Hãn Thích

Chương 216: Q.1 - Chương 216: Giáo úy Đông Di (2)




Lưu Sấm nghe được khẽ mỉm cười:

- Chưa chắc đã tổn thương đại nguyên khí, thắng không kiêu, bại không nản, chính xác là Tào Tháo có thể làm được hai điều này. Hơn nữa y nắm binh mã của hai châu trong tay. Bộ hạ cũng có Hạ Hầu Đôn, Hạ Hầu Uyên, Tào Nhân, Lý Điển, Vu Cấm, Nhạc Tiến. Những mãnh tướng này tuyệt đối không thể để bị tổn thương nguyên khí. Chứ nói chi là đến Tuân Úc, Quách Gia Trình, Dục Tuân Du đều là người tài năng, càng không cho phép Tào Tháo thất bại thảm hại.

Nếu ta đoán không lầm, không lâu sau Tào Tháo sẽ có hành động ngay. Y không thể lặng im lâu, nếu không y cũng không phải là Tào Tháo Tào Mạnh Đức rồi …

Bộ Chất và Lã Đại có vẻ do dự.

Lưu Sấm đứng dậy trầm ngâm một lúc lâu rồi đột nhiên nói:

- Các huynh nói xem, bước tiếp theo Tào Tháo có khai đao với chúng ta hay không?

- Chuyện này …

Bộ Chất và Lã Đại đều á khẩu không trả lời được.

Đêm hôm đó, Lưu Sâm ở trong phòng trầm tư suy nghĩ, tiếp theo Tào Tháo có thể hành động gì.

Trong lịch sử, sau khi Tào Tháo thất bại ở Uyển Thành, đến cuối năm lại phát binh đi chiếm Uyển Thành nhưng kết quả vẫn bị Trương Tú đánh bại. Nhưng trước khi đi chin phạt Trương Tú, nhất định là Tào Tháo có hành động, đó là đem đầu mâu chỉ vào chính mình, thay đổi thể diện của y.

Ừ, rất có khả năng này.

Lưu Sấm hít một hơi sâu nhắm mắt lại.

Nếu thực sự Tào Tháo tìm đến hắn gây phiền toái thì nên phản ứng thế nào đây? Đầu nhập Viên Thiệu, dường như là một chủ ý tốt. Chắc chắn có sự giới thiệu của Lưu Bình, Viên Thiệu sẽ không thể không để ý đến sự tồn tại của Lưu Sấm … Nhưng Viên Thiệu nhất định phải thua bởi Tào Tháo, Lưu Sấm cũng không muốn ngồi vào cái thuyền hỏng đó.

- Công tử, công tử …

Tiếng của Chu Thương ngoài cửa vọng vào.

Lưu Sấm vội vàng đứng dậy, kéo cửa phòng ra thì đã thấy Chu Thương đang cầm một phong thư, hai tay đưa tới.

- Vừa rồi ngoài cửa có một người bỏ lại phong thư này rồi đi.

Lưu Sấm hơi sửng sốt, cầm lấy phong thư từ tay Chu Thượng. Nhìn trên đó có chữ viết Mạnh ngạn ngô chất thân khải.

Chữ viết rất lạ, Lưu Sấm chưa bao giờ nhìn thấy.

Hắn do dự một chút rồi xoay người về phòng, sau khi mở thư ra nhìn thì vẻ mặt liền biến sắc.

- Nguyên Phúc, mời Tử Sơn và Công Mỹ đến.

- Vâng!

Thu Chương vội vàng rời đi, một lúc sau đã thấy Bộ Chất từ bên ngoài vào.

Thời gian trôi qua, tóc của Bộ Chất đã mọc lên khá nhiều, không còn trọc lốc như trước nữa.

Y đi vào thư phòng chắp tay hỏi:

- Công tử, đã muộn thế này rồi còn gọi Chất đến, có gì chỉ bảo?

- Tử Sơn, ngươi hãy đọc lá thư này trước đi.

Lúc Bộ Chất đang đọc thì Hoàng Thiệu cũng đến.

Gã và Lưu Sấm hàn huyên một, hai câu rồi từ từ nhận lấy thư trong tay Bộ Chất, khi quét mắt qua, sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

- Đây rõ ràng là Tào Tháo muốn công tử lâm vào nơi tứ cố vô thân mà.

Lưu Sấm hít một hơi, gật đầu nói:

- Ta cũng nhìn ra vấn đề này … chỉ có điều còn chưa rõ lắm về tin tức trong bức thư này có thực sự chính xác không. Nếu đúng là như thế, e rằng không bao lâu nữa ta sẽ khiến người người oán hận rồi lâm vào cảnh tứ cố vô thân, nguy hiểm thật sự rồi.

- Công tử, sao không rút lui?

- Ừ?

