Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 73: Chương 73: Bệnh nhân (17)




Vừa dứt lời, Từ Thiếu Khiêm giật mình khiếp hãi, còn Sở Vọng cũng bị chính mình dọa không nhẹ.

Lúc bấy giờ Nam Kinh đang thân với Nhật, vây quét Lưỡng Hồ*; còn Giang Tây liên Nga** nổ ra cách mạng công nông tại Lưỡng Hồ, đánh cường hào, chia ruộng đất. Đương khi nội chiến liên miên, muốn để hai phe hợp tác thì chỉ khi bên ngoài đánh vào nước ta. Với tình hình hiện tại, cô nói muốn phe Giang Tây gia nhập thì đúng là mơ giữa ban ngày.

(*Chỉ Hồ Bắc và Hồ Nam, Trung Quốc.)

(*Cách mạng Tháng Mười Nga đã có ảnh hưởng lớn đến thế giới quan của Tôn Trung Sơn, từ đó ông đã đề ra ba chính sách lớn: liên Nga, liên Cộng, phù trợ công nông. Thừa nhận quyền tự quyết của các dân tộc ở nước này, kêu gọi thiết lập những quan hệ thân thiện giữa Trung Quốc với nước Nga Xô viết.)

Cũng không biết nghĩ thế nào nữa.

Nam Kinh ngoài mặt nói mình không có tiền, nhưng còn khoản bồi thường Canh Tý thì sao?

“Để tôi suy nghĩ đã.”

Từ Thiếu Khiêm khoát tay.

Sở Vọng dọn dẹp đồ đạc rời đi, vừa ra tới cửa thì điện thoại trên bàn đổ chuông. Từ Thiếu Khiêm ngồi xa nên cô chỉ vào điện thoại, Từ Thiếu Khiêm gật đầu đồng ý, cô bèn nghe máy hộ anh.

Vừa alo một tiếng thì đầu dây dừng lại, Văn Quân lạnh lùng nói: “Vì sao lại là chị.”

Sở Vọng cười, “Đang chuẩn bị về đây. Để chị chuyển điện thoại cho…”

“Không cần, phiền hà quá. Nhờ chị chuyển lời tới chú là thím bảo trên đường về nhớ ghé vào bưu cục một chuyến.”

Sở Vọng gật đầu, “Chị sẽ chuyển lời.”

Từ Thiếu Khiêm đang định đứng dậy đi đến nghe máy, nghe thấy vậy thì cười cười ngồi xuống.

Đầu dây mơ hồ vang lên tiếng chị Từ và dì Văn nói chuyện, có vẻ đang hỏi là ai trả lời điện thoại. Từ Văn Quân che ống nghe đáp: “Không ai cả, chú Lương nghe máy, thím đừng nghĩ nhiều.”

Một lúc sau, Từ Văn Quân mới thấp giọng nói: “Em khuyên chị sau này tốt nhất nên tránh xa chú em ra, càng xa càng tốt.”

Sở Vọng sửng sốt, “Ha?”

Đang ngờ vực khó hiểu thì Từ Văn Quân đã cúp máy.

Chuyển lời đến Từ Thiếu Khiêm xong, anh nhận ra sự khác thường của cô, hỏi, “Sao vậy?”

Sở Vọng lắc đầu, những lời Từ Văn Quân nói ban nãy cứ vang vọng trong đầu. Cuối cùng, trước khi ra về cô lại bổ sung một câu: “Nếu gần đây bận quá thì thầy có thể san bớt việc cho em và Lương Chương. Nếu cô đã khỏe thì nên ra ngoài đi lui đi tới, trò chuyện với người khác nhiều hơn.”

Từ Thiếu Khiêm cười, “Tôi thay cô ấy cám ơn em đã quan tâm.”

Dừng một lúc, Sở Vọng xoa đầu, bảo: “Dạo này Lương Chương đi chơi nhiều thật đấy, chiều hôm nay cũng không thấy anh ấy đến.”

Cũng hiếm có dịp Từ Thiếu Khiêm không thấy anh ta ở trong phòng thí nghiệm, bèn lắc đầu cười, “Cái anh chàng này, để xem mai tôi trị anh ta.”

