Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Chương 50: Chương 50: Ngày Mộc Dong bi thảm




Cưỡng chế mình dời mắt khỏi những cử chỉ ân ái của Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục, Mộc Dong miễn cưỡng cười lấy lòng Chư Úy,“Đâu có, người ta thích nhất là học trưởng Chư. Hâm mộ đương nhiên là có một chút, khi nào thì học trưởng Chư cũng có thể đối với em như vậy, em sẽ rất vui vẻ.”

Đưa ly rượu cho Mộc Dong, “Phải không? Vậy em tính làm tôi vui như thế nào?”

Mộc Dong nghĩ đến, đêm nay Mộc Tuyết vì muốn ả biểu diễn nên mới bố trí như vậy, cho nên không còn đề phòng. Ả uống sampanh, cười xán lạn,“Học trưởng xấu quá, anh nói như thế nào thì là như thế đó.”

Chư Úy cũng cười xán lạn,“Vậy, theo tôi lên – giường?”

Ý cười cứng đờ, Mộc Dong tuy rằng đã ái muội với nam sinh, nhưng không có đi qua bước cuối cùng. Nếu hỏi có muốn thử không, ả muốn thử, nhưng từ khi định quyến rũ Tống Ngôn Mục, ả cảm thấy giữ ‘nó’ lại thì ả sẽ có tư cách hơn một chút.

“Em, chúng ta còn nhỏ như vậy……”

Chư Úy cụng ly rượu vào ly của Mộc Dong,“Cạn.”

Nghĩ cạn ly là có thể tránh thoát đề tài Mộc Dong quyết đoán uống hết ly rượu, cái ly đường kính dài nhỏ, cũng không có bao nhiêu rượu.

Lại lấy thêm hai ly rượu, mình một ly đưa cho Mộc Dong một ly, Chư Úy chạm cốc với ả sau đó mới tiếp tục nói,“Tôi cứu em nhiều lần như vậy, lấy thân báo đáp còn cần suy nghĩ chuyện tuổi tác?”

Mộc Dong càng ngày càng khẩn trương, ả lại một hơi uống hết ly rượu,“Em……”

Trong tay Chư Úy lại nhiều thêm ly rượu,“Uống ly này, tôi sẽ không nói chuyện này nữa.”

Mộc Dong lại uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, ả nghe Chư Úy nói,“Tôi không cần phải tiếp tục với cô, hẹn gặp lại.”

Những lời này vừa nói hết, Mộc Dong liền mềm nhũn ngã lên người Chư Úy, được hắn thân thiết giúp đỡ rời khỏi yến hội, đi lên một căn phòng trên tầng trệt.

Bắt đầu từ ly thứ hai, Mộc Dong uống xong không phải là sâm banh, mà là cốc tai trải qua điều phối đặc biệt. Vị nhẹ nhàng khoan khoái, lại cực kỳ say lòng người, đàn ông trưởng thành uống hai lỹ cũng say bất tỉnh nhân sự, càng đừng nói là một đứa con gái choai choai như Mộc Dong.

Người Chư Úy này, không thể nói tốt, cũng không thể nói xấu.

Nói hắn không tốt, lúc trước hắn tuy rằng là bị Lan Tử lôi kéo tiếp cận Mộc Dong, nhưng cũng là thật sự che chở Mộc Dong, cũng từng nghĩ tới giúp ả chuyển trường, sau khi chuyển trường cũng có thể duy trì liên lạc, để cho Mộc Dong sống tốt chút.

Nói hắn tốt, giờ phút này hắn hạ quyết tâm, từ lúc này đây sẽ chia tay với Mộc Dong. Đây cũng coi như bội tình bạc nghĩa, có thể hắn cho rằng Mộc Dong luôn luôn lợi dụng hắn, coi rẻ chỉ số thông minh của hắn, vũ nhục tiêu chuẩn của hắn, không lấy chút thù lao kiếp này hắn sẽ cảm thấy thiếu.

La Lan Tử nói với Chư Úy, ‘Mộc Dong tùy cậu thu thập’.

Hắn lựa chọn ngay, hơn nữa hắn cho rằng, một con đàn bà lẵng lơ như Mộc Dong, không biết đã lên giường với bao nhiêu đàn ông, có gì đáng giá tiếc rẻ.

Trên giường trắng noãn, Mộc Dong mơ mơ màng màng lật mình, nắm kéo quần áo của mình, ý thức hỗn loạn nói mê sảng.

