Hắc Ô Nha Bạch Ô Nha | Quạ Đen Quạ Trắng

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22 CHỈ CÓ MỘT CÁI KHĂN NHỎ

Lúc con người ta đắn do không quyết định được chủ ý, tệ nhất là có người ở bên châm ngòi thổi gió.

Vinh Kính vốn đang đấu tranh xem nên làm như thế nào, Philips cũng Vinson y như hai con ong mật nhỏ ghé vào tai anh “u u u… u u u…”.

Tâm trạng Vinh Kính cũng theo đó mà lúc trầm lúc bổng.

Cuối cùng, trong đầu chỉ còn lại có “cái khăn nhỏ” trong câu chuyện của bọn họ.

“Được rồi.” Vinh Kính hít sâu một hơi, “Đi!”

“Cuối cùng cũng được!” Philips vui vẻ.

“Nhưng mà.” Vinh Kính nhìn hai người, nheo lại mắt nói, “Hai người phải hoá trang!”

“Hoá trang?”

Philips và Vinson liếc mắt nhìn nhau.

Tạ Lê Thần không ở đây, Vinh Kính chỉ biết chút thuật ngụy trang đơn giản.

Philips mang một đôi giầy độn cao, đội tóc giả màu đen, lại mặc một lớp áo lót phồng, khoác thêm áo khoác, Vinh Kính tùy tiện lấy ra một hộp phấn hơi tối màu xoa lên mặt và tay cho cậu ta.

Vì vậy, Thái tử nhỏ con trắng trẻo biến thành một cậu béo ục ịch hơi đen!

Philips soi gương, vô cùng bất mãn, “Thế này là sao?! Ta thà bị ám sát cũng không muốn thành như vậy cả đời!”

“Điện hạ, xin tạm thời nhẫn nại!” Vinson cũng có chút thoả mãn với tạo hình này.

Vinson đội một bộ tóc giả màu nâu, mặc một áo thể dục, quần jean còn cả giày thể thao, thành một thanh niên hay vận động.

Vinh Kính kéo hai người đi ra, chạy tới trường quay.



Tạm rời ba người chạy như bay trên đường, nhóm Tạ Lê Thần hiện tại đang ở trong phòng tắm Thổ Nhĩ Kỳ xa hoa nhất.

Để quay phim lần này, đoàn làm phim bao toàn bộ khu tắm, đồng thời chyển đạo cụ xa xỉ đến, trang hoàng phòng tắm tráng lệ.

Lúc Tạ Lê Thần đến, Jeff đang đọc kịch bản.

Hình xăm bò cạp đen trên ngực không biết lúc nào đã xăm thêm một đôi cánh thiên sứ… Có vẻ rất nghệ thuật. Người hóa trang đang tán thán hình xăm này, đương nhiên… cơ ngực của Jeff cũng không tệ.

Jeff gần đây khí sắc không tồi, về CROW rồi, xem ra cũng rất thích.

“Hi…” Jeff vẫn vẫn duy trì sự nhiệt tình như cũ, cùng hứng thú đối với Tạ Lê Thần.

Tạ Lê Thần chỉ khẽ giơ tay với hắn coi như chào hỏi, vẫn không thèm đáp lại, điểm này, tất cả những ai quen biết y đều đã quen.

Đạo diễn đến nhìn phía sau Tạ Lê Thần, “Ai, người vệ sĩ nổi tiếng kia của cậu đâu?”

Lần này đạo diễn cũng là một người nước ngoài, nghe đồn Vinh Kính hiện tại danh tiếng rất nổi trong giới đạo diễn cả trong và ngoài nước, siêu cấp vệ sĩ của Tạ Lê Thần, y như có nữ thần Muse bảo trợ vậy! (Muse: nữ thần bảo trợ văn học và nghệ thuật trong Thần thoại Hy Lạp)

“À, cậu ấy bận chút.” Tạ Lê Thần cười cười, “Lập tức sẽ đến.”

Người hóa trang đi đến, nói Tạ Lê Thần cởi áo khoác, muốn tại vẽ hình xăm lên lưng y.

Jeff mang nét cười ngồi ở bên người Tạ Lê Thần, nhìn lưng y một chút, cười nói, “Nếu như có cơ hội, thật muốn xăm toàn thân anh!”

