Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Chương 45: Chương 45: Vì bây giờ em là của tôi




Hình ảnh cách đó không xe đẹp đẽ như vậy, Trần Thanh Mai không đành lòng tiến lên phá vỡ, cắn môi.

Đúng lúc này, nam sinh kia nhìn qua đây.

Màn hình xuất hiện ánh mắt thanh lãnh của hắn, ngay sau đó không chút để ý thu hồi lại, phảng phất như chưa từng nhìn thấy.

Người quay phim và Trần Thanh Mai đều sửng sốt.

“Chúng ta trở về đi.” Trần Thanh Mai phục hồi tinh thần.

Người quay phim cũng đã rất kích động, nghe thấy thanh âm đè thấp của Trần Thanh Mai, lúc này mới thu hồi máy quay, nhắm vào ngay khuôn mặt cô ấy.

Lần rời đi này là thật sự rời đi, Trần Thanh Mai xoay người ra khỏi sân thể dục, người quay phim cũng chuyển hướng, đi cùng cô ấy rời Nhất trung Ninh thành.

《 Trao đổi nhân sinh 》 cũng đã kết thúc, hai nhân vật chính là Trần Thanh Mai và Ngu Minh Nhã đương nhiên phải gặp nhau, sau đó tạo ra một khung cảnh ấm áp, kết thúc hoàn chỉnh.

Ngu Minh Nhã cũng ngồi xe trở về.

Cô ta đang mặc quần áo cũ của Trần Thanh Mai, Ngu Minh Nhã rất không ưa, nó chà xát vào da cô ta, quan trọng hơn nữa lại còn rất dơ, đến cả khăn ở Ngu gia cũng sẽ không sử dụng chất liệu này.

“Khi các anh cắt nối biên tập, nhớ kĩ phải cắt bỏ những cảnh quay không tốt, Ngu gia của tôi có rất nhiều tiền, không cần tiết kiệm vào những chuyện này.”

Ngu Minh Nhã xoa tay mình, đã không còn sự mềm mại như trước kia, “Nếu không các người sẽ thấy hậu quả.”

Người quay phim không nói gì.

Bọn họ chỉ phụ trách việc quay, sao có thể biết được tính toán của chương trình, nhưng khả năng lớn là sẽ không xóa bỏ gì hết, tất cả những cảnh “không tốt” kia đều sẽ giữ lại vì rating là trên hết, rating có thể mang lại tiền, còn có thể mang lại danh tiếng cho tổ đạo diễn.

Ngu Minh Nhã thấy bọn họ không nói gì, tưởng là bọn họ nhớ những gì mình phân phó, cảm thấy thỏa mãn lấy điện thoại ra chơi (đoạn này quen không mọi người).

Cả tháng này cô ta không được động đến điện thoại, nếu cô ta sẽ thức đêm, hôm sao khí sắc sẽ không tốt, lên ảnh sẽ rất khó coi, nên thời gian tổng cộng cô ta chạm vào điện thoại chỉ có thể đếm hết trong một bàn tay.

Ngu Minh Nhã gọi về nhà trước tiên, bên kia rất nhanh đã mở máy, cô ta nói: “Đưa điện thoại cho mẹ tôi.”

“Minh Nhã, hôm nay con về đúng không?” Trần Mẫn Quyên đã chuẩn bị xong hết, chuẩn bị lát nữa sẽ đến thẩm mỹ viện, lúc này mới nhớ ra hôm nay con gái về nhà.

“Vâng, còn một cảnh cuối cùng, quay xong sẽ về thẳng nhà.” Hiện tại đáy lòng Ngu Minh Nhã tràn đầy vui sướng.

“Được rồi, tối nay mẹ sẽ tự tay làm đồ ăn ngon cho con, một tháng này đã vất cả cho con.” Trần Mẫn Quyên cười đáp.

“Được!” Ngu Minh Nhã đạt được mục đích, đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Đúng rồi mẹ, con nhỏ ở nông thôn kia có đụng vào đồ của con không?”