“Ha ha, Mộc Tuyết mày đồ tiện – nhân, anh Ngôn Mục thích là tao ~~ mày là cái thá gì, tất cả của mày đều là nhà học Mộc của tao cho ! Cho mày điên cuồng…… Hắc hắc hắc…… Anh Ngôn Mục người ta rất thích anh, vừa khỏe vừa đẹp trai ợ…… Ném Mộc Tuyết làm ăn xin…… Ha ha……”

Chư Úy càng nghe mặt càng đen, một tay đè cổ Mộc Dong, tay kia thì lưu loát cởi váy Mộc Dong, trực tiếp kéo quần lót viền hoa.

“Mộc Dong, rõ ràng cô chỉ là người dung mạo bình thường ngu xuẩn, không nên vọng tưởng mình là Ðát Kỉ…… Buồn cười……” Chư Úy nghiến răng nghiến lợi nói, ngón tay bắt được ngực của ả còn có nhụy hoa dưới hạ – thể, hung hăng nhào nặn.

Đáng tiếc Mộc Dong còn đắm chìm trong giấc mơ của mình, ả đang có đêm xuân với Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục cuồng dã hôn – ả, thô bạo tiến vào ả. (D: amennnnn…. Hãy tha thứ cho linh hồn tội lỗi của con… Nhưng làm dòng này con thấy tởm lợn quá)

“A ~! Anh Ngôn Mục, thật là giỏi! A!…… Tiến vào, giữ lấy em đi, em là của anh!”

Chư Úy cảm thấy cả người mình đều biến thành màu đen.

Mở lớn hai chân, Mộc Dong mị – hoặc liếm – liếm son môi, “Anh Ngôn Mục……”

Không thể nhịn được nữa Chư Úy xe bao cao su, đội vào tiểu đệ của mình, Chư Úy vừa mới cầm thắt lưng Mộc Dong, nháy mắt lại bình tĩnh xuống.

Như thế này, cùng cưởng hiếp có gì khác nhau?! Dù mình đến điểm mấu chốt, cũng không thể cùng Mộc Dong ngu xuẩn không có đầu óc này.

Trong sáng lên, Chư Úy nở nụ cười.

Lưu Sảng sau khi náo loạn thật lâu, cũng chuẩn bị về căn phòng đã đặt ngủ. Kết quả vừa mới nằm xuống giường nhắm mắt lại, điện thoại lại vang lên.

“Xin chào Lưu Sảng tiên sinh, thật có lỗi đã quấy rầy ngài. Nhưng có một cô gái không thể nói chuyện đã đứng ở cửa khách sạn chờ ngài thật lâu, kiên trì muốn gặp ngài.”

Không thể nói chuyện? Cô gái câm tên Nhuế Tiểu Hoa kia? Xuất viện???

Giật mình một cái, Lưu Sảng xoay người đứng lên mặc áo ngủ lập tức chạy tới thang máy. Nhuế Tiểu Hoa tại sao lại chạy đến đây?

Lòng như lửa đốt chạy đến tầng dưới cùng của đại sảnh, Lưu Sảng liếc mắt một cái đã thấy cô gái tên Nhuế Tiểu Hoa vừa gầy vừa đen kia. Cậu chạy nhanh tới, vẻ mặt lo lắng nhìn cô gái vẫn còn quấn đầy băng gạt,“Cô không sao chứ? Tại sao lại đến đây? Bác sĩ cho cô ra?”

Hiện tại tên tiếng Trung của thân thể này là Nhuế Tiểu Hoa, cô gái nước Pháp ngây ngốc nhìn chằm chằm Lưu Sảng, sau khi cô nghe nói Lưu Sảng tới buổi tiệc tối, trong lòng bất ổn không thể yên. Trước kia khi Lưu Sảng ở nước ngoài từng có một thời gian sống không có tinh thần, cắn thuốc, lạm giao, cuối cùng mới nhiễm AIDS. Vừa nghe yến hội a party, cô liền vô cùng khẩn trương.

Cho nên, cô không quan tâm thân thể chưa khôi phục, đứng lên lén lút sờ soạng đi ra ngoài, dựa theo địa điểm hỏi thăm, gian nan viết dòng chữ tiếng Trung mà cô không mấy rành, sau đó xin tài xế xe taxi lái xe đưa cô tới đây.

Nhưng, cô bị chặn ở đại sảnh.

Giờ phút này, cô không phải tiểu công chúa hắc đạo, không phải gián điệp của tổ chức đặc công, không có mỹ mạo (đẹp) cũng không có thân phận, cô chính là một cô nhi tên Nhuế Tiểu Hoa.

