Giáo Chủ, Ngươi Lại Biến Thân

Chương 32: Chương 32: Chương32




Chúng ta tứ bào thai, bốn chị em.

Đại tỷ muốn giết ta, Nhị tỷ muốn hại ta.

Nhưng mỗi lần họ xuống tay, cõi lòng ta đều mong đợi như trong quá khứ, không hề nghi ngờ chút nào tin tưởng họ —— chúng ta là thân tỷ muội, họ sẽ không hại ta. Nhưng tất cả không như mong muốn, Tứ muội nếu như nàng xuất hiện, có phải hay không cũng sẽ như họ chờ đợi cơ hội giết ta?

Rượu mạnh cay miệng, nuốt vào trong bụng như pháo nổ thiêu đốt. Ta ngồi trên nóc nhà, nhìn nửa vầng trăng, lại nghĩ tới Thủy Hành Ca. Từ khi bắt đầu bèo nước gặp nhau, đến bây giờ cùng nhau trai qua sinh cùng tử, rõ ràng không có nửa điểm thân tình, lại đối với ta rất tốt, bỏ xa hai tỷ tỷ của ta tám con phố.

“Nếu như ta là ân nhân cô nương của ngài thì thật tốt biết bao. Ông trời, tại sao ông không ban cho cổ tay ta một cái vòng tơ hồng, như vậy ta có thể danh chính ngôn thuận cùng Thủy Hành Ca trở về Tây Vực rồi.”

Ta nâng tay phải lên, đối mặt với trăng mà nhìn, giống như đó chính là hắn, bộ dạng say rượu nói: “ Thủy Hành Ca, nhìn, trên tay ta có bớt màu đỏ, ta là người ngài đang tìm kiếm, dẫn ta đi có được hay không? Ta không muốn gặp lại các nàng, không muốn.”

Ánh trăng lóe sáng, trăng sáng biến thành khuôn mặt của Thủy Hành Ca, hình như gật đầu. Ta hài lòng say rượu ợ một cái, mơ hồ nhìn thấy có người đứng ở đằng xa, chần chờ không tới. Ta híp híp mắt, còn tưởng rằng hắn tức thời xuất hiện trước mặt ta, nghiêm túc nhìn, không khỏi nhảy lên: “Trình Sương! ! ! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Mây đen kéo đến, ánh trăng nhạt nhẽo chốc lát bị che kín. Ta dụi dụi mắt, trước mặt đã không có người. Ta thất vọng lần nữa ngồi xuống, thế nhưng lại là ảo giác. Chọn một vị trí thoải mái, chai rượu cũng không thấy bên cạnh. Híp mắt tìm tìm, thấy chai rượu rơi ở cách đó không xa, ta khom người hướng nó bò đến. Rõ ràng gần ngay trước mắt, đưa tay với mãi cũng không tới. Ta lại xê dịch về phía trước, ngay lúc sắp bắt được, lại bị người khác túm lấy y phục, một đường ôm trở về.

Ta quay đầu lại, là Thủy Hành Ca, ta giãy giụa: “Ta muốn uống rượu.”

Thủy Hành Ca không thả: “Cô say.”

“Ta không có.” Ta giữ mái hiên không chịu đi xuống: “Ta muốn uống rượu!”

Thủy Hành Ca đặt ta xuống, cúi người vỗ vỗ đầu ta: “Trở về phòng uống..., nơi này gió lớn. Ta tới khách điếm tìm cô, sư tỷ của cô nói với ta chuyện hôm nay.”

Hắn không đề cập tới cũng may, nhắc tới nước mắt của ta liền vỡ đê, ôm lấy hông của hắn, khổ sở hận không thể nhảy từ nóc nhà xuống: “Thủy Hành Ca, tại sao người thân nhất của ta đều muốn hại ta. Ta thật hận Trình Sương, tại sao nàng phải cho ta cuốn bí kíp giả, tại sao muốn lợi dụng sự tin tưởng của ta với nàng?”

