Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Chương 174: Chương 174: Cô phải làm trợ lý cho bản thiếu gia.




Chương 174: Cô phải làm trợ lý cho bản thiếu gia.

Thượng Quan Ngưng nghe Cảnh Dật Nhiên nói xong, cả người cứng đờ, vô thức dừng bước lại.

Cô kinh ngạc quay đầu lại, không thể tưởng tượng nói: “Anh nói cái gì?!”

Cảnh Dật Nhiên thấy Thượng Quan Ngưng cuối cùng cũng có phản ứng, chịu nói chuyện với hắn, liền thấy tâm trạng cực kỳ tốt, vết thương trên mặt bị Cảnh Dật Thần đánh cũng không còn thấy đau nữa.

Hắn hài lòng huýt sáo, đôi mắt xinh đẹp đào hoa lóe lên tia nhìn khác thường: “Tài sản của chồng cô có lẽ đã thiệt hại mất một nửa, không quá mấy ngày nữa liền biến thành một kẻ nghèo hèn hai bàn tay trắng! Thế nào, cô có muốn cân nhắc việc đi bước nữa hay không? Tôi không chê cô đã có một đời chồng!”

Thượng Quan Ngưng nhìn dáng vẻ hả hê của Cảnh Dật Nhiên, lại nhìn Cảnh Dật Thần đứng bên cạnh cô cả khuôn mặt trắng bệch, bàn tay hắn nắm chặt tay cô, dùng sức lực mạnh mẽ giống như muốn bóp nát tay cô.

Hắn là tức giận? Hay là…… Sợ hãi? Sợ hãi mất đi cô?

Tay rất đau, nhưng Thượng Quan Ngưng lại thấy đau lòng hơn —— đau lòng cho Cảnh Dật Thần.

Hóa ra hắn so với cô càng không có cảm giác an toàn hơn, thì ra hắn để ý cô tới mức như vậy!

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Ngưng khôi phục sự bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Nhưng tôi lại ghét bỏ anh đã qua tay nhiều người!”

Cô nói xong, không thèm liếc mắt nhìn Cảnh Dật Nhiên, duỗi tay nắm lấy bàn tay to lạnh lẽo của Cảnh Dật Thần, nhẹ giọng nói: “Chồng à, chúng ta đi thôi, em cùng anh về nhà!”

Cảnh Dật Thần thản nhiên liếc Thượng Quan Ngưng một cái, liền dùng sức ôm cô vào trong ngực, trong tiếng hô nhẹ của cô chặn ngang bế lên sau đó sải bước rời khỏi biệt thự.

Người làm hai bên nhìn thấy tư thế thân mật của hai người, lúng túng cúi đầu chạy mất, sợ chạy chậm, sẽ bị Đại thiếu gia dùng ánh mắt giết chết.

Thượng Quan ngưng không nghĩ tới Cảnh Dật Thần sẽ ôm cô rời đi, trên khuôn mặt tinh tế của cô vì xấu hổ mà đỏ bừng, ôm cổ hắn hờn dỗi nói: “Như này rất không tốt……”

Bị mấy người làm nhìn thấy, lần sau cô còn mặt mũi nhìn ai!

“Nhưng như vậy tâm trạng anh mới tốt hơn, em ở trong ngực anh, anh mới an tâm được. Ngoan, đừng lộn xộn, để cho anh ôm em như thế này đi, ôm cả đời.”

Giọng nói Cảnh Dật Thần hết sức thản nhiên, giống như không có cảm xúc gì, nhưng Thượng Quan Ngưng dựa rất gần trong lòng hắn lại có thể cảm thấy lời hắn nói rất nghiêm túc chất chứa tình yêu sâu sắc.

Trong lòng Thượng Quan Ngưng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cả người giống như say rượu, khuôn mặt đỏ bừng ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn, nghe nhịp tim của hắn, cảm thấy chính mình có được cả thế giới.

Cảnh Dật Thần nhìn cô khóe môi lộ ra nụ cười, nhẹ giọng nói: “Thích anh ôm như vậy sao?”

Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới hắn đoán được suy nghĩ của mình, sợ tới mức lập tức lắc đầu, suy nghĩ một lúc rồi lại ngượng ngùng gật gật đầu.

Cô không phải người giỏi nói dối lừa gạt người khác, luôn có cái gì thì nói cái đó, những lúc đối mặt với Cảnh Dật Thần lại càng như vậy, mặc dù làm cho cô rất xấu hổ, nhưng cô vẫn muốn đem cảm giác thật của mình nói cho hắn.

Yêu, là muốn nói ra.

Không có gì để nói, không phải là tình yêu chân chính.

Nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng mình gật đầu, khóe môi Cảnh Dật Thần cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Cảnh Dật Nhiên muốn cướp cái gì cũng được, hắn liền có thể cùng hắn ta chậm rãi chơi đùa, cho tới khi hắn ta không còn sức lực làm cho hắn ta thấy thất bại mà lui bước.

Chỉ duy nhất Thượng Quan Ngưng, hắn ta đừng có ý định tranh giành!

Nếu Cảnh Dật Nhiên dám làm gì Thượng Quan Ngưng, hắn nhất định sẽ không kiêng dè tới ba hắn là Cảnh Trung Tu, hắn nhất định sẽ làm cho hắn ta trơ mắt nhìn mình mất đi tất cả, đến cuối cùng cả tính mạng cũng không thể giữ được!

