Gợn Gió Đêm

Chương 46: Chương 46: Cư dân mạng xong rồi




Nhờ hành động của Lâm Cảnh Thước và Sầm Ninh, “Tìm kiếm gió đêm đáy lòng Giang Thần” và “Tìm kiếm kim chủ sau lưng Sunny” vẫn luôn chiếm cứ hàng đầu của hot search.

Hiển nhiên quần chúng ăn dưa vẫn chưa thể kết nối hai chủ đề dường như không liên quan này lại với nhau. Thật ra, không phải họ không có trí tưởng tượng mà là hình tượng của hai đương sự kém nhau quá xa – Một người là doanh nhân nổi tiếng vừa được dự đoán trong tương lai sẽ trở thành người dẫn đầu ngành Internet trong nước, người còn lại là “người nổi tiếng trên mạng tuyến 18”, đầy rẫy những tin đồn xấu xa, đời tư hỗn loạn, phẫu thuật thẩm mỹ.

Hơn nữa những suy đoán của nhóm quần chúng ăn dưa về hai chủ đề này, so với hình tượng đối phương hoàn toàn bất đồng.

[chậc, cô gái có thể làm Giang Thần canh cánh trong lòng nhiều năm như vậy, chắc hẳn phải là một loại hoa cao lanh (1), nốt ruồi chu sa (2), bạch nguyệt quang (3), hẳn là tính tình hiền lành, gia cảnh tốt.]

**(1): Hoa cao lanh: ẩn dụ chỉ một thứ chỉ có thể nhìn thấy từ xa mà không thể chạm vào

**(2): Nốt ruồi chu sa: những người để lại ấn tượng trong lòng người khác, thường chỉ người yêu.

**(3): Bạch Nguyệt Quang = Ánh trăng sáng: ý nói trong lòng vẫn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình.

[lầu trên +1, Giang Thần trầm mặc ít lời như vậy, người anh ấy thích có lẽ khí chất cũng tĩnh lặng phải không?]

[Hay một nhà khoa học nữ chuyên tâm nghiên cứu khoa học, loại người ở trong phòng thí nghiệm 24 giờ một ngày ấy, không thể giải thích được chỉ cảm thấy rất hợp với khí chất của Giang Thần!]

Nhưng mà khi đến lượt Tạ Điệt, phong cách lại có chút khó coi.

[mạnh dạn đoán kim chủ sau lưng cô ta là một tay tư bản trung niên mắt mù, đầu hói, bụng bia]

[đúng đúng đúng, nếu không sao có thể coi trọng gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ hahaha]

[bụng bia đầu hói +1]

Cho đến tối hôm đó, cuộc thảo luận về hai hot search này vẫn diễn ra không ngừng.

Thành phố Bắc Kinh bước vào mùa đông khắc nghiệt vào đầu tháng Giêng, sau đó trời cũng bắt đầu đổ mưa nhẹ, xen lẫn vài hạt băng (1) rắn chắc rơi trên trần cửa sổ, vang lên tiếng sào sạt.

(1): còn được gọi là viên đá, hiện tượng kết tủa rắn trong các hiện tượng thời tiết.

Tạ Điệt đeo khẩu trang, cầm ô đi đến cửa hàng tiền lợi gần nhà, hiện tại cô là người “nổi tiếng” trên mạng, lỡ bị khác nhận ra ở ngoài, chỉ sợ rằng đãi ngộ không khác gì thời đại xưa, bởi vì yêu đương vụng trộm mà bị tròng lồng heo.

Cô vừa nói chuyện điện thoại với Hàn Tầm Chu, vừa quét sạch mấy bao mì gói lớn và mấy hộp trứng gà từ trên kệ hàng xuống, dự định dọn dẹp nhà cửa và trở thành người giúp việc nhà trong mấy ngày tới.

Mặc dù bình luận trên Weibo và B Trạm thảm đến không nỡ nhìn, nhưng tâm thái của cô vẫn như cũ, rất Phật – bộ phận PR của YR và Tea Party đã liên hệ cô, nói cô không cần lo lắng, chậm nhất trong vòng 3 ngày, bọn họ sẽ thu thập đầy đủ chứng cứ để phản kích lại.