“Tiểu Hoa, không có sao chứ?” Lưu Sảng càng khẩn trương, tuy rằng cô gái nhỏ này tự mình xông ra, nhưng nếu cậu không chạy nhanh như vậy, cũng sẽ không làm cô gái không nơi nương tựa này bị thương thành như vậy. Truyện chỉ được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẽ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp!!

Cô hẳn là phải đổi tên trước…… Cô gái nước Pháp yên lặng thề trong lòng.

Lấy giấy bút ra, cô xiêu xiêu vẹo vẹo viết.

[ Em lo lắng, đến xem anh. Còn có, em tên là Sophie.]

Sophie, Sophie.

Lưu Sảng ngốc lăng gật đầu,“Ừ, Sophie…… Kia gì, cô không cần lo lắng, tôi sẽ không chạy trốn. Tiền viện phí của cô tôi đã thanh toán rồi, chờ sau khi cô khỏe tôi sẽ cho cô thêm một khoản tiền……”

Cho là nhân phẩm của mình bị hoài nghi, Lưu Sảng cực kỳ thương tâm úc. (D: dễ thương quá ^^)

Phát hiện Lưu Sảng hiểu sai ý mình, Sophie cũng không có giải thích, đâm lao phải theo lao.

[ Em muốn ở bên cạnh anh.] (D: vì tiếng Trung chỉ có 2 ngôi, nì – quò. Nên dịch theo ý Spa thì là em – anh.)

Em muốn ở cạnh anh, kiếp này cũng không rời khỏi anh.

Bất đắc dĩ Lưu Sảng gãi gãi,“Quên đi, đã trễ thế này, cô đi theo tôi. Tôi mướn một phòng cho cô, ngày mai đưa cô về bệnh viện. Yên tâm, tôi thật sự sẽ không quỵt nợ ……”

Khóe miệng gợi lên một nụ cười, Sophie gật đầu.

Đó là đương nhiên, em đã đuổi mười mấy năm trước, anh còn một đóng sổ sách tình cảm với em, sao có thể quỵt nợ?

Đêm đó Mộc Tuyết trợn mắt há hốc mồm mà bị Tống Ngôn Mục mang vòa một căn phòng xa hoa.

“Anh, anh đây là?”

Đòi mạng, trên giường lớn còn dùng hoa Bách Hợp xếp thành hình trái tim, bên trong còn có một chữ “Tuyết” làm từ hoa hồng.

“Hôm nay em mười sáu tuổi.” Tống Ngôn Mục hôn lên trán Mộc Tuyết một cái,“Nếu ở Nhật Bản, hôm nay anh có thể cưới em.”

Giống như một trái bom nổ tung trong ngực Mộc Tuyết, cực nóng và khiếp sợ nháy mắt đảo loạn tư duy, Mộc Tuyết ngốc hề hề giương miệng,“Em…… Phản đối hành động – trước khi – cưới……”

Tống Ngôn Mục cười ha ha,“Trừ em ra, anh chưa từng yêu ai. Tiểu Tuyết, chờ em 20 tuổi, anh lập tức cưới em.”

“Cho nên đêm nay?” Mộc Tuyết xoay nhăn nhó muốn đẩy Tống Ngôn Mục ra ngoài, bình thường cho dù chiếm tiện nghi, nhưng nếu thật sự phát sinh quan hệ…… Cô có chút khiếp sợ. Kiếp trước bởi vì không từ chối quấn quýt với Trương Hồ, kết quả sau khi cưới Trương Hồ vẫn hoài nghi cô không trong trắng. Tuy rằng kiếp này cô đã không bị quan niệm này trói buột, nhưng vẫn cảm thấy, trong lòng không đủ kiên định.

Ôn nhu vuốt ve đỉnh đầu Mộc Tuyết,“Anh biết em không nỡ. Không có sao hết, anh sẽ không làm gì. Đêm nay ngủ cùng nhau đi, mướn thêm một phòng rất lãng phí.”

Rõ ràng các người đã bao hết rồi …… Nhưng mà Mộc Tuyết không ngốc đến nỗi đi vạch trần Tống Ngôn Mục, cái tên bạo quân im lặng này. Dù sao Tống Ngôn Mục nói là làm, cũng chưa từng lừa gạt cô, cho nên Mộc Tuyết thanh thản ổn định đi tắm rửa.

Chờ Tống Ngôn Mục cũng tắm xong đi ra, hai người mặc áo ngủ nằm ở trong cái chăn, giống như đã sớm thành vợ chồng già, mặt đối mặt trò chuyện.

