Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 54: Chương 54: Ở khách điếm gặp tập kích, đi trên đường gặp thổ phỉ (3)




Editor: SCR0811

Nam tử trung niên cầm đầu vội vàng thu nước mắt lại, lộ ra một nụ cười khổ, lên tiếng cầu xin Tô Nhược Mộng: “Vị nữ tiên tử này, xin ngươi đại nhân đại lượng tha cho những người mạng khổ kia đi?”

Tô Nhược Mộng cố nén cười, dời mắt hờ hững nói: “Nếu chúng ta đi xem thấy đúng như lời ngươi nói, chúng ta sẽ bỏ qua cho các ngươi, bằng không thì....”

Nữ tiên tử? Hắn cũng thật biết dùng từ đó nha.

Lôi Ngạo Thiên thấy hắn có mắt nhìn như thế, gọi nương tử là tiên tử, lập tức hùa theo Tô Nhược Mộng nói: “Ngươi đừng có nói huyên thuyên nữa, nhanh chóng làm theo lời Giáo chủ phu nhân đi, nếu không, ngươi sẽ hối hận đấy. Chỉ cần những gì ngươi nói là thật, Giáo chủ phu nhân nhất định sẽ giữ đúng lời hứa, ngươi cũng không hỏi thăm thử xem, Ma giáo lúc nào thì xuống tay với dân chúng tay không tấc sắc?”

“À, được, được, được.” Nam tử trung niên cầm đầu nghe lời hắn nói, ngẫm nghĩ một lát, hình như chưa từng nghe nói Ma giáo xuống tay với dân chúng thật, vội gật đầu liên tục.

Hắn nhảy xuống xe ngựa, đứng trước đám người, hô lên với bọn họ: “Các huynh đệ, vị nữ tiên tử này, à không, Giáo chủ phu nhân nói, chỉ cần để bọn họ đi xem tình hình trên núi, bọn họ sẽ không giết chúng ta.”

“...” Cả đám người bỗng chốc yên lặng như tờ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Cuối cùng, một thiếu niên dáng vẻ mi thanh mục tú đứng lên, vẻ khiếp sợ trong mắt đã lui dần, nhìn Tô Nhược Mộng hỏi: “Xin hỏi phu nhân nói thật chứ?”

“Đúng thế!” Tô Nhược Mộng nhìn thiếu niên trước mắt với vẻ tán thưởng, hắn giống như một viên sỏi được chôn trong cát, tỏa sáng giữa đám người.

Không ngờ trong đám bọn họ lại có thiếu niên xuất sắc như vậy? Chẳng biết tại sao, nàng cảm thấy thiếu niên trước mắt này, nhất định sẽ có tươi lai huy hoàng.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, thấy được sự chân thành trong mắt nàng, khẽ vuốt cằm, chuyển mắt nhìn sang chúng hộ pháp, không yên tâm hỏi: “Bọn họ thì sao? Bọn họ sẽ nghe lời phu nhân sao?”

“Đúng, ta chắc chắn, vô cùng chắc chắn. Nếu bọn họ dám không nghe, Giáo chủ của bọn họ nhất định sẽ biến bọn họ thành bao cát.” Tô Nhược Mộng giơ tay phải lên, nghiêm túc cam kết.

“Hả? Phu nhân, người có cần phải lấy chúng ta ra để chứng minh thành ý của người như vậy không?” Nhị hộ pháp lên tiếng trước nhất, vội vàng giành lại công bằng cho mình.

Đại hộ pháp cẩn thận liếc nhìn vẻ nguy hiểm trong mắt Lôi Ngạo Thiên, đưa tay vỗ đầu Nhị hộ pháp, nói: “Lão Nhị, ngươi lại lên cơn à? Nếu chúng ta có thể chứng minh được thành ý của phu nhân, đó là một chuyện rất có giá trị.” Nói xong, hắn còn nháy mắt mấy cái với Nhị hộ pháp.

Nhị hộ pháp phẫn nộ sờ đầu, nhìn Đại hộ pháp với vẻ đầy quan tâm, hỏi: “Lão Đại, mắt của ngươi lại sao thế? Cũng rút gân sao?”

Nghe vậy, Đại hộ pháp thật muốn ngất luôn cho rồi, chẳng lẽ tên này bị hoa mắt thật rồi hay sao, ngay cả nụ cười đại biểu cho bão táp sắp tới cho Giáo chủ mà cũng không nhìn thấy?

“Câm miệng!” Chúng hộ pháp đồng loạt quát hắn một tiếng.