“Một lần cũng không có.” Trần Mẫn Quyên hạ giọng giải thích: “Con cứ yên tâm, mẹ đã mua đồ mới cho nó.”

Ngu Minh Nhã bực bội, nhưng cũng biết chỉ có thể làm như vậy.

Tham gia một chương trình đã có được nhiều thứ tốt như vậy, đúng là tiện nghi cho con nhỏ đó, còn có anh của cô ta, nhìn ánh mắt anh ta nhìn vào cô ta (Ngu Minh Nhã) thật đáng ghét.

Coi cô ta như em gái mình… Loại ánh mắt đó cô ta chỉ liếc qua là biết, nhưng ánh mắt đó của một đứa con trai ở nông thôn, cô ta cảm thấy bọn họ không xứng.

Ngu Minh Nhã và Trần Mẫn Quyên nói vài câu, lúc này mới tắt điện thoại, ôn nhu hỏi: “Còn bao lâu nữa sẽ gặp cô ấy?”

Tổ tiết mục cũng đã quen với kỹ năng đổi sắc mặt nhanh như tia chớp của cô ta, không có cảm giác gì với ngữ khí ôn nhu của cô ta, “Sắp rồi.”

Không cần chờ lâu, một chiếc xe tương tự đã xuất hiện, trên thân xe dán logo của chương trình, ở trên đường rất dễ thấy.

Chuẩn bị ghi hình, Ngu Minh Nhã lập tức sửa lại biểu cảm thật tốt.

Nhưng đúng lúc này, trên đường lớn có một chiếc xe máy phóng qua, hai chiếc xe đều không kịp tránh đi, tài xế xoay chuyển vô lăng liên tục, hai xe trực tiếp đụng vào nhau, chiếc xe phía sau không kịp phanh lại, đụng thẳng lên.

Tạo thành tai nạn giao thông liên hoàn.

Chiếc xe chở Ngu Minh Nhã trực tiếp lật qua, cô ta ngồi trên xe, nửa chân đã mất đi cảm giác, cả người vô cùng sợ hãi, mắt phải bị chất lỏng chảy xuống che lại, không thấy rõ trước mắt.

Cô ta kêu lên: “Cứu… Cứu cứu tôi…”

Ngu Minh Nhã một lần nữa trải nghiệm cảm giác khi cắt cổ tay, tử vong càng ngày càng gần, cố tình lại không thể làm được gì.

Toàn bộ hiện trường hỗn loạn lên.

Tai nạn liên hoàn này thật sự rất lớn, kéo thêm vài chiếc xe, tất cả có khoảng mười mấy người, Ngu Minh Nhã và Trần Thanh Mai trực tiếp hôn mê bất tỉnh, bệnh viện cực kì bận rộn.

Bác sĩ kiểm tra cho Ngu Minh Nhã, miệng vết thương chảy máu không ngừng, trên đường đến phòng cấp cứu không ngừng kêu lên: “Mau tránh đường!”

Trần Mẫn Quyên vừa đến thẩm mỹ viện đã nhận được điện thoại, thiếu chút nữa bị hù chết, trực tiếp chuyển hướng đến bệnh viện, vừa vặn thấy một màn như vậy.

Bà ta hoảng hốt, vẻ ngoài tinh xảo thiếu chút nữa đã rơi mất, thân mình xụi lơ rất vất vả lắm mới lết qua được chỗ chờ.

“Vết thương lớn như vậy có lẽ rất cần phải truyền máu…”

“Tai nạn xe cộ này thật nghiêm trọng.”

“Hồi nãy nghe người ta nói, lần này có mười mấy người được đưa vào, thật đáng sợ.”

Người xung quanh tránh ra nhỏ giọng nghị luận.

“Đây là con gái của tôi.” Trần Mẫn Quyên chạy tới, vội vàng mở miệng: “Tôi là mẹ con bé! Nó có gì nguy hiểm không?”

Lúc này hộ sĩ mới kêu bà ta qua một bên đợi.