Từ khi có ký ức tới nay, lần khóc đau lòng nhất chỉ có thời điểm Thẩm gia lụi bại từ đó đến nay ta chưa hề khóc. Nhưng hôm nay so với ngày đó hình như còn khó chịu hơn.

Nhận thấy hắn lại muốn đưa ta xuống, ta xoay người ôm lấy mái hiên, khóc đến trời đất u ám: “Ta không đi xuống, ta muốn cùng thiên địa đồng quy vu tận.”

“. . . . . .”

“Các ngươi đều lợi dụng ta... võ công ta kém cỏi, hạ độc không lợi hại, lại không có gia thế, nhưng vì cái gì các ngươi muốn lợi dụng ta.”

Mái hiên bộp một tiếng bị Thủy Hành Ca đập nát, ta sợ nuốt nước bọt, nước mắt ròng ròng nhìn hắn. Thủy Hành Ca lạnh nhạt nói: “Ta sẽ không lợi dụng cô, ngoan, cùng ta đi xuống.”

“Ngài sẽ đánh ta sao?”

“. . . . . . Không biết.”

“Vậy ta không đi!”

“. . . . . .”

Vật lộn một phen, võ lực hơn kém nhau một trời một vực, cuối cùng vẫn bị hắn ôm vào trong ngực đi xuống.

Cuối thu gió mát, tửu lực đi lên, lại rất thoải mái, dùng sức quay đầu ra ngoài, lại bị hắn dùng xiêm áo cuốn lấy: “Uống rượu không cần châm chọc.”

Ta cọ xát trong ngực hắn nước mắt ràn rụa: “Ta không có say.”

“Ừ, cô không có say.”

“Căn bản ngài không tin, ta đánh một bộ kiếm pháp cho ngài xem!”

“. . . . . . Ngoan, trở về ngủ một giấc sẽ không còn chuyện gì rồi.”

“Nếu không ta đánh một bộ quyền? Hoặc là biểu diễn một lượt bí kỹ độc môn. Còn có ta nói cho ngài biết, trước đây ta nhìn lén ngài, cơ bụng sáu múi a, còn nhéo một hồi, rất bền chắc! Nói, có phải ngài cũng nhìn lén ta phải không?”

“. . . . . . Không có.”

Ta khóc càng đau lòng: “Quả nhiên ta một chút sức hút cũng không có, không thể cùng ngài về Tây Vực làm nha hoàn rồi.”

“. . . . . .”

Ta thì thầm, hình như nói rất nhiều, nhưng lại không biết đang nói cái gì. Chỉ là được ôm trong ngực rất ấm, ấm áp làm cho người ta quên được tất cả tổn thương.

&&&&&

Sáng sớm, đầu đau muốn nứt. . . . . .

Ta ôm đầu ở trên giường lăn qua lăn lại, cổ họng khát khô, y y nha nha kêu hai tiếng, đã có người đẩy cửa đi vào. Nhìn bình trà trong tay nàng, nhất thời cảm thấy cả người Vũ Thiên Tầm tản ra ánh sáng kim quang.

Vũ Thiên Tầm đưa bình trà cho ta, cười đùa nói: “Ta vẫn luôn cảm thấycác cô gái ở Trung Nguyên không đủ hào phóng, không phóng khoáng, thật không nghĩ đến, cô lại rất khí phách đấy.”

Ta ngửa cổ uống nửa bình trà, rốt cuộc cũng hồi hồn, lau trà bên khóe miệng hỏi: “Ta khi nào thì khí phách rồi hả ?”

Vũ Thiên Tầm nói: “Ôm Giáo chủ trước mặt mọi người, sau đó còn quấn lấy Giáo chủ nói muốn làm nha hoàn cho hắn. Giáo chủ lắc đầu, ngươi liền. . . . . .”

Ta sợ thiếu chút nữa từ trên giường té xuống, ta sẽ không đánh Thủy Hành Ca chứ? Ta khó khăn nuốt nước bọt: “Ta nói cái gì?”

“Ngươi nói, vậy ta sẽ nhét một con gà mẹ vào trong lòng ngươi, để cho ngươi biến thành gà mẹ!”