Cả đám trợn mắt trừng hắn rồi vội nghiêng đầu nhìn sang Lôi Ngạo Thiên, mỉm cười nói: “Giáo chủ, đầu óc lão Nhị bị rút gân, ngài đừng nghe hắn nói hươu nói vượn. Có thể hiến chút sức lực nhỏ bé để chứng minh thành ý của phu nhân chính là may mắn của chúng thuộc hạ.”

“Ử.” Lôi Ngạo Thiên hài lòng gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn con đường lên núi, cười hỏi: “Các ngươi có bằng lòng hiến chút sức lực nhỏ bé của các ngươi để giúp phu nhân không?”

Cả đám hộ pháp đều đổ mồ hôi hột, trong lòng không ngừng mắng chửi Nhị hộ pháp, nhưng trên mặt lại cười đến vô cùng rạng rỡ, đồng thanh lên tiếng: “Thuộc hạ bằng lòng!”

Trong lòng ăn ý bồi thêm một câu, có thể nói không muốn sao?

Không muốn bằng lòng cũng không được, bởi vì ngài không cho phép.

“Rất tốt, vậy các ngươi trừ Đại hộ pháp ra, hai người một tổ đan ba cái ghế ngồi, mang ta, phu nhân và tiền bối lên núi.” Lôi Ngạo Thiên nhìn lướt qua vẻ mặt muốn khóc của bọn họ, lại nói: “Nhớ phải đan cho chắc một chút, thoải mái một chút.”

“Dạ!” Chúng hộ pháp liếc nhau một cái, nhắm mắt lên tiếng.

Xoay người, cả bọn đều oán hận trừng mắt với Nhị hộ pháp, lại nhìn sang Đại hộ pháp với vẻ hâm mộ.

Đại hộ pháp mỉm cười gật đầu với bọn họ, trong lòng thầm đắc ý, may mà mình phản ứng nhanh, nếu không thì cũng thành một thành viên trong đám khổ sai rồi.

“Đại hộ pháp?” Lôi Ngạo Thiên miễn cưỡng gọi Đại hộ pháp đang vui đến mở cờ trong bụng.

Đại hộ pháp lạnh toát cả sống lưng, vội vàng cười lên tiếng: “Giáo chủ có gì căn dặn?”

“Ngươi dẫn lão Cửu và bọn họ lên núi trước, chuẩn bị sẵn thức ăn, chờ chúng ta lên rồi ăn cơm.” Lôi Ngạo Thiên đưa tay chỉ vào một người trong đám, lại nói: “Ngươi, ở lại dẫn đường, những người khác đi theo Đại hộ pháp và Cửu hộ pháp của ta lên núi đi.”

Đại hộ pháp lảo đảo cả người, trừng mắt liếc Nhị hộ pháp đang cười đến run rẩy ở phía xa, buồn bực lên tiếng: “Vâng!”

Số hắn thật khổ mà, cho là không cần phải tiếp tục làm quản gia, ai ngờ lại giáng thẳng từ quản gia xuống thành phu khuân vác.

Aizz...

Đại hộ pháp xụ mặt đi về phía Lạc Băng Vũ đang thừ người, phất phất tay, nói: “Cửu muội, chúng ta đi theo bọn họ lên núi trước thôi.”

“Vâng, đại ca.” Lạc Băng Vũ liếc nhìn Tô Nhược Mộng một cái, rồi đi theo sau lưng Đại hộ pháp.

Đám thổ phỉ đều nhìn về phía lão đại của bọn họ, chờ đợi chỉ thị.

Nam tử trung niên cầm đầu khẽ thở dài một hơi, phất tay với mọi người, lớn tiếng hô: “Các ngươi lên núi trước đi, Tiểu Thẩm, cậu ở lại dẫn đường cho bọn họ.”

“Được ạ, Diệp đại thúc.” Tiểu Thẩm hắng giọng trả lời, bình tĩnh ngồi xuống bên gốc đại thụ, chờ mấy hộ pháp đan ghế.

Tô Nhược Mộng liếc mắt nhìn đoàn người đã đi xa, khẽ cười nhảy xuống xe ngựa, đi tới ngồi bên cạnh Tiểu Thẩm, thuận tay nhặt một nhánh cây lên, vạch mấy đường xuống đất, một lát sau, nàng nói như tự hỏi: “Ngươi họ Thẩm?”

“Ừ.”

“Người nhà của ngươi đâu?”

“Chết.”

“Ngươi mấy tuổi?”

“16.”

“Ta 17.”

“Ừ.”

“Không phải 'ừ', ta 17, ngươi 16, ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ.” Tô Nhược Mộng ngừng lại, cười nhìn Tiểu Thẩm có vẻ như không thích nói chuyện kia.

Tiểu Thẩm hơi sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ: “Nhà ta không có thân thích.”