Không bao lâu sau, một hộ sĩ từ bên trong lao ra, Trần Mẫn Quyên vội vàng tiến lên hỏi: “Con gái tôi sao rồi? Có nguy hiểm hay không?”

“Bệnh nhân cần được truyền máu.” Hộ sĩ nhanh chóng đáp một câu, đi ra nói với nhân viên y tế đứng đằng xa: “Nhóm máu B, mau!”

Tinh thần Trần Mẫn Quyên hoảng hốt, bên tai chỉ nghe được hai chữ truyền máu.

Không biết đợi bao lâu, bác sĩ mới đi ra, gỡ khẩu trang xuống: “Người bệnh đã qua cơn nguy kịch.”

Trần Mẫn Quyên thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn.”

Chờ khi Ngu Minh Nhã được chuyển ra khỏi phòng bệnh, bà ta liền đi nộp viện phí. Bà ta đến vội vàng, bên cạnh cũng không có ai, chỉ có thể tự đi lấy các loại đơn rồi nộp tiền, trong đó quan trọng nhất chính là tiền phẫu thuật và truyền máu.

Trần Mẫn Quyên cầm tờ giấy, tầm mắt dừng trên nhóm máu.

Nhóm máu B.

Nhóm máu B?

Cả người Trần Mẫn Quyên kinh ngạc, đến đây mới phản ứng lại, “Từ từ, bác sĩ, hình như tờ giấy này in sai rồi.”

Bà ta đến phòng bệnh lần nữa, đúng lúc bác sĩ còn ở đây, lại hỏi: “Bác sĩ, có phải trên giấy in sai rồi không, sao con gái tôi có thể là nhóm máu này?”

Bác sĩ nhìn, nói: “Không sai.”

Trần Mẫn Quyên còn muốn hỏi lại thì thấy bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.

Bà ta không phản ứng kịp, tuy lúc trước bà ta học hành bình thường, nhưng vẫn có kiến thức cơ bản, bà ta và Ngu Lập Hoa sao có thể sinh con có nhóm máu B, căn bản không có khả năng a!

Cõi lòng Trần Mẫn Quyên đầy nghi ngờ đứng ngoài phòng bệnh, sau đó nhìn thấy bác sĩ và hộ sĩ đẩy một người vào, đi ngang qua bà ta, bà ta mới thấy đó lại là Trần Thanh Mai, cô ấy bị thương cũng rất nghiêm trọng, gần nửa khuôn mặt đều là máu.

Bà ta cũng biết hai người cùng xảy ra tai nạn, nhưng bà ta cũng không thèm quan tâm một người ngoài, nên từ đầu tới đuôi đều chỉ ở cạnh con gái mình.

“Người nhà cô ấy còn đang trên đường tới.” Hộ sĩ nói: “Chỉ sợ mấy tiếng nữa mới đến nơi, đến lúc đó nhớ phải kêu bọn họ nộp viện phí.”

Đang nói, vài người cầm camera vọt vào phòng bệnh.

Trần Mẫn Quyên liếc thấy logo trên 《 Trao đổi nhân sinh 》 trên quần áo bọn họ, lập tức nghĩ đến một chuyện: “Tôi sẽ trả viện phí của cô ấy.”

Máy quay chuyển hướng qua đây.

Trần Mẫn Quyên lộ ra biểu tình thương tâm: “Cô gái này đã ở nhà tôi một thời gian, tôi coi con bé như con ruột của mình, không cần lo lắng về viện phí của con bé.”

Người quay phim mới đến nắm chắc thời cơ vỗ vai Trần Mẫn Quyên, lại vỗ Trần Thanh Mai bên trong, chuẩn bị lưu lại tư liệu.

Hộ sĩ gật đầu, “Lát nữa chúng tôi sẽ đưa giấy tờ cho bà.”

Cô ấy làm việc rất nhanh, chưa đến một phút đã đưa đồ đến, đưa cho Trần Mẫn Quyên: “Chỗ thu phí nằm ở lầu một.”

