại còn lẩm nhẩm gì đó. Sau đó anh dập tắt điếu thuốc, xoay người rời đi.

***

Tần Lộ đang trước giương tay múa chân khoe chiến lợi phẩm hôm nay của mình, bỗng nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra. Vinh Nhung vội vàng hấp tấp xông vào, Tần Lộ đang muốn chèn ép cô mấy câu thì thấy Vinh Nhung đi lại thùng đồ dùng của mình, ôm một đống sữa tắm xà bông thơm sữa rửa mặt cái gì cũng bị cô gom vào trong cái chậu của mình, rồi ôm chậu nước rửa mặt vọt vào phòng tắm.

Tần Lộ vội vàng đem váy trong tay ném lên giường, từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc mỡ đã chuẩn bị tốt.

Chờ Vinh Nhung ướt nhẹp đi ra ngoài, thì Tần Lộ mới ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cánh tay của cô qua tỉ mỉ mà nhìn. Quả nhiên là trên cánh tay, trên lưng đều là dấu vết xanh xanh tím tím. Cô vừa than thở vừa giúp Vinh Nhung bôi thuốc, không nhịn được lại mắng mấy câu: "Rốt cuộc cậu muốn đem chính mình ngược đãi thành cái dạng gì mới cam tâm hả? Mình thật sự không hiểu, người hai mươi hai tuổi có thể trải qua những thứ gì. Cậu cũng đừng như mình chơi qua cái thanh xuân đau đớn gì, phẫn nỗ tuyệt đối không thích hợp với cậu."

Vinh Nhung không nói lời nào, mái tóc ẩm ướt rủ dài trên mặt, hốc mắt hồng hồng nhìn sàn nhà.

Tần Lộ biết lúc này cô không có trả lời mình, chuyện này đã sớm thành thói quen. Nhưng cô vẫn có chút bực, cho nên sức lực trên tay cũng độc ác thêm mấy phần, "Cậu nói một chút đi, cậu có nơi nào như một nữ sinh bình thường. Bốn năm đại học, không yêu không nói chuyện với bất kỳ nam sinh nào, không cho nam sinh đến gần trong phạm vi một mét. Thậm chí ngay cả nữ sinh cũng không có mấy người hợp với cậu. Ai, mình thật không rõ, tự phong bế mình làm gì, không phải là cậu có bóng ma tuổi thơ hay là cha mẹ ly dị gì chứ? Cha mẹ cậu rất tốt đẹp, mỗi báo đều đăng tin họ là vợ chồng đằm thắm với nhau, cậu có chỗ nào giống như là người có bóng ma chứ?"

Vinh Nhung rút cánh tay của mình về, giống như một đứa trẻ đang phát cáu ôm lấy cánh tay của mình không nói lời nào. Tần Lộ bị dáng vẻ của cô làm cho vui vẻ, một bụng bực bội đều từ từ tan biến.

Sau khi tắt đèn Vinh Nhung nằm ở trên giường ngơ ngác nhìn trần nhà, trong đầu như có vẫn gì đó sắp hiện lên rõ ràng rồi lại bị cô đè ép xuống. Không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc trong một mảnh yên tĩnh cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại....

Chất lỏng đỏ tươi không cầm được mà phun ra, từng giọt nhỏ chảy ra ngoài không ngừng. Người đàn ông ở trên người cô, cả người anh đều là mồ hôi từng giọt từng giọt mà rơi trên ngực của cô, chất lỏng chát chát theo môi của anh xâm nhập vào răng cô. Trong thân thể tất cả trí nhớ đau khổ bắt đầu hồi phục, anh đang trên người cô lưu lại dấu vết cho đến bây giờ vẫn còn, che giấu sâu như vậy, nhưng làm thế nào cũng không đánh lại vết thương sâu nhất trong đáy lòng.

"Gặp lại, chúng ta không là gì của nhau. Anh em… cũng không."

Vinh Nhung không nhịn được mà khóc lên, đưa tay vòng qua cổ của anh. Anh giống như ảo ảnh trong nước, khi ngón tay cô điểm nhẹ vào thì anh từ từ đổ bể, từ từ biến mất không thấy gì nữa. Hô hấp nặng nề của anh rõ ràng vẫn còn ở bên tai, lúc ôm cô vẫn còn ấm áp rõ ràng như vậy. Nhưng rốt cuộc vẫn không sờ được, không chạm được.

Vinh Nhung khóc thành tiếng, liều mạng kêu tên của anh, Vinh Hưởng....Cổ họng như cái gì đó làm cho mắc kẹt, một âm tiết cũng không phát ra được. Nhanh chóng cả người cô đều ướt đẫm mồ hôi, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh biến mất không tung tích.

"Vinh Nhung mau tỉnh lại?"

