Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 21: Chương 21: Không đành lòng






"Nương, con đã biết, nương mau rửa mặt đi", Tô Việt vừa gật đầu vừa hối thúc bà.

Vương thị quay đầu đi được vài bước đột nhiên quay đầu nghi ngờ hỏi, "Vợ mới cưới của con đâu?"

"À, Uyển Chi sáng sớm dậy làm điểm tâm, sau đó thấy trời còn sớm nên lên giường ngủ một chút, chờ phụ thân nương thức dậy rồi cùng ăn sáng", vẻ mặt Tô Việt đứng đắn giải thích.

Vương thị nghe xong bán tín bán nghi, nhưng mà bà cũng không tin là thằng con này của bà biết nấu ăn, chỉ giống như kể lể, "Ngươi cũng nên khuyên con bé, dậy trễ một chút cũng không sao, lúc này sắp ăn mừng năm mới không cần ra ruộng làm việc, nhanh gọi nàng ấy dậy ăn cơm, phụ thân ngươi đã mặc quần áo rồi".

Tô Việt nói 'đã biết' rồi trở về phòng mình, mà lúc này Lô Uyển Chi nghe tiếng bước chân của hắn mà tỉnh ngủ.

Nàng mở to mắt ngây thờ nhìn Tô Việt, đảo mắt nhìn thấy sắc trời sáng rõ phía sau Tô Việt đột nhiên nhớ điểm tâm sáng nàng còn chưa làm, A một tiếng ngồi bật dậy.

"Ta nên nấu cơm rồi. . .", Lô Uyển Chi ấp úng dịu dàng nhìn Tô Việt nói, vẻ mặt áy náy tự trách.

Mà giờ phút này, Tô Việt căn bản chưa kịp nghe nàng nói gì, ngay khoảnh khắc Lô Uyển Chi ngồi dậy, hai mắt của hắn bị hai mảnh tròn mềm trước ngực nàng hấp dẫn, chúng tựa như có ma lực kéo hắn đến gần.

Nhớ tới một đêm tiêu hồn thực cốt kia, bụng dưới của hắn từng trận khô nóng dâng lên, từ sớm đã không ngừng hành quân chậm rãi ngốc đầu dậy.

Thấy Tô Việt không nói gì, mà là thấy ánh mắt hắn nhìn thân thể mình, Lô Uyển Chi kỳ quái cúi đầu nhìn, không thấy còn đỡ, ngay lập tức nàng hét lớn một tiếng, lập tức cúi đầu chui vào chăn làm đà điểu.

Nàng thế này mới nhớ đêm qua Tô Việt đã dùng đủ loại hành động gì bên ngoài, trong lòng nhất thời dâng lên một nổi tức giận, hơn nữa từ thắt lưng đến bắp đùi đều mỏi nhừ khiến nàng càng nổi lên hận ý, nhô khuôn mặt đỏ như vải đỏ ra khỏi chăn, hung hăng nhìn người đã đứng trước mặt mình Tô Việt.

"Chàng khi dễ ta!!!", Lô Uyển Chi cắn răng lên án.

Hắc hắc nở nụ cười, Tô Việt nằm sấp □, đến gần trước mặt Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, từ khi nào ta khi dễ nàng?"

"Ngươi. . . ngươi", Lô Uyển Chi nói ngươi vài lần rồi không thể mở miệng nói ra chuyện hắn làm đêm qua ra khỏi miệng được. Chỉ có thể trừng to đôi mắt nhìn Tô Việt, vểnh cao môi không thèm để ý hắn nữa.

Nâng tay xoa gương mặt thanh tú đang nổi giận, Tô Việt thở dài, "Uyển Chi, chúng ta làm chuyện tối qua như vậy, mới thật sự là vợ chồng".

Mà Lô Uyển Chi vẻ mặt không tin, quay đầu tránh khỏi tay hắn, hối giục hắn nhanh chóng ra ngoài, bản thân muốn mặc quần áo. (Mei nó, muốn đập cái con này quá! ! !)