“Học trưởng Chư Úy sẽ thu thập như thế nào Mộc Dong? Nhưng đừng làm ra tai nạn chết người.” Mộc Tuyết bỉu môi, cô ghét Mộc Dong, vô cùng ghét. Hơn nữa, chuyện này hoàn toàn chính là Mộc Dong gieo gió gặt bảo, nhưng vạn nhất Mộc Dong chết, Chư Úy khẳng định sẽ gặp phải phiền toái.

“Chư Úy không có ngốc như vậy. Cậu ấy là người lợi hại tính toán rõ ràng, vì loại rác rưởi như Mộc Dong mà gánh tội, đó là hoàn toàn không có khả năng. Em và Lan Tử đã nói để Chư Úy toàn quyền xử lý, thi không cần xen vào nữa. Chờ nghe báo cáo kết quả là được, phải biết tiến thối đúng mực, buông tay người khác.” Tay Tống Ngôn Mục ấn miệng Mộc Tuyết, búng búng.

Nghe Tống Ngôn Mục nói như vậy, Mộc Tuyết không nói gì nữa. Buổi tiệc hôm nay làm cô rất vui vẻ, có thể tuyên cáo chủ quyền với Tống Ngôn Mục cô càng vui vẻ hơn. Còn có Mộc Dong mặt tái nhợt thù hận, cô nhìn thì lại càng vô cùng vui vẻ.

Dù sao Mộc Dong ở trường Hạo Vũ, thì trốn không thoát tay cô. Kế tiếp, không biết Mộc Dong sẽ nháo ra cái trò gì đây.

Cha mẹ Chư Úy, là người cực lỳ có tiếng bao che khuyết điểm.

Nghĩ nghĩ, Mộc Tuyết ngáp vài cái, theo bản năng xê dịch, dựa sát mặt vào ngực Tống Ngôn Mục, đã ngủ.

Ngày hôm sau, Mộc Dong phát điên thét chói tai, kéo nhân viên khách sạn và bảo vệ tới.

Ả thần sắc điên cuồng cầm bình hoa đấm vào thiếu niên trên giường, cái trán thiếu niên đã chảy máu, nữa bên mắt bị nhiễm đỏ bừng.

“Đồ điên!□ phạm! Đồ cặn bả! Không biết xấu hổ!” Mộc Dong chỉ vào Chư Úy thét chói tai,“Tao muốn khởi tố mày! Cho mày ngồi tù tới chết!”

Chư Úy bị đập hai cái đã tỉnh, một bên ngầm bực mình tại sao lại vì quá mệt mà ngủ ở chỗ này, một bên tránh thoát Mộc Dong, lạnh lùng nói,“Tối hôm qua là cô kéo tôi muốn dây dưa! Bây giờ lại giả vờ đáng thương, muốn lừa bịp sao?!”

Nhân viên phục vụ của khách sạn biết Chư Úy, đối Mộc Dong cũng có ấn tượng. Mộc Dong là bạn gái Chư Úy dẫn đến tối hôm qua, nói như vậy loại chuyện này đều là cô tình tôi nguyện, sao lại muốn làm thành như vậy?

Dù ai cũng sẽ có chút thương hại những cô gái yêu đuối, nhưng nhân viên phục vụ và bảo vệ đã thấy vô số chuyện như thế này. Vì thế, mời cảnh sát đến xử là rõ ngay ấy mà.

Cảnh sát còn chưa tới, Mộc Tuyết, Tống Ngôn Mục, La Lan Tử, Lưu Sảng đã biết tin tức, mọi người đều đi tới trước cửa phòng Chư Úy.

Nhìn cảnh trước mắt, Mộc Tuyết không nói gì, cô quay đầu nhìn Tống Ngôn Mục một cái, trong lòng nói thầm, Chư Úy này làm việc cũng không quá đáng tin nha……

Chư Úy bị đánh chay máu đầu cũng tức giận dị thường,“Mộc Dong, côi nói tôi cưỡng – hiếp cô?!”

Mộc Dong thê lương chỉ vào áo mưa trong thùng rác,“Chẳng lẽ anh muốn trốn tránh trách nhiệm, nói anh cái gì cũng không có làm?!”

Nhìn đóng áo mưa Chư Úy âm hiểm cười,“Tốt, cô đã nói như vậy. Vậy cô tính làm sao bây giờ? Kiện tôi, để tôi vào trại giáo dưỡng, hay là muốn bồi thường?”

Nói tới đây, Mộc Dong ngược lại cười khanh khách, bồi thường? Có thể bồi thường bao nhiêu tiền?

Nếu không, thương lượng với cậu thử xem?

Vì thế Mộc Dong bắt đầu khóc lóc gọi điện thoại cho Mộc Tiền Trình.