Vinh Nhung mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Tần Lộ nóng nảy. Bên cạnh còn có hai bạn cùng phòng khác, trên mặt họ đều là hoảng sợ và kinh ngạc, kỳ lạ mà nhìn chằm chằm vào cô.

"Cậu.... lại gặp ác mộng rồi hả ?"

Vinh Nhung giơ tay lau đi mồ hôi lạnh trên mặt của mình, yên lặng rũ mắt xuống, "Lại đánh thức các cậu rồi?"

Tiểu Diệp mất hứng lẩm bẩm: "Biết mình có tật xấu còn ở trường, trong nhà có tiền như vậy. Sao không ở trong nhà đi."

Vương Oánh đứng ở bên cạnh đẩy cô một cái, Tiểu Diệp bĩu môi trở lại giường của mình nằm xuống, oán hận mà ôm Tiểu Hùng trên giường lật người đưa lưng về phía cô. Tần Lộ giúp cô chỉnh lại chăn: "Được rồi ngủ một giấc đi, cũng không phải là lần đầu tiên cậu ấy nói như vậy, nói năng chua ngoa nhưng lòng lại mềm như đậu hũ. Cái gì cũng đừng nghĩ."

Vinh Nhung cười khổ, lời cảm ơn cũng nói không ra. Trong phòng lại một lần nữa tắt đèn, lặp tức cả phòng đều tối đen. Vinh Nhung lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đã hai giờ sáng. Cô nhẹ nhàng đưa di động đến ngực mình che lại, người khác cũng không biết, không phải là cô không có điện thoại, cũng không phải là không cần. Điện thoại di động của cô chỉ có một số, mà số của cô cũng chỉ có người kia biết.

Cố tình, bốn năm, một lần nó cũng không vang lên.

Sợ là người nọ đã sớm quên cái số này rồi, Vinh Nhung yên lặng nhìn dãy số duy nhất trong điện thoại di động, vẫn là số của Vinh Hưởng bốn năm trước.

Anh rời đi hai năm trước, cứ mỗi khi hai giờ sáng cô tỉnh lại, cô đều sẽ ngây ngốc bấm gọi số này. Trừ tiếng thu âm của phụ nữ nhắc nhở không gọi được ra thì chẳng có cái gì cả, chỉ lưu lại một tia tuyệt vọng mà thôi.

Từ từ cô cũng không gọi nữa, bắt đầu gửi tin nhắn, mỗi rạng sáng tỉnh lại trong đầu đều là mớ hổn độn; giấc mơ và thực tế dây dưa với nhau, ôm điện thoại di động cô giống như một kẻ điên mà kể ra nổi nhớ nhung của chính mình. Một cái đáp lại cũng không có, nhưng cô cũng không hề tuyệt vọng nữa. Cô luôn cười nghĩ đến, anh đang một chỗ khác, nhìn thấy được lòng của cô.

Cô nhớ anh, nhớ tới phần tâm tình chận thật của anh.

***

Ngày thứ hai trở về nhà họ Vinh, Tần Lộ lục lội trong tủ quần áo của Vinh Nhung một lúc lâu, cuối cùng là đem cô chỉnh sửa thành một người khác. Váy dài màu đen, giày cao gót màu đen tinh tế, tóc dài bị cô dùng cây uốn điện cuốn lên rồi xả dài ra. Vinh Nhung có thói quen quơ tay lấy gọng kính đen ở trên bàn, Tần Lộ đánh một cái vào cổ tay của cô: "Mình phải nói một chút nha, cậu nhìn đi, trong tủ treo một dày quần áo toàn màu đen, cậu cho rằng bản thân mình là nữ tu sĩ à?"

Vinh Nhung xoay người lại sờ cổ chân, "Màu đen dễ mặc, cũng sẽ không phạm sai lầm. Cái đó....mình có thể đổi đôi giày này không. Như vậy sẽ rất đau chân, mình chỉ là đi về nhà, cũng không phải là đi dự tiệc, cần gì ăn mặc như vậy? Sẽ dọa đến người trong nhà ."

"...." Tần Lộ nhìn cô, không tiếng động mà cho cô một khẩu hình miệng, NO!

Vinh Nhung kéo mép váy đi xuống lầu, Chung Hách từ xa đã nhìn thấy động tác chả ra gì của cô, gương mặt nghiêm trang lại. Vinh Nhung vừa mới đi tới gần anh, thì anh liền bật cười, vô cùng không có hình tượng mà cười đến run bả vai. Vinh Nhung nghiêm mặt lại, lạnh lùng đứng ở đó. Chờ anh cười xong mới nói, "Cười đủ rồi à, nếu cười đủ rồi thì mau chóng tìm chỗ nào đó để tôi thay bộ đồ khác đi, nhìn kỳ cục muốn chết."

"Đừng, em như vậy mới giống con gái đó."

Không ngờ cô gái hơn hai mươi tuổi cuối cùng cũng có thể ra dáng được một chút rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.