“Tiểu Thẩm, ngươi có bằng hữu không?” Tô Nhược Mộng chuyển đề tài, tiếp tục khai thác thông tin của hắn.

Lôi Ngạo Thiên khẽ chau mày, nhìn bọn họ tán gẫu với nhau ở phía trước, lại không muốn nghĩ bậy về Tô Nhược Mộng, đành buồn chán chỉ huy mấy hộ pháp đan ghế, chỉ có ánh mắt là thỉnh thoảng liếc nhìn về phía hai người dưới đại thụ.

Tiểu tử, tốt nhất là ngươi đừng ôm chút ý tưởng nào với nữ nhân của ta, không thì, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

Sau khi dây dưa hỏi thăm một phen, Tô Nhược Mộng biết được đại khái thân thế của thiếu niên tên Tiểu Thẩm này. Hắn là thiếu gia của một tiêu cục, trong một lần tiêu cục nhà bọn họ vận chuyện quan ngân giúp triều đình thì gặp phải bọn cướp, phụ thân và huynh trưởng gặp nạn bỏ mình.

Trong nhà gặp biến đổi lớn đã là bất hạnh, vậy mà triều đình còn gán tất cả tội trạng lên đầu họ, không chỉ tịch biên tài sản, còn xử trảm cả nhà. Hắn được người nhà liều chết bảo vệ mới may mắn sống được, là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Thẩm gia.

“Ngươi hận triều đình này lắm sao?” Tô Nhược Mộng khóc thút thích, cảm thấy thương tiếc thay cho số phận của hắn.

Triều đình như thế thật sự có thể mang lại ấm no cho dân chúng được sao?

Tiểu Thẩm cắn răng nghiến lợi nói: “Hận.”

“Vậy ngươi định theo chân bọn họ làm thổ phỉ cả đời sao?”

“Bọn họ không phải là thổ phỉ, bọn họ chỉ là những dân chúng đáng thương. Một thời gian nữa ta sẽ rời đi, ta muốn đi học nghệ, ta muốn báo thù cho ngươi nhà của ta.” Tiểu Thẩm kiên định lên tiếng, hai mắt như đuốc, đưa mắt nhìn về nơi xa, không biết đang nghĩ cái gì?

Tô Nhược Mộng thở dài một cái, nói: “Không có một ai, không có một danh môn chính phái nào chịu nhận khâm phạm triều đình.”

“Sao ngươi biết?” Tiểu Thẩm kinh ngạc nhìn nàng, từ sau khi hắn thoát được khỏi lưỡi đao kia, đã đi tìm không ít thân thích và cả một vài môn phái lúc trước thường xuyên lui tới, nhưng bọn họ chỉ cần nghe đến tên hắn là trốn mất, không có một ai chịu thu nhận hắn.

“Đoán.”

“Đoán?”

“Ừ, từ xưa đến nay chỉ có dệt hoa trên gấm, chứ mấy ai có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi? Bọn họ luôn miệng nói mình là danh môn chính phái, đương nhiên sẽ không làm chuyện chống đối lại triều đình. Trên thực tế, những cái này đều là lấy cớ, chẳng qua là họ không muốn tự rước lấy phiền toái mà thôi.”

Tô Nhược Mộng khẽ thở dài một hơi, nói theo thực tế.

Đây là định luật từ xưa đến nay, hay đúng hơn là bản tính của con người.

Dệt hoa trên gấm thì nhiều, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại ít. Tổng kết lại một câu, bản tính con người đều ích kỷ.

“Ngươi 17 tuổi thật sao?” Tiểu Thẩm nhìn nàng với vẻ mờ mịt, lời của nàng không giống lời một cô nương 17 tuổi có thể nói.

“Thật.” Tô Nhược Mộng học theo hắn, tích chữ như vàng.

Tiểu Thẩm nhìn theo mấy hộ pháp dựa vào khinh công không ngừng bay nhảy chung quanh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Mộng, hỏi: “Người trên giang hồ đều nói Lôi Ngạo Thiên không gần nữ sắc, chứ chưa từng nghe nói hắn có phu nhân. Ngươi...”

Tô Nhược Mộng đưa tay chỉ vào Lôi Ngạo Thiên, giải thích cho hắn: “Hắn chính là Lôi Ngạo Thiên, không thể giả được.”

“Ta muốn vào Ma giáo, phu nhân có thể thu nhận ta không?”

Tô Nhược Mộng nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, lại liếc mắt nhìn Lôi Ngạo Thiên, thấy hắn cũng đang nhìn mình thì nở nụ cười ấm áp, vẫy tay với hắn.

Lôi Ngạo Thiên tung người bay qua, cưng chiều nhìn Tô Nhược Mộng: “Nương tử nhớ vi phu rồi hả?”