Tạ Lê Thần cũng ờ thơ phản ứng lại hắn, chỉ là thỉnh thoảng lại chú ý động tĩnh ở cửa —— không lý gì con thỏ nhỏ chết tiệt đó còn chưa tới a, chẳng lẽ cậu ấy thực sự an tâm để mình một mình?

Vẽ xong hình xăm hậu, Tạ Lê Thần đứng lên, đến phòng thay quần áo thay “dồ diễn”.

Kỳ thực cũng không phải là đồ diễn gì, chỉ là một cái khăn.

“Ra rồi kìa!” Tạ Tảo Thần kích động.

“Này.” Tào Văn Đức bất mãn, “Em từ nhỏ đã ngủ cùng giường với anh ấy, hẳn là thấy qua rất nhiều lần rồi chứ?!”

“Hì hì.” Tạ Tảo Thần vẻ mặt kích động, “Kính Kính sao còn chưa đến nữa!”

“Nói đến nói đi.” Tào Văn Đức đột nhiên nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần, có chút không hiểu hỏi Tạ Tảo Thần, “Em không cảm thấy, đại ca em gần đây vóc người đẹp lên không phải chút đâu a, nhìn đường cong cơ thể của anh ấy kìa.”

“Ừm, chắc ở cùng Kính Kính rồi…” Tạ Tảo Thần trừng mắt nhìn, bắt đầu không thể khống chế tư duy phóng xạ của mình, “A! Biến thái biến thái!”

Tào Văn Đức không hiểu gì nhìn hắn.

Hình ảnh Tạ Tảo Thần miên man tưởng tượng đã thăng cấp thành hình người, “Đại ca và Kính Kính chắc chắn mỗi ngày đều làm vận động biến thái biến thái rồi! Thật là H!”

Hai người đang tám, chợt nghe bên ngoài trường quay có người nói.

Vừa nghe được tiếng, Tạ Lê Thần lập tức khóe môi giương lên.

Tào Văn Đức chạy ra xem, thấy Vinh Kính đi ở phía trước, đang cùng ba bảo vệ nói chuyện, mà phía sau có một cậu béo ục ịch và một thiếu niên lưu manh đi theo… Nhìn kỹ, tất nhiên là hai chủ tớ cực phẩm trong nhà kia hoá trang thành.

Tào Văn Đức khóe miệng giật giật, tới gần một chút, thấy ba bảo vệ kia cúi đầu, Vinh Kính đang thao thao bất tuyệt phê bình hệ thống an ninh bạc nhược cùng với mấy người vệ sĩ hoàn toàn không chuyên nghiệp bọn họ, khiến người ta xấu hổ vô cùng.

“Ấy, Vinh Kính!” Tào Văn Đức hợp thời cắt ngang, kéo anh vào trong trường quay.

“A… Đây là trướng quay đó hả.” Philips hiếu kỳ nhìn bốn phía, Vinson đứng bên cạnh, cảnh giác quan sát động tĩnh xung quanh, cảm thấy khả năng gặp tập kích rất nhỏ, thoáng yên tâm một chút.

Vinh Kính bị Tào Văn Đức kéo vào trường quay, ngẩng đầu nhìn, hít ngược một hơi —— thấy phía trước cách đó không xa, Tạ Lê Thần ngực trần đứng đó, hầu như là ***, chỉ là bên hông có một cái khăn lông ngắn, không biết bên trong khăn có cái gì không nữa.

“Kính Kính!” Tạ Lê Thần thấy quả nhiên Vinh Kính đã tới, lập tức tâm trạng vô cùng tốt chào hỏi, không ngờ Vinh Kính nhìn chằm chằm một hồi, đột nhiên chỉ, hét lớn một tiếng, “Anh đi mặc quần áo vào ngay cho tôi, cái tên bại hoại thuần phong mỹ tục nhà anh!”



Mọi người trầm mặc khoảng ba giây, sau đó…

“Phụt!”

Tập thể phì cười, có mấy cô gái phụ trách hoá trang vờ e thẹn trêu Vinh Kính, “Ái chà, ghen kìa!”

Vinh Kính nhíu mày, thấy Tạ Lê Thần vẻ mặt mang ý cười, cảm thấy có thể là mình phản ứng quá lớn rồi, lườm y một cái, rất để ý nhìn cái miếng khăn có chút xíu kia.

