Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 317: Chương 317




Chương 318 – Sinh nhật

Nhưng mà, chuyện hôm nay, đã quấy rầy kế hoạch của Cảnh Dật Thần.

Bánh ngọt hôm nay, là Cảnh Dật Thần đặt người ta làm lại, lúc đầu anh chọn cho Thượng Quan Ngưng cái bánh ngọt hai mươi bảy tầng, tượng trưng cho sinh nhật hai mươi bảy tuổi của cô, anh còn cố ý bao cả nhà hàng xa hoa, chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho cô.

Tuy bánh ngọt không lớn, nhưng Thượng Quan Ngưng cũng cảm thấy thoả mãn rồi.

Cô không phải là người coi trọng hình thức, sinh nhật hôm nay, có Cảnh Dật Thần bên cạnh, đã là hạnh phúc lớn nhất đời cô rồi.

Cô là một người dễ thoả mãn.

Cảnh Dật Thần đốt đèn cầy, nhẹ giọng nói: “Bảo bối, cầu nguyện đi.”

Hai tay Thượng Quan Ngưng nắm chặt, nhắm mắt lại, nói thầm trong lòng: Mong cho chúng con sẽ sống hạnh phúc bên nhau đời đời kiếp kiếp.

Cảnh Dật Thần thấy cô mở mắt thổi nến rất nhanh, cũng không hỏi cô đã ước điều gì -- Thật ra anh cũng có thể đoán được, bởi vì cô là một người đơn giản, cho nên ước muốn của cô cũng đơn giản, rất bình thường.

Anh lấy ra một hộp nhung tinh xảo từ trong túi tiền, đưa cho Thượng Quan Ngưng, trên mặt mang theo ý cười: “Bảo bối, quà sinh nhật của em đây.”

Thượng Quan Ngưng cười nhận lấy, vừa mở ra liền bị vật bên trong làm giật mình.

Đó là một chiếc nhẫn kim cương màu phấn hồng, lấp lánh toả sáng, tạo hình điêu luyện sắc sảo, dưới ánh sáng đèn điện, nó toả ra ánh sáng mê người.

Viên kim cương lớn như vậy, còn là màu hồng phấn, đây là lần đầu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy.

“Đẹp quá!” Cô cúi đầu kêu lên, có cảm giác yêu thích không thể buông tay.

Cảnh Dật Thần thấy cô thích, trong mắt có ý cười đương nhiên, anh lấy nhẫn qua, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay cô: “Rất hợp với em.”

Viên kim cương này, đương nhiên là vô giá, có tiền cũng không mua được, Cảnh Dật Thần có thể mua được nó, nhất định là đã tốn rất nhiều tâm tư.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng đã bị lấp đầy. 

Cảnh Dật Thần vô cùng sủng ái cô, có cái gì quý hiếm, anh cũng sẽ mua về cho cô.

Kim cương tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng, Thượng Quan Ngưng nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, hai mắt ẩm ướt, nói: “Dật Thần, em rất vui, cám ơn anh! Hôm nay là sinh nhật hạnh phúc nhất của em!”

Cám ơn anh đã cho em một phần tình yêu tốt đẹp!

Có thể gặp được anh, cuộc sống của em mới trở nên có ý nghĩa.

Một đêm yên ổn, sự kiện cái chết của Trầm Lăng Băng, hình như cũng không ảnh hưởng đến sự ấm áp trong căn nhà nhỏ này.

Ngày hôm sau, là sinh nhật Triệu An An.

Sinh nhật Thượng Quan Ngưng và Triệu An An cách nhau một ngày.

Thượng Quan Ngưng đem quà đến nhà Triệu An An, một lát sau, Trịnh Luân cũng đến.

Còn ba người Cảnh Dật Thần, Mộc Thanh, Trịnh Kinh thì đến Cảnh gia -- Hôm nay Trầm Tiến Quân sẽ dẫn con cả Trầm Lăng Việt đến gặp Cảnh Trung Tu.

Chuyện của Trầm Lăng Băng đã trở nên ngày càng nghiêm trọng, Cảnh gia đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió, cổ phiếu liên tục rớt giá, danh dự bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cho nên Thượng Quan Ngưng cũng không thể tổ chức sinh nhật thật lớn cho Triệu An An.

Triệu An An luôn không coi trọng những ngày thế này, cô chỉ lo lắng hỏi Thượng Quan Ngưng: “Chuyện này thật sự không phải do thằng khốn Cảnh Dật Nhiên làm hả? Nó đúng là đồ con rùa mà, lần nào cũng quậy phá, đều là anh em thu thập cục diện rối rắm cho nó! Lần này anh em lại vất vả nữa rồi.”

Thượng Quan Ngưng gật đầu, thấp giọng nói: “Có lẽ không phải do Cảnh Dật Nhiên làm, Dật Thần đã nói như vậy, Trịnh Kinh cũng cho rằng như vậy.”

Trịnh Luân cũng gật đầu, giọng nói vẫn ôn hoà như trước: “Tôi cảm thấy bác Trầm cũng không nghĩ là do Cảnh gia làm đâu.”