“Nghiêm túc chút đi.”

“Ta rất nghiêm túc mà, ta đang nghiêm túc hỏi nương tử.” Lôi Ngạo Thiên liếc mắt thị uy với Tiểu Thẩm, rất tự nhiên mà đưa tay choàng lấy eo Tô Nhược Mộng.

Tô Nhược Mộng cười khẽ một tiếng, rút khăn lụa ra lau mồ hôi trên trán cho hắn, đưa tay chỉ Tiểu Thẩm, nói: “Giáo chủ đại nhân, chàng có chịu thu nhân khâm phạm triều điều mà ngay cả danh môn chính phái cũng không muốn nhận không?”

“Không muốn!” Lôi Ngạo Thiên trực tiếp từ chối, tên tiểu tử này dáng dấp thì trắng trẻo, tuổi lại xấp xỉ Tô Nhược Mộng, còn lâu hắn mới chịu để một mầm móng nguy hiểm như thế bên người.

Tô Nhược Mộng hơi kinh ngạc nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Chàng không suy tính chút nào sao?”

“Không suy tính, trừ khi nàng có phần thưởng, lý do của hắn thuyết phục được ta.” Lôi Ngạo Thiên mỉm cười nhìn nàng, đòi thù lao.

Tiểu Thẩm quỳ một chân xuống, ôm quyền cầu xin Lôi Ngạo Thiên: “Xin giáo chủ hãy thu nhận ta, cha ta cả đời quang minh lỗi lạc, là người chính trực, nhưng cuối cùng lại bị người ta dùng kế hãm hại, cả nhà hơn trăm miệng ăn cuối cùng đều chết dưới đại đao. Tiểu Thẩm không phục, thề phải báo thù cho người nhà, xin Giáo chủ hãy thu nhận ta.”

“Ma giáo chúng ta không phải nơi chỉ đường cho người khác báo thù.” Lôi Ngạo Thiên nhíu mày, quan sát hắn.

Tuổi còn nhỏ mà đã một lòng muốn báo thù như vậy, thật uổng công người nhà hy sinh cho hắn. Sống trên đời không thể cứ ôm cừu hận cả đời được, có lúc, buông bỏ quá khứ, cũng là một cách đối tốt với chính mình.

“Ngươi họ Thẩm? Nghe nói cha ngươi cũng là người có danh vọng trên giang hồ, hắn tên gì?”

Tiểu Thẩm không biết có phải đang nhớ đến cha hắn hay không mà ánh mắt trở nên nhu hòa, chứa đựng sự sùng bái, nhẹ giọng lên tiếng: “Cha ta tên Thẩm Lỗi.”

“Thẩm Lỗi? Tổng tiêu đầu của tiêu cục Tĩnh Viễn?” Lôi Ngạo Thiên lấy làm kinh hãi, trong mắt lóe lên tia sáng vui mừng.

Tiểu Thẩm ngẩng đầu nhìn Lôi Ngạo Thiên, hỏi: “Giáo chủ biết gia phụ?”

“Không biết.” Lôi Ngạo Thiên xoay người rời đi, vừa đi vừa bỏ lại một câu: “Ta nhận ngươi.”

Tô Nhược Mộng và Tiểu Thẩm đứng im tại chỗ, hai mặt nhìn nhau, rồi cùng nhìn về phía Lôi Ngạo Thiên, không biết hắn bị cái gì? Lúc thì từ chối, lúc thì hỏi lung tung, hỏi xong lại nói không biết, rồi tự nhiên lại đồng ý thu nhận người ta.

Tô Nhược Mộng vỗ nhẹ vai Tiểu Thẩm, nói vẻ nghiêm nghị: “Tiểu Thẩm, ngươi không thể cứ sống trong thù hậnnhư vậy được, đây không phải là thứ mà người nhà ngươi hy vọng được thấy. Ngươi nên học theo họ đi, bọn họ có những quá khứ khác nhau, trải qua những chuyện khác nhau, nhưng cuối cùng họ lại dùng cùng một thái độ để đón nhận.”

Tiểu Thẩm nhìn theo hướng chỉ tay của nàng, nhìn mấy hộ pháp lúc thì nói đùa, lúc lại cười giỡn, thành tâm hỏi: “Thái độ gì?”

“Hai thì sống tốt hơn, haha...” Tô Nhược Mộng nhớ tới mấy hành động không giống ai của chúng hộ pháp, không nhịn được bật cười.

Nàng vẫn luôn hâm mộ thái độ sống của bọn họ, có lúc, sống theo chủ nghĩa hạng hai đó cũng rất vui vẻ, không chỉ giúp mình thả lỏng, còn mang lại niềm vui cho mọi người.