Gần đây Mộc Tiền Trình đặc biệt đau đầu. Hắn không nhận được hạng mục tốt nào, vốn dĩ có thể nhận được một ít công trình bình thường nhưng bây giờ cũng cần phải tranh đoạt. Cái đó cũng đở đi, mấu chốt là tòa kiến trúc lần trước hắn thầu, bây giờ luôn bị tra ra vấn đề, hắn sứt đầu mẻ trán, phía trên không nhận tiền của hắn, phía dưới nhóm công nhân cũng bắt đầu bất mãn, ông chủ nợ tiền lương không phát là có ý gì? Có tiền mời lãnh đạo sống phóng túng, lại không muốn trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi?

Công nhân ở công trường bãi công, sáng sớm Mộc Tiền Trình nóng hừng hực đi vào công trường, đen nghiêm mặt răn dạy đốc công.

“Muốn làm cái trò gì? Khiêu chiến với tôi?! Tất cả bãi công, nội trong một tiếng lập tức trở về vị trí cũ bắt đầu làm việc, nếu không toàn bộ trừ một nửa tiền lương!” Mộc Tiền Trình tức giận vô cùng, đây là công trình lớn nhất hắn nhận được từ năm ngoái, vốn bởi vì chính phủ yêu cầu nghiêm khắc kiểm tra đến kiểm tra đi, cũng đã kéo dài kỳ hạn công trình. Bây giờ nếu lại tiếp tục quậy, vậy còn có thể lấy được tiền lời sao?

Đốc công là một người đàn ông da ngăm đen tục tằng, giờ phút này cúi đầu khom lưng khúm núm nịnh hót,“Đúng vậy, ông chủ cũng đã đến đây, bọn họ chắc chắn không dám đùa giỡn làm con thiêu thân. Thật ra ông chủ à, nếu không ông cho bọn họ nữa năm tiền lương trước? Còn lại thì khấu trừ, chờ công trình xong rồi lại nhìn thử có nên cho hay không, bọn họ, cũng là rất nóng lòng.”

Mộc Tiền Trình cũng muốn mà, nhưng vốn lưu động trong tay hắn cũng không còn nhiều. Mộc Dong và Mộc Lê ở trường Hạo Vũ lúc nào cũng tiêu tiền, Hoàng Dao vừa mới tiếp nhận shop quần áo của Mộc Lê, nhưng người mới dù sao cũng sẽ xảy ra sai lầm, tuy rằng không có mệt, những cùng ít tiền hơn trước kia.

Thật ra mấu chốt là, trước kia vốn lưu động của hắn cơ bản là từ ngân hàng cho vay, có cán bộ bật đèn xanh, hắn trực tiếp lấy công trình đang làm để làm bảo đảm, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bao nhiêu. Bây giờ không được, cán bộ không cho cho đi, ngân hàng cũng không cho vay, công trình dưới tay hắn có đến mấy trăm người, một người bảy tám vạn cũng sẽ thành mấy ngàn vạn.

Đốc công thấy mặt Mộc Tiền Trình lúc xanh lúc trắng, trong lòng nói thầm, lòng dạ của ông chủ này cũng qua đen tối, tiền lương nợ đã hơn một năm, tặng cho một nửa còn có ý không vui như vậy. Xem ra lửa giận của anh em phải cho hắn ném thử, nếu không còn tưởng rằng chúng tôi là nông dân dễ bắt nạt.

Ngay khi Mộc Tiền Trình nghiến răng nghiến lợi tính toán phải đối phó nhóm công nhân bãi công này như thế nào, Truyện chỉ được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẽ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp!! Mộc Dong lại điện thoại tới. Mộc Tiền Trình nghe, khẩu khí không thể nào tốt.

“Mới sáng sớm mà có chuyện gì vậy hả?”

“Ô ô ô ô, cậu, con bị người □, con đang ở khách sạn Hoành Xa, cậu cậu mau tới ô ô ô ô ô…… Bọn họ đều ở trong này, con không biết nên làm cái gì bây giờ……”

Não Mộc Tiền Trình bắt đầu vừa kéo vừa kéo đau,“Gọi điện thoại cho cô nhỏ, kêu nó tới trước, cậu lập tức tới đó.”

Đồ thứ được việc không đủ bại sự có thừa! Trong lòng Mộc Tiền Trình thầm mắng, kêu mày đi quyến rũ Tống Ngôn Mục, qua nữa học kỳ cũng chỉ có thể dụ được con trai của nhà họ Chư. Nhà họ Chư là làm y dược, với cậu mày có một cọng lông quan hệ nào hả.