***

Nhưng ngày hôm sau Lương Chương vẫn không xuất hiện.

Thứ sáu hôm ấy, ngoài Lương Chương ra, đến Meitner cũng nghỉ làm. Hai tiến sĩ người Đức ở văn phòng mù tịt không biết gì, cuối cùng đưa ra kết luận: vì bọn họ ngồi không quá lâu, nên ngay tới cấp trên cũng muốn đình công thị uy.

Chandra nghe thế thì suy ngẫm: “Hình như không phải như thế. Hôm qua Lương và cô Lise ra ngoài hóng gió, có lẽ thuận tiện cùng đi ăn bữa cơm, cùng trải qua một đêm tuyệt vời. Vì đêm đẹp quá nên đã ngủ quên.”

Anh ta vừa dứt lời, cả viện nghiên cứu cười ầm lên.

Không ít người ồn ào muốn đợi Lương Chương đến để đòi anh ta mời khách, cũng nói mấy lời xằng bậy trêu ghẹo hai người. Nhưng bọn họ cũng xuất phát từ ý tốt, thật tâm chúc phúc cho hai người họ.

Sở Vọng ồn ào: “Người đầu tiên nhất định phải cám ơn là Prof. Tsu đã cung cấp đạo cụ —— một chiếc xe hơi! Thứ hai là phải cám ơn Robert của chúng ta đã tốt bụng lắp ráp ra-đi-ô!”

Mọi người cười hì hì phụ họa: “Cám ơn Prof. Tsu, cám ơn thành tựu nghiên cứu của Robert đã tác thành cho đôi tình nhân này!”

Từ Thiếu Khiêm đi ngang qua, nghe thấy vậy thì cười bảo, “Chỉ mới có ít manh mối thôi mà nhao nhao thế. Đợi thêm đi đã, đừng dọa hai người họ.”

Oppenheimer không hề tham gia vào cuộc vui. Anh ta đứng ngoài hút thuốc, ngồi xếp bằng trên bệ cửa trong bóng tối, song trên mặt nở nụ cười hiếm thấy.

Đến buổi chiều, hai người kia vẫn chưa xuất hiện.

Chiều thứ Sáu, Từ Thiếu Khiêm theo lệ phải về nhà sớm với vợ. Rutherford và Wilson đã theo sứ giả đến đại lục, Từ Thiếu Khiêm và Meitner không có ở đây, viện nghiên cứu như bầy rồng không đầu, rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Một vài người sử dụng đèn cồn để nướng thịt từ phần còn sót lại từ buổi trưa, bắt chước giọng Rutherford thuyết giảng… Vừa diễn thuyết xong, bên dưới có người bổ sung: “Chúng tôi sẽ không bao giờ từ bỏ vật lý cổ điển! Bởi vì Thứ Hai, Thứ Tư và Thứ Sáu sử dụng lý thuyết lượng tử mới, Thứ Ba, Thứ Năm và Thứ Bảy sử dụng lý thuyết cổ điển! Còn Chủ nhật! Chúng tôi tin vào Chúa!”

Một người khác cũng hưng phấn, giả giọng Rutherford nói to: “Hãy ghi nhớ điều đấy! Sự nghiệp của chúng ta, ngoài hôm nay còn có ngày mai!”



Sở Vọng cười cười chen ra khỏi đám đông. Hôm nay là thứ Sáu, cô cần phải về sớm để đến biệt thự bà Kiều.

Lúc đeo cặp sách đi xuống lầu, bất chợt nghe thấy bên ngoài xôn xao —— tiếng Anh Anh xen lẫn tiếng Anh Đức. Đi xuống mấy bước, cô thấy đám lính Anh đang chặn một quý bà sắc mặt nhợt nhạt ở cửa. Người ấy khẩn khoản nói: “Xin… xin dẫn tôi đi gặp cấp trên của các anh, thư là của tôi, thư thật sự là của tôi!”