“. . . . . .” Chẳng lẽ ta đã làm bại lộ bí mật của hắn? Không thể nào, “Sau đó. . . . . .?”

Vũ Thiên Tầm than thở: “Sau đó Giáo chủ lập tức ôm ngươi đi vào phòng.” Nàng làm bộ suy nghĩ, nháy mắt: “Còn làm gì.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, không đợi nàng tiếp tục truy vấn hỏi lấp: “Giáo chủ của các ngươi đâu?”

“Hắn ra ngoài..., Giáo chủ dặn dò, trước khi hắn trở lại, ngươi không thể rời đi.”

“Tại sao?”

Tròng mắt Vũ Thiên Tầm quay một vòng, cười nói: “Kim Ốc Tàng Kiều chứ sao.”

“. . . . . .” Lý do này đánh chết ta cũng không tin được chứ. . . . . .

Sau khi Vũ Thiên Tầm rời khỏi đây, ta đứng lên rửa mặt, chải qua tóc, tiếng gõ cửa bên ngoài. Ta mở cửa, ban ngày ban mặt một mảnh đen sì, không phải Tống Nghị còn có thể là ai. Mặt của Tống Nghị vẫn như cũ đen sì như mưa going chuẩn bị kéo đến: “Hộ pháp đại nhân ngài khỏe chứ.”

Tống Nghị không chút suy nghĩ, đáp: “Ta không khỏe.”

Xin ngài không cần phá vỡ tình huống. . . . . . Ta nghiêng người mời hắn: “Hộ pháp đại nhân mời vào uống ly trà.”

Tống Nghị vẫn là không động, hắn cao hơn ta quá nhiều, hôm nay đứng nhìn, quả thật chính là bị hắn nhìn xuống: “Thẩm cô nương, lúc đầu ta cho rằng cô là ân nhân cô nương, vì vậy đối với cô cung cung kính kính. Nhưng kết quả lại không phải, cô còn có lý do gì ở lại bên cạnh Giáo chủ?”

“Ta. . . . . . Tống Nghị, bộ dáng của ta chỉ hơi giống sư phụ ngươi, ngươi cũng không cần đối với ta. . . . . .”

Tống Nghị cắt đứt: “Ta công và tư rõ ràng, dù dáng dấp của cô và sư phụ giống nhau như đúc, trái phải rõ ràng trước mặt, ta bình thường cũng sẽ không nói như vậy với khách nhân của Giáo chủ. Chỉ là cô nương có biết, những nhân vật quan trọng trong các môn phái ở Trung Nguyên đến khách sạn, Giáo chủ lại che chở cô, hôm nay các đại môn phái cùng Ma Giáo đã lật mặt, hiệp ước thương mại đã ký kết lúc trước, toàn bộ đã bị hủy.”

Ta ngẩn người, vạn vạn không ngờ Thủy Hành Ca lại vì ta làm đến mức này.

Tống Nghị lạnh giọng: “Cô nương vẫn không đi sao? Còn muốn quấn lấy Giáo chủ?”

Không phải ta muốn quấn, mà là mỗi lần muốn chia ra thì lại có nhiều ràng buộc. Chỉ là lần này, thật sự không có lý do gì ở lại bên cạnh hắn: “Ta muốn nói với Giáo chủ của các ngươi một tiếng. . . . . .”

Tống Nghị mặt lạnh: “Ta sẽ tự nói với Giáo chủ.”

Ta không chết tâm: “Hắn có thể sẽ đánh ngươi nha.”

“. . . . . .”

“Được rồi.” Ta cười bất đắc dĩ cười: “Ta đi.”

Tống Nghị dừng chốc lát, lại nói: “Những người canh giữ ở người bên ngoài ta đã dọn dẹp xong, cô có thể quang minh chính đại đi ra ngoài. Hai dặm bên ngoài ta không thể bảo đảm.”

Ta gật đầu một cái: “Cám ơn.”