Hiện giờ nàng cũng bắt đầu hơi hiểu Lôi Ngạo Thiên rồi, chuyện xưa của hắn nhất định còn đau buồn hơn của Tiểu Thẩm, nhưng, hắn lại lựa chọn cách sống như thế. Không thể không nói, xét về cách đối mặt với cuộc sống, hắn là một đại trí giả.

Những hộ pháp kia đều không phải người đơn giản, nhưng bọn họ lại nguyện chết vì hắn, vậy thì nhất định hắn phải có cách gì đó để khiến người khác cam lòng khuất phục.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, hắn là một món bảo tàng khổng lồ, chờ nàng khai quật, chờ nàng tìm ra.

Tiểu Thẩm nghĩ mãi vẫn không thông, nhìn nàng, tò mò hỏi: “Hai là cái gì?”

“Hả? Khụ...” Tô Nhược Mộng bị nghẹn với vấn đề của hắn, ho khan mấy cái, nói: “Cái này thì ngươi hỏi lầm người rồi, sau này có cơ hội ngươi nên hỏi nguồn gốc phát sinh 'chủ nghĩa hạng hai' này đi.”

Nói xong, trong đầu nàng không khỏi hiện lên hình ảnh Tiểu Thẩm nghiêm trang hỏi Lôi Ngạo Thiên thế nào là 'chủ nghĩa hạng hai', chỉ mới ảo tưởng thôi mà nàng đã không nhịn cười nổi rồi.

“Hahaha...”

Lôi Ngạo Thiên quay đầu, cau mày nhìn Tô Nhược Mộng, không hiểu sao nàng lại cười đến run rẩy cả người như thế? Chẳng lẽ hắn đồng ý nhận cái tên Tiểu Bạch này, nàng liền vui vẻ đến thế. Trong lòng hơi không vui, hắn đưa tay vẫy Tiểu Thẩm lại: “Tiểu Bạch, ngươi tới giúp một tay đi.”

Tiếu Thẩm hoang mang nhìn Tô Nhược Mộng, nhẹ giọng hỏi: “Phu nhân, Giáo chủ đang gọi ta sao?”

“Gọi ngươi đó, còn không mau tới đây.” Lôi Ngạo Thiên không vui lên tiếng lần nữa, vừa nói vừa đi về phía bọn họ. Hắn quyết định, để cho cái tên Tiểu Bạch này đi hỗ trợ, còn hắn sẽ sang chỗ gốc cây nói chuyện phiếm với nương tử.

Tiểu Thẩm chạy qua, đứng trước mặt Lôi Ngạo Thiên, giải thích: “Giáo chủ, tên của ta là Thẩm Thanh, ngài gọi ta là Tiểu Thẩm được rồi, ta không phải Tiểu Bạch.”

Lôi Ngạo Thiên tức giận liếc hắn một cái, đưa tay chỉ chúng hộ pháp sau lưng, nói: “Bọn họ cũng có tên, nhưng ở Ma giáo bọn họ cũng chỉ gọi là Đại, Nhị, Tam, Tứ Ngũ, Lục, Thất, Bát, Cửu. Cho nên, sau này ngươi tên là Tiểu Bạch, trong Ma giáo không có Tiểu Thẩm, chỉ có Tiểu Bạch, hiểu chưa?”

Tiểu Thẩm hơi sửng sốt, sau đó thì gật đầu chấp thuận, đi lướt qua hắn đến chỗ chúng hộ pháp.

Tô Nhược Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi về phía xe ngựa của Đoan Mộc Lệ.

“Nương tử, nàng đi đâu thế?” Lôi Ngạo Thiên chạy tới, ngăn cản đường đi của nàng. Hắn vừa tới tìm nàng, sao nàng đã vội tránh đi rồi?

Nàng nhìn lướt qua hắn, lại liếc mắt nhìn Tiểu Thẩm đang đi về phía chúng hộ vệ, không nhịn được lên tiếng bất bình thay người nhà, nói: “Sao chàng lại gọi người ta là Tiểu Bạch? Còn nữa, mấy hộ pháp kia tên gì? Chàng cũng hay thật, trực tiếp dùng số để gọi người ta. Không ngờ chàng lại đối xử với thuộc hạ như vậy?”

“Phàm người nào bước vào Ma giáo, đều phải thay tên đổi họ.”

“Vậy ta không vào Ma giáo nữa.”

“Không được! Nàng đã nói phu xướng phụ tùy mà.”

“Ta không muốn chàng đổi cho ta mấy cái tên khó nghe kiểu đó.”

“Nàng là Giáo chủ phu nhân, không cần đổi tên.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Chàng biết cha của Tiểu Thẩm?” Tô Nhược Mộng đột nhiên chuyển đề tài, ngước mắt hỏi hắn.