Lính Anh cười khẩy: “Thư gì? Chúng tôi chỉ phụ trách canh gác người ở đây, không phụ trách kiểm tra thư từ. À… Vừa rồi hình như đồng nghiệp của tôi có nói, một gã người Trung bị bắt ngay trên giường của tình nhân người Đức, ném vào đồn cảnh sát tra hỏi, thì ra là nhân tình của cô?”

Một người khác cảm thấy phiền: “Thư của hắn ta thì hắn ta chết, thư của cô thì cô chết. Cô muốn chết thay hắn hả ả người Đức kia?”

Người kia nói xong thì lần sờ bên hông.

Sở Vọng nhận ra giọng của quý bà người Đức kia, cũng nhìn thấy anh ta sờ thứ gì bên hông, nhất thời trong đầu nổ ầm. Trong tiếng cười của đám lính Anh, cô sải bước xông lên chắn ngang trước mặt Meitner, không hề khách khí hét lên bằng tiếng Anh: “Đấy là cách các anh đối xử với phái nữ đấy hả? Người Anh chết tiệt!”

Lính Anh càng cười phá lên. Người trước mặt xoay mặt sang, câng câng cười nói, “Mày nói ai là người Anh chết tiệt?”

Sở Vọng chưa kịp mở miệng thì một thứ lạnh lẽo đã kê lên huyệt thái dương của cô. Biết đó là súng lục, trong chớp mắt ấy cô càng thêm bình tĩnh, mỉm cười nhìn thẳng người kia: “Tôi nói anh đấy, đồ người Anh chết tiệt.”

Meitner kéo cô ra, dùng tiếng Đức nói nhỏ: “Linzy, không liên quan đến em, em đừng xía vào.”

Sở Vọng hất tay bà ra, tiếp tục nói bằng tiếng Anh: “Từ khoảnh khắc các người đến đây giam lỏng chúng tôi, chúng tôi đã bị luật pháp của các người ngăn cấm, nhưng đồng thời cũng được quy định tư pháp của các người bảo vệ. Trong điều kiện tôi không làm sai bất cứ điều gì, nếu anh nổ súng thì chắc chắn sẽ bị bồi thẩm đoàn xét xử.”

“Biết không ít đấy nhỉ.” Lính Anh híp mắt, nụ cười càng thêm càn rỡ: “Tiếng Anh cũng sành sõi lắm.”

Gã ta chỉ họng súng ra sau lưng Sở Vọng: “Mày không làm sai, nhưng không có nghĩa đồng bọn của mày không sai. Mày nên khuyên quý cô này đi, bảo ả ta bớt can thiệp vào chuyện của nhân tình mình —— đây là lời khuyên chân thành cuối cùng của tao.”

Gã ta lau súng rồi xoay người rời đi, đám lính Anh tụ tập phía sau cũng giải tán.

Đợi người đi hết rồi, Sở Vọng mới nghiêng đầu, dùng tiếng Đức hỏi: “Cô để Lương gửi thư thay mình?!”

Môi Meitner trắng bệch, bà gật đầu, lời nói lộn xộn, “Mấy giờ trước cậu ta bị đưa đi. Tôi nói là thư của tôi, nhưng bọn họ không tin ——”

Sở Vọng nhìn bà, sau đó xoay người chạy thẳng lên lầu.

Meitner sửng sốt, đuổi theo sau bất lực giải thích: “Không biết vì sao… Mọi phong thư tôi viết đều không thể gửi về Đức được. Vì sao cứ phải là thư của tôi? Thậm chí tôi muốn chuyển tiền cho cha cũng không được. Nên tối qua tôi đã nhờ Lương đến bưu điện gửi hộ tôi… Tôi cũng không biết nữa…”

Bà càng nói, Sở Vọng càng thấy choáng váng. Lên lầu mò lấy điện thoại, dạ dày quặn thắt, suýt thì nôn hết ra. Đợi đến khi gọi tới nhà họ Từ, giọng cô đã run run: “Tôi tìm thầy Từ.”

Ở đầu dây, dì Văn sửng sốt: “Cậu chủ vẫn chưa về.”

Sở Vọng suýt thì khóc nấc lên, “… Vậy bao giờ thầy ấy về, nhờ dì nói thầy ấy gọi điện cho tôi.”

“Được.”