Hoàng Thiệu suy nghĩ một chút rồi hạ giọng nói:

- Trong sự bổ nhiệm này duy có chức Thái Thú quận Tề là phiền toái nhất. Công tử từ chối Thái thú quận Tề, lĩnh Giáo úy Đông Di và Quán Đình Hầu là đủ. Hai chức vụ này chắc sẽ không bị người khác đố kỵ.

- Từ trước đến nay, phải từ chối thì từ chối toàn bộ, lấy đâu ra đạo lý là từ chối một đâu chứ?

Bộ Chất không nhịn được nói:

- Thực ra, từ chối hay không từ chối chức Thái thú quận Tề này kết quả cũng giống nhau thôi. Chỉ cần triều đình ra ý chỉ này thì tất nhiên sẽ bị Viên Đàm và Tang Bá bất mãn. Hơn nữa, nếu Công tử từ chối … chưa biết chừng sẽ khiến Tào Tháo kia càng thêm bất mãn.

- Nhận cũng không được mà từ chối cũng không xong, phải làm thế nào đây?

Lưu Sấm trầm mặc, hắn đi ra cửa.

Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói:

- Tại sao phải từ chối? Tào Tháo đưa đến tận cửa, ta vốn dĩ là không có lý do để từ chối. Ta muốn Quán Đình Hầu, Giáo úy Đông Di ta nhận, vậy Thái thú quận Tề kia ta cũng lấy luôn … Thời đại bây giờ to gan thì sống mà nhát gan thì chết. Đây chẳng qua chỉ là trò ly gián nho nhỏ, ta phải nhìn trước ngó sau. Nếu Viên Đàm muốn phản bội ta, nếu Tang Bá muốn cùng ta kết thù, vậy phóng ngựa đến đây. Viên Đàm, Tang Bá có thể làm khó dễ được ta sao? Hừ, ta cũng sẽ nhân cơ hội này lập uy ở Thanh Châu. Đúng rồi, còn có một chuyện quan trọng, ta thấy rất lạ, lá thư này là kẻ nào đưa tới?

- Công tử không biết người truyền tin là ai sao?

- Không rõ lắm!

Lưu Sấm giải thích về nguồn gốc của phong thư này một lần rồi cười khổ nói:

- Người kia căn bản là không nói rõ lai lịch, chỉ đưa thư cho người gác cổng rồi đi luôn.

Chữ trong thư này ta thấy rất lạ không thể nhận ra lai lịch của nó.

Cho nên ta mời các ngươi đến, có thể giúp ta tìm ra manh mối không? Người truyền tin này rốt cuộc là ai? Vì sao mật báo? Bột Chất và Hoàng Thiệu nhìn nhau lắc đầu cười khổ.

- Có vẻ như tin tức này là xuất phát từ bên Tào Tháo.

Trước đây Tử Phương từng gửi thư báo, Tuân Úc và Chung Diêu từng ra mặt vì công tử mà cầu tình … Công tử, liệu có phải từ hai người này không?

- Không giống!

Bộ Chất lập tức phản đối:

- Chữ viết của Chung Nguyên Thường, ta cũng có chút quen thuộc. Cho nên chữ trong thư này, ta liếc mắt là có thể nhận ra, không phải của Chung Diêu, mà Tuân Úc cũng chẳng có liên quan gì đến công tử lại càng không thể mạo hiểm như thế này được. Cách hành văn trong thư này tự nhiên cũng không giống với bút tích của Tuân Văn Nhược, ta đoán không ra.

Lưu Sấm suy nghĩ một lát rồi khoát tay chặn nói:

- Thôi không cần lo lắng vì chuyện này. Đoán không ra thì không đoán nữa … Chờ thêm mấy ngày, đương nhiên là biết được chuyện này là thật hay giả. Còn hôm nay chúng ta mau chóng chứng thực chuyện của đồn điền. Trước đó quá bận rộn ứng phó với Bành Cầu kia, cũng không biết chuẩn bị đồn điền thế nào rồi.

Bộ Chất vội vàng nói:

- Công tử yên tâm, Tử Minh từ lúc nhận chuyện đồn điền đến nay cũng rất chuyên tâm. Còn bây giờ, Đông Võ Lang Giã đã tuyển gần hai vạn dân lưu lạc, chuyện đồn điền đã chuẩn bị xong rồi. Vịnh Giao Châu bên kia cũng có Hoàng Trân chủ trì việc này, chắc chắn sẽ không buông lòng. Hai ngày trước Vương Thúc Trị cũng từng nói, y đã mời chào mấy ngàn lưu dân bắt đầu khai hoang vùng bờ sông Duy Thủy. Đợi đến Thanh Minh thì sẽ bắt đầu trồng trọt, theo tính toán sơ lược, năm nay sẽ có gần ba ngàn mẫu đất được khai hoang, sang năm không cần phải lo lắng chuyện lương thực nữa.

