Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 25: Chương 25: Nghe Hát




Lại nói trước đó.

Cao Bát đi hơn năm ngày năm đêm thì đến được Trấn Thuận Hóa, cải trang thành một kỵ binh trong đoàn quân Chiêm Thành vào doanh trại. Đến tối y thám thính dò hỏi thì biết La Khải và Ma Lang Nha đã về kinh đô Đồ Bàn cách đó đã mấy ngày. Còn đội quân đóng ở đây do Ba Lâu Kê* chỉ huy, Cao Bát đến trại định giết quách hắn cho xong nhưng đến doanh trại thì hắn đã ra ngoài vui chơi đã mấy hôm, thiết nghĩ “Cái tên này xem ra chẳng đáng ngại gì, chỉ là một tên hồ đồ về sau tất mang đại loạn cho quân Chiêm mà thôi.”

Cao Bát cướp một con ngựa tốt rời quân doanh, ngày đêm thẳng hướng thành Đồ Bàn mà đi, đến nữa tháng y vào đến thành Indrapura {“đô thị sấm sét” thuộc Làng Đông Dương, huyện Thăng Bình, Quảng Nam ngày nay} thì nghỉ ngơi ở một khách điếm tốt nhất trong thành. Y tính ham vui, phóng khoáng, đa tình, đến vùng đất cố đô phong cảnh tuyệt mĩ, lại là nơi thương hội phát triển, người người vui chơi trẩy hội. Khắp trong ngoài thành nơi nào cũng có những thương đoàn từ khắp các nước lui đến buôn bán trầm hương, ngà voi, hồ tiêu, gốm sứ…, hai bên đường phố ngày nào cũng tấp nập hàng hóa. Rất nhiều thương gia giàu có, đi đến đâu cũng nghe nói đến trao đổi hàng hóa. Các tiểu điếm, lầu xanh mọc lên dọc hai bên bờ hồ nườm nượp khách sành sỏi, lắm mỹ nữ xinh đẹp.

***

Đã hơn hai hôm nay Cao Bát đều ngủ ở một lầu xanh gọi là Hương Lâu Cát lớn nhất trong thành, nổi tiếng là nơi nhiều người đẹp nhất thành Indraphura, rất biết chiều chuộng khách lại có cả kỳ nữ vũ công múa hát rất hay. Suốt một đêm qua y vừa nghe nhạc vừa uống rượu say bí tỉ đến nửa đêm không còn biết gì nữa, khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong phòng, ngoài trời đã sáng rực rỡ, y mở cửa nhìn ra ngoài đường phố. Phía dưới hàng đoàn tiêu vận từ các nơi ra vào thành nhộn nhịp huyên náo, còn có rất nhiều tiểu thư khuê các mua sắm cùng các tỳ nữ đi qua lại làm y như tỉnh cả ngủ.

Cao Bát vươn người rồi đi xuống lầu tìm một nơi ăn uống.

Ăn uống xong, y đi tảo bộ một vòng quanh thành xem các sạp hàng lớn nhỏ, cảnh các thương đoàn mua bán với nhau, mấy thứ đó đối với y rất lạ và thích mắt. Y nhìn thấy một đoàn người ăn mặc kiểu Khmer, người cởi ngựa đi đầu mặc Sampôt hôl màu vàng trang trí rực rỡ, vai trái đeo một dải khăn {được gọi là khăn kânxail} hông giắt một thanh gươm cong rất sang trọng, bên cạnh là một cái kiệu lớn với bốn tên khuân, bên trong là một tiểu thư xinh đẹp đầu đội mũ hình tháp màu đỏ khảm ngọc và trâm cài, áo sampôt vàng để hở một bên vai trắng muốt, phía sau có hai sư tăng khoác áo màu vàng, tay cầm vũ khí là hai cái tráp đồng tròn lớn rất sắc bén, dáng vẻ lạnh lùng. Phía sau còn có mấy chục hảo hán tay đều cầm vũ khí vẻ mặt rất đáng sợ người nào nhìn thoáng qua cũng có võ công. Cao Bát còn đang chăm chăm nhìn người thiếu nữ ngồi trong kiệu thì một tên nhìn thấy vậy quát lên nói.

“Ngươi nhìn cái gì, muốn chết à!”

“Ta nhìn cái gì?” Cao Bát nhếch miệng cười, tay gãi gãi đầu.

“Cút đi, không thì đừng trách ta móc hai con mắt của ngươi ra!” Người này lại quát tiếp, tay chỉ vào mặt y.

