Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 127: Chương 127: Cố Minh - Trang Tinh : Hại baba! Mình chơi xuyên đêm đi em!!




Ăn cơm xong, Cố Minh và Trang Tinh nhanh chóng phóng xuống ghế. Tiểu Minh nói với hai anh họ: Anh Hiếu, Anh Hòa đi qua phòng đọc sách chơi một lát đi ha. Cho tụi em mượn phòng ở riêng ba đứa 1 tiếng đồng hồ. 1 tiếng sau, hai anh vào chơi chung với tụi em. Hí hí!

Cố Hiếu và Trang Hòa hiểu chuyện gật đầu: Được! Tụi anh để cho vợ chồng sắp cưới tụi em có khoảng không gian riêng tư chút đó. Làm xong nhớ dọn dẹp sạch sẽ hiện trường.

Trang Tinh khua khua tay, cười gian nói: Hắc hắc! Hai anh này kì ghê hà. Tụi em còn nhỏ chưa chơi được mấy trò mà đêm đêm vợ chồng người lớn hay làm đâu. Chưa đủ tuổi mà làm vậy là ở tù chết a. Đi tù rồi còn gì là thanh xuân nữa.

Cố Ngạo ngồi chéo chân, nhướng mày hỏi hai nhóc: Các con tính làm gì Gia Hạo hả? Ở riêng với thằng bé! Chậc chậc chậc. Âm mưu đen tối ghê gớm à nghen. Nói nhỏ cho cha biết chút coi. Tụi con làm cha tò mò quá hà.

Hai nhóc nắm tay bé Hạo kéo đi, quay đầu lại lè lưỡi với anh: Không nói cho cha biết đâu. Chuyện vợ chồng người ta, cha hỏi mà làm gì? Cha chuyên tâm tối nay chơi xuyên đ với baba đi. Baba dạo này mê giai trẻ lắm rồi đó. Hồi nảy trong lúc tụi con đang tắm baba còn rình mò coi tiểu kê kê của tụi con. Cha là chưa phục vụ tận tình nên baba mới đi tìm duyên mới đó. Kha kha kha! Ráng giữ vợ đi nha. Báy bay!

Mọi người tản ra chạy về phòng trước: Khụ! Khụ! Mọi người có chuyện nên về phòng trước. Vợ chồng tụi em ở lại nói chuyện vui vẻ.

Vừa đi khỏi ai nấy đều cười lớn chạy đi nấp rình coi hai vợ chồng Cố Ngạo làm gì. Mấy chiêu của Cố Ngạo kích thích lắm a. Học hỏi chút đỉnh xài là khỏi chê.

Cố Ngạo nhịn cười, hỏi Trang Dụ: Dụ Dụ à, em thật sự rình mò con mình tắm hở? Em phái coi tiểu kê kê vậy sao? Đại kê kê của anh ngắm đã hơn chứ!

Mặt Trang Dụ từ đỏ lòm tức tối hai thằng con nói chuyện bậy bạ trước mặt mọi người rồi chuyển sang xanh khi anh hỏi. Cậu biết thế nào tối nay Cố Ngạo cũng hành mình ra bã cho coi. Xác định nát cúc trăm phầm trăm. Cậu nuốt nước bọt: Em không có rình gì hết á. Em là baba của tụi nó mà, vô đưa quần áo cho con thay là chuyện bình thường. Anh đừng có nói chỉ vậy thôi mà anh ghen à nhe. Có người điên mới đi ăn giấm chua của con trai mình.

Cố Ngạo kéo cậu ngồi lên đùi mình, tay sờ mó lung tung: Ai nói anh không thể ăn giấm chua của con trai được chứ? Tiểu kê kê của con thì em coi con của anh sao em không thèm để ý? Nó đêm nào mà chẳng phục vụ em sướng như tiên. Huống hồ ở đây còn có Gia Hạo, là trai lạ à nha. Em cũng thấy hết của nó luôn rồi còn gì để bàn cải không?

Trang Dụ tránh thóat khỏi người anh. Cậu đứng cách xa anh 5 m nói: Anh điên rồi! Toàn là con nít mới có bốn tuổi mà anh cũng ghen. Anh đây là cố tình gây sự để tối chơi em cho đã chứ gì. Anh đừng có mơ. Tối nay em không ngủ ở nhà nữa, em đi ra ngòai ngủ. Anh ở nhà mà tự giải quyết cái dục vọng đáng ghét của anh đi. Mới ôm có chút xíu mà nó ngẩn cao lên rồi, đồ t*ng trùng thượng não.

