Hãn Thê Trùng Sinh

Chương 19: Chương 19: Chứng cứ phạm tội đâu?




Hiền Tông nhìn cái người ngã dưới chân mình, bể đầu chảy máu, hôn mê bất tỉnh là Triệu Thu Minh sao? Gân xanh trên trán nhảy hai cái, hoàn toàn không muốn nói chuyện với khuê nữ của mình nữa.

"Giết đi." Ngọc Tiểu Tiểu trịnh trọng đề nghị với Hiền Tông.

"Đại thần không thể nói giết là giết! Cứ muốn đánh chết như vậy, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Hiền Tông nói đạo lý với khuê nữ.

Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không muốn ta đánh chết hắn, không bằng chúng ta đem hắn đốt cháy lên đi, được không?"

Hoàn toàn không có câu thông hả? Hiền Tông tự hỏi, đứa con gái trước kia đơn thuần thiện lương, ngay cả con gà cũng không dám giết, rốt cuộc đã đi đâu rồi?

"Thánh thượng." Bên ngoài đình viện, truyền tới âm thanh của một Tổng quản thái giám: "Anh Niên Duẫn, Triệu Thành Bắc...."

"Chuyện gì nữa?" Hiền Tông lười nghe Tổng quản thái giám này báo mấy cái tên, trực tiếp hỏi.

Tổng quản thái giám liền bẩm: "Các vị Đại nhân đang ở bên ngoài cầu kiến Thánh thượng."

"Cho bọn họ vào." Hiền Tông nói.

Tổng quản thái giám lại nói: "Thánh thượng, còn có Cố Thần và con trai lớn Cố Thần là Cố Tinh Nặc cũng ở bên ngoài cầu kiến."

"Cho bọn họ vào." Ngọc Tiểu Tiểu chen miệng.

Hiền Tông tức giận nói với khuê nữ: "Bây giờ họ là thứ dân, sao thứ dân có thể vào cung hả?"

"Họ là thân gia ta." Ngọc Tiểu Tiểu nói: "Hoàng gia không thể thăm người thân sao?"

Bây giờ là lúc thăm người thân sao? Miệng Hiền Tông giật giật, cuối cùng buông tha không muốn lý sự cùng khuê nữ nữa, hướng ngoài viện hét: "Để cha con Cố gia vào cung."

Khi các vị đại thần tiến vào một đình viện của Điện Sơ Tĩnh, Triệu tướng gia đã được thái y cứu tỉnh, sau khi liếc mắt thấy Ngọc Tiểu Tiểu, lập tức phẫn nộ muốn chết. Mình đường đường là một Tướng Quốc, lại bị vị này bắt như cầm con gà trong tay, một đường chạy thẳng tới Đế Cung, dọc đường có biết bao nhiêu dân chúng kinh thành thấy thảm trạng của ông, bảo sao ông còn mặt mũi sống tiếp đây?

"Phụ thân!" Sau khi Triệu Thành Bắc hành lễ với Hiền Tông xong, đứng dậy liền chạy tới trước mặt Triệu Thu Minh.

Hiền Tông liếc nhìn Triệu Thành Bắc, vị này cũng một thân toàn máu, không đành lòng nhìn thẳng được nha.

"Thánh thượng!" Triệu Thu Minh được con trai đỡ, quỳ trên mặt đất khóc lóc với Hiền Tông, nói: "Thần một lòng vì nước á!"

"Hừ!" Anh Niên Duẫn hừ lạnh, nói với Hiền Tông: "Thánh thượng, Triệu tướng mang theo Cấm quân xông vào Cố phủ, còn phóng hỏa đốt cháy tân phòng của Công chúa Điện hạ, có gan làm loạn như vậy, nên giết!"

Triệu Thu Minh nói: "Thánh thượng, chuyện tân phòng bị cháy, thần hoàn toàn không biết, đây là Cố gia muốn thoát tội, nên bày ra khổ nhục kế, mong Thánh thượng minh xét."

Cuộc chiến từ đình viện lan tràn ra, kẻ nói tư thông địch quốc không có vật chứng, kẻ nói phóng hỏa giết người cũng không đưa ra được chứng cứ, vì vậy song phương tranh chấp, không ai nhường ai. Quan văn gây gổ còn tốt, mắng dạy người khác cũng không có từ thô tục nào, nhưng các quan võ lại khác nha, chính thức gây gổ là muốn xông vào nhau đánh đấm.

