Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 18: Chương 18: Thâm Ý




Lại nói đến phiệt trấn Ẩn Nam mấy ngày trước.

Một trong những phiệt trấn đứng đầu Đại Việt, được các nước lân bang gọi là Tam Phiệt Nhất Đẳng, danh tiếng lẫy lừng mà chỉ trong một sớm một chiều đã tan hoang sơ xác, hơn phần ba quần chúng phiệt trấn bị tiêu diệt, số còn lại phải ẩn nấp trong rừng cấm. Bản doanh bị cướp bóc tàn phá, tất cả tàng thư kinh các, sách vở đều bị đốt sạch không còn gì.

Đám Chiêm binh đang ăn mừng chiến thắng trong thành, được tin năm nghìn kỵ binh tiếp viện của quan phủ Trấn Thanh Đô kéo đến thì vội vã rút quân về hướng nam. La Khải cùng đám Chiêm binh rút chạy, còn Ma Lang Nha cùng người trong phiệt trấn Âm Môn rút phía sau chặn hậu đường tiến công của kỵ binh Đại Việt.

trước đó Ma Lang Nha đã cho người mang hết của cải vàng bạc, cùng vật phẩm triều đình ban tặng cho Ẩn Nam lên những cỗ xe ngựa vội vã vượt sông Mã đi theo sau La Khải trước đó mấy ngày.

***

“Thưa trấn chủ, chúng ta biết ăn nói làm sao với hoàng thượng. Công chúa đã mất tích gần tuần nay, ngài biết được sẽ trách tội khi quân.” Đinh Ngô Tự thúc ngựa đi bên cạnh lão, mặt rầu rĩ nói.

“Ta đã có cách của mình nhà ngươi cứ yên tâm!” Ma Lang Nha vừa thúc ngựa vừa cười ha hả, thích thú nhìn đoàn xe ngựa tải vàng bạc đi phía trước.

“Bọn lính cẩm y vệ của công chúa lúc đó cũng có mặt, đương nhiên họ sẽ bẩm lên hoàng thượng trách chúng ta vì bản thân mà bỏ mặt công chúa thì làm sao?” Đinh Ngô Tự lại hỏi.

“Ngươi cứ đợi tin của ta, chuyện đó ta đã lo đâu vào đấy cả rồi.” Lão trỏ tay về phía cỗ xe nói “Đây toàn là vàng bạc của bọn Đại Việt phen này chúng ta tha hồ mà hưởng thụ, ta không để các ngươi thiệt đâu!”

“Vâng thưa trấn chủ!” Đinh Ngô Tự vẫn không hết lo lắng. Việc công chúa mất tích không phải là chuyện nhỏ, dù có cách nào đi nữa cũng khó lòng mà phủ nhận hết trách nhiệm. Hắn thở dài thường thược, Ma Lang Nha nhìn hắn càng vui vẻ hơn khi nghĩ đến kế sách của mình.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh không thấy gã bằng hữu Lý Nhạn đâu thì vội nói.

“Cả ngày hôm nay không thấy Lý Nhạn đâu, trấn chủ không thấy lạ à?”

“Hắn đang lo vài việc ta sai bảo chắc cũng sắp xong rồi đấy!”

Hắn nghe lão Ma trấn chủ nói vậy thì có chút chột dạ. Từ trước đến nay lão luôn ưu ái cho Lý Nhạn, mọi chuyện quan trọng hắn ta đều cướp phần chính vì thế mà đám tiểu trại chủ trong phiệt trấn lấy làm phiền lòng. Lý Nhạn được ưu ái, kiếm chác không biết bao nhiêu ngân lượng châu báu của đút lót hối lộ. Y nghĩ vậy lại thấy mình thật thảm hại, công sức võ lực của mình không thua kém hắn ta nhưng lúc nào cũng chịu thiệt thòi. Hắn nghĩ đến chỉ thấy cơ mặt giật giật lên mấy cái, thúc ngựa theo kịp lão Ma Lang Nha khi thấy mình đã tuột lại phía sau khá xa.

“Nhà ngươi nghĩ gì đó?” Ma Lang Nha nhìn hắn rồi nhếch môi vẻ khó chịu. Mặt hắn lúc nào buồn rười rượi, lão lại thấy khó chịu khi nọng mở ở cổ hắn lúc xị mặt xuống trong đến thật ghê tởm. Ngay đến lão, một đại ác nhân nhìn hắn cũng thấy không hợp mắt chút nào.

