Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 342: Chương 342: Cơn giận làm cho người ta sợ hãi




Vân Thi Thi duỗi tay, nhẹ nhàng mà lau vết máu ở cổ kia, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, ngay sau đó tùy tay cầm lấy một chiếc hộp bút dày và nặng, liền hướng về phía mặt đối phương đập tới.

Bút hộp bằng sắt đập vào trán của cô ta, ngay lập tức làm trầy một lớp da, một vệt máu khẽ rỉ ra.

Toàn bộ lớp học huấn luyện không nghĩ đến tình thế sẽ mất khống chế đến như thế này, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia đau đến bưng kín trán, chật vật mà lui về phía sau vài bước, cô ta nhìn trong tay dính một vết máu, sắc mặt trong chớp mắt liền tái đi, đôi mắt ủy khuất mà đỏ lên, cô ta dường như mất đi lý trí, cầm lấy một chiếc ghế, liền hướng về phía Vân Thi Thi lao tới.

Trong lớp tức khắc phát ra vài tiếng kinh hô cùng khuyên can.

Nhưng mà động tác của cô ta quá nhanh, căn bản không kịp ngăn cản, trong chớp mắt cái ghế liền đập vào người Vân Thi Thi. Vân Thi Thi định né, nhưng không kịp trở tay, cô lảo đảo rồi té ngã ở trên mặt đất.

Cùng lúc đó, cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng tức giận lôi đình.

“Mấy người đang làm gì vậy!?”

Mọi người nhìn theo phía tiếng nói, chỉ thấy phó tổng giám đốc nghệ thuật Trịnh Duẫn tức giận đứng ở cửa, tầm mắt gắt gao nhìn vào chiếc ghế đang giơ cao trên tay cô gái buộc tóc đuôi ngựa kia, trên trán tức giận đến nổi gân xanh.

Càng khiến cho mọi người ngạc nhiên, chính là đứng ở phía sau ông ta, còn có người đại diện hàng đầu của giải trí Hoàn Vũ, Tần Chu.

Bên cạnh Tần Chu, lại là Thiên vương nổi danh nhất hiện nay-Cố Tinh Trạch.

Những đợt huấn luyện người mới như thế này, các công ty đều sẽ mời nghệ sĩ nổi tiếng của mình đến truyền đạt kinh nghiệm.

Những đợt huấn luyện nghệ sĩ trẻ từ trước đến nay, Cố Tinh Trạch đều không tham dự. Mặc dù là quý Diêm Vương đích thân mời, Cố Tinh Trạch cũng không có hứng thú.

Thế nhưng lúc này đây, lại không biết anh trúng phải tà đạo gì, lại nói rằng muốn cùng Tần Chu cùng tới đợt huấn luyện người mới lần này nghe một chút.

Tần Chu là một trong những giảng viên của khóa huấn luyện người mới lần này.

Trong lòng anh ta chửi thầm: Gia hỏa này, vừa mới từ tuần lễ thời trang Milan về nước, ngay khi vừa xuống phi cơ, biết được Vân Thi Thi tham gia khóa huấn luyện người mới này, liền chủ động muốn cùng anh ta tới nghe một chút như thế nào là giảng bài cho nghệ sĩ trẻ.

…… Nghe anh ta giảng bài? Lừa quỷ đi.

Rõ ràng là lo lắng cho cô gái kia đi.

Nhưng mà bọn họ còn chưa tiến vào phòng học, từ rất xa liền nghe thấy tiếng ầm ĩ, liền vội vã chạy tới.

Hiển nhiên, vừa rồi trong phòng học diễn ra một màn bọn họ trông thấy rất rõ ràng.

Cô gái tết tóc đuôi ngựa kia không hề nghĩ tới việc bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, trong lòng chỉ âm thầm kêu trời, lúc nhất thời xúc động qua đi, dường như đã quên mất mình đang ở trong trường hợp gì!

Cô ta vội vàng đem “Vũ khí” trong tay buông xuống, chân tay luống cuống mà đứng yên tại chỗ, trên mặt ngơ ngẩn, còn chưa kịp định thần lại khoảnh khắc vừa rồi mình đã hành động mất lý trí như thế nào, rốt cuộc bản thân đã làm cái gì……

“Mấy người đang làm gì vậy!?” Trịnh Duẫn tiến lên một bước, vừa muốn nói tiếp thì một dáng người thanh tú liền bước lên.

Mọi người phục hồi tinh thần lại nhưng lại thấy Cố Tinh Trạch vẻ mặt khẩn trương thất thố mà đi tới bên người Vân Thi Thi, hơi cúi người ngồi xổm xuống, có chút đau lòng mà nâng cổ tay cô lên.

Mới vừa rồi khi cô gái trẻ kia cầm chiếc ghế định đập vào người cô, Vân Thi Thi theo bản năng mà vươn tay cánh tay ra đỡ, trên cánh tay trắng tinh tựa như ngó sen tức khắc hiện ra vết bầm.

Vẻ thương tiếc trong mắt Cố Tinh Trạch không thể che dấu được, anh thật cẩn thận mà mơn trớn vết thương của Vân Thi Thi, hàng lông mày ẩn nhẫn mà nhíu lại.

“Đau không?” Anh khẩn trương hỏi.

Vân Thi Thi lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Không đau.”

“Còn nói không đau?” Cố Tinh Trạch hiểu tính cách của cô, mặc dù đau đớn đến nhường nào, cô cũng đều âm thầm cắn răng chịu đựng.

mồ hôi lạnh trên trán cô ngăn không được mà rơi xuống, Cố Tinh Trạch bỗng nhiên ngẩng mặt, trong mắt xẹt qua một tia nguy hiểm lạnh lùng: “Ai đã khiến cô ấy bị thương?”

Trong phòng học bị bao trùm bởi bầu không khí lặng im đến quỷ dị.

Tĩnh mịch đến mức khiến người khác hít thở không thông.

Giờ phút này, đôi mắt lạnh lẽo của Cố Tinh Trạch làm cho người ta sợ hãi cực kỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.