Nhưng mà bị □? Có thể làm thịt đối phương một phen hay không, lấy vốn trong tay, có thể phát cho đám công nhân chút tiền?

Mộc Tiền Trình nghĩ lại nghĩ, phương pháp như vậy cũng không phải không thể. Vì thế hắn rời khỏi đó, lập tức lái xe lao tới khách sạn Hoành Xa.

Sau khi Mộc Lê nhận được điện thoại, trực tiếp nghe điện thoại điên cuồng mắng Mộc Dong, nói ả dại dột ngay cả quần cũng không nắm được, quả thực chính là xứng đáng! Nhưng nghe Mộc Dong ấp úng nói cái gì nói chuyện bồi thường hay là kiện, cũng nghĩ tới tiền bồi thường Mộc Lê và anh trai của cô ta là chung một mặt hàng, vừa ép bồi thương tiền, vừa nhìn xem đối phương có phải gia tộc lớn hay không, nếu vậy thì nhét Mộc Dong đi tắc vào tốt lắm.

Trước khi đi, Mộc Lê còn thay đổi mấy bộ quần áo, trang điểm xịt nước hoa, vô cùng khí thế ngẩng cao đầu đi tới khách sạn Hoành Xa. Kết quả khi cô ta tới, Mộc Tiền Trình cũng đã tới.

Mộc Tiền Trình và Mộc Lê hùng hổ vọt tới chỗ Mộc Dong trên tầng trệt, vào cửa đầu tiên không phải nhìn Mộc Dong hay Chư Úy, mà là nhìn Mộc Tuyết và Tống Ngôn Mục.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, Mộc Tiền Trình và Mộc Lê nháy mắt đỏ mắt. Cháu gái nhà mình bị □, kẻ thù ở một bên xem náo nhiệt…… Tống Ngôn Mục còn ôm Mộc Tuyết vô cùng thân thiết, bên cạnh những chàng trai cô gái đều cười hì hì xem kịch vui.

“Các người là người không có liên quan còn đứng ở đây làm chi? Xem diễn à!” Mộc Lê hung hăng liếc mắt trừng Mộc Tuyết,“Bây giờ là thời gian chúng tôi giải quyết việc nhà, mời các người đi ra ngoài.”

Mộc Tuyết cười một tiếng,“Dì này, chúng tôi đều là nhân chứng. Trước khi cảnh sát đến, chúng tôi, sẽ không đi, dì sẽ làm gì?”

Chỉ vào Mộc Tuyết ngón tay rung rung một lúc lâu, Mộc Lê cũng nghĩ không ra mình có thể như thế nào. Đây là khách sạn, bên cạnh Mộc Tuyết nhiều người như vậy, cô ta muốn đánh mắng cũng phải nhìn lại mình có dám hay không. Cho dù dám, đánh đánh thắng không vẫn là cái vấn đề.

Mộc Tiền Trình thông minh hơn chút, không nói gì với Mộc Tuyết, mà là một giả vờ vô cùng đau đớn gục chỗ Mộc Dong. Mộc Dong khoác áo ngủ, mắt đều khóc sưng lên, nhìn thấy cậu, lập tức khóc kêu lớn hơn nữa,“Cậu, cậu, phải giúp con……”

Mộc Tiền Trình ôm Mộc Dong,“Ngoan, không có việc gì, cậu đến đây.” Nói xong lớn tiếng quát với Chư Úy,“Mày nhìn xem mày đã làm cái gì! Đồ không biết liêm sĩ!”

Chư Úy cười lạnh một tiếng,“Cháu của ông hãm hại tôi nói tôi cưỡng – hiếp cô ta, tôi còn chưa truy cứu một nhà các người tội vu khống đấy. Cũng không biết rốt cuộc ai là người vô liêm sỉ, sinh ra một đứa tạp chủng không biết xấu hổ như vậy.”

Nói tới đây, cha mẹ Chư Úy cũng đi vào.

Cha mẹ Chư Úy đều học y, gia tộc kinh doanh y dược và dụng cụ chữa bệnh. Trên người hai người đều là khi thế nghiêm túc của bác sĩ, đi phía sau bọn họ là cảnh sát.

“Con trai, có người lừa bịp tống tiền con?” Giọng nói của cha Chư cũng bao hàm tức giận, nhưng mà đã rất kiềm chế rồi.