“Kính Kính?” Tạ Lê Thần vẫn mặt dày như trước đi tới ngồi cạnh Vinh Kính, “Thế nào? Chúng ta cùng quấn, lát quay xong tắm Thổ Nhĩ Kỳ nhé?”

Vinh Kính cúi đầu nhìn thoáng qua cái khăn lông ngắn bên hông Tạ Lê Thần.

“Bên trong có mặc!” Tạ Lê Thần vén khăn lên.

Vinh Kính trong đầu rầm một tiếng —— quấy rối ***!

“Lê Thần a!”

Lúc này, đạo diễn hô, “Cảnh 1 bắt đầu!”

Cảnh đầu là cảnh Tạ Lê Thần bước ra khỏi hồ tắm.

Nói đơn giản chính là cảnh Tạ Lê Thần từ trong nước đi ra, sau đó người quay phim quay hình ảnh y từ dưới nổi trên mặt nước, nghe nói phải quay được cảnh vô cùng vô cùng diễn cảm.

Tạ Lê Thần trước tiên lặn xuống đáy nước, sau đó mới bật người lên, động tác rất đơn giản. Nhưng chỉ có một động tác đơn giản như thế, y đã làm mấy lần, đạo diễn vẫn không hài lòng, vì vậy bắt đầu nghỉ ngơi một chút, rồi diễn lại.

Vinh Kính ở một bên cúi đầu nhìn chằm chằm máy quay, nhìn đến đau cả cổ, xoa vai hỏi ông chú quay phim, “Có cái gì sai sao?”

“Đạo diễn không nói sai mà chỉ bảo quay lại.” Người quay bất đắc dĩ nhún nhún vai, hạ giọng nói, “Đạo diễn này có tiếng khó chiều, ông ta nếu như cho rằng cảm giác sai, tôi nghĩ Lê Thần ngày hôm nay… ít nhất phải quay lại cả trăm lần chứ không ít đâu.”

“Ông ta muốn cảm giác gì?” Vinh Kính không hiểu.

Người quay phim nhìn trời, “Ai mà biết, nói rõ được đã không phải đạo diễn.”

Vinh Kính khẽ nhíu mày, thời tiết khá là lạnh, hơn nữa cứ ra ra vào vào trong nước nóng, Tả Lập Đình bị cảm làm sao bây giờ?! Nghĩ tới đây không quên bổ sung một câu, cục đồ ăn kia đã rất vô dụng rồi, bị bệnh chẳng phải là sức chiến đấu triệt để bằng 0! Thế nên vì nhiệm vụ cũng phải đảm bảo anh ta không cảm mạo!

Nghĩ tới đây, đi về hướng đạo diễn.

Jeff dựa vào một bên nhìn, giống như rất hưởng thụ.

Đạo diễn cũng rất khó chịu, chính lúc này, cảm giác có người vỗ vai.

Tất cả mọi người biết đạo diễn tâm trạng không tốt, vị này có tiếng là đạo diễn ma quỷ tính tình nóng nảy, phỏng chừng Tạ Lê Thần diễn lại một lần nữa mà thất bại sẽ bị mắng.

Tạ Lê Thần cũng hơi có chút áp lực.

Lúc này theo lý mà nói không ai dám tới gần đạo diễn, dễ bị ngộ thương, không ngờ Vinh Kính đi qua, tất cả mọi người nuốt nước bọt, chờ xem bi kịch phát sinh.

Quả nhiên, thấy đạo diễn đằng đằng sát khí quay đầu lại liếc mắt trừng Vinh Kính, ý bảo anh biến đi đừng quấy nhiễu!

Vinh Kính ngẩn người, tự nhủ, ai nha, vị đạo diễn này rất có khí thế a! Không tệ không tệ! Đàn ông nên có khí phách một chút chứ.

Đạo diễn cũng ngẩn người, ông ta hung hãn, người bình thường đều không chịu nổi bị ông ta trừng, vậy mà Vinh Kính mặt không đổi sắc a!

“Đạo diễn” Vinh Kính bắc cái ghế ngồi vào bên cạnh, hỏi, “Vì sao pphải quay nhiều lần như vậy a? Không đúng chỗ nào sao?”

“Ừm… Không có làm được cái cảm giác mà tôi muốn!” Đạo diễn khoát khoát tay, ý bảo Vinh Kính đừng quấy nhiễu.