Bên kia điện thoại, Hàn Tầm Chu đã “an ủi” cô cả tiếng đồng hồ với giọng điệu dỗ dành trẻ con, cho đến khi Tạ Điệt không kìm được mà chửi thề một câu thì cô nàng mới tin rằng Tạ Điệt thật sự không lưu lại chấn thương tâm lý nào.

Quả thực Hàn Tầm Chu bội phục sát đất: “Mấy người trên mạng thật quá ngu ngốc, đừng nói mày không phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù có thì liên quan gì đến bọn họ? Còn chuyện sinh hoạt đời tư, bọn họ quản được sao? Tao nói này Điệt Điệt, trái tim của mày thật sự quá mạnh mẽ, nếu tao mà bị mắng như vậy, chắc tao bị PTSD hay trầm cảm luôn rồi”.

Cô thở dài một tiếng rồi quay sang kim chủ của Tạ Điệt đang nổi đình nổi đám trên hot search: “Mày bị mắng thảm như vậy mà người đàn ông của mày không nói gì sao?”

Tạ Điệt thay nấm đông cô và mì gà trong giỏ hàng thành vị bò kho, đổi điện thoại di động sang tay khác, trầm giọng nói: “Tao đoán chắc anh ấy không biết chuyện này, tao chưa từng thấy anh ấy chơi Weibo”.

“Anh ta không chơi Weibo, mày cũng không nói cho anh ta biết?”. Bên kia Hàn Tầm Chu quả thực như là nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm, vài giây sau hận sắt không thành thép mà chọc chọc điện thoại: “Không phải chứ, Tạ đại tiểu thư, cô có chắc là cô và Giang Trạch Dư đang yêu nhau không?”

Tạ Điệt lại nhón lấy từ trên kệ cao nhất một túi bún ốc, chớp chớp mắt nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Hàn Tầm Chu trợn tròn mắt: “Người ta nói yêu nhau làm cho con người ta trưởng thành. Chỉ cần nói về ba năm hẹn hò của mày trước đây. Mày đã trưởng thành cái gì? Mày không hiểu đàn ông chút nào!”

“Khi yêu, mày phải tin tưởng và dựa dẫm vào đối phương, có thể trút bầu tâm sự, kể khổ, khiến anh ấy cảm thấy mày cần anh ấy, nếu mày tự mình gánh vác tất cả thì thật là lãng phí tài nguyên, hơn nữa người đàn ông nhà mày còn là một mỏ vàng lấp lánh”.

Tạ Điệt trở về căn hộ với hai túi lớn đựng đầy đồ.

Những hạt băng ngoài cửa sổ dần dần biến thành mưa đá, đập vào kính phát ra tiếng kêu cộp cộp.

Tạ Điệt lấy thức ăn trong túi ra, phân loại rồi cho vào tủ lạnh, sau đó ngồi trên sô pha, suy nghĩ về những gì Hàn Tầm Chu nói qua điện thoại.

Cô cảm thấy cũng không phải là không có lý.

Tạ Điệt lấy điện thoại ra, do dự trong chốc lát, nhấp mở khung chat với Giang Trạch Dư.



Cùng lúc đó, trong phòng trợ lý cạnh văn phòng CEO của Trạch Ưu, Thành Chí Dũng vừa mới phân loại xong biên bản cuộc họp, đang rảnh rỗi cầm điện thoại di động xem tin đồn về Tạ Điệt vẫn đang treo trên hot search, vẻ mặt có hơi rối rắm.

Anh ta hiểu sâu sắc về mức độ bận rộn của công ty trong hai tuần qua, chưa kể đến việc Giang tổng đã nói rằng đừng quấy rầy anh ấy bởi những thứ không quan trọng hoặc không liên quan đến công việc, nhưng….. chuyện của cô Tạ đúng là không liên quan gì đến công việc, nhưng chắc chắn đó là một chuyện quan trọng.

Vậy, có nên nói hay không?

Thành Chí Dũng còn chưa đắn đo xong, cửa phòng trợ lý đã bị đẩy ra, Giang Trạch Dư vừa mới từ phòng họp của bộ phận kỹ thuật trở về, mặt vô biểu tình bước vào: “Mang cho tôi bản ghi âm cuộc họp bộ phận Marketing hôm nay”.

Thành Chí Dũng sửng sốt một hồi, hốt hoảng cất điện thoại đi, sau đó lấy một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ra đưa cho anh một cách cung kính, nhưng lại thấy ông chủ của mình khẽ cau mày: “…….Đây là của ngày hôm qua. Gần đây anh có phải bận quá rồi không, có thể xin nghỉ phép, về ngủ một giấc thật ngon”.