Rời khỏi phạm vi của camera, Trần Mẫn Quyên mới nhìn vào tờ giấy, số tiền không khác lắm so với Ngu Minh Nhã, Trần Thanh Mai cũng phải truyền máu.

Bà ta nhìn xuống một chút, hơi sửng sốt.

Nhóm máu lại giống với Ngu Lập Hoa, đều là nhóm máu hiếm, không nghĩ rằng đứa nhỏ này lại rất có duyên với bà ta.

Trần Mẫn Quyên vì bản thân mới chủ động đứng ra trả tiền, hy vọng sau khi chương trình phát sóng có thể nâng cao hình tượng của mình.

Nộp tiền xong hết, bà ta ngồi trên mép giường Ngu Minh Nhã, cả người đều lâm vào hoài nghi.

Trần Mẫn Quyên lên mạng tìm một chút, nghi ngờ trong lòng càng lớn hơn, không kìm được nhìn về phía Ngu Minh Nhã đang hôn mê.

Vừa nhìn như vậy, hình như cũng không giống mình lắm.

Trần Mẫn Quyên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, cuối cùng khẽ cắn môi, nhổ một cọng tóc của Ngu Minh Nhã xuống, cẩn thận cất vào.

Bà ta ra ngoài gọi một cuộc điện thoại: “… Đúng vậy, anh đến bệnh viện một chuyến, làm vài chuyện… Sau khi hoàn thành thù lao sẽ không ít.”

Ánh mắt Trần Mẫn Quyên phức tạp.

Nhất trung Ninh thành, chuông tan học vừa vang lên.

Tiếp theo là giờ thể dục, lớp mười hai không cần làm nên có khoảng hai mươi phút rảnh rỗi.

Ngu Trà dọn lại bài thi thử tối hôm qua đã làm dăt qua một bên, vừa định đứng lên đã bị Lâm Thu Thu đi vào đè lại.

Lâm Thu Thu thở hồng hộc: “Cậu có biết Ngu Minh Nhã đã xãy ra chuyện không?”

Ngu Trà hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ngu Minh Nhã vào bệnh viện!” Cuối cùng Lâm Thu Thu mới điều hòa nhịp thở, phun ra mấy chữ, lập tức hấp dẫn bạn học xung quanh.

“Cái gì, Ngu Minh Nhã vào bệnh viện?”

“Không phải cô ta đi quay chương trình sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu cẩn thận kể lại đi Lâm Thu Thu, đừng có truyền tin giả, đây chính là bịa đặt a.”

“Ngu Minh Nhã vào bệnh viện?” Ngu Trà kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Tin tức của Lâm Thu Thu luôn nhanh nhạy: “Bọn họ ngồi trên xe của tổ tiết mục, trên thân xe có logo chương trình, nên lúc ấy đã có rất nhiều người nhìn thấy rồi quay video.”

Chương trình này khá có danh tiếng, nên việc này còn lên hot search, chẳng qua video rất hỗn loạn, căn bản không thấy rõ gì hết.

“Thật đúng là…” Ngu Trà lắc đầu.

Vận khí của Ngu Minh Nhã lúc này bị sao thế, lần trước tự tìm đường chết, tiếp xúc với Lương Vân, cuối cùng đưa mình vào bệnh viện.

Bây giờ đi quay, cũng vào bệnh viện.

Nghe Lâm Thu Thu giải thích, các bạn học lấy điện thoại ra, dù sao bây giờ Ngu Minh Nhã cũng không ở trường, tất cả tin tức đều phải thông qua internet mới biết được.

“Tai nạn xe cộ này cũng rất nghiêm trọng… Lành ít dữ nhiều a.”

“Mặc kệ như thế nào, cầu mong không có ai mất mạng.”

“Người lái xe máy chắc sẽ phải ngồi tù, vượt đèn đỏ rồi tạo ra sự cố lớn như vậy!”

“Ngu Minh Nhã cũng quá thảm rồi.”