Trang Dụ co chân chạy ra ngoài, cậu chưa kịp mở cửa thì Cố Ngạo đã nhào tới bế ngang cậu lên. Em đừng có mơ thoát khỏi anh. Tối nay anh sẽ phục vụ em xuyên đêm. Đi ra ngoài để tìm trai lạ chứ gì. Mơ đi, anh làm em ba ngày sau chân cũng không thể nào chạm xuống đất được. Hắc hắc!

Cậu giải dụa chân quơ loạn xà ngầu, đấm ngực anh liên tục: Anh thả em xuống mau. Anh cái đồ điên này. Em không có háo sắc như anh đâu. Anh đồ đáng ghét. Em mệt rồi, tối nay em không muốn chơi.

Cố Ngạo vẫn dõng dạc ôm cậu đi: Em ngoan ngoãn nghe lời đi, thả lỏng thân thể lát anh sẽ không làm em bị thương. Còn không em tự nhận lấy hậu quả.

Trang Dụ trợn trừng mặt, quát lớn thiếu điều cả thiên hạ đều nghe: Anh láo tóet! Xạo vừa thôi nha. Lần nào cũng kêu em thả lỏng để không bị thương. Đúng em thả lỏng thì không có bị thương mà bị liệt giường thôi hà. Mau bỏ em xuống ngay!

Cố Ngạo gian tà cười ha hả: Thì có sao đâu. Liệt giường chứng tỏ tinh lực anh rất dồi dào, sức khỏe cường tráng. Anh là đàn ông mà chỉ có lên giường mới chứng tỏ bản lĩnh thực sự a.

Người ta là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Còn anh là đàn ông đầu đội chuối, chân đạp vợ.

Bà xã à, em đuèng lí sự nữa. Cỡ nào cỡ tối nay em cũng không thoát khỏi anh đâu. Có mấy khi được khoảng không gian riêng tư để âu yếm cho thỏa thích đâu. Đêm nay không bị ai quấy rối, đúng là thiên thời địa lợi nhân hòa. Hé hé hé! Nghĩ tới thôi mà anh muốn xịt hết máu mũi.

Sau anh không xịt hết máu chết luôn đi. Sống chi hành hạ em vậy hả? Có ai không cứu tôi với! Tui sắp bị chồng mưu sát rồi.

Cố Ngạo liếc cái cửa hở trong một căn phòng gần đó rồi khẽ nói vào tai cậu: Em tưởng kêu vậy là có người tới cứu hả? Mơ đẹp đi cưng. Em nhìn cái phòng kia đi, một tá người rình mò xem chuyện vui của chúng ta nãy giờ đó. Anh và em nói gì cả nhà nghe hết rồi a. Hắc hắc!

Trang Dụ nhìn qua, lòng chùng xuống khóc không ra nước mắt. Cậu xấu hổ cùng cực, nấp vào ngực anh: Anh mau đem em về phòng nhanh lên. Em không muốn để thiên hạ coi trò vui nữa. Hu hu! Chết cúc mình rồi!

Cố Ngạo sung sướng bế vợ đi: Ok! Dụ Dụ của anh. Đêm nay anh chìu em tới bến với 72 tư thế đẹp, độc, lạ. Hắc hắc!

Anh đi ngang căng phòng sẵn đạp cái cửa thiệt mạnh rồi tiêu soái về phòng. Uông Nguyệt Hoa nấp gần cửa nhất, bị cửa đập cho muốn gãy mũi: Ui da! Chết cái mũi của bản cô nương rồi. Thằng nhóc tiểu Ngạo ác quá a.

Cố Chính Khanh liếc xéo bà: Bà coi lại mình đi. Bao nhiêu tiểu rồi mà còn nói mình là bổn cô nương. Bổn đại bà thì có. Già mà không nên nết, đêm nào cũng đi rình vợ chồng con mình làm chuyện ấy ấy.

Bà chóng nạnh mắng: Thì có sao đâu. Tui là mẹ tụi nó, nghe miếng có sao đâu. Chính nhờ vậy tui mới biết trình độ cùi bắp của ông tới mức nào. Con mình lợi hại gấp mấy lần ông luôn ấy!

Đụng chạm tới lòng tự trọng, ông nắm tay lôi bà ra khỏi phòng: Bà chê tui chứ gì? Được! Tối nay tôi sẽ chứng kinh thực lực của mình cho bà coi. Không chừng tui còn có thêm con trai, tụi nó có thêm đứa em út. Hừ!

Ba thiếu gia nhà họ Cố nhìn nhau nói: Ba mình bộ còn có khả năng hả ta? Mẹ tụi mình chưa tới kì mãn kinh? Đẻ nữa được? Ha ha ha! Chắc chết! Ha ha ha! Làm hiệp 30 giây xong ngỏm củ tỏi. ha ha ha!