Thành Chí Dũng lắc đầu, âm thầm thở dài – anh ta có mệt gì đâu, anh ta là lương tâm bất an. Rốt cuộc, bắt đầu từ ngày hôm qua, cô Tạ đã trở thành mục tiêu công kích của toàn cư dân mạng, tứ cố vô thân, nhưng anh ta vẫn luôn do dự mà không có nói với Giang tổng.

Xem ra vẫn nên nói.

Thành Chí Dũng lại lấy điện thoại ra lần nữa, bấm vào tin nóng trên Weibo, bước tới, đưa màn hình điện thoại đang phát sáng cho anh: “Giang tổng, tôi cảm thấy anh vẫn là xem đi, cô Tạ dạo này…….xui quá, có lẽ là đối thủ của YR đã tấn công cô ấy”.

Lúc nói những lời này, anh ta đã cẩn thận quan sát biểu hiện của Giang Trạch Dư. Quả nhiên, sau khi Giang tổng nghe thấy hai chữ “Cô Tạ”, vẻ thờ ơ trên khuôn mặt anh ấy đột nhiên có biến chuyển – rõ ràng là hôm qua lúc Thành Chí Dũng tràn đầy kích động báo cáo lượng download “Nhất Ngôn” cho Giang Tổng, vẻ mặt của anh vẫn vô cảm.

Thành Chí Dũng cảm thấy mình đã đánh giá thấp phân lượng của Tạ Điệt trong lòng Giang Tổng, lòng thầm vui mừng vì ngộ ra cũng không muộn.

Giang Trạch Dư cầm điện thoại, cẩn thận đọc tin nóng trên Weibo, đối với những tai tiếng trong đó anh đều nhắm mắt làm ngơ, anh chỉ mở ra cái gọi là ảnh “trước khi phẫu thuật thẩm mỹ”.

Anh nhìn tấm ảnh trong hai giây, vậy mà không nhận ra người trong ảnh là Tạ Điệt.

Bức ảnh thời điểm là năm năm trước. Trong ảnh, một cô gái ngoài hai mươi tuổi vừa sang Mỹ đang ngồi trong một góc tối của quán bar, chiếc ghế dài trước mặt cô chất đầy những chai rượu khác nhau.

Ánh đèn nhấp nháy cuồng nhiệt trong quán bar giống như một xưởng nhuộm kém chất lượng, nhuộm màu khuôn mặt nhợt nhạt và sưng tấy của cô, khóe miệng nở nụ cười tê tái, đôi mắt sưng húp không còn chút sáng sủa nào.

Không có kiêu ngạo và tuỳ ý, không có nụ cười hay giận dữ, chỉ giống như một cái xác không hồn.

Có rất nhiều bình luận bên dưới đã chộp được bức ảnh này, chỉ trích cô là một con quái vật phẫu thuật thẩm mỹ biến tướng.

Giang Trạch Dư chợt nhớ đến ngày gặp lại ở nhà giáo sư Lý, Tạ Điệt ngất xỉu trên xe vì bệnh viêm dạ dày mãn tính, anh vẫn luôn không rõ ràng lắm, rốt cuộc là sinh hoạt như thế nào lại để dạ dày thành như vậy.

Lại nghĩ tới ngày đó Tạ Điệt đã gọi điện cho anh trên đường đến sân bay, cô nói rằng lần đầu tiên đến Mỹ cách đây 5 năm, nếu anh nhìn thấy cô chắc chắn sẽ không nhận ra, cô nói mình đã uống rất nhiều rượu, 24h đều say như chết, gặp người đều uống say đến phát điên, khuôn mặt sưng to gấp đôi.

Khi nói những điều này, cô chỉ cười, giọng điệu nhẹ bẫng, như thể cô không để tâm những điều đó, nhưng cho đến hôm nay, khi anh nhìn thấy bức ảnh mới biết được cuộc sống của cô là như thế nào.

Giang Trạch Dư đột nhiên phẫn nộ tột đỉnh mà cười ra tiếng.

Thành Chí Dũng không biết anh đang cười cái gì, chỉ cẩn thận ngẩng đầu nhìn anh – Sếp thức trắng mấy đêm liên tiếp, râu không cạo, tóc không chăm, cả người nhìn tiều tụy ủ rũ. Rõ ràng là vừa nghe thấy anh cười, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.