Hôm qua cô cũng có mặt ở hiện trường, bây giờ Trịnh Kinh đi đâu cũng dẫn cô theo, hôm qua ở hiện trường vụ án không có máu, cho nên Trịnh Luân cũng không sợ cho lắm.

Bởi vì bây giờ cô theo Trịnh Kinh ra ngoài nhiều hơn, cho nên tính cách đã tốt hơn hồi trước nhiều lắm rồi, đã không còn là người nhát gan nữa.

Thượng Quan Ngưng và Triệu An An nghe thấy lời Trịnh Luân nói, lập tức nhìn về phía cô.

Hai người đã nghĩ, hôm nay Trầm Tiến Quân đến Cảnh gia, đương nhiên là vì muốn đòi lại công bằng, không ngờ Trịnh Luân lại nói ông tin Cảnh gia.

Trịnh Luân cũng không biết nên giải thích thế nào, đó chỉ là trực giác của cô mà thôi.

“Hôm qua khi tôi đến thăm bác Trầm, tuy hai mắt ông hồng hồng, nhưng mà thái độ đối với Cảnh thiếu vẫn rất là cung kính, cho nên hai người không cần lo lắng, Trầm gia sẽ không quậy ra chuyện gì đâu.”

Khi Trịnh Luân nói những lời này, trong lòng cô tràn ra cảm giác hạnh phúc thản nhiên.

Cô thật không ngờ, với tính cách nhát gan và hướng nội của mình, vậy mà lại có một ngày, cô sẽ dùng giọng điệu tự tin vững vàng như vậy để an ủi người khác, cô cảm thấy mình ở bên cạnh anh trai, đã lớn hơn rất nhiều.

Lời của Trịnh Luân, đúng là an ủi lớn dành cho Thượng Quan Ngưng và Triệu An An.

Cuối cùng thì ba người cũng thả lỏng, cùng đi vào phòng bếp bận rộn, chuẩn bị sinh nhật cho Triệu An An.

Mấy ngày nay, người làm nhà Triệu An An bị bệnh, sợ lây bệnh cho Triệu An An, nên vài ngày rồi chưa tới.

Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng Thượng Quan Ngưng sống trong gia đình lạnh lùng như băng, nhưng mà cô thật sự chưa từng làm cơm, sau khi kết hôn với Cảnh Dật Thần, lại không cần phải làm, cho nên lúc này, ở phòng bếp, đúng là không biết nên xuống tay từ đâu.

Giữa trưa hôm nay, bọn họ sẽ ăn một bữa sáu người, nguyên liệu đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là không có ai làm.

Thượng Quan Ngưng không nấu cơm, mà thiên kim tiểu thư Triệu An An, càng không xuống bếp!

Ít nhất Thượng Quan Ngưng còn biết cách sử dụng bếp gas, cô có thể nấu mì ăn liền và hâm nóng bánh chẻo, Triệu An An thì, ngay cả bếp gas còn không biết xài!

Trịnh Luân từ nhỏ đã được nuôi dạy như một cô công chúa, cơm đưa tận miệng, tay nghề ở cùng cấp độ với Triệu An An, cô cũng không biết nên mở bếp gas thế nào!

Ba người mắt to trừng mắt nhỏ, chị nhìn em em nhìn chị, đành phải buông rau xanh và thịt, ủ rũ rời khỏi phòng bếp.

“A Ngưng, em cứ nghĩ chị rất hiền lành, ai ngờ chị lại không biết nấu cơm! Thật đúng là ngu ngốc mà, uổng phí một thân khí chất tao nhã lịch sự của chị!” Triệu An An vươn tay đâm đâm vào trán Thượng Quan Ngưng, cười nhạo cô.

“Nấu cơm và khí chất có liên quan gì đến nhau sao? Khí chất của em như ăn cướp vậy, cũng không thấy em biết làm! Vậy mà còn dám chê cười chị, ngay cả cải trắng và cải bắp mà còn không phân biệt được, thua xa chị đây!”

Thượng Quan Ngưng tặng cho Triệu An An một cái liếc mắt khinh thường, thoải mái dựa vào sô pha, bỏ khoai tây chiên vào trong miệng.

Trịnh Luân nghe thấy hai người chê cười lẫn nhau, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Ba chúng ta, ai cũng không biết nấu cơm, vậy bữa trưa làm sao bây giờ? Nếu không thì, tôi gọi đầu bếp nhà mình đến làm cho chúng ta ăn!”

Trịnh gia và nhà Triệu An An cách nhau rất xa, đây không phải là ý kiến hay.

Triệu An An lắc đầu, cướp khoai tây chiên của Thượng Quan Ngưng, vừa ăn vừa nói mơ hồ: “Không sao, cứ chờ đi, chờ anh tôi và Mộc Thanh trở lại nấu cơm cho chúng ta ăn! Tay nghề của hai người đó giỏi lắm, nhất là anh tôi, đúng là tuyệt vời luôn! Nhưng mà, với tính tình của ảnh, có lẽ là không chịu làm đâu. Ừ... Dù sao thì tôi cũng có thể chỉ huy Mộc Thanh xuống bếp, để Mộc Thanh làm là được rồi! Chuyên môn của Mộc Thanh và phối hợp thuốc và nấu nướng, thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng!”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.