Tô Việt nàng mặt mỏng, nhìn thấy hai má ửng hồng ngại ngùng đuổi hắn ra, cũng biết điều đứng lên nói đi ra ngoài chờ nàng.

Lô Uyển Chi ngồi dậy quơ lấy quần áo lót bên người chuẩn bị khoác lên, Tô Việt đột nhiên quay đầu, dọa nàng sợ chạy nhanh trốn vào chăn.

"Uyển Chi, ta đã làm điểm tâm rồi, nói với nương là nàng làm, vậy nên nàng đừng có nói lộ ra nhé", Tô Việt dặn dò.

Nghĩ muốn nhanh đuổi hắn ra ngoài, Lô Uyển Chi gật đầu nói biết rồi, đợi đến khi mặc quần áo xong mới ý thức tới những gì Tô Việt vừa nói, vẻ mặt áy náy ra khỏi phòng.

Suốt cả ngày Lô Uyển Chi không nói lời nào với Tô Việt, ngay cả cái liếc mắt cũng không nhìn tới, nàng chỉ phụ trách nấu cơm ăn cơm, cũng may là cơm tối không quá khó làm nên nàng cũng có mặt phụ giúp, Vương thị thấy nàng ngay cả củi lửa cũng không biết, trong lòng lập tức sáng tỏ, xem ra điểm tâm hai ngày này đều do Tô Việt làm.

Thế nhưng, ngay cả bản thân bà nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu đại tiểu thư của nàng, Vương thị cũng cảm thấy không đành lòng để nàng làm việc, nhỡ ra nếu bị cháy phỏng hay gì đó thì nay mai đây là tới ngày lại mặt, người Lô gia nhìn thấy còn tưởng người nhà bà ngược đãi nàng ấy, vì thế Vương thị đuổi Lô Uyển Chi ra khỏi phòng bếp, một mình bà làm cơm.

Mà Tô Việt cùng Tô Căn vào trong núi, bọn họ đẩy xe đẩy, cầm búa răng cưa, chuẩn bị chặt một ít cây nhỏ, muốn xây hàng rào là một chuyện, sắp mừng năm mới tới nơi, trong nhà còn phải chuẩn bị chút củi.

Đến buổi tối Tô Việt ân cần nấu nước tắm cho Lô Uyển Chi, nhưng Lô Uyển Chi căn bản nhìn hắn một cái cũng không thèm, một lòng nghĩ đến chuyện ngày mai rốt cuộc cũng được về nhà mẹ đẻ, nàng muốn tìm Trương thị xác minh thử xem hành vi đêm qua của Tô Việt có nằm trong phạm vi thuộc loại khi dễ người hay không.

Dè dặt thận trọng đồng thời chuyển quần áo lại còn trải giường chiếu, Tô Việt nhìn thấy bất kể bản thân có làm gì Lô Uyển Chi cũng lạnh lùng không để ý tới hắn, nghĩ lại tối qua quả thật là làm nàng đau lòng, trong lòng cũng có chút áy náy, cho nên lúc đêm khuya thật yên tĩnh, đương nhiên quan trọng hơn là trước kia hắn nghe được lời đồn, sau lần đầu tiên tốt nhất là để nữ nhân nghỉ tạm mấy ngày.

Hắn thật sự rất yêu nàng, cho nên khi thấy nàng trốn trong chăn rất xa hắn, Tô Việt cũng không nói gì, chỉ cười khuyên đừng buồn.

Lô Uyển Chi hôm nay không làm việc gì, quyết định ngày mai khi về nhà mẹ đẻ sẽ mang theo chút vải dệt kim chỉ trở lại đây, tốt nhất là nhìn xem sách phụ thân mua từ trấn trên mua có mới hay không, có thể đưa Tô gia xem, nàng không biết làm dâu người ta phải như thế nào, nhưng biết rõ làm cô nương người ta sẽ thế nào.