Người thiếu nữ trong kiệu nghe tiếng nói đưa mắt nhìn, thấy Cao Bát thì đưa tay che tấm yếm trước ngực lại {sronko} rồi quay mặt qua người dáng vẻ quý phái như một đại công tử, cởi ngựa bên cạnh nói gì đó mà y không nghe rõ, người này quay lại nói lớn.

“Chúng ta vào một khách điếm nào đó nghĩ ngơi, chủ nhân mệt rồi.”

Đám người này đi một đoạn nữa thì đến một quán trọ có biển hiệu lớn ghi hai chữ Phong Đô, mấy tên tiểu nhị ra tiếp đón rất chu đáo. Cao Bát theo họ đến đó thì quay lại đường phố đi về Hương Lâu Cát.

“Công tử không biết vừa sáng đã đi ra ngoài làm gì” Bà chủ Hương Lâu Cát là một bà người béo mập tuổi tứ tuần, dáng vẻ yểu điểu, tay cầm một cái quạt có họa tiết một thiếu nữ ở trần, hở nữa ngực phe phẩy quạt. Thấy Cao Bát bước vào đã cầm lấy tay y cười nói. “Công tử cần gì thì ta cho các cô nương ra hầu hạ, tại sao lại phải ra ngoài cho mệt.”

“Ta chỉ đi dạo quanh thành một vòng tìm hiểu chút kinh nghiệm kinh doanh vậy mà. Quán của bà không biết có cô nương nào thật xinh đẹp, lại biết đờn ca hầu ta hay không. Ta nhất quyết sẽ không phụ bà đầu.” Y cười ha hả lấy trong người một thỏi bạc lớn đặt vào tay bà ta, bà ta chụp lấy tay y áp vào ngực cười hô hố nói.

“Đúng là công tử biết dùng tiền lắm, chổ ta có một mỹ nữ rất đẹp lại biết ca hát, ta sẽ kêu nàng giúp công tử gia toại nguyện nhé.”

Cao Bát lên phòng mình đợi ở đó, đứng cạnh bệ cửa sổ nhìn xuống đường phố thầm nghĩ, nơi này cũng chẳng phải thua kém gì thành Thăng Long cả. Chợt ngậm nguồi nghĩ đến người thiếu nữ ngồi trong kiệu ban nảy, không biết họ là ai mà có dáng vẻ rất kỳ lạ, người tiểu thư trong kiệu cũng vậy! Đẹp kiêu xa hơn hẳn những kỹ nữ trong Hương Lâu Cát mà mấy ngày y đã thấy chán.

Một tiểu nhị, đầu quấn khăn trắng, để bộ râu mép chải chuốt, vẻ mặt mấy phần nhanh nhẹn xảo trá, khăn lau vắt trên vai cười ha hả mang vào một khay đựng đầy rượu thịt. Hắn đi vào phòng đặt khay lên một cái bàn vuông chạm khắc tỷ mĩ mạ bạc, nói.

“Xin mời công tử!”

“Ta vừa ăn xong, ngươi mang đến nhiều thức ăn vậy làm gì?” Cao Bát thở dài nói, y cũng quá quen với cái gã này, lúc nào hắn cũng ra cái vẻ hiểu tâm trạng người khác.

“Công tử sao lại ủ dột như vậy, bà chủ đã gọi cho công tử Trúc cô nương đến rồi, mời công tử vào bàn.”

“Cô ta họ Trúc à!” Cao Bát bật cười ngồi vào bàn, lấy trong túi một nén bạc ném cho hắn.

“Vâng ạ! Cảm tạ công tử.” Hắn cầm bạc nhét vào vạt áo rồi đi ra.

Cao Bát vừa rót rượu ra cốc thì tiếng đàn đánh “tình tình” mấy tiếng một người dáng vẻ yểu điệu, mặt hồng, váy ngắn trắng, viền đăng ten vàng, cổ đeo dải lụa, vòng vàng, đầu đội khăn trắng, đăng ten hoa huệ thêu chỉ vàng, tay cầm đàn nguyệt bước vào. Nàng khẽ cúi đầu chào. Cáo Bát không thôi đưa mắt nhìn. Nàng quả nhiên rất xinh đẹp, hơn hẳn tất cả những người thiếu nữ chàng thấy trong Hương Lâu Cát mấy hôm này nếu không nói đến người tiểu thư ban sáng y thấy trên đường phố.