“Chính là cô ta, con đã nói với cha mẹ, Mộc Dong, bạn gái con mới quen nữa học kỳ. Cô ta vẫn nháo đòi con đưa cô ta tới yến hội, muốn gặp Tống Ngôn Mục. Tối hôm qua con dẫn cô ta đến đây, kết quả cô ta mê uống rượu. Truyện chỉ được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẽ ở diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp!! Con đưa cô ta về phòng, cô ta cứng rắn lôi kéo không cho con đi, còn quyến rũ con.” Chư Úy trào phúng nói xong, chút không để ý sắc mặt Mộc Dong càng ngày càng bạch, vẻ mặt càng ngày càng tuyệt vọng,“Kết quả, sáng nay cô ta vừa tỉnh lập tức công kích con, đánh vỡ đầu của con, nói con cưỡng – hiếp cô ta, muốn làm cho con ngồi tù.”

Nhưng Chư Úy cô ý, không nói là bản thân rốt cuộc có làm hay không có làm.

“Tôi là bị anh chuốc say!” Mộc Dong chỉ vào Chư Úy thét chói tai,“Anh ép tôi uống , đây là mê – gian, là cưỡng – hiếp!”

Mẹ Chư nheo mắt, dù cha mẹ có đối với người ngoài như thế nào thì cũng sẽ yêu thương con mình,“Cô gái nhỏ, lúc trước cô ở trường học là bị mọi người nhìn không vừa mắt đúng chứ? Là con trai tôi đối xử tốt với cô, giúp cô đứng chứ? Tôi đã nghe nói, mục đích cô tới trường Hạo Vũ học là vì muốn cướp bạn trai của chị họ? Sao hả, ở bên cạnh con tôi còn muốn lợi dụng nó để quyến rũ Tống thiếu? Ngôn Mục đang ở chỗ này, cho nên cô muốn hãm hại con tôi?”

Lời này vừa ra, Mộc Dong, Mộc Lê, Mộc Tiền Trình đều mặt xám mày tro.

“Vu khống, tôi dẫn theo bác sĩ đến. Kiểm tra đi.” Mẹ Chư vung tay lên, cảnh sát phía sau và bác sĩ nhanh chóng đi lên, phía sau còn có hai y tá nam mang theo giấy kiểm tra và các loại dụng cụ tới.

Mộc Tiền Trình đứng ra,“Xin chào, tôi là cậu Mộc Dong. Kiểm tra tại đây không thích hợp! Chúng tôi muốn tới bệnh viện lớn.”

Mắt lé liếc Mộc Tiền Trình, mẹ Chư kiêu ngạo ngẩng đầu,“Mộc tiên sinh, bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Hải Đường là chúng tôi mở. Đương nhiên, muốn đi bệnh viện thành phố cũng được, em trai tôi làm việc ở đó.”

Xem thường ra mặt và bức bách.

Mộc Tiền Trình xém chút nghiền nát răng,“Cô có ý gì?!”

Cha Chư thuần thục nói thay mẹ Chư,“Ý tứ chính là, chữa bệnh giám định, chúng tôi định đoạt. Nhà chúng tôi không phải loại đê tiện như các người, khi kiểm tra, chúng tôi cũng sẽ không động tay động chân. Bên này ra kết quả, ông có thể lập tức đi tới bệnh viện xem xét.”

Nhìn trò khôi hài này, trong lòng Mộc Tuyết yên lặng giơ ngón cái với Chư Úy. Nhưng mà Chư Úy bị đập bể đầu là ngoài dự đoán đi. Mộc Dong kia tính tình táo bạo là cố ý áp chế, năm đó cô cũng bị Mộc Dong đánh không ít.

“Buổi tiệc tối hôm qua, khách sạn có camera quay lại, rốt cuộc có phải Mộc Dong tự mình uống hay không, đi xem chẳng phải sẽ biết?” Mộc Tuyết cười khanh khách ở một bên mở miệng,“Nhưng mà chúng tôi đều có thể làm chứng, tối hôm qua Mộc Dong là tự mình uống.”

Các học sinh đều gật đầu, hơn nữa đều khiển trách Mộc Dong, lòng người không có, hãm hại bạn trai mình, muốn lừa gạt à?

Nhắc tới phải làm kiểm tra rồi, Mộc Dong thế này mới hơi chút bình tĩnh một chút. Đúng vậy, ả trần truồng chung một chỗ với Chư Úy, trên người ả cũng có chút dấu vết, trong thùng rác cũng có bao cao su dính tinh dịch. Nhưng, quả thật ả không có tí ký ức nào về chuyện Chư Úy đã chơi mình.

Trong mộng, ả đều là làm tình với Tống Ngôn Mục, có lẽ nào…… Là Tống Ngôn Mục?