Nàng cảm thấy Lôi Ngạo Thiên đồng ý thu nhận Tiểu Thẩm là vì hắn nghe được tên cha Tiểu Thẩm, nếu không, rất có khả năng hắn sẽ không chịu thu nhận cậu ta. Nàng đã nhìn thấy nét vui mừng lóe lên trong mắt hắn lúc nghe thấy cái tên Thẩm Lỗi kia.

Mặt Lôi Ngạo Thiên bỗng trầm xuống, thu hết vẻ vui đùa ban nãy lại, lộ ra sắc tối nhàn nhạt.

Quả nhiên là có vấn đề.

Tô Nhược Mộng lẳng lặng nhìn hắn, có chút hối hận khi hỏi tới vấn đề khiến hắn không vui, lại có chút mong đợi câu trả lời của hắn. Bởi vì, chỉ khi nghe được đáp án, nàng mới hiểu hắn thêm được một chút, chỉ khi hiểu rõ được hắn, nàng mới có thể cùng chia sẻ niềm vui, nỗi buồn với hắn.

Lôi Ngạo Thiên kéo tay nàng, chầm chậm đi về phía rừng cây.

Hai người sóng vai nhau, không ai nói gì, đi thẳng đến bên dòng suối nhỏ, Lôi Ngạo Thiên mới ôm nàng ngồi xuống tảng đá bên bờ suối, tựa đầu vào vai nàng, nói giọng trầm thấp: “Hằng năm ta đều dâng hương cho một bài vị tên Thẩm Trung Quân, cha ta nói cho ta biết, Thẩm Trung Quân là ân nhân của ta, ân nhân còn có một đệ đệ tên Thẩm Lỗi.”

Tô Nhược Mộng đưa tay vỗ vai hắn, tỏ ý an ủi.

Nghe được những lời này, trong lòng nàng lại thấy buồn, không thể phủ nhận, quá khứ của hắn nhất định không phải một câu chuyện vui.

Điều này thì nàng có thể khẳng định.

“Hắn chỉ một lòng muốn bảo thù, cho nên, ta không muốn thu nhận hắn.”

Tô Nhược Mộng biết lời hắn định nói còn chưa hết nên cũng không vội cắt ngang, chỉ im lặng lắng nghe.

“Nếu một người chỉ biết sống vì thù hận thì sẽ rất mệt mỏi.” Lôi Ngạo Thiên nói rất hàm xúc, đưa tay đan chặt lấy tay Tô Nhược Mộng, như muốn tiếp thêm tức mạnh từ người nàng.

Một lúc lâu sau, hắn mới đột ngột lên tiếng, hỏi: “Nương tử, nàng định lên núi làm gì? Cứu tế cho họ?”

Tô Nhược Mộng lấy một lọn tóc của hắn, dùng một sợi dây đỏ buộc chung tóc của hắn và mình lại, thắt thêm một cái nơ bướm, ngắm nghía một chốc, lại cười nhìn hắn, hỏi: “Thấy đẹp không?”

“Đẹp! Đây là kiểu đẹp nhất mà ta từng thấy đó. Nương tử, ý của nàng là muốn kết tóc cùng ta sao?” Sự thâm trầm trên mặt của Lôi Ngạo Thiên nhanh chóng được thay thế bằng vẻ cợt nhả, hắn nhìn Tô Nhược Mộng, vui vẻ hỏi.

Tô Nhược Mộng nghiêm túc nhìn hắn, gật đầu nói: “Muốn. Nhưng ta càng muốn đi sâu vào thế giới nội tâm của chàng, càng muốn cùng chàng chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống. Cái ta muốn không chỉ là kết tóc, mà còn kết tâm, hai trái tim gắn kết vào nhau. Chàng có làm được không?”

Lôi Ngạo Thiên lẳng lặng nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển, sâu trong đáy mắt là dịu dàng vô tận.

Nàng nói, muốn kết tóc, kết tâm với hắn, muốn gắn kết trái tim của hắn và nàng lại với nhau.

Nàng nói, nàng phải đi vào thế giới nội tâm của hắn.

Nàng nói, nàng muốn cùng hắn chia sẻ mọi vui buồn trong cuộc sống.

Sao nàng luôn có thể dễ dàng khiến hắn ấm lòng, làm hắn cảm động? Nhưng mà, thế giới nội tâm của hắn ngay chính hắn còn không rõ, trên người hắn còn rất nhiều chuyện hắn không biết, cũng không muốn biết.

Hắn không muốn biết quá nhiều, hắn không muốn gánh trên vai quá nhiều áp lực, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống có thể làm những điều mình thích, chỉ muốn nắm tay nàng đi tới bạc đầu.