Cúp máy xong, cô lập tức lao vào phòng tắm nôn mửa —— lần đầu tiên bị người ta chĩa súng vào đầu, tuy biết rõ người đó sẽ không nổ súng; sợ hãi trước những gì Lương Chương sắp gặp phải, và nhiều hơn hết là áy náy và tức giận khi chính cô đã gán ghép Meitner và Lương Chương.

Vì sao lại là Đức, bởi vì cô đã nhắc đến “nước thua cuộc”; vì sao lại là Meitner, cũng bởi vì cô từng nói: “Cần, nhưng tạm thời vẫn nghi ngờ, có được không?”

Dựa vào đâu cô lại chắc chắn đến thế?

Cô cúi gằm mặt vào chậu rửa mặt bằng đồng, nôn tới mức tái mặt tái mũi, đến khi sờ mặt thì lại thấy nước mắt nhạt nhòa. Cô lau mặt, quay về phòng ngồi đối diện Meitner, chẳng mấy chốc, điện thoại đã đổ chuông.

Vừa nhấc máy, không đợi cô mở miệng thì Từ Thiếu Khiêm đã nói: “Tôi đã biết chuyện rồi. Tôi vừa đến phòng tuần bộ một chuyến… Không sao đâu. Tra hỏi mấy ngày, nếm khổ ít bữa rồi sẽ thả ra. Yên tâm, nam tử hán đại trượng phu có thể chịu đựng được.”

Ở đầu dây, giọng của Từ Thiếu Khiêm điềm tĩnh lạ thường, ít nhất là vào lúc này, nó đã mang lại cho cô một cảm giác an toàn khác lạ. Cũng chính là cảm giác ấy khiến sự chua xót leo lên chân mày. Cô cau mày, giọng cũng biến dạng, quên luôn đổi ngôn ngữ, nghẹn ngào dùng tiếng Anh hỏi: “Bọn họ sẽ làm gì anh ấy… Có bị ngồi ghế điện không?”

Meitner ở gần đấy nghe thấy thế thì hốc mắt đỏ bừng: “Xương sống và đầu gối cậu ấy không tốt. Nếu ngồi lâu quá sẽ không chịu được.”

“… Chỉ người Mỹ mới cho ngồi ghế điện.” Từ Thiếu Khiêm đáp.

“Vậy thì sẽ làm gì? Ghế hùm*, nước tiêu, hay là kẹp tay?”

(*Ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duỗi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.)

“Đấy là thứ của thời phong kiến, xã hội hiện đại không dùng.”

Sở Vọng nhéo mũi, ép mình bình tĩnh lại. Qua một lúc sau, cô thấp giọng nói bằng tiếng Trung, “Chuyện này, có liên quan gì đến… những lời em từng nói không?”

Đầu dây điện thoại chìm vào im lặng.

“Tôi hỏi em. Nếu sớm biết có chuyện như ngày hôm nay, thì hôm đó ở trong văn phòng, em sẽ không nói cho tôi biết kế hoạch của mình đúng không?”

“Em vẫn sẽ nói.”

“Nếu vẫn phải làm thế, thì như vậy, đi bước nào hay bước ấy thôi. Em nên biết: chúng ta chỉ là những con kiến. Hôm nay có thể là cậu ta, ngày mai có lẽ chính là tôi với em. Vẫn chưa chuẩn bị ư?”

“Mọi việc đều có cái giá của nó, em biết chứ.” Sở Vọng nghĩ ngợi, nhưng vẫn không qua được cửa ải trong lòng, bèn hỏi: “Lương Chương sẽ không sao thật chứ ạ?”

“Chuyện của anh ta so với kế hoạch của chúng ta, bên nào quan trọng hơn?”

Cô biết đây không phải lúc để mình phát tác bệnh thánh mẫu. Nhưng một người tràn trề năng lượng như Lương Chương, một người độc thân trẻ con như Lương Chương… Anh ấy bị thấp khớp, hông cũng không được khỏe. Ở quê nhà Phúc Châu, anh còn có một mẹ già đơn độc chỉ cao một mét rưỡi, tuy lưng còng, nhưng có thể mắng hai người đàn ông cao một mét tám đến long trời lở đất.