Cố Hàm dụ dỗ Trang Bảo: Bảo Bảo à! Tối nay chúng ta cũng thử 72 tư thế đẹp, độc, lạ ha. Chơi chắc vui lắm đó.

Trang Bảo ngây thơ bị dụ: Chơi vui lắm hả? Chơi vui vậy chúng ta về phòng liền chơi. Đi thôi!

Cố Diễm và Cố Hủ cũng đi dụ dỗ vợ: Tối nay vợ chồng mình cũng chơi thử ha! Chắc kích thích lắm a.

Hạ Tử Thần thì mắc cỡ chậm rãi gật đầi theo Cố Hủ về phòng. Ngược lại, Trang Duy lắc đầu: Em không muốn chơi. Anh làm vậy mai em còn sức đâu nữa mà đi chụp hình quảmg cáo. Miễn bàn!

Cố Diễm bắt chước Cố Ngạo bế vợ lên: Em không chịu cũng phải chịu. Dù sao công ty chụp quảng cáo đó cũng là của Cố Ngạo. Có gì đâu mà sợ!

Trang Duy hết lời từ chối, lặng lẽ nằm gọn trong tay chồng. Đã là tới số, muốn sống cũng phải chết, đã là thụ muốn làm công cũng vẫn là thụ.

Hai nhóc tiểu Minh, tiểu Tinh hại baba mình xong thì vẫn sung sướng, vô tư chơi đùa cũng bé Hạo. Ở trên giường, hai nhóc con đè bé Hạo ra: Bé Hạo, tuột quần ra để tụi anh bóp đít em chút coi. Em hứa nếu tụi anh đưa em về nhà thì cho bóp rồi a. Em không được nuốt lời. Nói xạo là xấu đó.

Bé Hạo gật gật đầu: Hai anh tuột đi. Bóp nhẹ nhẹ thôi nha, bóp quá mốt đít em lép là em phải đi bom đó. Tốn tiền cho thẩm mỹ viện lắm a.

Cố Minh và Trang Tinh tuột quần bé Hạo ra: Oa! Đít bé Hạo đã quá đi. Cong cong, mềm mềm, bóp đã quá trời luôn. Bé Hạo yên tâm, đít em không bị móp đâu. Tụi anh sẽ dùng tuyệt kĩ mát xa đít cho bé Hạo. Để đít bé Họ vừa căng vừa tròn. Hí hí hí!

Hai nhóc con bóp nắn, bóp nắn mông bé Hạo xoa tới xoa lui. Lâu lâu chu mỏ hôn miếng cho đã. Hết tiếng đồng hồ, mông bé Hạo đỏ lét đỏ lòm. Hai nhóc tiếc nuối kéo quần bé Hạo lên. Hazz! Chưa đã lắm! đợt sau chơi tiếp vậy. Ra kêu hai anh vô chơi thôi. Bữa nay thức tới sáng luôn!

Năm bé ngồi chơi xếp hình, vẽ tranh tới hơn 12 h đêm. Đứa nào đứa nấy ngáp ngáp dài, gục lên gục xuông. Tiểu Tinh nói: Buồn ngủ quá a! Chúng ta chơi trò khác cho tỉnh hơn đi. Chơi tù xì ăn tát nhe. Ai thua bị tát vào mặt một cái.

Mấy nhóc còn lại nhất trí chơi. Kết quả người thua toàn là bé Hạo. Không đứa nào nỡ đánh nên nghỉ chơi luôn.

Thôi! Thức hết nổi rồi. Ngủ luôn cho khỏe. Mọi người nhìn đồng hồ đi, gần 2 giờ sáng rồi. Xác định, ngày mai nghỉ học.

ừ! Ngủ thôi!

Hai anh em Cố Hiếu, Trang Hòa nằm chung cái giường. Còn tiểu Minh, tiểu Tinh để bé Hạo nằm giữa rồi cùng nhau ôm bé ngủ.

Sáng cả nhà không một ai thức dậy nỗi, ngủ tới trưa trời mới dậy. Mấy ông chồng thì sướng rồi tội mấy anh vợ liệt giường không nhút nhích nỗi. Dĩ nhiên năm bé được xin nghỉ học hết, chơi thêm ngày nữa. Mấy nhóc trong lớp ngồi hóng hai bé vô kể chuyện đem vào giường rồi làm gì tiếp mà không thấy tới. Một số bé nấp kể lại chỉ nghe mà không dám nhìn có tiếng gì ' a, ưm, ư, bạch bạch bạch ' và tiếng giường rung lắc dữ dội thôi. Hỏi cô giáo thì nói mấy bé bị bệnh rồi mai mới đi học. Thôi đành chờ ngày mai biết vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.