Giang Sơn Hứa Nhĩ

Chương 66: Chương 66: Chuyện trên đảo




Khi Chúc Vân Tuyên tỉnh lại đã qua giờ thìn, tối hôm qua hắn uống hơi nhiều, bản thân say đến mức không nhớ mình trở về bằng cách nào, cũng như hiếm có được đêm nào ngủ ngon như hôm qua, không hề mơ một giấc mơ nào. Yến nhi đã sớm tỉnh trước cũng vô cùng ngoan ngoãn biết điều không hề làm phiền cha mình, mà yên lặng ngồi ở một bên chơi mấy chú thỏ con đan bằng tre kia, vào lúc này khi thấy Chúc Vân Tuyên mở mắt ra, mới nhào tới trên người hô lên một tiếng thật kêu: “Cha mau rời giường!”

Chúc Vân Tuyên tỉnh táo lại, sau khi hôn con trai một cái xong cũng ngồi dậy, Yến nhi chợt nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Cha uống say, phụ thân ôm cha về, cho nên tối hôm qua Yến nhi ngủ chung với phụ thân đó.”

Chúc Vân Tuyên ngây ra một lúc, rồi lại cười sờ mặt con trai khen: “Ừ, bé con ngoan.”

Đêm qua hắn quả thật có chút buông thả mà uống hơi nhiều rượu, lúc sau nói cái gì làm cái gì, trong đầu chỉ mơ mơ hồ hồ, sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nhớ nổi, cho nên bèn dứt khoát quên đi, ôm con trai đi rửa mặt, sẵn tiện kêu người đưa đồ ăn đến.

Người đưa đồ ăn sáng tới chính là người phụ nữ họ Tần kia, mấy ngày nay đều là đối phương hầu hạ hai cha con Chúc Vân Tuyên, Yến nhi cũng không còn sợ bà như trước nữa. Thấy vẻ mặt đối phương có chút lo âu, Chúc Vân Tuyên bèn thuận miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì sao? Tướng quân đâu?”

Thấy trên mặt đối phương tỏ vẻ do dự, Chúc Vân Tuyên bèn lãnh đạm nói: “Có chuyện cứ nói thẳng, đừng để trẫm hỏi lại lần hai.”

“…. Bệ hạ thứ tội, tướng quân đang ở tiền viện, sáng nay mấy vị các tướng quân đều đã tới, dường như… dường như muốn gây chuyện với tướng quân, ta cũng chỉ nghe qua loa không mấy rõ ràng, có vẻ như liên quan đến bệ hạ ngài.”

Chúc Vân Tuyên cau mày, không nói gì thêm nữa, đợi đến khi Yến nhi ăn no mới dịu dàng hỏi: ” Bé cưng ngoan, con ở đây chơi một chút với bà, cha có một số chuyện cần làm, sau khi xong sẽ lập tức trở về có được hay không?”

Bé con nhìn hắn xong lại quay sang nhìn người phụ nữ kia, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, giơ tay lên vẫy chào tạm biệt: “Cha nhớ về nhanh nha.”

“Ngoan lắm.” Chúc Vân Tuyên cười khẽ ngắt tay con trai, sau đó dặn dò bà trông chừng nhóc, rồi đứng dậy ra cửa.

Mới vừa đi tới tiền viện, Chúc Vân Tuyên bỗng dưng nghe được âm thanh la hét náo động truyền ra từ chính sảnh, bèn dừng bước lại, đứng ở cạnh cửa một lúc, sau khi nhìn rõ ràng ở bên trong đang có ai, mới cất bước đi vào.

Việc Chúc Vân Tuyên đột nhiên xuất hiện giống như một công tắc, đám người vốn đang la hét ỏm tỏi kia chợt đồng loạt ngậm miệng. Trong sảnh lúc bấy giờ nhất thời yên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt của bọn họ dời qua đặt lên người Chúc Vân Tuyên, ánh mắt kia không những chứa đựng sự đánh giá, ngờ vực, kiêng kỵ, còn có những tâm tình hết sức phức tạp khó có thể diễn tả thành lời.