Trằn trọc không ngủ được, Lô Uyển Chi quay mặt lại nhìn thật kỹ vào khuôn mặt Tô Việt đang ngủ thật sâu, hắn yên lặng ngủ không còn dáng vẻ vui cười hiền hòa thường ngày, ngược lại trông có vẻ nghiêm túc. Lúc này, Lô Uyển Chi lại nghĩ đến tâm sự nặng nề riêng, bỗng niên trong lòng nảy ra một ý tưởng, thế nhưng nàng phủ định ngay lập tức, chuyện này và Tô Việt không có chút liên hệ nào, hắn không nên bị kéo vào gông xiềng thù hận trên lưng.

Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, chẳng lẽ thật sự muốn trông cậy vào đệ đệ Lô Văn Hiên hay sao? Hơn nữa tương lai của đệ ấy như thế nào còn chưa biết, vậy chỉ có thể trông chờ vào đứa con trai chưa xuất hiện của nàng mới thấy an tâm hơn.

Nghĩ đến đây, Lô Uyển Chi xoa bụng nàng, nếu Tô Việt nói không sai, tối qua hắn làm mấy chuyện đó với mình có thể làm nàng mang thai, không biết bây giờ trong bụng nàng đã có một sinh mạng nhỏ hay chưa. Nghĩ đến đây, nàng nở nụ cười ôn nhu.

Cho dù tương lai có để đứa con trai của mình làm chuyện đó, cũng phải nói cho người phụ thân Tô Việt này biết một chút, chồng và con, luôn luôn phải có một mất một còn liều mạng. Cắn môi, Lô Uyển Chi quyết định ngày mai sau khi về nhà trước tiên phải thương lượng chuyện này với phụ thân Lô Dũng rồi xác định, thế nhưng trong lòng nàng đã có chủ ý.

Nâng tay vụng trộm khẽ xoa gương mặt tuấn tú nàng sẽ sống đến già, Lô Uyển Chi thở dài, "A Việt, thật xin lỗi".

~ ~

Sáng hôm sau lại mặt sớm, Tô Việt theo thường lệ dậy sớm lén lút làm điểm tâm, nhưng mà lần này Lô Uyển Chi cũng theo hắn cùng dậy, chỉ đứng trong phòng bếp cũng được.

Nhìn Tô Việt bận rộn, Lô Uyển Chi lại rơi vào sợ hãi.

Buổi sáng thức dậy, Tô Việt đã chú ý thấy vẻ mặt không có tinh thần của Lô Uyển Chi, hỏi nàng làm sao, Lô Uyển Chi cũng chỉ lắc đầu nói không có gì, cuối cùng hỏi hết sức, nàng cũng chỉ nói nhớ phụ thân nương đệ muội.

Cười khổ xong, Tô Việt tin là thật, nàng mới gả tới được hai ngày cũng không thoải mái như nhà phụ thân mẫu thân nàng.

Mỗi ngày mỗi bữa cơm đều phải nấu ăn thì không nói, nếu hắn đi ra ngoài thì một mình nàng không nói chuyện với ai, chỉ một mình ngồi trong phòng, xem ra buổi tối hôm nay trở về phải thương lượng về chuyện tương lai này.

Vương thị trong lúc ăn điểm tâm đã chuẩn bị tốt lễ lại mặt, đợi vợ chồng Tô Việt chuẩn bị xong bà mới lấy ra, là hai cọc vải và một giỏ trúc trái cây.

Tô Việt nhìn thấy nhíu hai hàng chân mày nhưng vẫn không nói gì, bước tới nhận lấy trên tay, quay đầu nói với Lô Uyển Chi, "Chúng ta đi thôi".

Từ thôn Nam Đầu Tô gia đến Thôn Bắc Đầu tuy rằng chỉ ngắn chừng một dặm đường, thế nhưng trên đường đi gặp qua không ít người.

Nhóm người đi qua đều quan sát đứa con dâu mới này của Tô gia, mấy trai tráng trong thôn rất ít khi nhìn thấy, nhưng nghe con dâu hoặc tỷ muội trong nhà nói Tô Việt cưới cô dâu mới xinh đẹp cỡ nào, đều mang theo tâm tư chờ mong đến ngày thứ ba lại mặt của cặp đôi mới cưới này để nhìn xem tiếng đồn có thật hay không, mà đa số nữ tử cũng đến ven đường giúp vui, hơn nữa mấy đứa nhóc nghịch ngợm la hét muốn xem nàng dâu, ven đường vài nhóm người tụm năm tụm ba mà đứng xem náo nhiệt.

