Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 68: Chương 68: Chân tướng Tử Long Lĩnh(5)




Edit: Thảo My

Khẽ vuốt cằm, Lôi Ngạo Thiên không nói hai lời liền dắt nàng đi xuống dưới chân núi.

“Giáo chủ.” Đại Hộ Pháp đuổi theo từ phía sau, đứng trước mặt bọn họ, mặt cung kính nhìn bọn họ: “Phu nhân.”

Lôi Ngạo Thiên dừng bước, nhìn hắn, hỏi:“Có chuyện gì sao?”

“Tổng quản phủ Thành Vương đã gửi thư hồi âm, ngày mai sẽ đến đưa tiền chuộc, mặt khác, trong một đêm binh lính Đông Lý dưới chân núi tất cả đều mắc bệnh ngoài da rất lạ, hiện tại giống như năm bè bảy mảng.”

* năm bè bảy mảng chỉ việc chia rẽ, không đoàn kết

Đại Hộ Pháp hồi báo xong, khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lôi Ngạo Thiên, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của hắn.

“Ừ.” Lôi Ngạo Thiên nhẹ nhàng gật đầu “ừ “một tiếng, trầm ngâm một lát,rồi nói: “Chuộc người là chuyện trước kia ta nói làm, một tay giao tiền một tay giao trâu.”

“Giao trâu?” Đầu óc Đại Hộ Pháp mơ hồ nhìn hắn, không hiểu rõ ràng người phủ Thành Vương chính là tới chuộc Thành Vương, bọn họ phải giao cũng là giao người, Giáo chủ thế nào lại đột nhiên muốn bọn họ giao trâu?

Tô Nhược Mộng nhìn bộ dạng của Đại Hộ Pháp, khẽ cười một tiếng, giải thích: “Trâu chính là Thành Vương.”

“Ồ.” Đại Hộ Pháp hiểu rõ “ồ” một tiếng, hướng về phía bọn họ, nói: “Giáo chủ, phu nhân, thuộc hạ xin được cáo lui trước.”

“Ừ.” Lôi Ngạo Thiên gật đầu, lập tức lại kêu hắn lại, hỏi “Đợi chút, ngươi có giao sách võ công cho Tiểu Bạch chưa? Ngươi hỏi hắn một chút xem hắn có biết chữ hay không? Giao những binh thư kia cho hắn xem một chút, để hắn học thật tốt. Mặt khác, ngươi đưa cây Anh Thương ( cây giáo) cùng với Trung Nghĩa Đường cho hắn, để hắn đi theo ngươi học cách sử dụng giáo.”

Thanh Anh Thương kia là của Thẩm Ân, nếu Tiểu Bạch là hậu nhân của hắn, truyền thụ thương pháp cho hắn, cũng là một loại tưởng nhớ đối với hắn.

“Dạ! Thuộc hạ tiếp lệnh.” Đại Hộ Pháp đáp mười phần trung khí, lắc mình biến mất.

Tô Nhược Mộng nhìn bóng lưng Đại Hộ Pháp biến thành điểm đen nhỏ, thu tầm mắt về, nhìn Lôi Ngạo Thiên hỏi:“Chàng thật tính toán một tay giao tiền, một tay giao trâu? Ta còn không nghĩ tới biện pháp đây?”

“Còn thời gian một ngày, không cần nóng nảy! Nương tử cứ từ từ suy nghĩ, vi phu cũng chờ xem đây.”

“Nhị Lôi Tử, thanh Anh Thương kia không phải là do Thẩm Trung Quân lưu lại chứ? Trước kia hắn là một đại tướng quân sao?” Tô Nhược Mộng thật tò mò, nhưng mà, nàng hỏi rất cẩn thận, một mặt hỏi một mặt quan sát sắc mặt của hắn.

Chỉ sợ chạm đến chuyện đau lòng của hắn.

“Ta cũng vậy không rõ ràng lắm, nhưng mà, cha ta nói cây thương cùng những binh thư kia đều là Thẩm Trung Quân cùng Nguyễn Xa lưu lại.” Lôi Ngạo Thiên thành thật trả lời, kỳ thật thì không cần tiếp tục điều tra nữa, hắn cũng đã biết thân phận của bọn họ.

Dù sao tên hai người kia đều lưu lại trên sử sách, những chiến công kia không phải vài ba lời mà có thể kể xong được. Nếu bốn mươi năm trước Mộng nhi không biết chuyện khởi nghĩa, nàng cũng sẽ không biết được hai người kia từng là những đại tướng quân uy phong cỡ nào.

Trên thế giới sẽ không có trùng tên trùng họ, lại có giống nhau yêu thích người.

“Trung Nghĩa Đường ở nơi nào? Lần tới chàng dẫn ta đi xem một chút, có được không?” Tô Nhược Mộng chỉ mới nghe tên tuổi của ‘ Trung Nghĩa Đường ’ cũng đã muốn đi xem rồi, nếu đã được đặt tên là Trung Nghĩa Đường thì nơi đó nhất định phải đủ khí phái, rất uy nghiêm.