Chúc Vân Tuyên giữ thái độ tự nhiên bình tĩnh đi tới cái ghế bên cạnh Lương Trinh ngồi xuống, sau khi nhìn lướt qua mọi người trong sảnh, mới hỏi Lương Trinh: “Đã xảy ra chuyện gì? Ta có thể biết sao?”

Còn chưa kịp chờ Lương Trinh mở miệng, đã có người giành trước một bước mở miệng nói: “Đến rất đúng lúc! Nếu đã tự mình tới đây, thì xin mời vị “phu nhân tướng quân” chính miệng mình nói ra xem, ngươi rốt cuộc có phải hoàng đế Đại Diễn hay không?!”

Từng cặp mắt của bọn bắt đầu nhìn chằm chằm vào Chúc Vân Tuyên, đại đa số người ở đây đều là những người Chúc Vân Tuyên từng gặp ở bến tàu ngày hôm đó, còn cái vị bộ dạng nghiêm nghị cầm đầu đám thuộc hạ của Tiêu tướng quân, chính là người Lương Trinh gọi là Vinh bá, tên đầy đủ là Vinh Thành.

Lương Trinh cau mày nói: “Các vị thúc bá đang muốn làm gì, mọi người nhất định phải hùng hổ doạ người như vậy mới được sao?”

“Chúng ta chỉ muốn tướng quân cho một câu trả lời rõ ràng mà thôi! Nói rõ xem ngươi này rốt cuộc có phải hoàng đế Đại Diễn hay không!”

“Chính là trẫm.” Chúc Vân Tuyên vừa hùng hồn nói ra ba chữ này xong, cả sảnh thoáng chốc im thin thít, kéo theo đó là sự tức giận cùng nghi vấn ập đến càng nhiều thêm.

“Tướng quân ngươi đưa hoàng đế Đại Diễn đến trên đảo là có ý gì?! Suốt bao năm qua chúng ta cẩn thận từng li từng tí một, hệt như đi trên tầng băng mỏng, vất vả lắm mới có thể sống những tháng ngày bình an, vậy mà ngươi lại đưa cái người đã từng ép chúng ta đi tìm cái chết đến nơi này! Ngươi có coi chúng ta tồn tại sao!”

“Những ba mươi năm! Chúng ta có nhà không dám trở về, có người thân cũng không dám nhận, chỉ có thể trốn chui trốn nhủi ở tòa đảo hoang nơi xứ người này, chúng ta là vì cái gì chứ?! Là ai bức chúng ta đến nước này?! Tướng quân ngươi sao có thể làm như vậy, sao lại làm như vậy hả!”

“Tướng quân! Khoan hẵng bàn đến chuyện thị phi ân oán năm đó, chỉ nói chính ngươi, ba năm trước, ngươi quên vì sao mình phải đến Nam Dương rồi hay sao? Chính là cái người hoàng đế Đại Diễn này đã ép ngươi vào bước đường cùng, khiến cho ngươi chỉ còn cách thay tên đổi họ lưu vong nơi xứ người, lẽ nào bây ngờ ngươi không những không tính toán mà còn muốn bán mạng cho hắn hay sao?!”

Cả đám người ngươi nói ta tiếp phát tiết hết những cơn phẫn nộ trong lòng ra, lúc tình hình căng thẳng nhất, thậm chí còn có người thẳng thắn yêu cầu Lương Trinh giết Chúc Vân Tuyên, nhằm cho ngàn vạn vong linh chôn thây trên biển năm đó được an ủi. Lương Trinh nghe xong thẳng tay ném vỡ chén trà, lạnh lùng nhìn người đang nói chuyện, song trầm giọng nhắc nhở: “Họa từ miệng mà ra, chẳng lẽ suốt bao năm qua phụ thân ta chưa từng dạy ông chuyện này sao? Năm đó phụ thân dẫn mọi người bỏ trốn cũng là do bất đắc dĩ, nhưng phụ thân chưa từng ấp ủ ý đồ mưu phản, nay ông khuyên răn muốn ta làm như vậy, là muốn ngàn người dân trên đảo này chết không có chỗ chôn thân?”