“Nàng là Trúc cô nương?” Cáo Bát gật đầu hỏi.

“Chính là tiểu Nữ!” Nàng mặt buồn rười rượi không chút gì là vui vẻ, làm y cũng hơi ngạc nhiên hỏi.

“Trong cô nương không vui, lý nào bà chủ đã ép cô nương đến đây hầu ta?” Cao Bát tính tình khác lạ trong lòng chợt rung động, nhưng nghĩ đến vẻ mặt nàng thì cảm thấy không vui. Mấy hôm nay người nào gặp chàng cũng bật cười cả, hẳn là nàng không thích mình lại nói thêm “Cô nương trông mặt có vẻ không thích ta.”

“Thân phận tiểu nữ đâu dám, tiểu nữ xin ra mắt công tử đàn hát một bài giúp vui công tử!”

“Cô nương hãy uống rượu với ta, rồi hãy hát sau!” Cao Bát vội vã rót rượu ra một cốc khác nói.

“Tiểu nữ chỉ đàn hát cho khách không uống rượu với khách!” Nàng không ngước mắt nhìn Cao Bát một cái mà chỉ ngồi vào ghế rồi so dây đàn.

“Vậy thì tùy cô nương!”

Tiếng đàn cất lên mấy tiếng tình tính tang, điệu nhạc chậm chạp kéo dài, buồng bã vang lên.

“Tình tính tang.

Chàng ơi! Chàng hởi. Chàng đi về đâu?

Mưa xuân mấy mùa thiếp mãi đợi chàng.

Làng xưa mong mỏi lời thề nguyện cũ.

Thiếp nhớ chàng cõi lòng khắc khoải đau.

Bên kia thành lũy điêu tàn còn đó.

Nở chia ly đôi ta phục đế vương.

Trăm mối tơ vò mãi được gì đâu.

Thân chàng oanh liệt thiếp nguyện theo chàng.

Tình tính tang.

Xa lìa mãi đó biết đến bao giờ.



Cao Bát đứng tựa người nhìn ra cửa sổ vẻ buồn chán não nề, giọng hát của nàng làm y rơi nước mắt, trong thâm tâm lại thấy mình mấy phần có lỗi. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại này mà để thúc bá biết, chắc chắn y sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở núi Đông Lai không bao giờ được xuống núi nữa mất. Khi rời khỏi núi y đã hứa sẽ trả thù cho bằng được, không sẽ tự hủy võ công với trước mặt thúc bá. Y chợt nghe tiếng hát động tâm, lại nhớ đến lời hứa ấy mà toát hết mồ hôi hột. Nghĩ đến chuyện xảy ra hơn tháng này đều thật không may với y chút nào.

Tiếng hát nghe thánh thót, ngọt ngào rót ra cửa sổ làm không biết bao nhiều người đưa mắt nhìn lên. Vài người buột miệng nói “Trúc cô nương hát đó, mỹ nhân của Hương Lâu Cát chúng ta đó.”

Cao Bát định khép cửa lại cho đám người phía dưới thấy vậy mà đi hết, thì thấy tên cưỡi ngựa ban sáng đã quát tháo mình, hông giắt thanh gươm cong, cán bạc, tay đeo găng bằng da đen, lưng đeo một cái túi nải lớn mà chắc hẳn gã vừa mua ở đâu đó. Gã chợt nhìn thấy Cao Bát thì động tâm ghì cương ngựa lại nhìn chằm chằm qua cửa sổ. Cao Bát thầm nghĩ “Cái gã khốn kiếp này có ánh mắt thật đáng sợ, ban sáng không vì người thiếu nữ trong kiệu ta đã đánh cho ngươi một trận rồi. Xem mặt gã ta kìa!”

Đúng là vậy, hẳn nhiên gã đã nhận ra Cao Bát lúc sáng nên nhếch miệng cười, hai mắt nheo lại, mặt hếch lên vẻ cao ngạo, rồi nhảy xuống ngựa bước đến cạnh một người hỏi.

“Không biết người đang hát là vị cô nương nào vậy?”

Người kia đưa mắt nhìn gã, rồi lại quay lưng đi nói.