Ngọc Tiểu Tiểu nghiêm túc nghe cả nửa ngày, nàng hiểu các quan võ là đang thăm hỏi tổ tông lẫn nhau, nhưng về các quan văn, nghe không hiểu, Ngọc Tiểu Tiểu một câu cũng không biết bọn hắn nói gì.

Cố Tinh Nặc từ từ bước tới chỗ Ngọc Tiểu Tiểu, hỏi: "Công chúa Điện hạ, ngài không có sao chứ?"

Ngọc Tiểu Tiểu lắc đầu, nói: "Đại ca, bọn họ đang nói cái gì vậy?"

Ngọc Tiểu Tiểu nói một tiếng "đại ca" làm cho tim Cố Tinh Nặc ấm lên, mặc dù vị đệ muội này là Công chúa Hoàng gia, nhưng một chút cũng không có dáng vẻ Công chúa nha: "Trong đồ cưới của ngài, bọn họ giấu một bộ long bào." Cố Tinh Nặc thừa dịp hai phe nhân mã cãi nhau, nhân cơ hội không ai để ý, cúi đầu thì thầm với Ngọc Tiểu Tiểu.

"À?" Ngọc Tiểu Tiểu thấp giọng hỏi: "Giấu long bào thì như thế nào?"

Cố Tinh Nặc một hơi không thở được, ho khan một tiếng, thấy Ngọc Tiểu Tiểu không giống như nói đùa, chỉ đành thì thầm với Ngọc Tiểu Tiểu: "Đây là đồ ngự dụng của Thánh thượng, dân chúng thần tử cất giấu là tội chết."

Giờ thì Ngọc Tiểu Tiểu đã hiểu, lập tức nhìn về sau lưng Hiền Tông: "Là tên thái giám chết bầm kia đi?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ vào Kính Trung, hỏi Cố Tinh Nặc.

Cố Tinh Nặc nói: "Đồ cưới là hắn đưa qua, dĩ nhiên là hắn động tay động chân rồi."

Sau khi Kính Trung thấy Công chúa Điện hạ nhìn mình chằm chằm, liền đến gần Hiền Tông hơn, giết Đại thần trong triều thì phải qua nhiều trình tự, nhưng nếu giết một thái giám như hắn, Công chúa Linh Lung tùy thời có thể xuống tay á, chưa bao giờ nghe nói mạng thái giám đáng tiền cả.

"Câm miệng, câm miệng, câm miệng lại cho trẫm!" Hiền Tông bị các đại thần làm cho khí huyết dâng trào, cuối cùng không nhịn được cũng nổi bão: "Không câm miệng, trẫm tru di cửu tộc hắn!"

Trong đình viện lập tức yên tĩnh lại.

Ngọc Tiểu Tiểu lắc mình một cái tới trước người Triệu Thu Minh, giơ tay lên tát một cái vào đầu Triệu tướng gia. (@Nuy: Ăn nhiều tát như vậy không biết não có hư không *hắc hắc* )

Triệu Thu Minh kêu một tiếng thảm thiết.

Ngọc Tiểu Tiểu nói với Hiền Tông: "Ông ta nói chuyện, cha, ngài giết cửu tộc ông ta đi."

Trong đình viện càng yên tĩnh hơn, mọi người đều nhìn Hiền Tông, tràng diện này phải phá như thế nào hả? Bọn họ ở chỗ này bồi Trưởng Công chúa Điện hạ chơi sao?

Hiền Tông chấp tay sau lưng, quay mặt đi chỗ khác, bây giờ ông hoàn toàn không muốn nói chuyện!

"Thánh thượng." Phòng ngủ đang đóng cửa truyền đến âm thanh hữu khí vô lực của Triệu phi: "Nếu phụ thân nô tỳ làm chuyện như vậy, thì chết không hết tội."

Hả? Ngọc Tiểu Tiểu sửng sốt, gian phi đổi tính à?

"Ý ái phi là?" Hiền Tông hỏi Triệu phi đang ở sau cánh cửa.

Triệu phi nói: "Phụ thân, là ai nói với người Cố gia cất giấu chứng cứ thông đồng địch quốc?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.