Gương mặt đối phương đỏ bừng lên, chỉ biết xoay đầu qua chỗ khác hầm hực, người khác thấy không vừa mắt bèn lên tiếng tranh biện: “Lão Trần cũng không phải có ý này, chỉ là tướng quân ngươi không nói tiếng nào đã đưa hoàng đế Đại Diễn đến đảo, hành động này của ngươi chính là không coi đám lão già này ra gì đúng không? Hơn hai mươi năm qua bọn ta cẩn trọng trốn tránh người Đại Diễn, cũng chỉ vì sợ triều đình Đại Diễn phát hiện ra khiến bọn ta không thể sống yên, nhưng mà ngươi nhìn thử xem bản thân đã làm cái gì? Ngươi gạt chúng ta trực tiếp dẫn hoàng đế đến!”

Chúc Vân Tuyên suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn bình tĩnh uống trà nghe bọn họ cãi vã, lúc này mới bất ngờ cười giễu, rồi nhẹ nhàng đặt chén trà lên trên bàn, thoáng chậm rãi đảo mắt nhìn mọi người ai nấy đều có biểu cảm khác nhau trước mặt lần nữa, sau mới trầm giọng hỏi: “Các ngươi cũng nói nhà và người thân của mình còn đang ở Đại Diễn, trẫm chỉ hỏi các ngươi một câu thôi, các ngươi còn muốn quay về hay không?”

Vừa dứt lời, hầu như mọi người đều giật mình hốt hoảng, chỉ biết bốn mắt nhìn nhau không nói gì, cứ như quên béng đi chuyện mình vừa tranh luận ban nãy, mãi đến khi lão Trần vừa mới kêu la đòi giết Chúc Vân Tuyên mở miệng, giọng điệu tỏ vẻ không mấy cam lòng: “Hoàng đế Đại Diễn trước giờ vốn nói không giữ lời, xảo trá, năm đó cũng chính là do hoàng đế Đại Diễn đẩy bọn ta ra chịu chết, bây giờ lại hỏi chúng ta có muốn trở về hay không, chỉ sợ chúng ta vừa mới đặt chân trước bước lên đất Đại Diễn, chân sau đã bị quy tội bắt giam vào ngục!”

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Năm đó người hạ chỉ lệnh các ngươi xuất chinh là phụ hoàng trẫm không phải trẫm, con cái không nói lỗi cha mẹ, trẫm sẽ không nhận định việc tiên đế làm là đúng hay sai, chuyện năm đó qua rồi thì cứ cho qua, nếu như các ngươi thật sự muốn trở về, trẫm có thể hạ chỉ, đồng thời bỏ qua tất cả chuyện cũ không suy xét đến, thậm chí có thể phục hồi nguyên chức cho các ngươi, còn nếu các ngươi hạ quyết tâm không quay trở về nữa, thì xem như từ nay về sau các ngươi không còn bất cứ quan hệ gì với Đại Diễn, có sống hay chết cũng không liên quan đến Đại Diễn, cơ hội chỉ có một lần, các ngươi tự suy nghĩ cho kỹ đi.”

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếng người bắt đầu vang lên, mới đầu còn nghi vấn cãi vã thoáng chốc đã biến thành châu đầu ghé tai, thầm thì nghị luận tỏ vẻ không thôi nghi ngờ, vị Vinh Thành im lặng từ lúc Chúc Vân Tuyên vào cửa đến giờ rốt cuộc lúc này cũng lạnh lùng mở miệng: “Hoàng đế bệ hạ quả thật tự đại, nhưng bọn ta không tin ngươi, lão Trần nói không sai, hoàng đế bệ hạ sao có thể bảo đảm được chuyện ngài sẽ không trở mặt xem như không quen biết sau khi bọn ta bước lên đất Đại Diễn chứ?”

Chúc Vân Tuyên nói: “Quân vô hí ngôn, có tin hay không là tùy các ngươi.”

Lão Trần nhếch mép khinh thường: “Quân vô hí ngôn vốn chỉ là câu nói để hoàng đế lừa gạt chúng thần dân mà thôi, hơn hai mươi năm trước bọn ta cũng bị lừa mất một lần, lần này sao còn dám tin nữa.”

“Được rồi.” Lương Trinh không kiên nhẫn ngắt lời lão, hắn khẽ nheo mắt lại, rồi dùng đôi mắt đen kịt lạnh như băng nhìn về phía Vinh Thành trầm ngâm một hồi, sau mới trầm giọng hạ lệnh, “Dẫn người vào.”