Anh đứng bên khung cửa phòng trợ lý thật lâu, cúi đầu, dùng ngón trỏ của tay phải nhẹ nhàng vuốt ve thứ gì đó trên màn hình điện thoại.

Bầu không khí trong phòng làm việc vô cùng im lặng đến kỳ quái, một lúc lâu sau, Thành Chí Dũng mới đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, chỉ muốn lớn tiếng phá tan sự im lặng, lại nhìn thấy sếp của mình cuối cùng cũng có hành động.

Anh sải bước đến, trả lại điện thoại cho Thành Chí Dũng và nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Gọi giám đốc phòng PR của Tea Party và mấy người phụ trách đến văn phòng của tôi trong nửa giờ nữa. Sau đó gọi cho Lâm Cảnh Thước, nếu YR của họ vẫn trì hoãn chuyện này quá lâu mà không giải quyết được, tôi nghĩ tương lai cũng không cần hợp tác”.

Thành Chí Dũng đã nhiều năm không nhìn thấy dáng vẻ nghiêm nghị của Giang Trạch Dư, nghe vậy liên tục gật đầu đồng ý, mồ hôi lạnh trên trán cũng chảy ra hết.



Giang Trạch Dư trở lại văn phòng, lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo, nhưng bị kẹt ở khâu nhập mật mã.

Kỷ Du Chi luôn chế nhạo anh rằng với tư cách là CEO của một công ty Internet nổi tiếng, lại tựa như một trường học cũ của những năm 70-80 thế kỷ trước. Điều này thật sự không sai, cách anh giao tiếp thường xuyên nhất là email, bất luận là công việc hay về cuộc sống đều theo thói quen gửi nhận email, nên rất ít khi dùng mạng xã hội hay là phần mềm giải trí khác – ngoại trừ cứ cách mấy ngày lại lên B Trạm để xem video của Tạ Điệt.

Tài khoản Weibo 800 năm chưa đụng tới, lão Giang rốt cuộc đã quên mật khẩu.

Giang Trạch Dư cau mày, mất một lúc lâu để thử từng cái một, cuối cùng cũng tìm được mật khẩu để đăng nhập.

Tài khoản này đã được xác minh danh tính, uổng cho có hàng chục triệu fan, vậy mà chỉ chia sẻ một tin tức đưa ra thị trường của Trạch Ưu hai năm trước.

Anh nhanh chóng xem qua một số bình luận trong hot search và chỉ trả lời đơn giản một vài từ dưới một bình luận nhất định.

Sau đó, một thông báo hiện lên trên màn hình điện thoại.

Điệt Điệt: [A Dư, em bị chửi trên mạng, chuyện đó……Tuy là em không buồn nhưng em cho anh cơ hội để an ủi em đó”.]

Rõ ràng là muốn tỏ vẻ ỷ lại và yếu đuối, nhưng giọng điệu luôn lạnh lùng và thiếu tự nhiên. Người gửi tin nhắn có lẽ nhận thấy giọng điệu không đúng lắm, nên vài giây sau, một icon con thỏ đáng thương được thêm vào cuối câu, biểu cảm đó anh cả đời này cũng chưa từng thấy qua trên mặt Tạ Điệt.

Giang Trạch Dư nãy giờ vẫn luôn nhăn mày, cuối cùng cong cong khoé môi, đáp lại cô: [Ngoan, xem Weibo đi].

Tạ Điệt bên kia không nghĩ anh sẽ trả lời nhanh như vậy, cũng không biết anh có ý gì, đành phải ngoan ngoãn mở Weibo, lúc này mới phát hiện, vài phút trước có người tag cô, cô nhấp vào, sau khi thấy rõ nội dung gần như không giữ chặt được điện thoại của mình nữa —

Bình luận sôi nổi từ cư dân mạng: [mạnh dạn đoán kim chủ sau lưng cô ta là một tay tư bản trung niên mắt mù, đầu hói, bụng bia]

Giang Trạch Dư CEO của Trạch Ưu (trả lời): [@sunny đại nhân, mắt anh không mù, đầu anh không hói, cũng không có bụng bia, em nói xem, gió đêm của anh?]

Tác giả có chuyện muốn nói: Cư dân mạng xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.