Rời khỏi khách điếm, ta suy nghĩ không thể đi tìm sư phụ, nếu không chỉ làm cho Ngũ độc giáo thêm phiền. Ở ngũ độc sơn sinh sống sáu năm, đó là ngôi nhà thứ hai, hôm nay không thể trở về, cũng không thể đi theo Thủy Hành Ca chạy khắp nơi. Nghĩ như vậy, ta như đột nhiên thành người không có nhà để về.

Ta đi tới bên đường, mua hai khối bánh rán, hỏi đại thúc: “Trên đoạn đường này có sòng bạc không?”

&&&&&

Trong sòng bạc tiếng người huyên náo, ta một bên gặm bánh rán một bên xông qua đám người đứng như bức tường người, chen đến trước chiếu bạc, đã sắp bị chen thành cặn bã, yên lặng xem một hồi, có người mở miệng nói.

“Ơ, vì sao lại tới đây cô bé.”

“Tiểu cô nương muốn bán hoa?”

“Rõ ràng là bán bánh rán.”

Mọi người cười ầm lên, ta khẽ cười một tiếng, cầm trên tay vàng lá gõ xuống: “Mở, đại!”

Mấy gã đàn ông không lên tiếng.

Nhà cái cúi người nhìn vàng lá, cười nói: “Vàng thật bạc thật, chính xác mở.”

Người khác nhìn nhau mấy lần, rối rít chọn tiểu. Ta liếc mắt một cái, vòng tay ôm ngực, nhà cái lắc xúc xắc chốc lát, mở bát, hô to: “Mở, đại.”

Mọi người kinh hô, ta nhìn nhà cái đưa một đống bạc đến trước mặt. Liếc nhìn mặt bàn, chờ bọn họ đặt gần hết, mới toàn bộ đẩy tới “Tiểu“.

Nhà cái lại mở: “Mở, tiểu.”

“Mở, đại.”

“Mở, đại.”

“Mở, tiểu.”

Liên tiếp mười bảy lần, thắng mười bảy lần. nhà cái sung huyết nhìn ta nói: “Cô, cô nương. . . . . . Ngài còn muốn tiếp tục? Ngài đã thắng không ít.”

Ta ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đặt. Cả đám đàn ông sau lưng lập tức cùng đặt, vừa mở, lại trúng. Gương mặt nhà cái vặn vẹo: “Cô nương. . . . . . Có thể qua bên này nói chuyện được không?”

Ta híp híp mắt: “Gọi lâu chủ của các ngươi đến đây, nói với hắn tiểu di tử của hắn tới tìm.”

“Cô nương không cần trêu chúng ta, lâu chủ bận rộn, tại hạ mời Đường chủ tới.”

Ta hất tay đẩy đống bạc trước mặt: “Toàn bộ đặt đại.”

Mấy tên đàn ông lại tranh nhau hạ ngân phiếu, trăm miệng một lời: “Toàn bộ đặt đại!”

Nhà cái: “. . . . . .”

Một nén nhang sau. . . . . . Nhà cái sung huyết không chịu nổi đã đi mời người rồi.

Ta ngồi ở nội đường, chán đến chết nhìn hai thùng tiền trước mặt, nếu là lúc trước, nhất định ta sẽ nhào tới hận không được ôm ngủ. Nhưng bây giờ, sờ sờ tim, nửa điểm phập phồng cũng không còn, thì ra đây chính là cảm giác chết tâm.

Lúc Ngư Tri Nhạc tới, ta đã uống hết hai bình trà, gặm hết hai đĩa bánh ngọt một hộp trái cây. Ta khoát khoát tay: “Hi~.”

Hắn hơi lúng túng, người đàn ông theo hắn tiến vào cười lạnh: “Nàng thắng liền một lúc hai mươi bốn ván, nhất định là chơi bẩn, để ta tới chặt tay của nàng!”

Ta bình tĩnh trấn định, nhìn Ngư Tri Nhạc, nháy mắt: “Kẻ này muốn chặt tay ta.”

Ngư Tri Nhạc vỗ vỗ vai hắn, bình tĩnh nói: “Lưu đường chủ, đây là tiểu di tử của ta.”

“. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.