Cho nên, hắn sợ phải biết quá nhiều, hắn sợ sau khi biết rồi, mình sẽ không thể sống cuộc sống theo ý mình muốn được nữa.

“Nương tử, nàng muốn biết quá khứ của ta sao?” Lôi Ngạo Thiên không đáp mà hỏi ngược lại, trong lòng nôn nóng muốn biết câu trả lời của nàng.

Nói hắn hèn yếu cũng được.

Nhưng hắn không muốn đối diện với những sự thật đó, hắn sợ, bản thân mình không cách nào chịu đựng nổi những sự thật đó.

Tô Nhược Mộng nhìn hắn chằm chằm, lắc đầu một cái, khẳng định: “Quá khứ không quan trọng, ta cũng không cách nào quay ngược thời gian để chia sẻ với chàng vào lúc ấy được. Thứ duy nhất ta có thể nắm giữ được là hiện tại, điều duy nhất ta có thể thay đổi là tương lai, Cho nên,

chàng có bằng lòng cùng ta chia sẻ hiện tại và tương lai không?”

“Được, ta hứa.” Lôi Ngạo Thiên mỉm cười, kề sát vào đầu nàng. Tiếng cười vui vẻ của hắn xuyên qua rừng cây truyền tới tai của chúng hộ pháp và Đoan Mộc Lệ, khiến họ cũng cười toét miệng theo, trong lòng vui thay cho hắn.

Đây là lần đầu tiên họ nghe được tiếng cười chân thành như thế từ Giáo chủ.

Nụ cười này có ma lực có thể cảm hỏa được bất cứ một người nào thật sự quan tâm hắn.

Phu nhân quả thật là tri âm tri kỷ của Giáo chủ, kể từ khi có phu nhân, vị Giáo chủ dầu muối không vào kia đã bắt đầu có thất tình lục dục, bắt đầu sống cuộc sống như người bình thường, chứ không phải như lúc trước, mặc dù cũng cười, nhưng tiếng cười đó lại không đi được vào lòng người, lại càng không có sức cuốn hút.

Chúng hộ pháp nhìn nhau cười một tiếng, mang theo tâm trạng vui vẻ vừa làm việc vừa huýt sáo, trên mặt cũng không còn vẻ buồn rầu khổ não như trước nữa.

Thẩm Thanh lặng lẽ quan sát mấy hộ pháp kỳ quái này, đi tới bên người Nhị hộ pháp, tò mò hỏi: “Giáo chủ dùng chữ số để gọi các ngươi, các ngươi không cảm thấy... cảm thấy khổ sở sao?”

Tên của một người là do cha mẹ đặt cho, nhưng lại bị ép buộc thay đổi, thậm chí ngay cả họ cũng không còn, hắn thấy rất khó chịu.

Nghe vậy, Nhị hộ pháp nhìn hắn đầy ngạc nhiên, cười vẻ không mấy để tâm, nói: “Tên họ thôi mà, có gì mà phải khổ sở? Cái gọi là tên họ này cũng như dấu chấm trong một câu nói, nếu ngươi không nói gì, thì cần chi phải chấm câu?”

Trước kia hắn cũng từng bị nỗi hận dằn vặt, nhưng kể từ khi gia nhập Ma giáo, bị Giáo chủ ảnh hưởng, hắn mới phát hiện nếu ngươi cứ cõng theo chuyện cũ đi về phía trước, thì ngươi chỉ có thể sống mãi trong chuyện cũ, không cách nào biết được một cuộc sống không có chuyện cũ là như thế nào.

Đối với Bát đại hộ pháp bọn họ mà nói, những con số thay thế này có ý nghĩa hơn cái tên họ kia nhiều, những con số đơn giản này sẽ nhắc nhở họ về một cuộc sống đơn giản, một không đơn giản, hai mới là cuộc sống đơn giản nhất, thuần túy nhất.

Ở trong mắt họ, 'một' đại biểu cho sự chấp nhất, 'hai' mới đại biểu cho sự đơn giản.

Buông bỏ chấp niệm, ngươi mới nhận ra được những điều tốt đẹp trong cuộc sống.

Có lẽ trong mắt người ngoài, bọn họ rất quái lạ, khiến cho người ta nghe danh đã sợ mất mật, đều là giáo đồMa giáo không việc ác nào không làm. Nhưng mà, bọn họ chính là bọn họ, bọn họ không cần phải rêu rao làm nhân sĩ chính phái trong mắt người khác, bọn họ chỉ làm chính mình.

Sau khi Thẩm Thanh nghe Nhị hộ pháp nói xong bỗng ngây người, một lúc lâu sau vẫn chưa hồi thần.