Mọi người bốn mắt nhìn nhau tràn đầy vẻ hiếu kỳ, lúc này thân binh của Lương Trinh đã áp giải ba người vào cửa, sau đó dùng sức đè ba người bọn họ quỳ xuống đất. Mọi người nhìn xong lấy làm hoảng hốt không thôi, ba người này không phải đều là thân tín của Vinh Thành hay sao! Cái người Vinh Thành kia giờ đây cũng chau mày, mặt mũi không chút biến sắc hỏi Lương Trinh: “Tướng quân có ý gì?”

Lương Trinh lạnh giọng giải thích: “Sáng sớm, ba người này lén lén lút lút ngồi thuyền ra biển, được người do ta phái tới ngăn lại, sau một hồi tra hỏi bọn họ đã chịu khai nhận tất cả, bọn họ phụng mệnh Vinh bá muốn đến đảo Trảo Oa, nhằm đến truyền tin cho những người phiên bang kia, nói cho bọn họ biết, hoàng đế Đại Diễn đang ở trong tay chúng ta.”

Mọi người bất ngờ ồ lên kinh ngạc, gã Vinh Thành còn chưa kịp lên tiếng tranh luận, Lương Trinh lại tiếp tục nói: “Ta mặc kệ trong lòng các ông suy nghĩ cái gì, thế nhưng phụ thân ta khi còn sống đã nhiều lần khuyên răn, ngoại trừ buôn bán, không được qua lại quá thân thiết với những người phiên bang kia, đặc biệt không cuốn bọn họ vào thị phi tranh đấu với Đại Diễn, nhưng bây giờ các ông đang làm gì đây? Ngấm ngầm lén lút qua lại cùng người phiên bang, muốn dùng hoàng đế Đại Diễn lấy lòng bọn họ, trong mắt các ông còn có người tướng quân này cùng phụ thân của ta không?”

Trong tích tắc, tất cả mọi cặp mắt đều đổ dồn lên người Vinh Thành, bên trong ánh nhìn chứa đựng sự hoài nghi cùng kiêng kị. Vinh Thành lạnh giọng hỏi ngược lại Lương Trinh: “Tướng quân nói như vậy có chứng cứ hay không? Ai mà biết được lỡ như tướng quân lén lút thông đồng hoàng đế Đại Diễn, muốn đối phó đám lão già chúng ta thì sao?!”

Lương Trinh khẽ lắc đầu: “Nếu ta đã dám nói ra, tất nhiên là có chứng cứ, thực ra ta đã sớm có được những bằng chứng chứng mình ông ngầm qua lại lén lút với những người phiên bang trên đảo Trảo Oa suốt mấy năm qua, chỉ là nể tình ông là nghĩa huynh phụ thân đã từng cùng người vào sinh ra tử, cho nên ta mới không định truy cứu, còn định cho các ông một cơ hội hối cải làm lại, thế nhưng ông hết lần này đến lần khác đều không để ý gì tới sự sống chết của những con người trên đảo, cuối cùng ta mới không thể ngồi yên không màng tới.”

Từng vật chứng, nhân chứng một được trình lên, mặc dù Vinh Thành là tướng quân, thế nhưng ông phụ trách chuyện làm ăn buôn bán trên đảo, trong một năm đã có hơn nữa năm chạy đôn đáo ra bên ngoài, gã ta không chỉ ngầm xã giao với người phiên bang Nam Dương, mà mấy năm qua còn qua lại với những người thương nhân Đại Diễn, ngay cả thân tín bên cạnh cũng đứng ra làm chứng, cộng thêm một ít phong thư giữa gã với người phiên bang cũng rơi vào trong tay Lương Trinh, thành ra hiện tại lấy ra trước mặt mọi người, thì những bằng chứng này có thể xem chất cao như núi.

Sau cùng, Lương Trinh không cho Vinh Thành nói thêm gì nữa, cũng không cho người khác có cơ hội biện giải cầu xin, chỉ mở miệng dặn dò thân binh của mình: “Trước tiên dẫn Vinh bá đi xuống.”