Nhưng lúc như thế lại rất dễ nhớ đến những chuyện vụn vặt, nhưng lại là chuyện khiến mắt ta cay cay.

“Nếu hôm nay người bị đưa vào phòng tuần bộ là em, tôi cũng sẽ nói những lời như vậy với Lương Chương. Nếu như người ấy là tôi, tôi hy vọng em có thể giữ được lý trí. Hiện tại chúng ta còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong, bên nào nhẹ bên nào nặng, tôi nghĩ ắt em hiểu rõ. Dù gì vẫn phải nhìn về phía trước, có đúng không?”

***

Từ Thiếu Khiêm vừa bước chân vào nhà, nghe dì Văn chuyển lời thì lập tức gọi điện đến văn phòng. Vừa cúp máy không được bao lâu, anh vẫn lo lắng cho Lương Chương, nên chưa ăn tối đã lại vội vã lái xe đến đồn cảnh sát nghe ngóng tin tức.

Dì Văn thấy thế, lúc bới cơm lại oán trách: “Mấy tháng nay chẳng ở nhà ăn được mấy bữa cơm. Mỗi lần có điện thoại là lại lật đật đi ngay. Cũng không biết là có chuyện gì nữa.”

Chị Từ nói, “Là ai gọi thế?”

“Còn có thể là ai nữa?” Dì bổ sung, “Cuộc gọi đầu tiên gọi đến, nghe giống như đang khóc.”

Chị Từ nhướn mày: “Khóc? Vì sao?”

“Ai mà biết được? Ban nãy cậu chủ gọi điện thoại đi, vừa dỗ vừa khuyên, sau đó ra ngoài ngay…” Dì Văn càng nói càng quá trớn, biết mình đã lỡ lời, lập tức im lặng, “Cô cũng không khuyên gì cậu.”

Từ Văn Quân thấy thế, cười lạnh nói, “Người ta có việc của người ta, bà tưởng ai cũng rảnh như bà à?”

Dì Văn bĩu môi, “Tôi có nói gì đâu.”

“Vậy bà làm gì hả? Đột nhiên thím thích đọc sách, hai ba hôm đọc một cuốn, nhưng vì sao cứ phải là mấy tờ báo của tôi?” Từ Văn Quân liếc xéo dì Văn khiến bà chột dạ, rồi cậu nhìn thẳng vào chị Từ, cười lạnh nói, “Chú đã nói cả rồi, người ta là trai tài gái sắc, hôn sự chỉ là chuyện sớm muộn. Thím vẫn nên bồi bổ cơ thể cho khỏe đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Dứt lời, Văn Quân đặt bát cơm xuống đi thẳng lên lầu.

Chị Từ biết cậu trưởng thành sớm, tâm tư kín đáo. Dù bị cậu nói huỵt toẹt ra thì chị cũng không giận. Mà nửa câu sau lọt vào tai, chị nghe lại có ý khác. Nghe xong cả câu, đột nhiên chị nảy ra một kế.

Thoáng trầm ngâm, chị gọi dì Văn đến, hỏi lại một lần: “Con bé gọi điện tới khóc thật hả?”

Dì Văn chà xát hai tay, “Thật đấy cô. Lúc gọi điện đến, giọng run lên nghe tức tưởi lắm, chắc chắn là đang khóc rồi.”

Chị Từ suy nghĩ rồi lại hỏi: “Trước kia bà Kiều có gọi điện đến nhà mình. Số điện thoại trong nhà bà ấy, chắc vẫn ghi trong danh bạ đúng không?”

Dì Văn lật sổ ra, đáp lại, “Có đây ạ.”

Chị bảo dì Văn đẩy ghế đến cạnh điện thoại. Sua khi nối máy với biệt thự họ Kiều, chị Từ cầm ống nghe, cười nói: “Là biệt thự bà Kiều đúng không? Tôi muốn tìm bà Kiều… Tôi họ Từ… Ngày trước chị từng gọi điện cho tôi. Đúng thế. Tôi gọi điện tới là muốn nói về chuyện của cô ba Lâm… cùng với anh nhà tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.