“Tai nạn này thật nghiêm trọng, hai người đều vào bệnh viện, không biết tiết mục của bọn họ có công chiếu không…”

“…”

Trên Weibo có rất nhiều suy đoán, Ngu Trà đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem xong, cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Lâm Thu Thu thấp giọng hỏi: “Trà Trà, cậu có muốn đi thăm không? Mình nghe nói có bạn học chuẩn bị qua thăm cô ta, nếu cậu không đi, có khi bọn họ sẽ nói cậu máu lạnh gì đó.”

Biểu tình Ngu Trà lạnh lùng: “Mặc kệ bọn họ.”

Bây giờ cô không quan tâm chút nào đối với chuyện này.

Đời trước đã trải qua chuyện như vậy, Ngu Trà tự nhận mình không phụ Ngu gia cái gì, đời này sẽ sống vì chính mình, sẽ không làm ra chuyện gì không cần thiết.

“Không đi cũng đúng, dù sao cô ta cũng không thích cậu.” Lâm Thu Thu cười cười, bĩu môi nói: “Có khi còn bị cô ta chửi nữa.”

Ngu Trà ừ một tiếng: “Không đi.”

Về Trần Thanh Mai thì có thể thăm, mặc dù lúc trước không có liên hệ nhiều lắm, nhưng vẫn vô cùng vui vẻ.

Ngày thứ ba, Ngu Minh Nhã tỉnh lại.

Cô ta mở mắt ra, nửa ngày mới nhận ra mình đang ở bệnh viện, hình ảnh giống với lần trước khi cô ta tự sát.

Chỉ là lần này cô ta bị thương càng nghiêm trọng hơn, đùi phải bị treo trên giường bệnh, dán thạch cao, phần đầu cũng bị băng vải quấn lại, càng không nói đến những vết thương trên người, tất cả đều bị bao lại.

Ngu Minh Nhã đau đầu không chịu được, kêu lên: “Có ai không?”

Một hộ sĩ nghe được, đẩy cửa đi vào: “Cô tỉnh rồi, đừng lộn xộn, tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

“Mẹ tôi đâu?” Ngu Minh Nhã theo bản năng hỏi.

“Hôm nay người nhà cô vẫn chưa đến.” Thừa dịp đang bác sĩ kiểm tra, hộ sĩ trả lời: “Tôi đi thông báo.”

Khoảng nửa tiếng sau, Trần Mẫn Quyên xuất hiện trong phòng bệnh, sắc mặt bình đạm, ngồi ngay mép giường, nhìn người xanh xao nằm trên giường bệnh.

Ngu Minh Nhã thấy bà ta, lập tức lộ ra biểu tình ủy khuất khổ sỡ: “Mẹ, con rất khó chịu, có phải chân của con đã bị chặt đứt?”

Cô ta rất sợ hãi.

Trần Mẫn Quyên nói: “Không có, chờ một tháng là có thể tốt lên, còn những chỗ khác cùng lắm thì để lại mấy vết sẹo.”

Ngu Minh Nhã thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”

Sẹo thì không sợ, trong nhà có tiền như vậy, tìm cái bệnh viện sửa một chút là được, chỉ cần cơ thể không bị mất gì là được.

Thần sắc Trần Mẫn Quyên phức tạp, đột nhiên hỏi: “Minh Nhã, con còn nhớ lần bị bắt cóc lúc nhỏ không?”

“Nhớ a.” Ngu Minh Nhã không biết vì sao bà ta lại nhắc đến chuyện này, “Cha mẹ đã kể rồi, sau đó đã tìm lại được con, lúc đó con còn quá nhỏ, không biết gì hết.”

Đúng vậy, vẫn quá nhỏ.

Trần Mẫn Quyên nhớ đến thông tin trên tài liệu kia, cả người run lên, bây giờ nói cho bà ta con gái mình nuôi mười mấy năm lại không phải con ruột, cũng không có quan hệ máu mủ gì với chồng mình.

Đây là đứa con từ đâu ra?