Sắc mặt của Vinh Thành rốt cuộc cũng biến đổi, gã ta cắn răng gằn từng chữ một: “Tướng quân thật sự tuyệt tình như thế?”

“Dẫn đi!”

Khi Vinh Thành bị lôi đi giam giữ, lão Trần trố muốn nứt toác đôi mắt nghẹn ngào chất vấn Lương Trinh: “Tướng quân là muốn làm cái gì! Vinh đại ca dù có trăm sai ngàn sai, thì ông ta cũng là huynh đệ từng vào sinh ra tử với bọn ta! Nếu tướng quân thật sự không nể tình cũ mà xử trí, thì lão Trần ta sẽ đứng lên phản đối đầu tiên! Tướng quân cố ý làm như thế, thì chi bằng cứ xử trí ta luôn đi!”

Lương Trinh lạnh lùng nói: “Nếu như Trần thúc cứ không phân rõ trắng đen cố chấp như vậy, thì ta cũng sẽ cho ông được toại nguyện.”

“Ngươi!”

Lương Trinh không thèm để tâm tới lão nữa, mà nhìn mọi người đang có sắc mặt khó coi phía trước chậm rãi nói: “Các vị thúc bá chớ trách, tiểu chất làm như vậy cũng là bị bất đắc dĩ, nếu như hôm nay Vinh bá thật sự lan truyền tin hoàng đế Đại Diễn trên đảo này ra ngoài, khiến cho đám người phiên bang kia đuổi tới, thì lỡ như bệ hạ xảy ra chuyện gì bất trắc, hậu quả ra làm sao, chắc là ta không cần nói các vị cũng rõ ràng. Ta mời hoàng đế Đại Diễn lên hòn đảo này, vốn cũng là vì nghĩ cho các vị, vậy mọi người thật sự không muốn về Đại Diễn, đồng ý cả đời mai danh ẩn tích tại nơi đảo hoang hải ngoại trốn chui trốn nhủi tham sống sợ chết sao?”

Từng câu từng chữ đập vào trong lòng Lương Trinh, không ai rõ ràng hơn bản thân bọn họ, cho dù có phiêu bạc bao nhiêu năm trên hòn đảo Nam Dương này đi nữa, thì trong lòng bọn họ vẫn hướng về người thân cùng nơi chôn nhau cắt rốn kia.

Rốt cục cũng có người tiến lên một bước, biểu hiện khi nhìn về phía Chúc Vân Tuyên bắt đầu cung kinh hơn: “Lời hứa hẹn của bệ hạ thực sự là thật sao?”

Chúc Vân Tuyên trầm giọng: “Trẫm đã nói, quân vô hí ngôn, các ngươi cũng không cần nóng lòng, trẫm còn ở trên đảo này vài ngài nữa, phải đi hay ở, các ngươi cứ nghĩ rõ rồi hẵng quyết định.”

Dường như lúc này mọi người chợt nhớ ra thân phận hoàng đế Đại Diễn khi bước chân lên đảo, ngày đó hình như đối phương còn dẫn theo một đứa bé, con nói là con trai tướng quân? …

Chúc Vân Tuyên mặt không biến sắc uống trà, không để ý tới những ánh mắt nghi ngờ cùng quỷ dị không thôi đang hướng về mình.

Mọi người mỗi người một ý cuối cùng cũng lui đi, lại có người đến khấu kiến, đối phương chính là thân tín của Lương Trinh ngày ấy ở bên tàu chèo thuyền tiếp đón Chúc Vân Tuyên. Đối phương mới vừa vào cửa liền quỳ xuống đất, thỉnh tội với Lương Trinh: “Xin tướng quân thứ tội, là thuộc hạ hồ đồ, lỡ miệng nói ra thân phận bệ hạ trước mặt vị đệ đệ của mình, tiểu đệ cũng là trong lúc vô tình mới truyền thân phận bệ hạ ra ngoài, xin tướng quân có trách phạt thì hãy trách phạt một mình ta.”

Chúc Vân Tuyên đứng lên, sau khi bỏ lại một câu “Ta trở về xem Yến nhi” liền rời đi. Trong mắt Lương Trinh lướt qua ý cười, đợi đến khi Chúc Vân Tuyên đi xa mới hoàn hồn, nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.