Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 302: Chương 302: Chúng ta còn chưa có kết hôn




Ánh mắt thâm sâu của Mộ Nhã Triết nhìn cô chăm chú, thấy cô quật cường, thẹn quá thành giận lườm cô, hiển nhiên rất là bất mãn đối với cách làm của cô.

Bỗng dưng, anh thâm thúy nở nụ cười, dáng người thờ ơ tiến vào bên trong ghế sô pha, lười biếng giơ tay ra hiệu cho quản lí mở miệng báo giá.

“Chào ngài, nơi này 45 triệu.”

Vân Thi Thi hoá đá.

Mộ Nhã Triết rất thích ý thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô, thấy cô sửng sốt hồi lâu, không khỏi chế giễu: “Thế nào? Không phải cô nói, muốn tự mình mua sao?”

“Tôi...” Cô thất thanh.

Cô còn tưởng rằng, một căn biệt thự mấy chục triệu, một căn nhà lớn có hoa viên hẳn là không đến nỗi quý như vậy.

Vân Thi Thi cắn cắn môi, trong lòng thấy buồn rầu.

“Không còn cứng miệng nữa à?” Mộ Nhã Triết lạnh lùng hỏi.

Anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu, quản lí lập tức lui ra.

Thủ tục đặt mua bất động sản cũng không có phức tạp, hết thảy đều nhanh đến mức không thể nói lý.

Bởi vậy, khi quản lý mang hợp đồng bất động sản giao tới tay Vân Thi Thi, cô vẫn có chút khó có thể lấy lại tinh thần.

Mộ Nhã Triết đứng ở một bên, hơi cúi người, thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của cô, tâm trạng rất là sung sướng: “Có phải rất là cảm động? Không cần tiếp tục ngủ ở khu nhà ổ chuột.”

“Tại sao anh lại muốn đưa cho tôi căn nhà lớn này?” Người đàn ông này, sẽ không phải lại muốn mượn cớ này cùng cô thêm “Điều ước bất bình đẳng” gì đấy chứ?

Mộ Nhã Triết thấy cô cảnh giác nhìn mình, không nhịn được nở nụ cười giễu cợt.

“Lẽ nào cô bảo tôi trơ mắt nhìn con trai tôi ngủ ở chuồng heo?”

“... Đó không phải là chuồng heo!” Vân Thi Thi tức giận, lần thứ hai nhấn mạnh.

Mộ Nhã Triết liếc xéo cô, không có mở miệng.

Đối với anh mà nói, nơi như vậy, không khác nào chuồng heo.

Vừa nhỏ, vừa không ăn toàn.

Một tầng lầu chứa mấy chục hộ cư dân.

Thậm chí có thể còn không hết.

Khó tránh khỏi có người không liên quan.

Thêm vào bảo vệ cực kỳ không chu đáo, tùy tiện người nào cũng có thể tùy ý ra vào.

Làm sao mà anh có thể cho phép người phụ nữ của mình cùng con trai ở tại một nơi bẩn thỉu xấu xa như vậy.

Mà giờ khắc này, người phụ nữ trước mặt lại bày ra vẻ mặt quật cường, ở trước mặt anh, dè dặt giữ gìn chút lòng tự ái đáng thương.

Chẳng biết vì sao, anh không có tiếp tục mở miệng đả kích.

Chỉ khẽ nói: “Đây là lễ vật.”

Sắc mặt Vân Thi Thi hơi ngưng lại: “...”

“Lễ vật thay cho bát mì kia.”

Vân Thi Thi có chút khó hiểu.

Có ý gì?

Một bát mì đổi lấy một căn biệt thự sao?

Loại trao đổi như vậy, một bát mì của cô có giá trị mấy chục triệu?

Trời ạ...

Đây không thể nghi ngờ là trúng vé xổ số?

“Anh nói như vậy, nếu như tôi làm thêm cho anh mấy bát mì, có phải anh liền mua cho tôi mấy căn biệt thự?”

“...”

Mộ Nhã Triết không nói gì mà nhìn cô.

Vân Thi Thi khiêu khích nhìn anh, không cần hoài nghi, nếu như anh cho phép, mỗi ngày cô sẽ làm mì cho anh ăn!

Không thể ăn cùng anh!

Đúng lúc này chuông điện thoại di động cắt ngang bầu không khí im lặng quỷ dị.

Mộ Nhã Triết vốn muốn ngắt máy, nhưng vừa nhìn màn hình, vẻ mặt nghiêm nghị, lập tức đi tới một bên, nhận điện thoại, trầm giọng trả lời: “Ông nội.”

Trong điện thoại, giọng nói của ông cụ âm trầm và phẫn nộ, nhưng nỗ lực khắc chế: “Rốt cuộc cháu cũng biết nghe điện thoại rồi! Chẳng lẽ, ông không đánh cháu, cháu không biết nhà ở đâu nữa à!”

“...”

Ông cụ thấy anh trầm mặc không lên tiếng, càng giận tím mặt: “Cháu còn biết về nhà sao? Uyển Nhu gọi điện thoại cho cháu nhiều như vậy, tại sao cháu không biết đường mà về? Trong mắt cháu con bé còn là vợ cháu, ta là ông nội sao?!”

“Ông nội, cháu và cô ấy còn chưa có kết hôn.” Mộ Nhã Triết nặng nề nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.