“Thuộc hạ nghĩ không biết trấn chủ lúc nào thì ra lệnh đến Thăng Long mà thôi.” Định Ngô Tự bỗng nhiên nhắc lão, lão cũng phần nghĩ đến chuyện này nên nói.

“Để ta bàn lại với tướng quân trước, lúc này mà tư ý vào Thăng Long thì hoàng thượng sẽ trách phạt ta tội để thất lạc công chúa. Cũng vì chuyện không định trước này xảy ra mà khối chuyện ta phải lo nghĩ, cứ để tướng quân tùy cơ ứng biến sau đó sẽ tính.” Lão nhắc đến Chế Vân mặt lại nheo lại mấy phần khổ não.

Cả hai còn đang nói chuyện thì nghe phía sau có tiếng ngựa hý, phóng vội vả về phía cả hai. Hai người nhìn kỷ, thì nhận ra ngay đó là Lý Nhạn. Định Ngô Tự la lớn.

“Làm gì mà nhà ngươi phi ngựa vội vậy?”

“Xem nào, ngươi có tin tốt lành gì báo cho ta hay không!” Ma Lang Nha gằn giọng nói.

Lão thấy hắn định trả lời thì đưa ngón tay lên miệng, rồi đưa mắt nhìn xung quanh ra hiệu hắn nên nhỏ tiếng. Lý Nhạn nhếch môi cười thả ngựa nước kiệu đi đến, mặt mày hắn còn lấm tấm mồ hôi, chiếc khăn quấn quanh đầu màu trắng giờ đã chuyển sang màu nâu nhạt, đầu gật gù có ý mọi chuyện diễn ra rất tốt, đến gần hắn mới nói thì thầm đủ cho ha người nghe.

“Thuộc hạ đã làm xong chuyện trấn chủ giao phó rồi. Đám cẩm y vệ đều chết hết cả không còn một tên nào!”

“À, à, tốt lắm! ngươi xóa sạch dấu vết chứ?”

“Hoàn toàn mất tích!”

Đinh ngô Tự nghe hai người nói mới hiểu chuyện, bật cười nói chen vào.

“Thì ra trấn chủ đều có kế sách cả rồi! Bọn cẩm y vệ chết hết rồi thế thì còn lo gì nữa.”

“Ngươi muốn chết à, hay nhỏ tiếng lại mà nói.” Ma Lang Nha đưa mắt nhìn hắn vẻ giận dữ, chỉ nhìn đến vẻ mặt trợn trừng của lão hắn đã toát hết mồ hôi hột, miệng im thin thít không dám nói nữa.

Cả ba cười cười nói nói, đi thong thả phía sau đoàn xe ngựa, thì phía sau lại có một tên kỵ binh, tay cầm cờ tướng quân, vừa thúc ngựa chạy vừa hét toáng “Nhanh lên, nhanh lên quân Đại Việt sắp đến rồi, nhanh chân lên chết hết cả lũ bây giờ!!!”

Ma Lang Nha chặn đường tên đưa tin lại hỏi chuyện.

“Bọn chúng cách đây mấy dặm nữa?”

“Thưa ngài cách đây khoảng hai mươi dặm, ngựa truyền tin phía sau báo tin.”

“Tưởng Quân La Khải lúc này đang ở đâu?” Ma Lang Nha lại hỏi.

“Bọn tiểu nhân không biết!”

“Ngươi đi đi, báo mọi người cứ bình tĩnh đừng làm náo loạn.” Ma Lang Nha thở dài một tiếng rồi cùng hai tên Đinh, Lý thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.

***

Cách đó hơn mười lăm dặm, Trần Hưng Lễ cùng hơn hai nghìn kỵ binh truy kích quân Chiêm, đi đến đâu gặp quân Chiêm hắn đều cho giết hết không bắt tù binh. Số quân Chiêm rớt lại phía sau chết nhiều vô số kể.

Số là sau khi La Khải rút quân để lại mấy đạo quân dưới lệnh của Ma Lang Nha. Sau Ma Lang Nha thoát khỏi khu rừng cấm, bị nội thương nặng nhưng đến khi hoàn hồn lại đã mấy lần quay lài tìm công chúa Chế Vân nhưng không thấy nàng đâu. Lão sợ tội đã bày ra kế cho người gửi một bản tấu cho Chế Bồng Nga cấp báo, tấu chương có viết về tình hình quân Đại Việt. Ý rằng giặc phòng bị rất chặt chẽ khó mà đem quân tiến công bắc phạt được. Lão còn nhắc đến chuyện nên gọi tướng quân La Khải về trấn thủ Trấn Thuận Hóa {Quảng Trị}, luôn tiện mang công chúa về cùng.