Đúng rồi, Hoàng Trân còn phái người đưa tin đến, nói Tiết Châu cũng mời mấy ngàn lưu dân ở Hải Tây, huyện Cù chuẩn bị đưa tới Bất Kỳ. Cho nên việc di dân có thể kéo dài đến tháng năm mới chấm dứt, ông ta khẩn cầu công tử có thể cho ông ấy thêm chút thời gian.

- Nguyên Đại ở Bất Kỳ tốt chứ?

- Tiết Văn ở Bất Kỳ đều mạnh khỏe. Nhưng …

- Nhưng cái gì? Bộ Chất cười nói:

- Nhưng Nguyên Đại không muốn ở lại Bất Kỳ, mà hy vọng có thể vào Cao Mật, được Khang Thành Công dạy bảo.

Sau khi y nói xong lại không nhịn được nói một câu:

- Thực ra không chỉ Nguyên Đại mà ta cũng có chút hâm mộ vận khí của Khổng Minh kia.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười:

- Đừng vội, có cơ hội thôi.

Hắn trầm ngâm một lát rồi hạ giọng nói:

- Còn việc nữa, hai này này Tử Sơn cũng phải chuẩn bị một chút.

Mọi người theo mình hối hả ngược xuôi chiến đấu liên tục trên chiến trường cả ngàn dặm … Nếu như trong thư nói là không giả, một khi ta được triều đình bổ nhiệm, sẽ phải sắp xếp ổn định cho mọi người. Tử Sơn, còn cả Công Mỹ, các ngươi mấy ngày này hao tổn tâm sức một chút mau chóng làm ra một chương trình, cũng coi như không phụ lúc đầu ta đã hứa hẹn. Tuy nhiên về phần chọn người và chức vụ, cần phải xem xét cẩn thận, chớ làm gấp gáp.

Bộ Chất và Hoàng Thiệu nghe được câu này không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng đợi đến ngày này rồi.

Tuy sớm đã biết Lưu Sấm sẽ được chính danh nhưng triều đình một ngày không có tin tức gì thì một ngày cũng không thể an tâm được.

Mọi người về bên cạnh Lưu Sấm, nói thẳng ra là chỉ đợi đến ngày này.

Bây giờ, cuối cùng đã có hy vọng, dù là Bộ Chất hay Hoàng Thiệu cũng đều cảm thấy thoải mái, vui sướng trong lòng … Đầu tháng hai, Ổ bảo của gia tộc Công Sa đã bị Từ Trinh phá bỏ.

Tuy Bành Cầu liên tiếp ra hịch văn chỉ trích Lưu Sấm khai chiến ở Bắc Hải nhưng cũng không có bất kì một ai hưởng ứng.

Bành Cầu lần trước phái người ám sát Lưu Sấm, trách sao được bị Lưu Sấm trả thù … Chứ nói chi là Lưu Sấm vẫn tuân thủ ước định của hắn và Trịnh Huyền. Binh mã chưa từng qua Vấn Thủy một bước. Về phần Thuần Vu, là do Lưu Chính tiếp nhận, người Bắc Hải quốc cũng không có bất kì sự dị nghị nào.

Nói thẳng ra là Bành Cầu gây họa.

Hiện tại, Lưu Sấm binh phạt Giao Đông cũng không có ai ý kiến gì.

Bỉnh Nguyên nói một câu định việc này:

- Nghe nhất tộc Công Sa Giao Đông ương ngạnh, tự xây dựng Ổ bảo, chiêu mộ binh mã, tạo binh khí, hình như là mưu phản. Nay Lưu Mạnh Ngạn phát binh cũng diệt trừ mối họa lớn cho Giao Đông. Chuyện như vậy theo ta cũng là chuyện tốt.

Bỉnh Nguyên nói lời này lập tức khiến mọi người đồng ý.

Bành Cầu dù có lòng muốn tranh biện thì cũng phải lo sẽ khiến nhiều người tức giận.

Tào Tháo bại ở Uyển Thành quay về lặng lẽ mà liếm láp miệng vết thương.

Tuy nhiên, y vẫn chưa quên Lưu Sấm ở Bắc Hải quốc, sau khi về Hứa Đô, Tào Tháo đã lợi dụng danh nghĩa của triều đình xác nhận thân phận của Lưu Sấm.

Lưu Sấm ngoài là Giáo úy Đông Di còn đảm nhiệm Thái thú quận Tề, bái Quán Đình Hầu.

Ý chỉ vừa ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.

Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ đến ngay lúc Lưu Sấm sắp bị Tào Tháo cho ra nơi đầu sóng ngọn gió, theo tin từ Thọ Xuân truyền đến lại khiến ánh mắt của mọi người lập tức chuyển về Hoài Nam.

Viên Thuật xưng đế rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.