“Đó là Trúc My Nữ, tên là Đinh Thị Nghệ, quê ở Ya Heou, nghe nói cả nhà trên đường vào thành Đồ Bàn thì bị bọn tặc khấu cướp của, cả nhà, cha mẹ, anh em còn bị bọn chúng tàn nhẫn mà giết chết hết, còn nàng thì bị bán cho một nhà giàu phú quý nhưng không biết tại sao nhà đó chưa đầy một tháng lại xảy ra nạn sát thân, cả nhà đều bị triều đình chém hết. Nàng lại bị lưu lạc đến đất này, rồi đến Hương Lâu Cát, từ đó đến nay cũng được hai năm rồi. Nàng ta là một tuyệt thế giai nhân, hiếm có, chúng ta có ngàn vàng cũng không thể chuộc nàng ra khỏi đó được, thật đáng tiếc!”

“Thật vậy sao!” Người kia lại nói vẻ lạnh lùng.

“Đúng vậy, xem ra ngài là người từ xa đến nên không biết, nàng còn có cả một giai thoại được dân trong thành xem là điều hiếm có kỳ quặc nữa. Chuyện là tướng quân thiên triều La Khải đã có lần muốn đưa nàng về làm thê tử, bị nàng từ chối, suýt chút nữa đã bị tướng quân giết chết, không ngờ nhà vua hay tin lại nghe tiếng đồn thân phận nàng đáng thương đã ra lệnh tha chết, còn trách tội La Khải. Từ đó đến nay nàng nổi tiếng khắp trong ngoài thành, đến kinh đô ai cũng biết đến tài nghệ thân phận của nàng. Không phải ai cũng được nàng hầu hạ hát cho nghe, không biết ai trên lầu kia được cái diễm phúc đó.”

“Thật cũng ly kỳ thú vị nhưng chủ nhân của ta nhất nhất sẽ không tin chuyện này đâu!” Gã nhếch môi cười chừ,rồi leo lên ngựa ra roi rảo bước đi.

Cao Bát nấp sau cửa hẳn nhiên là nghe họ nói chuyện ngạc nhiên tự hỏi. “Chẳng lẽ nàng ta lại có số phận bi thảm đến như vậy, không biết vì đâu nàng lại hát cho ta nghe!” Cao Bát nghĩ vậy, thấy mấy phần lạ lẫm quay lại nhìn Trúc My Nữ hỏi. “Chuyện ban nảy có phải là thật không? Tại sao nàng lại đồng ý đến phòng ta. Ta không phải là vương công quý tộc.”

“Công tử nói quá rồi. Tiểu nữ số phận kém may, thân phận là ca nữ thì có gì đâu là cao quý đáng nói. Công tử đừng nghe họ nói.”

“Nàng đừng nói vậy, tiếng hát của nàng đúng là rất hay, khiến ta động lòng mà rơi nước mắt, quả thật bài hát vừa rồi chắc hẳn là có ẩn tình gì đó, không biết nàng có thể nói cho ta biết được không?” Cao Bát ăn nói với Trúc My Nữ khác ngày thường đến chín mười phần, quả nhiên là hiếm có trên đời.

“Đúng vậy! Ngay lần đầu tiên tiểu nữ gặp công tử đã động lòng nhớ đến một người. Tuy công tử có diện mạo rất giống người đó, nhưng cũng làm cho tiểu nữ thấy vui vẻ, đến hôm nay được hầu công tử quả nhiên là diễm phúc.” Nàng đưa mắt nhìn Cao Bát, miệng khẽ nhếch lên chút vui vẻ rồi nói tiếp “ Công tử không chê cười tiểu nữ làm phiền hà chứ?”

“Không, không làm sao có chuyện đó được!”

Cao Bát còn muốn nói thêm thì đã thấy Trúc My Nữ đứng dậy, ôm đàn vào lòng khẽ gật đầu có ý bước ra ngoài, y định ngăn lại thì nàng đã nói.

“Tiểu nữ chỉ được phép hát cho công tử một bài hầu hạ không thể nén ở lại lâu được. Khi nào công tử cần thì tiểu nữ nhất quyết không từ chối!”

Cao Bát ú ớ đưa tay ngăn lại, nhưng ánh mắt nàng đã sụt sùi nước mắt quả nhiên là không tiện cho y giữ lại. Thấy nàng khác lạ, cố giữ lại e sẽ làm tổn thương đến nàng lại xem mình là người vô lễ, đành thôi nhìn nàng bước ra ngoài.

chú thích :Ba Lâu Kê, kẻ phản bội dẫn đến cái chết của Chế Bồng Nga Sau này, y xuất hiện ở trong hồi này,chẳng qua chỉ là điểm tựa cho bản tác được mở rộng. Có thể là không đúng thời gian, tuổi tác, mong bạn đọc bỏ quá cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.