Đúng như dự đoán của lão, mấy ngày sau La Khải nhận được chiếu thư, vội vã mang quân đi về nam chỉ để lại hơn nghìn quân, rồi cho tìm công chúa nhưng không thấy đành đi một mình. Ma Lang Nha vì thế tránh được tội khi quân, chiếu thư lần này giúp lão thoát được trách nhiệm bảo vệ công chúa. Đám cẩm y vệ vì thế mà bị Lý Nhạn đầu đọc giết hết dọc đường không ai hay biết gì.

Trần Hưng Lễ lúc đó đem mấy tên lính Chiêm bắt được hỏi, biết được La Khai đem quân về Trấn Thuận Hóa, phía sau lão Ma Lang Nha chặn hậu liền ngay trong đêm thúc ngựa truy kích. Đến tối thì đội kỵ binh tới được Trấn Tây Bình {Quảng Bình, một Phần Quảng Trị ngày nay} vào một thôn nhỏ gọi là Tòng Chất {Quảng Trạch, Quảng Bình ngày nay} nghỉ ngơi ở một miếu am bỏ hoang nghỉ ngơi.

Trần Hưng Lễ cho đóng quân cách miếu nửa dặm, cắt người nấu cơm, sai mấy toán binh đi quanh thôn tìm rơm rạ cho ngựa ăn, còn mình hắn đến miếu am với một tên thuộc hạ trị thương.

Khi còn ở núi Phu Nha Phong nhờ lão Nguyễn vận công đẩy chất độc ra ngoài mới hồi phục được ít nhiều, nhưng vẫn còn chất độc trong người, cứ hơn ba bốn canh giờ phải vận khí đẩy chất độc ra dần dần bên ngoài mới hết được. Lần truy kích quân Chiêm xuống nam mấy phần là hắn tìm Ma Lang Nha phục thù. Hắn tính chất thông minh, bề ngoài nho nhã nhưng trong lòng mấy phần mưu lượt quỷ kế khó mà lường trước được. Bản thân hắn khó lòng mà địch được Ma Lang Nha chỉ là lúc rời khỏi rừng cấm được biết lão trấn chủ Âm Môn họ Ma không biết tại sao bị nội thương rất năng. Hắn có phần nghi ngờ nhưng suốt chặn đường truy kích đều không thấy tăm hơi lão ma đầu cùng đám đại hán phiệt trấn Âm Môn đâu, thì tin chắc là lão bị thượng là có thật.

Đám quân binh được nghĩ ngơi sau mấy ngày truy kích mệt mỏi, ăn uống xong đã lăn ra ngủ. Trần Hưng Lễ sau khi rượu thịt xong, thì tìm đến miếu hoang vắng vẻ để đẩy chất độc ra ngoài. Hắn vừa luyện xong thì đưa tay vào trong áo lấy ra một tờ giấy đọc qua một lượt cười khanh khách, bày ra trước mặt vân công theo những chỉ dẩn viết bên trong đó. Thì ra đó là Phong Hợp Ngũ Đỉnh hắn vô tình biết được trên bức tường đại sảnh ở núi Phu Pha Phong đã cho người chép lại. Đọc thì không hiểu, nhưng vừa rồi hắn chợt nghĩ đến mấy điều lạ trong đầu có chút tiêu ý mang ra y theo mà luyện.

Hắn luyện được một lúc thì khí huyết ngưng trệ, huyệt Linh Đài bất biến, hô hấp khó thở rồi thổ huyết ra đằng miệng, vội phong tỏa các kinh mạch, mặt mày hắn đã tái ngắt, ngẩm nghĩ không biết mình đã luyện sai chỗ nào ôm ngực nghĩ “Quái lạ sao lại như thề!” Hắn xem qua một đoạn viết nữa nhưng không dám luyện lại, ngẩm nghĩ một lúc mới gấp nó lại nhét vào trong người.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, lúc này mới để y đến bức tượng phật cũ kỷ, giăng đầy mạn nhện, mấy mãnh vỡ trên tượng nằm lăn lóc dưới sàn nhà thì nhếch môi cười khanh khách. Thì ra hắn vừa nhìn thấy mấy dấu vết lạ trên nền am để lại, hẳn phía sau bức tượng có người ẩn nấp liền nói

“Ra mau! Tại sao lại nấp ở đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.