Vinh Kính nghiêng đầu, truy hỏi “Ông muốn cảm giác thế nào?”

“Cảm giác phải hoàn mỹ một chút!” Đạo diễn suy nghĩ, có chút kích động.

“Hoàn mỹ là cảm giác thế nào?” Vinh Kính đối với loại từ ba phải cái nào cũng được thế này hoàn toàn không có khái niệm, “Có thể số liệu hóa một chút không? Lý tính hóa một chút? Khiến người khác dễ hiểu một chút?”

“Ờ…” Đạo diễn hít sâu một hơi.

Tào Văn Đức cười với Tạ Tảo Thần bên cạnh, “Vinh Kính thật ghê gớm a, đạo diễn ma quỷ cũng dám khiêu khích.”

Huyết áp của đạo diễn lại lên cao một chút, nói, “Tôi muốn thấy được tình cảm mãnh liệt! Lúc cậu ta nổi lên mặt nước nếu có thể làm cho người ta liếc mắt liền nhìn ra, sức mạnh, dục vọng! Phải liếc mắt là có thể hấp dẫn khán giả! Nói chung chính… Cảm giác! Cảm giác!”

Vinh Kính nghe ngữ tốc của ông ta nhanh dần đều, vẫn như cũ không nhanh không chậm hỏi, “Vậy ông muốn bao nhiêu tình cảm mãnh liệt? Có tiêu chuẩn hay không a? Bao nhiêu sức mạnh? Còn nữa, dục vọng về mặt nào? Cảm giác cụ thể là chỉ cái gì?”

“A…” Đạo diễn hít sâu, tận lực bảo trì hình tượng bản thân, dù sao nổi nóng với nhân viên diễn viên là do công việc cần, nếu nổi nóng với người ngoài thì thành không biết kiềm chế rồi!

“Cậu ta là một sát thủ! Phải đi giết người!” Âm điệu của đạo diễn lại cao lên quãng tám, “Cậu có hiểu hay không?”

Vinh Kính gật đầu, sát thủ giết người sao, anh tất nhiên là hiểu, “Hiểu a, y phải giết cá lớn hay cá nhỏ? Phần tử khủng bố hay tinh anh xã hội? Hệ thống phòng ngự thế nào? Hỏa lực bao nhiêu, đại khái phải đối mặt với bao nhiêu quân phòng thủ? Còn nữa, giết người rồi đường tẩu thoát chuẩn bị xong chưa? Có quân truy đuổi không? Có hạn chế thời gian không?”



Đạo diễn há hốc miệng một lát, hô một tiếng nói, “Biên kịch!”

Biên kịch lau mồ hôi chạy tới, Tạ Lê Thần vừa lúc thừa dịp này nghĩ lấy hơi, ưu nhã tựa trên bậc thang hồ nước, nhìn Vinh Kính vì mình mà “liều mạng” nỗ lực, cảm giác vui mừng không kể xiết.

“Tổng thể nội dung bộ phim là thế này…” Biên kịch lau mồ hôi liên tục, nhất nhất trả lời vấn đề của Vinh Kính.

Vinh Kính lại hiểu rõ lắc đầu, “Ai… Loại nhiệm vụ cao cấp này cần chuẩn bị trước, cục đồ ăn không có kinh nghiệm kia không hiểu được đâu!”

“Hả?” Tất cả mọi người không hiểu gì nhìn anh.

Vinh Kính bỏ lại kịch bản, đi tới bên người Tạ Lê Thần, cúi đầu ghé vào tai y lầm bầm không biết nói gì đó, Tạ Lê Thần nhướn mày, xoa xoa cằm giống như là đã hiểu, gật đầu.

Vinh Kính lùi sang một bên ôm tay nhìn, nói với ông chú quay phim, “Tôi ra hiệu thì anh quay nhé!”

“Hả?”

Ông chú quay phim há miệng nhìn anh.

“Phục tùng mệnh lệnh!” Vinh Kính lườm một cái, ông chú kia giật thót, khí thế thật mạnh a! Nói xong, Vinh Kính búng tay, chỉ chỉ mặt nước cho Tạ Lê Thần, “Bắt đầu!”

“Ờ…” Đạo diễn quay đầu lại nhìn Vinh Kính, “Thế này…”

“Cảm giác của ông cũng chưa chắc chuẩn xác, bất quá cảnh hẳn là như thế này!” Vinh Kính nói rồi gật đầu với Tạ Lê Thần.