Ai cũng không thể động đến Thượng Quan Ngưng, đây là người phụ nữ của hắn, đừng nói bây giờ cô yêu hắn, kể cả cô không yêu, hắn cũng không cho phép cô lấy người khác!

Hắn – Cảnh Dật Thần chính là một người ngang ngược như thế, tiền mất đi rồi có thể kiếm lại, quyền thế mất đi rồi có thể gầy dựng lại, nhưng người con gái hắn thích chỉ có một!

Ngày hôm sau, Thượng Quan Ngưng vừa mới đi làm, liền thấy Cảnh Dật Nhiên một thân tây trang màu cà phê nồng nặc mùi nước hoa ngồi trong văn phòng của cô.

Hắn ta ngồi trên ghế của cô, hai chân thon dài gác lên bàn làm việc, không thèm để ý ngồi xem đống tư liệu cô đang chỉnh sửa.

Ở một góc của bàn làm việc, bày một đóa hoa màu lam, hiển nhiên, là Cảnh Dật Nhiên mang đến cho nàng.

Thượng Quan Ngưng đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy bó hoa ném vào thùng rác, sau đó khuôn mặt lạnh lùng nói: “Anh đi ra ngoài, nơi này là phòng làm việc của tôi, đường đường là Cảnh gia Nhị thiếu, không đến mức cướp phòng làm việc của một trợ lý nho nhỏ chứ? Nói ra ngoài chỉ sợ khiến cho người khác cười nhạo!”

“Chỉ cần có thể ôm được người đẹp về nhà, bị chê cười một hai câu, bản thiếu gia cũng đồng ý! Cho nên, về sau tôi sẽ ở chỗ này làm việc, cô liền ngoan ngoãn làm trợ lý cho tôi đi!” Cảnh Dật Nhiên không để ý đến thái độ lạnh lùng của Thượng Quan Ngưng, cũng không tức giận việc cô ném hoa của hắn vào thùng rác.

Dám không nể mặt hắn ném hoa vào thùng rác, cả thế giới cũng chỉ có một người!

Đủ cá tính, hắn thích!

Cảnh Dật Thần từ đâu tìm được người phụ nữ này, không giống người bình thường, làm cho lòng hắn ngứa ngáy, không chừa mọi thủ đoạn cướp cô về với mình!

Cảnh Dật Nhiên lật đống tư liệu của Thượng Quan Ngưng, vuốt cằm của mình nói: “Bản thiếu gia còn tưởng cô chỉ là một cái bình hoa, không nghĩ tới cũng có chút học vấn, vừa lúc bản thiếu gia đang cần một người như vậy!”

Thượng Quan Ngưng cười lạnh, không khách khí nói: “Tôi sẽ không làm trợ lý cho một người không có năng lực, anh không có quyền sai khiến tôi, biến ra khỏi văn phòng của tôi ngay lập tức!”

“Tại sao tôi lại không có quyền? Bản thiếu gia hiện tại có quyền lực lớn nhất, muốn một trợ lý chỉ là chuyện nhỏ! Nếu không làm trợ lý cho tôi, bản thiếu gia liền cho cô thôi việc, cô tin hay không?”

Thượng Quan Ngưng không hiểu rõ cho lắm tại sao Cảnh Dật Nhiên lại có một nửa quyền thừa kế, tại sao lại chia một nửa tài sản tập đoàn Cảnh Thịnh cho hắn ta.

Nghĩ đến, ngày hôm qua Cảnh Dật Thần và Cảnh Trung Tu xảy ra tranh chấp, chính là bởi vì chuyện này.

Hôm qua cô có hỏi qua Cảnh Dật Thần, chuyện này rốt cuộc như thế nào, nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ thản nhiên nói: “Cảnh Dật Nhiên không thể lấy một phân tiền nào của Cảnh Thịnh!”

Nhưng hôm nay Cảnh Dật Nhiên đã tới Cảnh Thịnh đi làm, trong lòng Thượng Quan Ngưng rất lo lắng, bởi vậy đối với hắn ta càng chán ghét hơn, giờ phút này cũng không thể nói lời nào tốt đẹp.

“Có bản lĩnh anh liền đuổi việc tôi đi, lấy năng lực của anh mà cùng một một người phụ nữ so đo cũng không có tài cán gì!”

Khuôn mặt Cảnh Dật Nhiên lạnh lùng, vừa muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy ở cửa truyền tới một giọng nói nghiêm túc: “Nhị thiếu gia, Thượng Quan là trợ lý của Tổng Giám Đốc, tôi là trợ lý mới của ngài!”

Tuy rằng Cảnh Dật Nhiên chưa từng tới Cảnh Thịnh làm việc, nhưng người kia trước giờ đều đi theo Cảnh Trung Tu cho nên cũng gặp hắn mấy lần ở nhà.

Biểu tình của hắn liền cười khẩy giống như mọi khi, giống như không để ý nói: “Lư trợ lý, bản thiếu gia không cần một ông lão làm trợ lý, tôi cần một trợ lý xinh đẹp giống như Thượng Quan tiểu thư!”

 

 

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.