Nhìn gương mặt mình đã từng thấy đáng yêu kia, trong lòng Trần Mẫn Quyên chỉ thấy từng đợt bực bội, trong lòng không kiềm được nghĩ đến con gái ruột của bà ta bây giờ đang ở đâu, có đang phải chịu khổ hay không?

Không nghĩ rằng loại chuyện này lại xảy ra trên người mình.

Trần Mẫn Quyên vẫn chưa nói sự thật cho Ngu Lập Hoa, bà ta muốn chờ một thời gian sau.

Về Ngu Minh Nhã, tốt xấu gì cũng là đứa con đã nuôi mười mấy năm, cũng có tình cảm, coi như là con gái mình đi.

Tìm con gái ruột về, bồi thường thật tốt.

Trần Mẫn Quyên nhớ đến việc này liền hít sâu, bà ta căn bản không biết tìm như thế nào, thiên hạ to lớn, bà ta biết đi đâu mà tìm.

“Con nhỏ ở nông thôn kia đâu?” Ngu Minh Nhã đột nhiên hỏi.

“Hôm nay con bé mới tỉnh lại.” Trong lòng Trần Mẫn Quyên có chuyện, cũng không muốn nhiều lời với cô ta, cũng may Ngu Minh Nhã căn bản không phát hiện.

“Nếu không phải vì nó, sao bây giờ con lại biến thành cái dạng này.” Ngu Minh Nhã cắn môi, hung tợn nói.

Trần Mẫn Quyên nhíu mày nói: “Việc này không liên quan đến con bé.”

Từ khi biết chân tướng, bà ta luôn thấy Ngu Minh Nhã không hợp mắt, cô ta không thể điêu ngoa như vậy, bà ta không muốn dung túng cô ta như trước kia.

Ngu Minh Nhã không thể tin được: “Mẹ sao lại nói chuyện thay nó! Nó chính là Tang môn tinh, sau khi cha mẹ cô ta nhặt cô ta về thì chết, chỉ còn lại một thằng anh ngu ngốc, con chỉ mới đổi với cô ta một tháng đã vào bệnh viện, còn xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy, nó không phải là Tang môn tinh thì là gì?”

Trần Mẫn Quyên nhạy bén nắm được thông tin, ngay lập tức nắm lấy tấm chăn, hỏi: “Nhặt nó?”

Ngu Minh Nhã bị động tác của bà ta dọa, lông mi run rẩy: “Mẹ, mẹ bị gì vậy, sao lại thành như vậy?”

Không hề giống với bộ dáng yêu thương cô ta như trước kia.

Trần Mẫn Quyên trầm giọng nói: “Không có.”

Tâm tư Ngu Minh Nhã đơn giản, không phát hiện ra chỗ nào không đúng, huống chi trong lòng cô ta đang nghĩ đến việc khác, sẽ không nghĩ theo hướng đó.

Đôi mắt cô ta đỏ lên: “Còn có Ngu Trà, bây giờ nó đang ở chỗ nào đó cười nhạo con đó, mẹ, mẹ nhất định phải mắng nó!”

Ngu Minh Nhã không thể tự đi mắng Ngu Trà, cô ta phải ở nhà dưỡng thương.

Căn bản Trần Mẫn không nghe rõ, đáp ứng lung tung, bây giờ bà ta vô cùng mẫn cảm, nghe được gì đều sẽ nghĩ theo hướng kia.

Lúc nãy Ngu Minh Nhã vừa lộ ra một tin tức, Trần Thanh Mai được nhặt về, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, giám định một chút cũng không có vấn đề gì.

Lỡ như đúng thì sao.

“Bây giờ con hãy nghỉ ngơi ở đây, đừng chạy loạn, mẹ ra ngoài mua vài thứ.” Trần Mẫn Quyên nghĩ kĩ, đứng dậy dặn dò.

“Mẹ phải về nhanh đó.” Ngu Minh Nhã ngọt ngào kêu lên.

Đến khi đóng cửa lại, sắc mặt Trần Mẫn Quyên trầm xuống, bây giờ bà ta vừa nghe chữ “mẹ” đều nhịn không được nhớ đến con gái mình.