“Tôi…” Đạo diễn nghĩ không thích hợp lắm, hình như mình mới là người nắm quyền mà nhỉ.

Vinh Kính mang theo sát khí liếc mắt trừng ông ta, “Cục đồ ăn câm miệng.”

“A…”

Đạo diễn cảm thấy tim đập có chút không đồng đều, ôm ngực điều tiết… điều tiết…

Lúc này, Tạ Lê Thần bơi tới giữa hồ, hít sâu một hơi lặn xuống… Sau đó, không còn động tĩnh.

Toàn cảnh trầm mặc.

Kim giây tí tách nhích, Tạ Lê Thần vẫn chưa ngoi lên, đảo mắt đã hai mươi mấy giây …

“Này!” Mọi người nhìn nhau, đạo diễn đứng lên nhìn vào hồ, không xảy ra chuyện gì đấy chứ.

Lúc mọi người đang lo lắng, Vinh Kính đột nhiên đập ông chú quay phim đang ngây ngốc, “Quay!”

Người quay phim theo bản năng dựa theo yêu cầu bắt đầu quay.

Cùng lúc đó, chợt nghe một tiếng nước chảy “rào”, bọt nước lớn bắn lên, Tạ Lê Thần trực tiếp từ trong nước xông ra… . Y hiển nhiên nghẹn khí rất lâu, hít thở sâu, điều chỉnh trạng thái của mình.

Người quay phim ngây ngốc lia máy quay từ dưới lên trên.

Hít thở sâu khiến đường cong cơ thể hoàn mỹ của Tạ Lê Thần hơi rung động, đặc biệt là hình xăm kia, dưới dòng nước dọc theo thân thể nhỏ giọt xuống, dường như trở nên sống động.

Máy quay giống như đầu lưỡi liếm qua quay lại từng bộ phận thân thể làm cho người khác cháy mắt khô họng kia… Cuối cùng dừng lại ở đôi mắt âm trầm. Bởi vì tạm thời thiếu dưỡng khí, mắt Tạ Lê Thần trống trải, hoàn toàn vô thần, lại không khó nhìn, trái lại có vẻ cực kỳ vô tình, lãnh khốc.

“Đạo… Đạo diễn!”

Trong nháy mắt ngay khi Vinh Kính hô “cắt”, không biết ai kinh hô một tiếng. Nhìn lại, thấy ông đạo diễn béo kia ôm ngực ngã xuống từ trên ghế, trợ lý nhanh chóng lấy thuốc trong chai cho ông ta.

Nuốt mấy viên công hiệu nhanh xong, đạo diễn chỉ vào Tạ Lê Thần, “Chính… Chính là cảm giác này! Good Job! Good Job!”

Nói xong, quay đầu lại dựng thẳng ngón tay cái với Vinh Kính, “My Muses!”

Vinh Kính ôm tay nhướn nhướn mày, ở một bên xem, Tạ Lê Thần từ trong nước đi ra.

Một bên Jeff hơi nhếch khóe miệng.

Trước đó khi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, phương pháp bế khí khiến não thiếu dưỡng ngắn hạn này, là phương pháp tốt nhất khiến bản thân bình tĩnh, dứt bỏ tạp niệm và sợ hãi… Tạ Lê Thần quả nhiên không phải người bình thường. Không đúng, đúng hơn mà nói… Hẳn là người vệ sĩ xinh đẹp bên cạnh y kia.

Tạ Lê Thần ướt sũng đi trở về bên người Vinh Kính.

Chúng nhân viên đều vỗ tay.

Vinh Kính đang lo lắng Philips ở bên ngoài sẽ gặp tai hoạ ngầm, mặt khác cái khăn lông ngắn Tạ Lê Thần mặc có phần lâu quá rồi đó. Liền đằng đằng sát khí liếc mắt lườm các nhân viên, “Tăng tốc!”

“Rõ…” Mọi người vì khí thế của con thỏ bạo lực, nhanh chóng làm việc.

Vinh Kính liếc Tạ Lê Thần, “Đi thay cái khăn ra! Cục đồ ăn!”

“Tuân mệnh.” Tạ Lê Thần cầm lấy cổ tay Vinh Kính cắn một miếng, “Nữ vương bệ hạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.