“Tốt.” Lôi Ngạo Thiên gật đầu, dắt tay của nàng, tiếp tục đi xuống núi.

“ Chuyện những binh lính Đông Lý ở dưới chân núi bị bệnh ngoài da là như thế nào?”

Cũng không cần suy nghĩ nhiều, nàng cũng biết nhất định là chuyện tốt do thuộc hạ của Lôi Ngạo Thiên làm, chỉ là, nàng vẫn rất muốn biết bọn họ trêu cợt người như thế nào, có lẽ nàng còn có thể từ trong đó, nghĩ ra phương pháp xử lí con trâu kia.

“Là lão Thất dùng chút thuốc, để cho tất cả bọn họ bị bệnh ngoài da.” Lôi Ngạo Thiên thản nhiên nói.

“Oa, lão Thất thật là lợi hại. Lần tới ta sẽ tìm hắn lấy một chút thuốc phòng thân, về sau đụng phải người bụng dạ khó lường, ta cũng có thể để cho bọn họ biết tay.” Cặp mắt Tô Nhược Mộng sáng lên, không kiềm chế được “oa” lên một tiếng, trong đầu thì ảo tưởng bộ dạng của những người bị bệnh ngoài da kia.

Hai người sóng vai chậm rãi bước đi tới chân núi, Tô Nhược Mộng sợ hãi nhìn từng hàng phòng ốc, tạo hình mặt ngoài của những căn phòng này đều giống nhau như đúc, rất dễ nhận ra đây là kiệt tác của Bát hộ pháp.

Trung gian lòng chảo có một sơn hội tụ thành hồ thiên nhiên, bên hồ màu xanh của hoa cỏ, cây liễu, hoa tươi, còn có mấy đình nghỉ mát hợp thành một bức tranh xinh đẹp. Bên hồ cũng không thiếu phòng ốc, những phòng ốc này giống phòng ốc ở dưới chân núi như đúc.

Tô Nhược Mộng đưa mắt hướng tới bốn phía nhìn quanh một vòng, thì ra từ trên núi nhìn xuống, cùng từ dưới chân núi nhìn lên cảm giác là hoàn toàn không giống nhau, tầm mắt cảm xúc cũng là không đồng dạng. Cái chỗ này thật đẹp, trên sườn núi là tầng tầng ruộng bậc thang cùng ruộng cạn, còn có một tầng cây ăn quả và tầng tầng cây trà.

Xem ra nhàn rỗi có thể hái quả, nấu nước pha trà, thưởng phong cảnh, cuộc sống như thế vẫn là rất dễ dàng. Chỉ là, đối với chuyện nuôi dưỡng bánh bao nhỏ là không đồng nhất, không biết có cơ hội này hay không.

Ai, nhất định phải đi tìm Thất hộ pháp hỏi một chút về tình hình thân thế của mình, nàng không thích cảm giác tự mình đoán mò này.

Không thích chút nào!

“Thiên ca ca, người tới rồi!” Một đám đang chơi trò chơi, đuôi mắt bọn nhỏ nhìn thấy bọn họ, lập tức ngưng trò chơi, hưng phấn chạy tới chỗ bọn họ.

Thiên ca ca? Trong lòng Tô Nhược Mộng giật mình, nghiêng đầu ngước mắt nhìn thấy đường cong trên mặt Lôi Ngạo Thiên trở nên nhu hòa khác thường, trong nháy mắt cả người như buông lỏng. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, nếu như không phải là gặp qua dáng vẻ nhu tình của hắn.

Tô Nhược Mộng thật sự không tưởng tượng ra được hắn đại Giáo Chủ tiếng xấu vang khắp trong ngoài, đại ma đầu cũng có vẻ mặt này.

Xem ra, nàng cách chân tướng càng ngày càng gần.

Nghĩ tới những thứ này, lòng Tô Nhược Mộng không khỏi nhanh chóng nhảy lên, nhìn những đứa bé cách đó không xa, khóe miệng không khỏi nổi lên.

Lôi Ngạo Thiên mỉm cười sờ đầu của một đứa bé, lại xoa xoa đầu hài tử kia, hỏi:“Tiểu Minh, Tiểu Quân, Tiểu Ngải..., gần đây các ngươi có học chữ thật tốt hay không? Có đi theo sư phụ luyện công hay không?”

“Có!” Miệng bọn nhỏ đồng thanh lên tiếng, tất cả đều cười ha hả ngửa đầu nhìn hắn.

Lôi Ngạo Thiên đưa tay ôm một đứa bé gái nhỏ nhất, thân thiết hỏi “Tiểu Phân, bà nội khỏi bệnh một chút nào chưa? Tiểu Phân có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?”

“Có! Mỗi ngày bà nội đều uống thuốc, bây giờ đã có thể dắt Tiểu Phân ra cửa đến nhà các bà khác chơi.” Tiểu Phân gật đầu lia lịa, tay nhỏ mập mạp của bé ôm thật chặt cổ của Lôi Ngạo Thiên, đột nhiên nàng đưa tới, hôn một cái lên gò má của Lôi Ngạo Thiên.

“Nhé...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.