Lúc nãy gần như đã kêu Ngu Minh Nhã đừng gọi như vậy.

Tai nạn xe cộ tại nên làn sóng trong trường suốt hai ngày, rất nhanh đã bị đè áp bởi chuyện thi cử sắp tới.

Buổi tối, khi Ngu Trà ngồi trên xe về Lục gia, nhận được điện thoại của Trần Mẫn Quyên, do dự vài giây, vẫn nhận: “… Alô?”

“Ngu Trà, ngày mai con đến bệnh viện một chuyến.” Giọng nói Trần Mẫn Quyên mang theo mệt mỏi, có một tia hỗn loạn không thể nói rõ.

“Tôi không đến.” Ngu Trà trực tiếp từ chối.

“Chị gái con nằm viện, con không thèm đến thăm?” Trần Mẫn Quyên không thể tin được, nói chuyện cũng có chút nóng nảy: “Ngày mai dì đến đón con!”

Giống như sợ cô cự tuyệt, trực tiếp ngắt điện thoại.

“Sao vậy?” Lục Dĩ Hoài dò hỏi.

“Ngu gia, không biết tại sao lại kêu tôi đến bệnh viện.” Ngu Trà không dấu diếm, “Bà ta không sợ tôi đi làm chuyện xấu gì sao?”

Nghe vậy, Lục Dĩ Hoài suy tư gì đó.

Hắn trầm ngâm một lát, đến gần bên tai cô nói: “Có chuyện, hai ngày trước Trần Mẫn Quyên đi xét nghiệm ADN, chắc là đã có kết quả.”

Xét nghiệm ADN?

Ngu Trà nghe mấy chữ này sợ đến ngây người.

Sao Trần Mẫn Quyên phải làm cái này, làm với ai, không lẽ Ngu Lập Hoa có con riêng, nên Trần Mẫn Quyên mới làm cái này sao?

Khó trách lúc nãy thái độ gọi điện thoại cho cô hơi kì quái, Ngu Trà còn tưởng rằng là do tai nạn của Ngu Minh Nhã.

“Bà ta làm cái này làm gì?” Ngu Trà thật tò mò, “Là Xét nghiệm Ngu Lập Hoa với ai sao?”

“Không phải, không chỉ làm một lần.” Rất dễ dàng đã lấy được thông tin từ Lục Dĩ Hoài: “Trần Mẫn Quyên và Ngu Minh Nhã, Ngu Lập Hoa và Ngu Minh Nhã.”

“…”

“Bọn họ không thể sinh được Ngu Minh Nhã với nhóm máu kia.”

“Nói như vậy, Ngu Minh Nhã không phải con của bọn họ.” Ngu Trà chấn kinh, “Việc… Có khả năng à?”

Con của mình cũng không nhận ra sao?

Hơn nữa Ngu Minh Nhã đã ở Ngu gia mười mấy năm, sao lại có thể có sai lầm, nếu đây là sự thật, chẳng phải Ngu gia đã nuôi con người khác mười mấy năm, vậy con gái ruột của bọn họ đang ở đâu?

Đời trước Ngu Trà không nghe qua chuyện này, cũng biết là do vào bệnh viện mới phát hiện ra.

Đời trước Ngu Minh Nhã xuân phong đắc ý, rất ít khi vào bệnh viện, cơ bản không hề bị bệnh, khi kiểm tra sức khỏe cũng có nhóm máu, nhưng hình như Ngu gia không phát hiện ra.

Lại có thể có loại chuyện này.

Cô ta phải làm gì đây.

Lục Dĩ Hoài nói: “Không cho phép em đi.”

Ngu Trà hỏi: “Vì sao a?”

Nhìn bộ dáng ngạy thơ mờ mịt của cô, đầu quả tim Lục Dĩ Hoài đã mềm nhũn, nhịn không được duỗi tay điểm điểm chóp mũi cô.

“Vì bây giờ em là của tôi.”

Hết chương 45

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.