Tô Việt đương nhiên là biết bọn họ vì sao mà đến, cũng khí phách ưỡn ngực dũng cảm kiêu ngạo ngẩng đầu thong thả đi về phía trước, sau lưng là nàng dâu mới Lô Uyển Chi yểu điệu bắt đầu xấu hổ cả mặt đỏ bừng đi sát theo sau.

Lô Uyển Chi ngày thường rất hiếm khi ra khỏi nhà cho nên đối với cảnh tượng đồ sộ thế này trong lòng có chút bỡ ngỡ, đi được vài bước Tô Việt mới kịp phản ứng nàng dâu đang thẹn thùng, lại quay trở về đến cạnh nàng sóng vai đi thong thả bên cạnh, một bên còn thấp giọng an ủi Lô Uyển Chi, "Uyển Chi, bọn họ đều là láng giềng, về sau ngày tháng còn dài, nàng đến gần ta nghe ta chào hỏi mọi người là được, nàng không cần phải nhớ, sau này lúc tiếp xúc dĩ nhiên có thể tự nhớ rõ. Nhớ chỉ cần mĩm cười là được".

Lô Uyển Chi gật đầu, di chuyển đến gần bên cạnh Tô Việt thêm một chút.

Vì thế bất ngờ nghe Tô Việt gọi một người là Nhị đại gia, Lục thúc thúc, Tứ thẩm chào hỏi suốt dọc đường đến Lô gia. Toàn bộ quá trình này Lô Uyển Chi chỉ mĩm cười theo sát phía sau, mỗi lần hắn chào hỏi, nàng sẽ gật đầu theo, mở miệng một chút.

Đợi khi đến Lô gia, nàng cảm thấy miệng nàng gần như cứng đờ, cả nhà Lô gia đã đứng đợi sẵn trước cửa nhà nhìn thấy hai người lập tức vui mừng hớn hở đón vào nhà.

Trương thị kéo Lô Uyển Chi vừa khóc vừa cười, một hồi nói nàng đen, một lúc lại nói nàng có chuyện che dấu.

Tô Việt ở bên cạnh nghe nói vậy trái tim đập cao hơn, sắt mặt tiếp đó cũng có chút xấu hổ, Lô Dũng lập tức phản ứng kịp, để mấy nàng đi vào hai phòng Tây nói riêng với nhau, bản thân ông lôi kéo Tô Việt đến phòng chính, Lô Văn Hiên đã được nghỉ đông, cũng đi theo vào phòng chính, ngồi nghiêm chỉnh đối diện Tô Việt, lại mời trà mời điểm tâm, hiển nhiên là bộ dáng của một tiểu đại nhân.

"Tỷ phu, huynh có vào núi bẫy chim không?", Lô Văn Hiên đợi phụ thân nói chuyện đây đó xong mới tràn đầy chờ mong hỏi Tô Việt.

Tô Việt gật đầu, "Trước kia thường xuyên đi, thế nhưng hai năm gần đây không đi nữa".

"Vậy chờ ngày khác huynh dẫn đệ được không, phụ thân luôn nói đệ quá ốm yếu thư sinh, nhưng mà đệ thấy bạn học của đệ cũng vào núi đào tổ chim, nghe bọn họ nói chơi vui lắm", Lô Văn Hiên sợ phụ thân phản đối, trực tiếp nói thẳng ra, nghĩ rằng chỉ cần tỷ phu ngay lúc này đồng ý thì dù phụ thân có muốn nói gì cũng không được.

Ai ngờ Tô Việt không có đồng ý, mà nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút không vui của nhạc phụ đại nhân, chậm rãi nói, "Mùa này chim đều bay về phía Nam ngủ đông, đợi tới đầu mùa xuân năm sau mới có thể đi, đến khi đó lại nói tiếp".

Một bên là nhạc phụ đại nhân, một bên là em vợ, nhưng hắn không dám đắc tội đến người nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.