“Tiểu tử ngươi nhanh lên đi, đừng hòng lười biếng.” Nhị hộ pháp thấy Thẩm Thanh ngây người một lúc lâu, vội vàng tiến lên gõ đầu hắn.

“Ta tên là Tiểu Bạch.” Thẩm Thanh nhìn Nhị hộ pháp, mỉm cười giới thiệu tên mình, tiếp đó, hắn còn bồi thêm một câu: “Đây là tên Giáo chủ đặt cho ta.”

Nhị hộ pháp nhìn hắn, cười nói: “Tiểu Bạch, nhanh tay lên, ngươi còn chậm chạp nữa Giáo chủ sẽ cho ngươi đi làm bao cát thật đó.” Hắn khom lưng, vừa dọn dẹp mấy nhánh cây trên đất, vừa lầu bầu: “Giáo chủ thật có nhân tính mà, lấy được cái tên hệt như ý nghĩa.”

Thẩm Thanh đứng sau lưng hắn, nghe hắn nói thế thì đen mặt.

Cái gì gọi là tên như ý nghĩa? Hắn chỉ có màu da hơi trắng một chút thôi, sao bọn họ lại gọi hắn là Tiểu bạch kiểm chứ?

Vừa nãy còn nói chuyện rất có đạo lý, nhìn như người thâm tàng bất lộ, giờ xem ra, nhất định là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi. Thẩm Thanh đánh mạnh vào đầu, âm thầm quyết định, không được nghĩ nữa, phải làm việc, làm việc.

Đám người bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đan xong ba cái ghế đơn giản, cả đám đưa mắt nhìn sang Nhị hộ pháp, đứng ngay ngắn chờ đợi Giáo chủ kiểm duyệt.

Nhị hộ pháp đứng bất động tại chỗ, nhìn đám huynh đệ giật dây hắn đi tìm chết kia, nhún vai một cái, bĩu môi nói: “Ta không đi, ta làm mệt muốn chết rồi. Các ngươi tìm người khác đi đi.”

Chúng hộ pháp không ngờ lần này Nhị hộ pháp lại sáng suốt như thế, mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt đồng loạt rơi trên người thành viên mới Thẩm Thanh, ăn ý nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi đi gọi Giáo chủ và phu nhân đi. Nói là ghế đã làm xong rồi, chúng ta chờ họ trở lại để cùng nhau lên núi.”

Thẩm Thanh bất giác đưa mắt nhìn về phía Nhị hộ pháp, muốn thăm dò ý tứ của hắn. Dù sao thì ánh mắt của mấy hộ pháp này cũng quá mức nhiệt tình, khiến hắn có cảm giác vô cùng bất an.

Nhị hộ pháp cười trấn an hắn, lại quay sang những hộ pháp khác, giới thiệu: “Hắn tên là Tiểu Bạch, cái tên Tiểu Bạch này là do Giáo chủ đặt cho hắn. Cái tên này của hắn...”

Thẩm Thanh thấy hắn lại muốn nhai đi nhai lại cái luận điệu cũ rích đó, vội vàng đổi chủ đề, nói: “Các vị đại ca, tiểu đệ sẽ đi mời Giáo chủ và phu nhân.” Nói xong, hắn nhanh chân bỏ chạy về hướng rừng cây.

“A...”

“Các ngươi là ai?” Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng, trầm mặt nhìn hai người áo đen đang kèm hai bên Thẩm Thanh, lạnh giọng hỏi.

Thẩm Thanh đổ mồ hôi hột liếc mắt nhìn hai cây kiếm đang gác trên cổ mình, lại nhìn sang Lôi Ngạo Thiên và Tô Nhược Mộng, nói: “Giáo chủ, phu nhân, hai người đừng quan tâm tới ta, hãy mau chạy đi. Đừng để bọn họ uy hiếp, dù sao thì mạng của ta cũng không đáng giá, vốn cũng nên chôn dưới đất từ lâu rồi.”

Nghe vậy, Lôi Ngạo Thiên cười nhạt, nói: “Các ngươi có nghe hay không? Muốn uy hiếp ta, lúc đầu các ngươi cũng nên dò la xem người Lôi Ngạo Thiên ta để ý là ai. Nếu không, các ngươi không chỉ tốn công vô ý, còn có thể liên lụy đến tính mạng của mình.”

Hai người này thật ngốc hết chỗ nói mà, cho là tùy tiện bắt một tên hắn vừa quen biết là có thể khiến hắn buông tay chịu trói sao? Thật quá ngây thơ mà, không người nào có thể lên mặt với hắn, người có thể lên mặt, hoặc là hắn ngầm cho phép, hoặc là sẽ lập tức không biết mình sẽ chết như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.