Nghĩ đến đây, Mộc Dong xoay người chỉ vào Tống Ngôn Mục,“Tôi, tôi nhớ rõ hắn cũng có, đúng, hắn cũng làm ……”

Mọi người nháy mắt cười phá lên.

Cha Chư và mẹ Chư giật mình nhìn Tống Ngôn Mục, Tống Ngôn Mục không nhịn được phốc cười.

“Chó cắn loạn người, cổ nhân quả thật không nói sai.” Lắc đầu, Tống Ngôn Mục ôm Mộc Tuyết bật cười,“Tối hôm qua tôi và Mộc Tuyết ở chung một phòng, buổi sáng hôm nay mới đi ra, camera của khách sạn có thể làm chứng. Mộc Dong, cô đừng cắn loạn, chẳng lẽ cô còn muốn nói mọi người luân phiên cưỡng hiếp cô? Sức tưởng tượng đừng quá phong phú, có bao nhiêu bận tâm thanh danh của mình.”

Mộc Tuyết còn thật sự nghiêm túc gật đầu,“Tôi là nhân chứng, Mộc Dong, cô tỉnh một chút dừng cắn loạn đi.”

La Lan Tử lưu loát ở một bên tiếp lời,“Hoặc là nói, cô muốn vu cáo tất cả nam sinh ở đây, đều có một chân với cô, sau đó muốn toàn bộ bồi thường? Nhà họ Mộc các người trực tiếp mở một quán bar đi, tiền chao cháo múc, lấy tiền nhanh hơn!”

Mộc Tiền Trình và Mộc Lê đều tức giận mức đứng không vững, đồng thanh quát lớn,“Câm miệng!”

Mọi người lại cười như nở hoa, ngửa tới ngửa lui vỗ bàn đấm tường.

“Ôi còn kêu chúng tôi câm miệng kìa, chậc chậc quả nhiên là người một nhà đều là mặt hàng như vậy.“

“Chờ kết quả chờ kết quả, nhìn xem có phải Mộc Dong thật sự bị cưỡng hiếp hay không.”

“Loại chó điên cắn loạn người này, ai để ý……”

“Theo tớ thấy, đây là cố ý làm cho nhà học trưởng Chư Úy bồi thường đấy ~ thật là không nhìn ta, cả nhà bày trận, không đúng, cha mẹ Mộc Dong không có tới……”

“Chậc chậc, khó gặp gia tộc không bình thường……”

Trường hợp cực kỳ hỗn loạn, cảnh sát không cho phép ai đi ra ngoài, nên làm ghi chép thì ghi chép, nên làm kiểm tra thì kiểm tra.

Cùng lúc đó, Lâm Dư Phỉ đang ở trong phòng hiệu trưởng nói chuyện.

“Bạn học Lâm Dư Phỉ, gia đình của em vô cùng nghèo khó, đồng thời em học tập cũng rất giỏi. Giáo viên và học sinh đều thích em i, cũng thực nguyện ý giúp em. Cho nên, học kỳ này, em vẫn nên chuyển trường đi.”

Hiệu trưởng một bộ vô cùng đau đớn, thở dài.

Một cô gái xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại đi sai đường chứ, lên giường với người đầu tư học bỏng. Mới bao nhiêu tuổi, 16 thôi. Càng đừng nói hại Trương Hồ thành tàn phế, đống sổ nợ rối mù này, tính như thế nào cũng tính không rõ.

Tóm lại, sau khi đoạn ghi âm tình sắc ai muội truyền ra, trường cao trung Hải Đường sẽ không giữ lại một học sinh không ra gì như thế này. Thấy Lâm Dư Phỉ làm ra bộ dáng ủy khuất như vậy, sẽ không khai trừ, nhưng chuyện chuyển trường là phải khuyên.

Lâm Dư Phỉ cầm nước mắt, không nói được một lời, trong lòng là ngập trời tức giận, tất cả những chuyện này, rốt cuộc là như thế nào tạo thành?

Nói chuyển trường thật dễ nghe, nhưng chỉ cần còn ở lại thành phố này, những mối quan hệ cũng biến mất. Trường trọng điểm khẳng định sẽ không nhận ả, ả chỉ có thể học trường bình thường, dùng thành tích nổi trội xuất sắc của mình làm cho trường học tăng thêm danh tiếng mà thôi.

Dựa vào cái gì ả càng ngày càng kém, Mộc Tuyết lại càng ngày càng tốt ?!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thân ái đát nhóm ╭[╯3╰]╮~~ Trung thu chương khoái hoạt!!!

Trung thu quốc khánh không ngừng càng, mỗi ngày tiếp tục đổi mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.